Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
“Hãy thu lại sự hối lỗi trong ánh mắt của anh, nếu không sẽ hại chết anh và Thiên Hương Ánh mắt Ninh Thần lạnh lùng,
Trấn Thần Vương từ nhỏ lớn lên ở Bắc Việt, tâm trí như yêu quái vậy, chuyện gì cũng suy đoán đến ngọn nguồn
Tô Song Huyện hiểu rõ đạo lý trong đó và trầm giọng lại: “Tôi đảm bảo sau khi xong chuyện tôi sẽ dẫn Thiên Hương đến và đích thần nhận tội. “Chuyện này đừng nói cho cô ấy biết, trừ khi anh muốn cô ấy sống trong tội lỗi cả đời!” Ánh mắt Ninh Thần lạnh tanh, dường như không có tình cảm gì cả.
Tô Song Huyền khé cử động ngón tay và nhìn Ninh Thân một cái, anh ý thức được chàng thanh niên trước mặt muốn tự lãnh hết mọi thứ vào người, bao gồm cả việc bị hiểu lầm.
Anh ta quyết đoán quay lưng đi ra khỏi cửa, khuôn mặt tràn đầy tức giận,
Tô Song Huyền không hổ là con cháu nhà quyền thể, tâm địa thâm sâu khó đoán, anh ta cố ý ra vẻ tức giận: “Ninh Thần, cậu hay lắm, hôm nay cậu sỉ nhục em gái tôi, sau này hai nhà Tô Ninh không đội trời chung
Nói xong, Tô Song Huyền tức giận bỏ đi.
Ninh Thần sau khi nghe thấy câu này đột nhiên cảm thấy rất yên tâm, đôi môi cậu không ngừng rỉ máu, lập tức ngồi bệt xuống, vận hành bí kíp Chiến Thần, bề mặt xuất hiện một luồng khí màu tím. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Có luồng khí màu tím hộ thể, cậu đang chầm chậm ép độc tố của cấp Phong Vương ra ngoài.
Nhân vật cấp Phong Vương rất lợi hại, chạm phải một chút độc tổ e là sẽ chết ngay tại chỗ, nhưng Ninh Thần vẫn có thể cố chịu đựng đến lúc này và còn có thể ép độc tố ra ngoài.
Vả lại Ninh Thần từ đầu tới cuối cũng không hề nghi ngờ Tô Thiên Hương.
Thứ có thể giết được cấp Phong Vương đâu phải là loại có thể dễ dàng tìm thấy, để điều chế được loại độc dược này không hề dễ chút nào.
Tô Thiên Hương chỉ là một cô gái thôi, đi đầu bảo chế được loại độc dược này chứ.
Đó nhất định phải là người rất giỏi, thừa lúc Tô Thiên Hương không chú ý và lén bỏ thuốc. Nói cách khác, trong nhà họ Tô chắc chắn có người tham gia trong đó. Ở khuôn viên nhà họ Ninh, Tô Song Huyên khởi động chiếc xe và đạp ga phóng đi, trực tiếp rời khỏi nhà họ Tô.
Lòng bàn tay Tô Song Huyền toàn là mồ hôi, anh ta biết trên đoạn đường về nhà nếu không có ai xuất hiện thì anh và em gái đã an toàn rồi.
Nếu như có người cản đường thì sẽ có một kiếp nạn sinh tử. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Từ lúc Tô Song Huyền quen biết với Ninh Thần thì anh ta chưa bao giờ nghe cậu ấy dặn dò mình nhiều như thế, tính nghiêm trọng của sự việc dường như đã vượt qua khỏi dự đoán của anh.
Tô Song Huyền vừa lái xe vừa nghiêm túc nói: “Thanh Hương, em nhớ lấy, em không hề thấy Ninh Thần ăn cháo do em nấu mà anh ta đã trực tiếp đổ hết vào thùng rác rồi, cho dù ai hỏi thì em cũng phải nói thế, hiểu rõ chưa hả?" “Anh, nhưng mà..." Tô Thiên Hương khóc lóc. Tô Song Huyền trầm giọng: “Không muốn Ninh Thần chết, không muốn anh chết thì em phải nhớ thật kỹ lời anh nói.”
Chưa nói xong câu, sắc mặt Tô Song Huyền đã trở nên trắng bệch.
Bởi vì ngay cột đèn giao thông ở ngã ba.
Tô Song Huyền vừa ngừng xe lại và quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thông qua hình ảnh phản chiếu của cánh cửa sổ trong suốt bên cạnh xe, anh ta nhìn thấy trên nóc xe mình có một người đang ngồi.
Người đó giống như bóng ma vậy, không biết từ lúc nào đã ngồi trên nóc xe, vả lại suốt cả chặng đường Tô Song Huyên hoàn toàn không hề có cảm giác gì cả. Lúc này, khuôn mặt Tô Song Huyên trở nên trắng bệch, anh ta biết những gì mình nói trong xe đã bị người
Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK