"Bà ơi, anh ấy giỏi thật ạ?"
Trên con phố thương mại sầm uất, cô gái lấy điện thoại ra, trên màn hình là một thanh niên mặc quần áo vải bình dân.
Đã là thời đại nào rồi, còn mặc quần áo vải, cô gái bĩu môi, nghĩ thầm đợi đến mại gặp được anh ta, việc đầu tiên là bảo anh ta thay quần áo.
Cụ bà 70 tuổi tóc bạc phơ bên cạnh luôn mỉm cười. “Cháu gái ngốc, cháu đừng xem thường anh ấy?” Cụ bà quay đầu lại.
Cô gái cần nhẹ đôi môi mỏng, thể hiện sự không đồng tình. Mở hộp thư ra.
Lông mày lá liều của cô nhíu lại: "Bà ơi, bà xem này anh ấy cùng tuổi với cháu, mà ăn mặc như ông cụ non, quần áo vải màu trắng xấu chết đi được!" “Hỗn!” Cây gậy của bà dựng đứng
Cục một tiếng, cục đá dưới chân nát tươm.
Mấy người bán hàng rong trên phố bỗng dưng đều đi sợ tiểu ra quân.
Cô gái rất cứng đầu, không chịu thay đổi cách nhìn.
Bà lão nghiêm nghị nói: “Thiên Hương, tối nay bà muốn cháu nhớ rõ, anh ấy mặc quần áo bình dân, là một người thanh liêm, cháu có biết ba năm trước hơn tám nghìn con hổ và sói được tích trữ ở biên giới là có ý gì không?" “Không biết ạ, hình như là xung đột biên giới, cuối cùng mọi người cũng không rút lui!”
Cô gái nghiêm túc suy nghĩ trả lời.
Bà lão dùng giọng điệu điềm tĩnh nhất nhưng lại nói ra điều gì đó khiến cô cháu gái hứng khởi.
Bà nói: "Tất nhiên hổ và sói phải rút lui chứ, thường dân trấn thủ biên giới, đám hồ sói ở biên giới đó sao dám không rút lui!" "Một bộ quần áo vải, mà tám nghìn lực lượng nòng cốt phải khiêp so!" “anh ấy chính là Ninh Thần!”
Cụ bà chậm rãi nói ra một bí mật. Cô gái thất thanh: "Sao có thể chứ, một bộ quần áo có thể làm kẻ địch khiếp sợ, không lẽ anh ta là thần à?” “Nếu thế giới này có thể phong thần, không phải anh ta thì còn ai nữa!”
Bà lão có chút mệt mỏi, dẫn cô gái từ từ rời khỏi con phố sầm uất.
Ở thế giới này nếu có người có thể phong thần, nhất định
Ninh Thần sẽ trở thành huyền thoại của khu vực phía Bắc mà không cần phải nghi ngờ gì nữa. Cập nhật chương mới nhất tại Tr uyện88.net
Một thường dân, người đàn ông ví như một vị thần Sự tích truyền kì của anh ấy, một câu không thể nói hết được.
Thường dân đáng sợ nhất trên thế giới.
Một già một trẻ, biến mất trên một con phố sầm uất của thành phố Hoa Thục.
Xa xa giữa đại dương bao la, một con tàu chở khách to lớn giương buồm về hướng Đông.
Một nam thanh niên ăn mặc thường dân ngồi dựa vào cửa tàu, đôi mắt sáng như ánh sao, cùng với nụ cười khiêm tốn trên khỏe mỗi điển trai. Ngôi ở phía trong có một ông lão gầy gò ốm yếu đang bứt rút khó chịu, hai gò má đều bị ngọn lửa thiêu đốt, trông khá đáng sợ
Mỗi ông ta khô nứt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Thanh niên thường dẫn đó là Ninh Thần, dịu dàng nói: “Ông lão, ông khát à?” "Hơi khát!” Ông lão gầy gò khổ sửa thừa nhận.
Ninh Thần không làm phiền đến nhân viên phục vụ mà tự đưa cho ông lão một ly nước.
Ông lão uống rất nhiều lần và lượng nước mà ông uống rõ ràng là nhiều hơn người bình thường, đây không phải là khát nữa mà là bệnh
Nhìn có hơi giống di chứng của vết thương!
Ninh Thần yên lặng ngồi đợi ông lão uống nước xong, rồi mới hỏi: "Vết thương trên người ông, là hỏa hoạn tạo ra à?" “Ông từng là chiến sĩ phòng cháy chữa cháy, mười lăm năm trước cảng Hải chảy lớn, ông cùng cả trung đội xông vào dập lửa, may mà mạng lớn, cháy thành thế này mà không chết.
Ông lão vểnh môi tự chế giễu.
Trận hỏa hoạn đó đã nhấn chìm cả trung đội và biến ông ta thành bộ dạng nửa người nửa ma như thế này.
Người sống trên đời hoàn toàn thay đổi, tàn nhẫn biết bao! Ninh Thần chú ý lắng nghe ông lão kể lại trận hỏa hãn hung hãn năm đó, thì nhận ra đã hết nước liền đứng dậy đi mua một chút nước khoáng.
Đến khi Ninh Thần quay người lại thì lại phát hiện ra chỗ ngôi đã trống, không còn ai cả.
Con tàu khởi hành cả ngày khiến ông ta có chút đói bụng đôi tay gầy gò ốm yếu của ông lão chỉ còn lại sáu ngón đang rót nước ở trước máy bán nước nóng công cộng.
Một người đàn ông vạm vỡ mặc tây phục đứng sau lưng ông lão cau mày thúc giục: "Ông giả, làm gì mà chậm chạp vậy! “Xin lỗi, tôi như vậy là Cập nhật chương mới nhất tại T ruyện88.net
Sức khỏe ông lão không tốt, vội vàng tắt vòi nước và quay người đi
Kết quả là người đàn ông vạm vỡ không còn kiên nhẫn nữa, đẩy ông lão một cái mạnh, nhanh chóng lấy cốc thủy tinh ra rót nước nóng.
Ông lão bị va chạm nên mì rơi ra ngoài, nước dùng văng tung tóe ở
Ở ngay lối đi trước mắt, dưới chỗ ngồi của một thanh niên trắng nõn nà là một mớ hỗn độn, một hộp mì lăn ra ngoài, lửa giận bốc lên, anh ta đùng đùng nhảy lên, chế nhạo: “Cái ông già này, muốn chết à
Bup!
Thanh niên trắng nõn đó bỗng nhiên đứng dậy, giáng một bạt tay lên mặt ông lão.
Ông lão loạng choạng lùi vài bước suýt nữa ngã xuống đất. Người đàn ông vạm vỡ mặc tây phục quay đầu nhìn lại với sắc mặt trắng bệch: "Cậu Lương, cậu... cậu không sao chứ?" “Ông thấy sao?” Người thanh niên trắng nõn Lương Thăng liếc qua một cái.
Người đàn ông vạm vỡ vốn là vệ sĩ, anh ta lạnh cả người, liên quay người lại đạp ông lão một cú, chửi rủa: "Lão giả không có mắt, có biết ông đang khiêu khích ai không hả?"
Lương Thăng con thứ hai của nhà họ Lương, một trong bảy đại gia của thành phố Hoa Thục
Nhìn nhà họ Lương ở Hoa Thục trước nay vẫn luôn ổn định, mấy năm gần đây càng ngày càng phát đạt, cho nên mơ hồ ngồi vào vị trí đầu của bảy danh gia vọng tộc.
Ở Hoa Thục, không có người nào có thể trêu chọc Lương Thăng!
Những hành khách ngồi xung quanh, ánh mắt vô cùng sợ hãi, người nhà họ Lương, phóng tầm mắt ở Hoa Thục thì không có mấy nhà có thể làm được.
Thường dân Ninh Thần khẽ động đậy, đôi môi mỏng khẽ nói: "Đụng vào ông ấy một lần nữa, tôi sẽ chém cả nhà anh!" Ö!
Tất cả mọi người đều im lặng không nói tiếng nào.
Người này là ai?
Đến người nhà họ Lương cũng dám trêu ghẹo, cả cái Hoa Thục e là mấy danh gia vọng tộc khác cũng không dám nói tiêu diệt cả nhà họ Lương.
Vệ sĩ đứng sững lại, nằm đấm dừng lại không dám vung
Lương Thăng khinh bỉ: "Mày là cái thá gì chứ, đánh tiếp cho tiếp. tao!"
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK