Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Tiêu Mạch Quân và hơn mười người trong đội Hoa Thục đã ngã xuống đất, khỏe mỗi tràn ra máu tươi, cả người bọn họ đều đã mất sức chiến đấu.
Ninh Thần đi đến, nhìn qua Tiêu Mạch Quân, tất nhiên cậu ấy không nhìn thấy Kiều Đông Phương ở chỗ nào cả.
Tiêu Mạch Quân gian nan đứng dậy ôm quyền nói: "Xin chào cậu Ninh!" "Nói thẳng cho tôi biết ở đây đang xảy ra chuyện gì đi!" Ninh
Thần không thích khách sáo nói.
Một người đàn ông trung niên bị thương bên cạnh đứng dậy, đó là đội phó của đội Hoa Thục, ông ta tức giận nói: "Kiều Đông Phương phớt lờ các quy tắc của đội Hoa Thục, bản thân là một võ sĩ, vậy mà lại suýt nữa giết chết chúng tôi, không nghe theo lời khuyên của chúng tôi, đây là phạm vào tội lớn!" "Câm miệng!" Tiêu Mạch Quân trừng mắt một cái nói Ở đây chỉ có mỗi người đàn ông trung niên không biết chuyện nên nói vậy, bởi vì ông ra không biết Kiều Đông Phương là người từ Bắc Việt đến, càng không biết Kiều Đông Phương là anh em tốt của Ninh Thần.
Ninh Thần hờ hững liếc nhìn một cái nói: "Đông Phương nếu thật sự muốn giết người thì các người đã chết lâu rồi!" Nói xong.
Ninh Thần đi vào trong phòng khách nhà họ Kiều, có ông cụ Kiều Nhâm Đức, vẻ mặt ông ta tái nhợt ngồi trên ghế sofa, bên cạnh là một bà cụ trông rất hiền lành, đang nhẫn nại khuyên ông ta không tức giận nữa.
Còn có một cô gái xinh đẹp yếu ớt khác đang chạm mặt vào đôi chân trắng nõn của mình khóc nức nở.
Cô ta chính là Kiều Nhân Duyên, lần trước Ninh Thần đã từng gặp qua "Nhân Duyên, cô còn nhớ tôi không?" Ninh Thần đi đến hỏi. Kiều Nhân Duyên ngửa đầu lên, viên mắt cô ta đỏ bừng nhìn cậu "Anh Ninh Thần!" "Có chuyện gì xảy ra vậy, cô có thể nói cho tôi biết không?" Ninh Thần giống như người anh trai, an ủi Kiều Nhân Duyên, cậu ấy muốn biết ở đây đang xảy ra chuyện gì. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Bản thân là Ninh Thần Vương, cai quản Bắc Việt nhiều năm, cậu ấy rất bao che cho người anh em lâu năm dưới quyền mình. Ngày hôm nay Kiều Đông Phương mới trở về nhà, anh ta sẽ không tự nhiên mà nổi giận như vậy, kể cả có xảy ra chuyện gì, chỉ cần Kiều Đông Phương không sai.
Thì kể cả có gây ra chuyện gì thì Ninh Thần Vương vẫn sẽ chịu trách nhiệm cho anh ta
Nhưng mà vẻ mặt Kiều Nhâm Đức ở bên cạnh tái nhợt, đứng dậy hô to: "Buông ra, tôi sẽ đi giết chết tên súc sinh kia!" "Được rồi, Đông Phương không phải đã đi rồi sao?" Bà nội của Kiều Nhân Duyên ở bên cạnh nói.
Kiều Nhân Duyên lau khô nước mắt, nhỏ giọng nói: "Em bị người khác bắt nạt"
Chỉ một câu bắt nạt này đã làm cho Kiều Đông Phương tức giận!
Kiều Đông Phương ở Bắc Việt đúng mười năm không về, mà anh ta chỉ có mỗi một cô em gái ruột, là anh trai khi nhìn thấy em gái mình bị bắt nạt, tất nhiên anh ta sẽ nổi giận! Hơn nữa mười năm Kiều Đông Phương không về nhà nên trong lòng anh ta rất áy náy.
Ninh Thần nhìn về phía Kiều Nhân Duyên, quần áo rách nát, bờ vai lộ ra làn da trắng như tuyết, cánh tay nhỏ bé có thể nhìn thấy được những nốt thâm tím.
Ninh Thần nhẹ giọng an ủi cô ta: "Nhân Duyên, không có chuyện gì, tôi đi tìm anh trai cô!" "Vâng!" Kiều Nhân Duyên ngoan ngoãn gật đầu.
Ninh Thần vừa bước ra khỏi phòng, cơ thể mỏng manh của cậu ấy phát ra sức mạnh khủng bố, bên hông cậu ấy lộ ra một chuôi đạo màu đen. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Roet!
Sau đó, thanh đạo Thần Vương khủng bố lỏe ra khỏi vỏ.
Lúc thanh đao đen như mực lóe ra khỏi vỏ làm cho tất cả động vật ở Hoa Thục đều sợ đến mức phân chảy ròng ròng, chúng nó hoảng sợ năm trên mặt đất, giống như cảm nhận được sát khí đang toát ra từ thanh đao Thần Vương.
Ninh Thần lạnh nhạt ra lệnh: "Nói cho bọn họ biết mệnh lệnh của Thần Vương tôi, đêm nay phong tỏa Hoa Thục!" "Tìm được kẻ bắt nạt cô ấy, giết chết ba đời của tên đó!"
Giọng nói lạnh lẽo đã mang lại cho bọn Tiểu Mạch Quân cảm giác lạnh như băng, bị sát khí từ đạo Thần Vương làm chấn động.
Tiêu Mạch Quân ra lệnh khẩn cấp, giúp đỡ Ninh Thần làm việc.
Khi thanh đao Thần Vương lóe ra khỏi vỏ, một luồng sức mạnh xuất hiện ở đường phố Bích Tinh khu phía tây của Hoa Thục, đó chính là lời đáp lại của Kiều Đông Phương.
Ninh Thần cầm đạo Thần Vương, dùng tốc độ quỷ quái, trực tiếp chạy đi. Vẻ mặt Tiêu Mạch Quân đổ mồ hôi, anh ta trầm giọng nói: "Nhanh chóng liên hệ với sở chỉ huy, báo cáo những chuyện ở đây lên!" "Vâng!" Có người lập tức báo cáo tình hình ở đây sở chỉ huy. Trong phòng nghỉ tại tầng cao nhất ở tòa nhà văn phòng sở chỉ huy Quốc Trung, Trương Nhật Hiên đang cầm báo cáo vẫn tất trong tay, cau mày nghĩ.
Người đàn bà trẻ đẹp Trần Khinh Nhã ở bên cạnh hỏi: "Chỉ huy sứ, chúng ta nên xử lý chuyện này như thế nào?" "Tôi có thể làm được gì bây giờ, tên khốn Kiều Đông Phương kia cũng không phải tên bỏ đi. Anh ta là con sói của Đông Đô, năm đó tên đàn ông tàn nhẫn này đã giết chết hết người dân ở một nước khác rộng tám trăm dặm. Làm anh ta điên lên, anh ta chắc chắn dám giết chết người ở sở chỉ huy chúng ta!"
Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK