Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Tám nhân vật cấp Vương ở ngoài biên giới thật sự đã vượt qua biên giới và đến học viện quân sự Thần Lương, ngay lúc đó chĩa kiếm về phía thầy hiệu trưởng, ép ông ta giao Ninh Thần ra.
Bởi vì mới chín tuổi đã đạt được cấp Chiến Thần thực sự quá khủng bố rồi.
Để cậu ta tùy ý phát triển, những thành tựu đạt được sau này tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là phong cấp Chiến Vương.
Một khi võ sĩ vượt qua cấp Vương, bản thân sẽ xuất hiện sự biến đổi động trời, một người có thể tàn sát cả một quốc gia, một người có thể đứng đằng sau bảo vệ đất nước bảy trăm năm an binh.
Một người đồ sát cả thế giới!
Nếu những nhân vật này vươn lên, làm sao có thể khiến các quốc gia bên ngoài an tâm được?
Vì vậy ngay trong buổi tối hôm đó, tám nhân vật cấp Vương ở ngoài biên giới chỉ kiếm về học viện quân sự Thân Lương với ý muốn xóa bỏ cậu bé Ninh Thần khi đó mới chỉ có chín tuổi
Nhưng mọi người phải biết, Quốc Nguyệt dùng võ lập quốc, với lịch sử năm ngàn năm đầy thăng trầm, bộ tộc Đại Đô Quốc Nguyệt đã vượt qua bốn ngàn năm sừng sững trên đỉnh thế giới.
Ở Quốc Nguyệt, một tỷ tộc nhân Đại Đô chưa bao giờ yếu hơn những người khác! Quy tắc do tổ tiên truyền lại, kẻ nào xâm phạm đến thiên uy của Đại Đô ta, giết chết không luận tội!
Đây chính là kỷ luật thép!
Lúc ấy tám người cấp Vương ở ngoài biên giới cường thể không gì sánh bằng, nhưng học viện quân sự Thần Lương không hề sợ hãi, sống chết bảo vệ Ninh Thần.
Khi đó hiệu trưởng già của học viện quân sự Thần Lương, với cơ thể già nua đã cứng rắn đối đầu với tám người Vương đó, nổ ra một cuộc chiến khủng khiếp. Vì để bảo vệ Ninh Thần, trong đêm tối mùa thu gió thổi quạnh hiu đó, máu tươi vẫy đầy khắp học viện quân sự Thần Lương.
Trong trận chiến ấy, ông hiệu trưởng già đã ngã xuống!
Thế nhưng lại khiến cho Chiến Kỷ bị chọc giận, Chiến Kỷ Kiếm Tu xuất thể cầm thanh kiếm dài ba thước mũi kiếm màu xanh hạ xuống Bắc Việt.
Trận chiến ấy Chiến Kỷ Kiếm Tu tàn sát ba người cấp Vương, vượt biên đuổi giết những nhân vật cấp Vương còn lại ở bên ngoài, tàn sát xuyên khắp các nước khác trong vòng một nghìn sáu trăm dặm, thi thể rải rác khắp nơi, xương trắng chất thành núi.
Trận chiến ấy, Chiến kỷ Kiếm Tu tay cầm thanh kiếm sắt ba thước chỉ về quốc chủ hiện tại của một quốc gia ngoài biên giới nhỏ bé, buộc phải giao ra võ s cấp Vương đang chạy trốn,
Sau đó người cũng bị giao ra, Chiến Kỷ Kiếm Tu chém ngay cổ, mang theo đầu người trở về tế lễ hiệu trưởng già kia.
Từ đó trở về sau, những cường giả ở bên ngoài không còn ai dám công khai muốn giết Ninh Thần nữa.
Bên trong quán bar Thái Vũ
Giờ phút này, cơ thể ông Thái run rẩy kịch liệt, sắc
mặt có chút tái nhợt, cả người đều phủ một tầng mỗi
hôi lạnh, rồi đột nhiên tứ chi bắt đầu co quắp lại, giống như bị sốt rét. Ánh mắt Kiều Đông Phương nghi "Lại giở trò gì
đây?”
Trạng thái của ông Thái không duy trì được bao lâu thì cả người đã đổ rạp xuống đất, không còn hơi thở.
Tiêu Mạch Quân lật người ông ta lại, tưởng rằng ông ta tự sát bằng cách uống thuốc độc, nhưng nhìn cũng không giống, miệng phun ra một chất lỏng màu xanh giống như dịch mật.
"Không phải uống thuốc độc, mà là bị hù chết!” Khóe miệng Kiều Đông Phương khẽ nhếch lên.
Tiêu Mạch Quân không nhịn nổi nhìn về phía Kiều
Đông Phương, ảnh mặt có chút kì quái, thầm nghĩ người
này năm đó ở Bắc Việt không biết đã làm ra chuyện gì,
lại khiến cho người ta bị dọa chết rồi. Thật sự khiến cho ông Thái bị sợ vỡ mật, chỉ vì hai chữ "Thần Vương". Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!! Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Hai chữ này không phải trò đùa, mà ở Bắc Việt đã dùng hài cốt của hàng triệu con người để đúc thành hung danh kinh khủng.
Tả Chí Trung đứng ở bên cạnh nói:" Nếu như người đã chết rồi, vậy thì tôi cũng không làm phiền ngài Thần Vương nữa!”
“Nếu như đã đến rồi thì cũng không cần vội vàng đi
như vậy!” Ninh Thần khẽ nâng mí mắt, nhìn về phía đội
trưởng ám bộ Châu Giang Tả Chí Trung này. Gần như chỉ với một ánh mắt cũng khiến cho sắc mặt của Tả Chí Trung tái nhợt, dường như có một áp lực vô hình giống như ngọn núi đè lên người anh ta, xương cốt rằng rắc kêu.
Hai chân của Tả Chí Trung gấp khúc lại, giống như vừa chịu một lực rất lớn. Am!
Cuối cùng anh ta cũng không thể nhịn được nữa, hai đầu gối quỳ xuống đất, sàn nhà trong nháy mắt nứt toác, máu tươi đặc quánh thấm ướt cả ống quân.
Tả Chí Trung cúi thấp đầu, không dám nói một lời
nào.
Ninh Thần đưa tới một cốc trà nóng, thản nhiên hỏi:" Uống trà không?”
“Thuộc hạ không dám!” Tả Chí Trung run rẩy trả lời,
không còn tinh thần phấn chấn như trước khi vào cửa
nữa.
Kiều Đông Phương lạnh nhạt nói: "Sau này hiểu phép tắc một chút, người của Thần Lương làm việc không đến lượt ám bộ các người khoa tay múa chân,
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK