Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
"Cái gì?"
Tay Lý Đức Thiện run lên.
Chu Kiến Quốc càng kinh hãi, ông ta vốn đoán được Ninh Thần sẽ tham dự, nếu không Tôn Chính Hành làm chuyện này để làm gì.
Mặc dù vậy, đối với những người trẻ tuổi này, đó đã là một vinh dự lớn và là chứng minh cho năng lực.
Nhưng không ai dám cho rằng tạp chỉ học thuật này lại đến từ tay Ninh Thần.
Tuổi còn trẻ như vậy, sao có thể có vốn kiến thức phi thường đến như thế chứ? Lý Đức Thiện tức giận: "Điều này là không thể, ông Sâm sẽ không ăn cấp thành quả của người khác!" “Tiếp thu cũng không coi là ăn cắp!" Ninh Thần bình tĩnh nói. Lý Đức Thiện ép hỏi: "Vậy thì nói cho tôi biết, những gì tạp chỉ này nói thì là cái gì?" “Công nghiệp hóa phản trọng lực!” Ninh Thần liếc mắt.
Chu Kiến Quốc nói: "Tạp chí này đã được xuất bản trong ba năm rồi nên chẳng có gì lạ khi cậu biết tên nó." "Ông đang chất vấn tôi sao?"
Ninh Thần chấp hai tay sau lưng, ánh mắt tỏ ra vô cùng lạnh lùng.
Không phải ai cũng có thể chất vấn Trần Thần Vương, ít nhất đảm lão già trước mặt không có tư cách đó.
Tôn Chính Hành lấy điện thoại di động ra, trước khi gọi điện thoại nói: "Tranh cãi gì chứ, để tôi nói cho mấy người biết
Phải mất một lúc mới có người bắt máy.
Một giọng nói già nua truyền đến. "Chính Hành hả?" "Con quấy rầy thầy sao?" Tôn Chính Hành lễ phép nói. Ông lão cười lớn: "Thấy cũng chưa có giá đến mức ấy, cứ nói đi, có gì nhờ vả thấy sao?" “Thầy còn nhớ rõ về thuyết phản trọng lực ba năm về trước không ạ?" Tôn Chính Hành nhỏ giọng hỏi. Ông Sâm nghiêm giọng: "Đây không phải chuyện anh nên hỏi “Không phải, cậu Ninh Thần đang ở bên cạnh con, cậu ấy đã đồng ý với con làm hiệu trưởng trường Hoa Thục. Nhưng sơ yếu lý lịch hơi khó điên!” Tôn Chính Hành vội vàng nói ra mục đích của mình. Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Ông Sâm kinh ngạc: "Cậu ta chịu làm lớn như vậy sao?” “Dạ!” Tôn Chính Hành đáp.
Rốt cuộc, ông Sâm suy nghĩ một chút: "Vị trí hiệu trưởng hơi thấp, cũng không xứng với cậu ta, Chính Hành à, chúng ta hãy rút lui đi, buông bỏ vị trí hiệu trưởng đi, với khả năng của cậu ta, hẳn là dư sức làm lãnh đạo trường Đại học Hoa Thục"
Tôn Chính Hành: ".."
Lý Đức Thiện cùng các giáo sư khác đều chết lặng.
Không cần Tôn Chính Hành hỏi, tất cả mọi người đều biết đáp án, tạp chí học thuật này chắc chắn là của Ninh Thần.
Ở tuổi này, thật kinh khủng! Tôn Chính Hành bày ra sắc mặt xanh mét.
Kết cục là bây giờ ông ta xấu hổ muốn chết.
Ninh Thần cầm lấy bàn tay lạnh lẽo, mềm mại của Tô Thiên Hương, nhẹ nhàng xoay người đi ra ngoài, bỏ lại một câu: "Thời gian có hạn, không nói chuyện phiếm với các ông nữa. "Cậu Ninh Thần chờ đã, tôi có cái này!" Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Lý Đức Thiện định thần lại, lấy trong túi ra một viên đá hình thoi trong suốt.
Đó là một viên linh thạch khác!
Chu Kiến Quốc và những người khác định thân lại và đều lấy ra một mảnh linh thạch.
Ninh Thần vô cùng sửng sốt, trong xã hội hiện đại, nơi mà nguồn linh khí vô cùng khan hiếm và gần như tuyệt chủng thế mà những ông già này có một khối linh thạch.
Lý Đức Thiện vội vàng nói: "Tôi có năm sáu khối ở đây. Mười năm trước, ông Trần Thế đã đưa người đến Hoa Lâm để khảo sát. Ông ấy nhặt nó từ trên núi và nghĩ rằng đó là một viên kim cương. Kết quả là khi kiểm nghiệm thành phần thì lại không phải liền đưa cho mỗi người chúng tôi mấy khối. “Vâng, vâng, tôi cũng có!" Chu Kiến Quốc nhiệt tình nhét vào hai tay của Ninh Thần.
So với thái độ khinh thường lúc mới vào cửa, hiện tại những lão già này lại nhiệt tình quá mức. Họ hoàn toàn không hiểu linh thạch là gì.
Nhưng khi kiểm tra thành phần lại không ra, viên đá này ở trong tay bọn họ cũng vô dụng, chẳng thà đưa nó cho Ninh Thần.
Ninh Thân hỏi: "Ông tìm thấy nó ở đâu của Hoa Lâm?" “Cái này cậu phải hỏi ông Trần Thế rồi!” Lý Đức Thiện nói. Ninh Thần hỏi: "Giáo sư Trần Thế ở đâu?" “Trong đất..." Lý Đức Thiện có chút áy náy.
Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK