Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Chương 18: Ai có thể bảo hộ anh?
Ninh Nhật Khang chậm rãi nói: "Đúng là một chàng trai tốt, hay cho một câu thọ tỷ nam sơn, quả không hổ là huyết mạch của gia tộc họ Ninh chúng ta, rất có can đảm, chú sẽ nhận lời chúc mừng này!"
Đứng ở bên cạnh Ninh Nhật Khang là một người thiếu niên mặc âu phục, hắn họ Lương, tên gọi Đức Tài. Hôm nay hắn mang những món quà lớn đến đây để mừng thọ, đồng thời cũng là để cầu hôn.
Hắn chính là con trai cả của nhà họ Lương! Lương Đức Tài cười nhạt: "Anh là Ninh Thần sao? Thật là không biết lễ nghĩa! Hậu bối mừng thọ làm sao lại không quỳ?”
Lời nói đó không khỏi khiến nhiều người nở nụ cười, bọn họ lạnh lùng nhìn Ninh Thần, quả thực là không biết sống chết.
Nhà họ Ninh từ trước đến nay đều muốn diệt trừ mối họa tiềm ẩn là Ninh Thần, nay anh ta lại tự dâng mình đến tận cửa, hơn nữa còn tự rước nhục vào thân.
Yến Chu Tước lười biếng liếc một cái: "Anh là hậu duệ nhà ai?" “Tôi tên là Lương Đức Tài, tuy không thể nói là nổi tiếng nhưng nếu nhắc đến tên tôi ở Hoa Thục, người bên ngoài cũng phải có vài phần kính nể!” Lương Đức Tài có chút kiêu ngạo.
Nào biết được Yến Chu Tước chỉ hướng mặt lên trời, nghiêng đầu nói: "Chưa có nghe nói qua!" Lời đó làm cho sắc mặt Lương Đức Tài hơi trầm xuống, hắn không ngờ lại bị mất mặt ở đây.
Một cô gái yểu điệu từ bên cạnh bước ra nói đỡ: "Không biết nhà quê này đến từ đâu, thoạt nhìn có vẻ không phải là người dân địa phương ở Hoa Thục. Nếu không, tại sao lại chưa từng nghe đến cái tên Đức Tài?" “Lời này không sai! Tên tuổi của Lương Đức Tài luôn nổi tiếng ở Hoa Thục của chúng ta!” Có rất nhiều người vì sợ thế lực của nhà họ Lương mà xu nịnh.
Bên cạnh là một người đàn ông trung niên đầu hỏi bụng bia tên Triệu Lăng, chủ tịch công ty dệt Đông Phong.
Trước đó, gã đã tặng một cặp bình phong lan thời nhà Minh làm quà mừng thọ.
Triệu Lăng khinh thường mở miệng: "Ở quê thì sao có thể nhận ra được ai!"
Vẻ mặt Lương Đức Tài dịu đi, hắn nắm lấy tay của cô gái yểu điệu ban nãy, cô ta chính là người được cầu hôn hôm nay, hai người đã sớm gạo nấu thành cơm.
Mặt Yến Chu Tước không biểu hiện chút cảm xúc: "Tôi quả thực không phải người của địa phương này, tôi đến từ biên cương phía Bắc!" “Quả nhiên là người nhà quê, cái nơi nghèo khó như vậy, năm nào cũng đưa tin về giúp đỡ xóa đói giảm nghèo!” Triệu Lăng giễu cợt.
Chân mày của Yến Chu Tước hơi nhưởng lên, từ nhỏ đến lớn, chưa một ai dám nói anh ta như vậy. Ngay cả một người lạnh lùng như Lữ Hành
Mạt cũng không dám nói như thế với Yến Chu
Tước.
Triệu Lăng là cái thá gì?
Tính tình Yến Chu Tước vốn đã nóng nảy, hỏa khí bùng bùng dâng lên, động thủ ngay tại chỗ. Chát
Yến Chu Tước đưa tay giáng xuống một cái tát, làm cho Triệu Lăng quay vòng vòng ba lần.
Triệu Lăng mắt nổ đom đóm, gã chưa kịp lấy lại tinh thần thì đã bị Yến Chu Tước đạp ngã trên mặt đất, mọi người xung quanh đều chán ghét mà né tránh, họ cho rằng bọn nhà quê chính là không có tư chất và thích gây chuyện như vậy. Mời bạn đọc truyện tại Truyện88.net
Yến Chu Tước chửi rủa: "Tôi là đồ nhà quê, là giun dế, đương nhiên không biết mấy đại nhân vật các người, một lũ cà trớn thích pha trò, người quen của tôi, nếu nói ra vài người thôi chỉ sợ mấy người nghe xong sẽ phải sợ mất mật”
Triệu Lăng bị đánh đến hấp hối.
Tính cách Yến Chu Tước vốn coi trời bằng vung, anh ta quay lại liền hỏi: "Đây có phải là chủ tịch của công ty dệt may nào không?"
Lữ Hành Mạt khẽ gật đầu.
Yến Chu Tước lại quát lớn: "Tiêu Mạch Quân! Mau lăn ra đây!" “Tôi tới đây!” Tiêu Mạch Quân toát mồ hôi hột, anh ta biết vị chỉ huy này là người coi trời bằng vung nhất trong năm vị chỉ huy, đồng thời là thủ lĩnh lớn nhất ở Quốc Nam.
Nhưng cho tới nay không ai dám để Yến Chu Tước trở về, một là vì sức mạnh đáng sợ của Yến Chu Tước.
Một lý do khác, cũng không nhìn xem hắn là em trai của ai chứ? Hộ vệ cánh trái của Trấn Thần Vương, ai mà dám động?
Sau khi Tiêu Mạch Quân xuất hiện, đột nhiên đồng tử của mấy người xung quanh co rút lại, sắc mặt đều tái nhợt
Ban đầu, Ninh Nhật Khang còn bình tĩnh ngồi ở chủ vị, nhưng hiện tại ông ta cũng hoảng hốt đứng thẳng dậy kinh hô: "Đội trưởng Tiêu?"
Tiêu Mạch Quân cúi đầu không để ý tới ai, ở trước mặt Yến Chu Tước mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Yến Chu Tước lạnh lùng nói: "Thằng này dám mắng tôi, nên giải quyết thế nào?" “Thiên hạ năm đại chỉ huy sứ, ai xúc phạm đến ngài chính là xúc phạm đến sáu tỉnh Hoa Đông, tội đáng muốn chết!"
Những gì Tiêu Mạch Quân nói đều là sự thật.
Trong quy tắc của các nhóm hoạt động đặc biệt, các chỉ huy sứ là người đứng đầu!
Ai dám làm nhục?
Cả người Yến Chu Tước giận run lên: "Đem ông ta giao cho anh, băm ra cho chó ăn!" “Tuân lệnh!” Tiêu Mạch Quân làm sao dám nói chữ không
Tất cả mọi người xung quanh rùng mình, bây giờ dáng vẻ rớt nước mắt còn khó hơn lúc cười. Làm sao có thể biết được Yến Chu Tước lại có lại lịch lớn như vậy.
Trương Nhật Hiên nhẹ nhàng ngăn cản, nói: "Phong tỏa tất cả tài sản của ông ta coi như là sự trừng phạt!"
Tiêu Mạch Quân vội vàng hạ lệnh cho người đi làm.
Nhân vật chính của ngày hôm nay không phải là Triệu Lăng, một con tôm tép nhãi nhép không đáng để đạo các thành viên trong đội Hoa Thục dính máu.
Yến Chu Tước liếc nhìn Lương Đức Tài rồi lật tay tát hắn một cái!
Ánh mắt Yến Chu Tước tức giận như muốn phóng ra lửa.
Yến Chu Tước quay người cầm cán đạo rồi rút một thanh đao đen từ eo Tiêu Mạch Quân ra. Ngay lập tức, dao xuyên qua vai trái của Lương Đức Tài và cắm xuống đất khiến hắn không thể gượng dậy!
Cảnh tượng này khiến đồng tử của mọi người xung quanh co rút lại, không ngờ thanh niên áo đen này nói động thủ liền động thủ như vậy!
Thủ đoạn thật tàn nhẫn!
Lương Đức Tài thê lương gào lên thảm thiết “Anh nghĩ gì về thanh đạo của đứa nhà quê "Á!" như tôi?” Yến Chu Tước tỏ vẻ khinh thường hỏi. Anh ta tàn nhẫn ra tay chính là muốn chấn áp tinh thần của mọi người.
Để Ninh Thần quỳ xuống chúc thọ, làm nhục chiến thần phương bắc của bọn họ, nhóm người này quả thật không quản sống chết! C ập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Vợ chồng Tân Hoa bước vào, bà tức giận trách móc: "Thần, con quên mất con đã hứa với mẹ điều gì rồi sao?" “Thu đao đi!” Ninh Thần bình tĩnh nói.
Yến Chu Tước rút thanh đao ra khỏi vai Lương Đức Tài khiến máu bắn tung tóe, còn có tiếng kêu gào thất thanh.
Cả nhà họ Ninh im lặng, những người khách có thể hiểu được điều gì đó.
Ninh Thần bị bỏ rơi đã trở về, chỉ sợ rằng đêm nay anh ta sẽ gây ra sóng gió lớn trong nhà họ Ninh, người ta là có chuẩn bị rồi mới đến đi
Lương Đức Tài bị lôi xuống để đưa đi bệnh viện điều trị, nhà họ Lương mà biết được chắc chắn sẽ không bỏ qua đâu.
Ninh Nhật Khang đứng dậy ôm quyền, ông ta bỏ qua Ninh Thần, không thèm để ý đến Yến Chu Tước.
Ông ta trầm giọng nói: "Tiêu tổ trưởng, nhà họ Ninh cùng anh nước sông không phạm nước giếng, Ninh Thần vẫn là con cháu nhà họ Ninh chúng tôi. Chuyện hôm nay là chuyện nhà họ Ninh, Tiêu tổ trưởng lẽ nào muốn xen vào?" “Chuyện gia đình nhà họ Ninh, nếu đội Hoa Thục cưỡng chế can thiệp, tôi sợ truyền ra ngoài sẽ không hay!” Hai mắt Ninh Tượng Đài lộ ra vẻ tinh tường.
Tiêu Mạch Quân không để ý tới, anh ta biết rằng việc hôm nay không đến lượt mình nhúng tay.
Ninh Thần lắc ngón tay rồi cười: "Là chuyện của gia đình, vậy thì để người nhà giải quyết đi!" Không nói một lời, Tiêu Mạch Quân quay người và rời khỏi nhà họ Ninh.
Sau khi mọi người rời đi, những vị khách khác ing lần lượt rời khỏi: "Ông Ninh, trong nhà tôi còn có chuyện, sau này sẽ hội ngộ!" "Ninh gia chủ ở lại, không cần đưa tiễn!" Khách đến mừng thọ đều bước ra khỏi cửa.
Nhà họ Ninh phải người ra tiễn khách, toàn bộ nhà họ Ninh chia thành hai nhóm, một là nhà họ Tần của Tần Hoa và gia tộc họ Ninh do Ninh Nhật Khang đứng đầu.
Lúc này, nhà họ Ninh liên tục cười lạnh.
Ninh Nhật Khang lấy lại vị trí cao cao tại thượng, nhìn xuống nói: "Ninh Thần, vừa rồi quả thật tôi có chút sửng sốt, có thể mời đội trưởng Hoa Thục đến đây, chắc cái giá cũng không nhỏ đâu nhỉ?"
Ninh Thần cười nhẹ.
Trương Nhật Hiên cùng những người khác đứng ở cửa chế nhạo khinh thường.
Đối với Tiêu Mạch Quân, bọn họ ở đây mấy ai cần phải đi mời?
Ninh Nhật Khang thở dài: "Vẫn quá non nớt. Tiêu Mạch Quân phụ trách Đội đặc nhiệm Hoa Thục rồi bí mật khống chế tất cả chiến binh, uy quyền thật kinh ngạc. Nhà họ Ninh tuy mạnh nhưng cũng không dám xúc phạm Tiêu Mạch Quân, ai lại dám làm điều đó?” "Thật đáng tiếc vì Tiêu Mạch Quân đã đi rồi. Một khi anh ta đi rồi, cậu nghĩ ai có thể bảo hộ cậu trong nhà họ Ninh nữa?"
Ninh Tượng Đài chế nhạo, ông ta như thể đang nhìn một tên ngốc.
Bọn họ chỉ khiêu khích có một câu, ai biết Ninh Thần liền ngu ngốc nghĩ chuyện gia đình nhà họ Ninh đều do chính mình xử lý.
Nào ngờ Tiêu Mạch Quân lại ở đây, Ninh Nhật Khang đương nhiên không dám động đến ba người nhà Ninh Thần.
Thật tiếc khi Ninh Thần đã xua đuổi chỗ dựa lớn nhất của mình.
Ninh Nhật Khang xua tay: "Thật quá ngu xuẩn Hãy tiễn ba người nhà cậu ta lên đường rồi xử lý sạch sẽ!"
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK