Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Tòn Chính Hành trừng mắt: "Lão Lý hồ đỗ này, ai nói khoác?" "Ông còn không phải là nói khoác à? Làm người đều có thể thấy rõ, tên nhóc này mới bao lớn, mà cậu ta mới hai mươi tuổi, kinh nghiệm phía sau còn là dấu hỏi chấm đấy!" Một giáo viên mặt chữ điền, tên đầy đủ là Lý Đức Thiện nói.
Nếu không phải do Tôn Chính Hành nổ quá đà, các giáo sư như bọn họ làm gì phải tới tề tụ ở đây chứ
Một ông già mặc đường trang nhíu mày: "Lão Hành, ngày thường đùa giỡn một chút là được, tuổi của Ninh Thần nhập học làm học sinh tôi còn sợ không theo kịp tiến độ học tập, giờ lại để cậu ta vào trường làm giảng viên, đây quá hoang đường rồi!"
Lý Đức Thiện trợn trắng mắt: "Về sau ít chém gió thôi, cho phòng nghiên cứu của tôi thêm kinh phí còn hơn đấy!" "Đi thôi, bị lão già này trêu đùa một trận, đúng là xúi quấy!"
Một đảm lão già đều có giao tình mất chục năm, xưng hô với nhau nghe thì không đứng đần, nhưng thật ra riêng mình đều cảm thấy thân thiết.
Tôn Chính Hành cũng trừng mắt: "Tất cả đứng lại cho tôi!" "Cải lão già này có thôi đi không, còn ba hoa cái gì!" Ông già mặc đường trang tên Chu Kiến Quốc bồi thêm một câu Tôn Chính Hành nổi nóng: "Ai khoác lác, tôi nói cho mấy ông biết nhé, mấy ông lão hồ đồ này, cho dù chúng ta cùng nhau hợp lại cũng không bằng một mình cậu ấy đâu!" Lời này nói xong khiến cho Tô Thiên Hương trợn trắng cả måt.
Chu Kiến Quốc nhíu mày: "Ông nghiêm túc đầy à?" "Ông nói xem!" Tôn Chính Hành lườm đến cháy mắt. Một vị giáo sư tên Vương Hảo, chăm chú nhìn kỹ Ninh Thần, phát hiện người trẻ tuổi này đang nhìn kỹ bọn họ, vẻ mặt không có chút rung động nào, rất lạnh nhạt. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Ông ta gật đầu tán thưởng: "Tâm tính không tệ, là vật liệu tốt, Ninh Thần, cậu có bằng lòng trở thành học sinh của tôi không?" "Me kiep!"
Cơ thể Tôn Chính Hành lảo đảo, suýt chút nữa bị làm cho tức đến ngất đi.
Ninh Thần cười mà như không cười: "Ông so với LỖ
Nguyễn, Từ Lệnh thì thế nào?" "Không so được, học thuật, luận văn của người ta đều là bằng cấp quốc tế, quyền uy, danh tiếng của chúng tôi trong giới bảo chi cũng có tiếng nói không tệ" Vương Hào lắc đầu liên tục không dám so.
Ninh Thần hỏi lại: "Ông so với hai người Phùng, Diệm thế nào?" "Ai?" Vương Hào không phản ứng kịp.
Tôn Chính Hành thấp giọng nói: "Lão Phùng với thầy của "Ã, thế lại càng không dám so, lão Phùng và lão Diêm mà tôi!" đứng trước mặt thì chúng tôi đều chỉ là học sinh thôi. Vương
Hào không phải đang khiêm tốn, mà là thật sự kính nể.
Sắc mặt Ninh Thần lạnh dân. "Hai người Phùng, Diêm mà đứng trước mặt tôi, cũng chỉ bằng vai phải lửa, ai cho ông cái gan đòi nhận tôi làm học sinh?"
Vương Hào liền ngây ra như phỗng.
Các giáo viên khác cũng kinh ngạc, không ngờ người trẻ tuổi mà mình khinh thường lại có địa vị khủng bố như vậy. Phải biết rằng, Phùng Nam Sơn được mệnh danh là Thái
Sơn Bắc Đẩu trong giới khoa học. Ông ta tinh thông cả Trung y lần Tây y, trên trường quốc tế rất có tiếng tăm, còn được giới Trung y coi là một nửa của y học trong
Đây đúng là thuộc cấp y học nước nhà.
Lão Phùng đúng là sinh mệnh của sở nghiên cứu, sớm đã được liệt vào danh sách cơ mật của nhà nước, có cảnh sát vũ trang bảo vệ. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Còn Diêm Lâm Sâm, được tuyển chọn là một trong hai mươi nhà khoa học vĩ đại nhất thế giới trong thiên niên kỷ.
Vẻn vẹn một cái chức danh này thôi đã đủ rồi!
Có rất nhiều nhà khoa học ở hàng trăm quốc gia trên thế giới, có thể hàng trăm nghìn người, mà chỉ hai mươi người được chọn, lão Diêm là một trong số họ
Có thể thấy được hai vị này chức cao vọng thế nào.
Tôn Chính Hành ho nhẹ một tiếng: "Cùng thầy Diêm giao lưu ba năm, còn lão Phùng thì cùng cậu ấy làm việc với nhau năm năm, Lý hồ đồ, ông còn nhớ rõ tập san học thuật toàn cầu, phát biểu của thầy Diêm về lý thuyết trọng lực không?" "Ông nói đùa sao, kỳ tập san học thuật đó đã được bán chạy trên toàn thế giới, gây nên một trận dư luận xôn xao toàn cầu, ngày đó bài báo học thuật đã thúc đẩy tiến độ nghiên cứu phản trọng lực của toàn cầu nhanh hơn mười
Lý Đức Thiện lấy trong túi ra một tờ báo chí, giấy đã ố vàng, lại không có bất kỳ vết nhăn nào, chứng tỏ ngày thường được bảo quản cực kỳ tốt.
Mấy giáo sư chung quanh đều không cảm thấy kinh ngạc, biết lão Lý ngày nào cũng mang theo tờ học san này.
Ông ta là chủ phòng nghiên cứu trọng lực học.
Lý Đức Thiện lất tập san ra, si mê nói: "Nhìn xem, phần lý luận học thuật này, sợ là cũng khó viết ra." "Không đúng, lão Hành, cái này thì có quan hệ gì với Ninh Thần chứ?" Chu Kiến Quốc cũng có suy đoán, nhưng không dám chắc. Nếu suy đoán là thật thì đúng là khiến người ta hoảng
Tôn Chính Hành cười mỉa mai: "Luận văn học thuật này là do Ninh Thần chấp bút."
Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK