Mục lục
Truyện Chiến thần nghịch thiên - Ninh Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net

Sáng sớm ngày hôm sau.

Ninh Thần đứng ngoài phòng của tổ tiên, ngồi xếp bằng lại bắt đầu luyện khi công. Một chút năng lượng màu tím bắt đầu hiện lên ở giữa miệng và mũi Ninh Thần, chậm rãi tiến vào bên trong cơ thể cậu ấy.

Phía dưới, một cô gái mảnh khảnh, mặc bộ quần áo thể thao trông cô cùng sảng khoái, dáng người hoàn mỹ, trắng như tuyết, mũi hơi nhăn lại, cô ta nhấp một ngụm: "Tên lừa đảo họ Ninh kia, mau xuống đây!"

Ninh Thần thu lại khí công, sau đó bước tới cửa.

Tô Thiên Hương lên tiếng hỏi: "Anh còn nhớ tối qua chính miệng anh đã đồng ý chuyện gì không?" "Nhớ chứ, ba điều ước nhỏ của cô có thể được thực hiện ngay trong ngày hôm nay!" Ninh Thần cười nhẹ.

Tô Thiên Hương nở nụ cười ranh mãnh: "Vậy thì đi thôi!" Ninh Thần chỉ thu dọn đồ đạc lại một chút, sau đó nhanh chóng đi tới đại học Biện Kinh.

Trong ba điều ước tối hôm qua của Tô Thiên Hương thì ngoại trừ hai nguyện vọng đầu tiên ra thì điều ước cuối cùng của cô ấy chính là muốn Ninh Thần đến đại học Biện Kinh. Cô ấy cơ bản không hề tin rằng cậu ấy đã trải qua sự giáo dục từ Bắc Lương.

Dù sao thì Tô Thiên Hương cũng không có cách nào có thể xác minh được chuyện này.

Đứng ở cửa có một cô bé khoảng mười tuổi, trông vô cùng xinh đẹp: "Anh Ninh, chị Tôi!" "Linh Đan!" Tô Thiên Hương đưa tay bóp lấy cái mũi nhỏ của cô bé.

Ninh Khải Hoàng đi tới. "Tôi đưa Linh Đan đến trường" "Hộ khẩu và việc đăng ký nhập học của Linh Đan có dễ xử lý không?" Ninh Thần nhìn về phía cô bé, ánh mắt thêm phần cưng chiều. Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net

Cậu ấy không hề có anh trai cũng chẳng có em trai.

Bây giờ, nhà chủ Tư lại có một cô con gái, đương nhiên sẽ là một báu vật của cả nhà họ Ninh.

Ninh Hoàng Bách nhanh chóng bước vào, giành trả lời: "Chẳng có gì khó khăn cả. Ngược lại là con đấy, bảy tuổi đã đến Bắc Cảnh, lớn lên trong trại lính. Mẹ con lo con sẽ không thể nào thích nghi được với cuộc sống bên ngoài. Vì thế nên để Thiên Hương đưa con đến đại học Biện Kinh, để con có thể cùng chung sống với các bạn cùng trang lứa vài ngày!"

Ninh Thần cảm thấy sửng sốt, cậu ấy không ngờ đằng sau điều ước nhỏ của Tô Thiên Hương tối qua lại còn có ý nghĩa như thế.

Tô Thiên Hương kiêu ngạo ngẩng đầu: "Tôi được người khác giao nhiệm vụ này!"

Ninh Thần cảm thấy dở khóc dở cười, sau đó nhanh chóng theo cô đến đại học Biện Kinh.

Việc xây dựng khuôn viên Đại học Biện Kinh khá tốt. Các khu chính đều nằm ở xung quanh. Hơn mười ngàn giáo viên và học sinh ra vào mỗi ngày, đủ mọi kiểu người.

Trước đây, Ninh Thần đã gây náo loạn ở đại học Biện Kinh này hai lần thế nhưng số người biết anh cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Hơn nữa, việc quản chế ở trường đại học này khá tự do. Hầu hết các giáo sư đều có thái độ dửng dưng. Có học hay không đều do chính bản thân bạn, đa số các thầy cô sẽ không để ý và quản thúc bạn.

Những người trưởng thành trong trường đại học đều là hình ảnh của một xã hội thu nhỏ. Bạn có thể nhìn thấy sức trẻ ngay bên trong trường đại học, thể nhưng sẽ không thể thấy được những kiểu người đơn thuần như thế

Mũi của Tô Thiên Hương hơi nhân lại "Đi thôi, chúng ta mau đưa một học sinh chuyển trường đặc biệt như anh đến phòng hiệu trưởng để bảo danh Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!

Ninh Thần đi bộ đến phòng làm việc của hiệu trưởng, đây cũng không phải là một phòng làm việc bình thường, mà được năm hằn trên một tầng lầu riêng biệt.

Đại học Biện Kinh là một trường đại học và cao đẳng trọng điểm của cả nước, có thể được liệt vào top một trăm trường đại học nổi tiếng.

Trong phòng hiệu trưởng, ngoài hiệu trưởng, còn một trưởng khoa, sáu phó khoa và chín nhân viên khác.

Với hơn mười ngàn giáo viên và học sinh. Mỗi ngày phòng hiệu trưởng cần phải xử lý rất nhiều chuyện, vì thế đương nhiên là một mô hình thu nhỏ.

Tại bàn làm việc trước văn phòng, nữ giáo viên trung niên đỡ kính: "Em tới đây có chuyện gì? Nếu như đến tìm hiệu trưởng thì có hẹn trước hay chưa?" “Tôi không cần phải hẹn trước." Tô Thiên Hương không biết nên trả lời thế nào.

Kết quả, cô giáo này cau mày: "Ai đến đây cũng đều phải hẹn trước. Nếu em chưa hẹn trước vậy thì mời em về cho. Đừng quấy rầy tôi làm việc." "Thật phiền phức. Thôi để tôi tự gọi điện cho hiệu trưởng vậy!" Tô Thiên Hương nhanh chóng lấy ra một chiếc điện thoại kiểu mới.

Tuy nhiên, trên hình nền điện thoại, Ninh Thần liếc mắt một cái sau đó nở nụ cười, hình ảnh trên đó là hình của cậu. Giọng điệu của cô giáo này trở nên khó chịu: "Bạn học, phòng hiệu trưởng không phải nơi để em đến gọi điện thoại.

Nếu em muốn gọi thì mời em ra ngoài mà gọi"

Tô Thiên Hương đảo mắt tỏ vẻ khinh thường, người mà cô gọi điện thoại chính là hiệu trưởng, Tôn Chính Hành.

Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK