Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Ở đường số sau khu Bắc Hạnh Hoa của Lạc Thành, có rất nhiều những người buôn bán nhỏ lẻ kiếm tiền lo cho gia đình mình. "Kẹo hồ lô đây! Kẹo hồ lô vừa to vừa ngọt đây!" Ông ta đấy một chiếc xe nhỏ thô sơ, vẫn luôn bán kẹo hồ lô trong đường hẻm này.
Đã có không ít người khuyên nhủ ông ta, hãy đến trường đại học Lạc Thành gần đó mà bán đi, chắc chắn sẽ bán đất hơn nhiều.
Thế nhưng ông chủ bán kẹo chỉ cười một tiếng, cho tới bây giờ cũng không giải thích gì nhiều.
Vẻ bề ngoài của anh ta trông như một người đàn ông trưởng thành, khoảng độ ba mươi lăm tuổi. Tóc mai ở hai bên đã sớm biến thành màu muối tiêu, sự khôn khéo của những người bán hàng khó che đậy được vẻ nho nhã của người trí thức.
Bà cô bán tiệm điện máy nhỏ bên đường thân quen lên tiếng: "Này lão tử Ninh, lại chuẩn bị đi bán kẹo hồ lô sao?" "Kiểm thêm chút thu nhập, chi trả những khoản phí trong nhà ấy mà!" Ông chủ xe kẹo hồ lô nở một nụ cười khiêm tốn.
Bà cô bán hàng bên kia tức giận nói: "Cậu nói xem cậu có đáng trách không chứ? Tháng trước con trai tôi đã tốt bụng giới thiệu cho cậu một công việc, cậu cũng đã đến phỏng vấn rồi. Con trai tôi cũng đã nói tốt cho cậu trước mặt những người phỏng vấn trực tiếp, cớ sao cậu lại không đến làm thế?" "Cơ thể của lão Ninh nhà tôi không được khỏe cho lắm. Dì Triệu à, dì đừng lo cho chúng tôi nữa!"
Ở chỗ sâu nhất của đường hẻm này, một người phụ nữ nhanh chóng cửa gỗ, trên người đang đeo một chiếc tạp dề Mái tóc ngắn gọn gàng, mặc dù trên khỏe người phụ nữ đó đã xuất hiện các nếp nhăn thế nhưng có thể lờ mờ đoán được lúc còn trẻ người phụ nữ này chắc chắn vô cùng xinh đẹp. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Bà xoa xoa tay, đưa tới một cái túi giấy, bên trong có khoảng sáu triệu đồng. Bà cô kia lên tiếng: "Thôi được rồi, tôi cũng không nói thêm nữa. Cái lão kia nhà tôi nhường cho các người đấy, Tô cô mau cam lay di." "Cái này làm sao mà được chứ!" Người phụ nữ tên Tô Diên kia vội vàng đẩy lại.
Bà cô kia nhanh chóng nhét vào tay người phụ nữ kia, không cho phép từ Làm hàng xóm của nhau đã hơn mười năm. Có ai mà không biết những người sống trong hẻm nhỏ này đều là những người nghèo khó. Thế nhưng gia đình nghèo nhất chính là nhà của lão tử Ninh.
Một gia đình ba người không có hộ khẩu thường trú ở đây. Có thể được xem như dân đen vì thế đừng suy nghĩ tới những công việc đàng hoàng.
Đi làm ở những công trường, lão tử Ninh lại là một người nóng tính, hơn nữa còn bị hen suyễn. Đến công trường không ai dám nhận anh ta.
Tô Cầm nhanh chóng siết chặt phong bì tiền kia, họ thật sự đang rất cần tiền
Thế nhưng ở đầu ngõ lại xuất hiện một người đàn ông đầu trọc, trên cổ đeo một sợi dây chuyện bằng vàng, theo sau gã ta chính là hai tên đàn em. Một tên thì béo tròn, còn một tên thì cao to trên mặt có một bộ râu cá trê, dáng vẻ trông vô cùng gian xảo!
Người đàn ông đầu trọc cười gắn: "Tên nghèo khổ, lại đến cuối tháng rồi, có phải nên đóng tiền nước uống rồi không?"
Chỉ với một câu nói đã khiến sắc mặt của hơn mười người bán hàng đang đứng trong đường hẻm trở nên căng thẳng.
Bọn họ mở quầy hàng để buôn bán thể nhưng cả ngày cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền. Nếu hôm đó may mắn thì có thể kiếm được hơn hai mươi mấy triệu. Thế nhưng nếu hôm đó không may mắn thì cả ngày cũng chẳng bản nổi một món. Ông chủ tiệm bán lấu tê cay nóng ở đầu hẻm nhanh chóng đưa lên ba từ tiền màu đỏ, nịnh nọt lên tiếng: "Anh Lượng, tiền uống nước đây nhé!" "Ông già, quầy hàng này của ông làm ăn tốt như thế. Thế nhưng sao lại keo kiệt như thế chứ!" Người đàn ông đầu trọc liec xéo. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Sắc mặt ông chủ bán lẩu tế cay nóng nhanh chóng thay đổi, ông ta hiểu được ý của tên đầu trọc. Đó là vi số tiền quá ít
Chủ quây khó khăn đáp lời: "Anh Lượng à, không phải trước đây mỗi tháng là chín trăm nghìn sao?" "Năm nay đặc biệt hơn, dân số cả nước cũng đã bắt đầu thoát nghèo. Tất cả các gia đình cũng bắt đầu khá hơn, vì thế tiền bảo kê cũng phải tăng lên một chút. Bởi vì ông kể khổ với ông đây vì thế tôi lấy thêm sáu trăm nữa!"
Người đàn ông đầu trọc trợn to mắt. Sắc mặt của ông chủ quầy hàng bị dọa trở nên khổ sở, sau đó nhanh chóng lấy ra thêm hai ba tờ tiền.
Lại tăng lên một triệu đồng! Xem như ông ta làm việc không công hai ngày rồi!
Lúc này, Mã Lượng mới cảm thấy hài lòng, gắp một miếng xúc xích đỏ bỏ vào miệng. Sau đó bắt đầu thu tiền những quầy hàng bên cạnh, nhah chóng đi xuống sâu bên trong. "Lão tử Ninh, tiền đâu?"
Mã Lượng nhanh chóng vứt cây xiên màu đỏ kia đi, sau đó lấy một cây kẹo hồ lô bỏ vào miệng
Một cây có mười sáu viên kẹo, mỗi viên đều trong vắt như viên kim cương đỏ, nước đường đông đặc lại như băng, trông vô cùng hấp dẫn.
Có một cô bé khoảng mười tuổi đang đứng trong sân nhỏ sau cửa, khuôn mặt trắng nõn trở nên đỏ bừng, hai mắt như pha lê lộ ra vẻ khiếp sợ, mái tóc trên đầu được tết lại thành bím. Nếu nhìn kỹ thì có thể thấy hai hàng long mày của cô bé có nét tương tự với Ninh Thần!
Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK