Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Một lần trốn đi thì đã trốn hết mười ba năm.
Thảm biến năm đó đã để lại cho lão tử Ninh một căn bệnh tiềm ẩn không thể chữa khỏi. Anh ta thậm chỉ còn không có tiền mua thuốc chữa bệnh, cuộc sống vô cùng khắc khổ, khiến cho căn bệnh tiềm ẩn càng trầm trọng hơn theo thời gian.
Còn Tô Diên xuất thân từ nhà họ Tô, là con gái ruột của bà cu Tô.
Cô ấy và lão tử Ninh là thanh mai trúc mã, tình cảm hai người vốn rất sâu đậm.
Lão tử Ninh sau đó nghe nói nhà họ Tân không chịu che chở cho mẹ con Tân Hoa trong đêm mưa gió đó, cảm thấy Ninh Thần còn rất nhỏ, làm sao có thể trốn khỏi sự truy sát của Ninh Nhật Khang.
Trong lúc tâm buồn ý lạnh, nên lão tử Ninh đã trốn khỏi Hoa Thành cho đến ngày hôm nay.
Ninh Thần nói: "Chú tư, trở về tên thật của mình đi, lúc nhỏ, con vẫn xem chủ là thần tượng, là chủ tư đầy hiên ngang, đầy khí phách, tài văn võ vang dội khắp Hoa Thục!" "Chuyện đã qua rồi, còn nhắc đến làm gì."
Lão tử Ninh lắc đầu cười khổ, lẩm bẩm nói: "Về đến nhà họ Ninh, chính là lúc chủ mất đi cái tên lão tử, khôi phục thân phận của Ninh Khải Hoàng!"
Biến cố năm đó đã khiến Ninh Khải Hoằng giấu mình hơn mười năm. Bây giờ không cần trốn nữa, tứ gia của nhà họ Ninh, đã quay trở lại!
Hoa Thục, trang viên nhà họ Ninh.
Đoàn xe màu đen từ từ đi qua cửa, tình cờ nhìn thấy một cô gái, đang hậm hực nhìn chăm chăm vào trong xe.
Cô gái nũng nịu: "Ninh Thần, anh là đó lừa gạt, anh nói sẽ đi đòn tôi mà, kết quả hại tôi đợi cả tiếng rưỡi cũng không thấy bóng người đầu Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Ninh Thần sửng sốt, quả thật cậu quên mất chuyện này.
Vốn đã hẹn chờ Tô Thiên Hương tan học sẽ đến đón cô ấy, kết quả lại quên mất Tô Diên bước xuống xe, hai mắt ửng đỏ: "Thiên Hương, còn nhớ cô không?" "Cô là cô!"
Tô Thiên Hương kinh ngạc nói.
Qua bao nhiều năm, chỉ trừ mỗi cô ra, còn lại những người khác đều nghĩ Tô Diên đã chết.
Năm đó sau khi Tô Diễn đột nhiên mất tích, sống không thấy người, chết không thấy xác. khiến bà cụ Tô rất là đau lòng, không ngờ đến hôm nay lại đột nhiên xuất hiện.
Đôi mắt Ninh Hoàng Bách ửng đỏ, ông ta bước tới ôm chặt Ninh Khải Hoắng vào lòng, dịu dàng nói: "Em tượ “Anh cả!” Hai mắt Ninh Khải Hoàng cũng đỏ ngầu.
Người thân của nhau gặp lại nhau sau mười ba năm, có rất nhiều cảm xúc lẫn lộn không thể nói.
Cả nhà đoàn tụ, cùng nhau đứng trước sân trò chuyện không ngừng.
Tô Thiên Hương đã thông báo cho bà nội, xe chở cả nhà họ Tô sẽ mau chóng đến nhà họ Ninh trong đêm.
Bà cụ Tô chống gậy bước tới. "Diễn, Diễn của mẹ đang ở đây sao?" "Mẹ!"
Tô Diên khóc đến nỗi người đẫm nước mắt, quỳ xuống trước mặt bà cụ Tô.
Vì Ninh Khải Hàng, mười ba năm Tô Diên không dám gọi điện về cho gia đình, bởi vì lo lắng, cũng có sợ hãi
Lo lắng nhà họ Ninh biết được Ninh Khải Hoằng còn sống sẽ sai người đến bảo thủ
Sợ hơn nữa là sau khi nhà họ Ninh biết chuyện, sẽ toàn lực đối phó với nhà họ Tôi Bà Tô không kìm được nước mắt: "Đứa con ngốc nghếch, còn sống là tốt rồi, mẹ sợ con sẽ nối gót theo hai anh của con rồi!" Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Cả nhà cùng nhau đoàn tụ
Hai người trẻ tuổi Tô Thiên Hương và Ninh Thần chọn cách lặng lẽ rời đi, để giành thời gian cho bọn họ.
Trên mái nhà của mình đường, Tô Thiên Hương ngồi dựa vào tường, đung đưa đôi chân xinh xắn, hai tay chống cằm, ngước nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời
Ninh Thần chấp tay sau lưng, cười khúc khích: "Cô đang nghĩ gì vậy?" “Anh còn chưa đi?" Tô Thiên Hương trợn mắt.
Ninh Thần nói: "Chiều nay tôi không thể đón cô là vì phải đi đón chủ tư, để bù đắp cho cô, cô cứ ước một điều ước dưới ánh trăng này, nói không chừng tôi có thể giúp cô thực hiện!" "Không cần giải thích, sau khi nhìn thấy cô tôi, tôi biết anh định làm gì!"
Tô Thiên Hương đung đưa đôi chân, ngập ngừng nói: "Tôi ước nguyện đây!
Kết quả, Ninh Thần dở khóc dở cười, cậu đường đường là Trấn Thần Vương, vậy mà lại ăn hiếp một cô gái sao.
Tô Thiên Hương chấp tay, nghiêm túc nói: "Ước nguyện đầu tiên, hi vọng bà nội và cô sau này có thể được bình an!"
Khi nghe câu này, thì biết cô còn muốn thêm những điều ước khác.
Một cô gái hai mươi tuổi, sao có thể không có ước nguyện của mình.
Quả nhiên.
Tô Thiên Hương thành kính ước thêm: "Điều ước thứ hai, hy vọng tài chính của tập đoàn Tô thị được thuận lợi, anh hai có thể thở phào nhẹ nhõm rồi!"
Đôi mắt sâu thăm của Ninh Thần lóe lên một tia sáng, như vừa thoảng qua: "Tập đoàn Tô thị đang tìm vốn?"
Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK