Mục lục
Truyện Chiến thần nghịch thiên - Ninh Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Cô gái nói tới đây bỗng nghẹn lại, không cất nổi thành lời. Nghĩ cũng biết, nếu ông cụ thật sự buông tay mà đi, vậy sẽ là sự tiếc nuôi trong lòng hai người. Chữ trung và chữ hiếu, biết chọn bên nào? Người ngoài nhìn vào còn thấy xót xa, huống chi là người trong cuộc, chỉ sợ họ càng thêm thống khổ.

Còn Ninh Thần, khi nghe thấy cô gái nói anh trai mình đang tham gia quân ngũ ở phía Bắcc, đôi mắt cậu ấy lóe lên tia sáng.

Nếu đi lính ở phía Bắc, vậy sẽ chịu sự quản lý của duy nhất một quân đoàn thôi, đó chính là quân Thần Lương! Quân Thần Lương là một trong mười quân đoàn lớn, hơn triệu tướng sĩ Thần Lương hằng năm trấn thủ biên cương, phòng bị sự tấn công của tám nước sát biên giới, số người bảy, tám năm cũng chưa được trở về quê hương có hằng hà sa số

Mà binh lính ở phía Bắc, đều là tướng sĩ dưới trướng Ninh Thần. Đôi môi mỏng của Ninh Thần khẽ cử động: “Buông tay mau, tha mày một mạng!” “Mày đang hù ai đấy hả, dám uy hiếp tạo à." Rốt cuộc, Đỗ Thiên Hạo vẫn biết sợ, anh ta vừa buông tay ra đã chỉ thắng vào mũi Ninh Thần.

Vẻ mặt Ninh Thần không hề thay đổi, ngón tay thon dài đặt lên một thứ đeo bên hông, đó chính là chuỗi của Đạo Thần

Vương,

Chỉ trong chớp mắt, một tia sáng lóe lên, chiến đạo bên hông được rút ra khỏi vỏ.

Đạo dài khoảng một mét, rộng mười centimet, dày một centimet. Lưỡi đao hơi cong, toàn thân đen kịt. Giây phút đao được rút ra khỏi vỏ, lưỡi đao toát ra sát khí ngập trời, tựa như có hàng vạn oan hồn đang kêu gào thảm thiết

Đạo này đã chém qua vạn người. Đạo của quân chủ tên là

Thần Vương khủng bố như thể đó!

Thời khác đạo được rút khỏi vỏ, toàn hiện trường cảm như hền, nỗi sợ từ trong bản năng khiến chân mọi người như nhũn ra, suýt nữa quỹ hết xuống đất. Máu tươi phụt ra, một cánh tay bay lên trời! Đạo Thần Vương về lại vỏ, Ninh Thần hờ hững đi về phía xe cứu thương. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Đô Thiên Hạo thét lên thảm thiết: "A, tay của tôi!

Khung cảnh tàn khốc khiến mặt mày không ít người bị dọa cho trắng bệch.

Người cảnh sát giao thông tuổi trung niên run rẩy: “Cậu Nhưng Ninh Thần không thèm để ý tới, với một kẻ ngang ngược thành tính như Đỗ Thiên Hạo, mỗi tội uống rượu gây tai nạn thôi cũng đủ để anh ta phải chết mười lần. Chỉ cắt cụt một tay của anh ta là nhẹ lắm rồi!

Trước xe cứu thương, cô gái kia đang quỳ bên một ông lão râu tóc bạc phơ. Trông cô ta tầm mười tám, mười chín tuổi, dung mạo thanh tú, tóc dài qua vai, đầu gối trắng nõn dưới làn vảy đã trầy da chảy máu. “Anh của cô đang ở phía Bắc?” Ninh Thần khẽ hỏi.

Cô gái tên Kiều Nhân Duyên kia lau nước mắt. "Đúng thế, anh có thể cứu ông nội tôi không?” “Đừng lo, ông cụ không sao đâu, chỉ là bệnh vặt thôi, không đáng ngại!” Ninh Thần nhẹ giọng an ủi.

Kiều Nhân Duyên tất nhiên không tin, cô ta biết rõ tình hình của ông nội cô ta, bệnh của ông cụ là bệnh cũ. Nửa năm trước, bác sĩ đã nói bệnh tình của ông cụ vô cùng nguy kịch, cơ thể ông cụ đã tới cực hạn, sắp đến lúc dầu cạn đèn tắt, cơ quan nội tạng trong cơ thể đã suy kiệt, dù có dùng thuốc gì cũng vô dụng.

Sở dĩ ông cụ có thể chống đến bây giờ, bác sĩ biết rõ là vì trong lòng ông cụ còn có tâm nguyện chưa được hoàn thành, nên ông cụ cố giữ lấy một hơi, không chịu nhằm mất.

Tâm nguyện của ông cụ cũng không khó đoán, đó là muốn được gặp lại cháu trai đã chinh chiến mười năm trên lưng ngựa ở phía Bắc một lần. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!

Cách đó không xa vang lên tiếng còi xe đình tại nhức óc, hai chiếc xe cứu thương do bệnh viện nhân dân Hoa Thục điều động cấp tốc đã tới, người đến là một vị phó viện trưởng, hai bác sĩ trưởng và sáu y tá.

Phó viện trưởng vừa xuống xe đã vội vã bước tới: “Ông cụ sao rồi?" "Bác Phong!" Hai mặt Kiều Nhân Duyên đảm lệ.

Phó viện trưởng Cảnh Hiếu Phong an ủi cô ta. "Nhân Duyên, không sao hết, đừng khóc, mau mau gọi người mang ông cụ Đức tới bệnh viện đi!” “Đừng động vào ông ấy, lấy châm của ông cho tôi mượn”

Ninh Thần nhìn về hướng thùng dụng cụ y tế, nói tên vật cậu ấy cần dùng.

Cảnh Hiếu Phong vô cùng sửng sốt. Trong số những người đang vây xem có một ông lão tầm sáu mươi tuổi bước ra, nhíu mày nói: “Xem hơi thở của bệnh nhân này không chống cự nổi tới bệnh viện đâu. Mấy người nên nghe theo lời chàng trai này, lập tức cấp cứu ông ấy ngay tại đây!

Vẻ mặt Cảnh Hiếu Phong vô cùng khó coi, không phải ông ta không muốn cứu. Nhưng nửa năm trước, ông cụ Đức đã từng rơi vào tình trạng nguy kịch một lần. Lần đó, viện trưởng phải dốc hết sức, toàn lực cứu chữa, khó khăn lắm mới cứu được mạng ông cụ về. Khi đó, viện trưởng cũng đã nói, nếu bệnh tình lại tái phát, vậy thì không có thuốc nào chữa được, chỉ có thể chuẩn bị hậu sự thổi.

Vậy mấy người nói thử xem, Cảnh Hiếu Phong ông phải cứu thế nào đây?

Ninh Thần mở hộp châm cứu ra, Kiều Nhân Duyên đứng bên cạnh hơi khẩn trương: “Anh ơi, anh có chắc chắn không?” “Chàng trai trẻ, cậu suy nghĩ kĩ chưa, trị bệnh cứu người không phải chuyện đùa đâu? Nếu cậu không chắc chắn, một khi xảy ra chuyện gì, vậy thì cậu phải chịu toàn bộ trách nhiệm đấy!”

Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK