Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Điện thoại đã đổ chung được mười bốn giây, thế nhưng không có ai bắt máy cả.
Tô Thiên Hương lên tiếng mắng: "Lão già thổi tha này, chắc chăn là tối qua đã quán chén. Thật bực mình!" "Bạn học này, mời em ra ngoài cho. Nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ lên đấy!" Cô giáo kia nhanh chóng đứng dậy muốn đuổi người.
Tô Thiên Hương và Ninh Thần nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng. Hai người họ bị nhốt ngoài cửa, trồng vô cùng chán nản.
Ninh Thần đứng ngoài cửa, nhìn tấm ảnh tuyển truyền bên cạnh, phía trên là hình của một ông lão đầu tóc bạc phơ, phía dưới ghi là Tôn Chính Hành, chức vụ hiệu trưởng trường đại học này!
Điều này khiến Ninh Thân cảm thấy vui vẻ hơn đôi chút.
Tô Thiên Hương đang tức giận không có chỗ trút: "Ninh Thần thổi tha kia, tôi bị đuổi ra ngoài như thế mà anh còn cười nữa sao?" "Hóa ra hiệu trưởng là ông ấy, mau đưa điện thoại cho tôi!" Ninh Thần cầm lấy điện thoại của Tô Thiên Hương, nhanh chóng bấm một dãy số.
Tô Thiên Hương chớp chớp mắt, cô ấy cảm thấy có chút nghi ngờ. Không lẽ Ninh Thần có quen biết với hiệu trưởng Tôn Chính Hành đó chứ?
Sau khi đầu dây bên kia bắt máy ...
Sau một tiếng bíp bận rộn.
Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói trầm thấp của người đàn ông "Ai đấy?"
Chẳng trách vì sao người khác cảm thấy nghi ngờ, đây chính là một đường dây riêng, vô cùng bí mật. Có trời mới biết cậu ấy dùng một dãy số dân sự bình thường để gọi.
Chẳng lẽ cậu ấy không sợ bị lộ bí mật sao?
Ninh Thần lạnh lùng lên tiếng: "Là tôi!" "Cậu là ai? Đây là đường dây vô cùng bí mật, cậu lấy được số điện thoại này từ đầu thế?" Giọng nói trầm thấp của người đàn ông kia lại phát ra. Tô Thiên Hương che miệng thầm cảm thấy vui, cuối cùng cũng không nhịn được cười, cười đến khi nước mắt chảy ròng ròng: "Anh tìm người khác có việc thế mà giọng điệu không thể tốt hơn được sao?" Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Ninh Thần không để ý đến cô ấy, giọng điệu càng lúc càng lạnh: "Tôi là Ninh Thần!"
Chết tiệt!
Đầu dây bên kia dường như có người vừa ngã khỏi ghế. giọng nói run rẩy. "Thần, ngài Thần Vương, vừa rồi tôi không nhận ra cậu." "Tôi nhớ khoảng năm năm trước, học việc quân sự Thần Lương có mời tới một vị giáo sư, tên là Tôn Chính Hành, đúng không?" Ninh Thần nói thẳng vào chủ đề. "Tôi sẽ kiểm tra cho cậu ngay...
Người ở đầu dây bên kia nhanh chóng có được câu trả lời: "Tôi tìm được rồi, đúng là có người này. Khi đó ông ấy bị đuổi việc là vì chất lượng giảng dạy kém. Thầy dạy cả hai môn khoa học và nghệ thuật thể nhưng lại không bằng hai người Khổng Nguyên và Từ Lệnh kia" "Mau chóng gọi cho ông ta rồi chuyển tiếp đến máy của tôi." Ninh Thần nhanh chóng cúp máy.
Tô Thiên Hương khó tin hỏi cậu ấy: "Hai vị giáo sư Khổng Nguyên và Từ Lệnh đều đã dạy anh rồi sao?" "Ngôi học trong giờ của hai người đó cũng không tệ lắm!"
Ninh Thần dửng dưng trả lời.
Tô Thiên Hương trợn tròn mắt khi nghe thấy thế, mũi cô hơi nhắn lại: "Anh cứ nổ tiếp đi, anh có biết hai người này lợi hại thế nào không?" “Một người là chủ nhiệm Viện Khoa học Trung y của nước ta, và người kia là nhà vật lý hạt nhân, người đã giành được giải thưởng Bell. Ai trong số họ mà xuất bản một bài báo khoa học đều sẽ nhận được sự đón nhận của tất cả mọi người trên thế giới " Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Tô Thiên Hương không có cách nào có thể hiểu được sự giáo dục ở Bắc Lương.
Tuy là quân trường nhưng cũng không phải chỉ là nơi luyện
Bây giờ ở tất cả các nước trên thế giới, các vị tướng được ra mắt không phải chỉ có lợi thế về thể lực.
Hầu hết tất cả đều là những tài năng công nghệ cao và họ là những nhà lãnh đạo của mọi tầng lớp trong xã hội. Học viện quân sự Thần Lương cũng không phải ngoại lệ. Dường như họ đều thông suốt tất cả các kiến thức, để học viên có thể lựa chọn một môn học mà mình thích, một môn học phụ. Và đương nhiên cái chính vẫn là học võ thuật.
Ngay sau đó, điện thoại di động của Tô Thiên Hương lại vang lên.
Người đàn ông đang tham gia một buổi nghiên cứu khoa học phải lặng lẽ rời khỏi chỗ ngồi của mình, sau đó vội vàng nghe máy. "Xin lỗi, vừa rồi tôi đang bận họp, cho hỏi.. “Thần Vương tìm ông!”
Một giọng nói nam trầm thấp lên tiếng nhận nhở. Ngay sau đó nhanh chóng chuyển tín hiệu đến điện thoại của Ninh Thần. Điện thoại nhanh chóng được chuyển tiếp.
Cả người ông lão kia nhanh chóng trở nên bối rối, đương nhiên ông ta biết Thần Vương là ai!
Đây chính là một tài năng hiếm có trong hàng ngàn năm ở học viện quân sự Thần Lương!
Trong ấn tượng của ông ta thì vị thiếu niên thiên tài đó có một tính cách vô cùng bình tĩnh và dửng dưng. Năm đó, khi cậu ấy ở lớp thì ba hàng ghế trước sau hàng ghế mà Ninh Thần ngồi đều không có ai dám ngôi xuống
Khi đó cậu ấy đã là một chiến thần
Cũng khiến Tôn Chính Hành thấy được một vị thiên tài chân chính rốt cuộc có phong thái thế nào.
Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK