Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
"Ôi, Ninh Thần của tôi, đã gây và cao thế này rồi!
Bà cụ nước mắt ròng ròng, vuốt ve gương mặt Ninh Thần. Bà thương đứa bé trước mặt, chỉ có bà mới biết suốt mười ba năm ở Bắc Cảnh anh đã phải chịu bao nhiêu cay đăng
Trái tim mạnh mẽ của Ninh Thần khẽ run rẩy.
Nếu trên đời này Ninh Thần còn có người thân thì bà Tô chính là người thân duy nhất ấy. ấy.
Bà còn sống ngày nào Ninh Thần vẫn sẽ kính trọng bà ngày
Ai dám bắt nạt bà anh sẽ giết ba họ nhà hắn.
Mộ Dung lên kéo Trương Nhật Hiên, hai người thì thầm với nhau gì đó. Sau đó Ninh Thân ngôi vào xe, bình tĩnh để lại một câu: "Mộ Dung về Quốc Bắc còn Trung Nguyên đi theo tôi.
Ninh Thần về lần này là để giải quyết một ít việc riêng.
Đoàn xe màu đen từ từ di chuyển, đến thắng trang viên nhà họ Tô ở phía Đông Bắc Kinh.
Nhà họ Tô, một trong bảy gia đình bề thế bậc nhất Hoa
Thục.
Bà nội Tô ngồi trên xe, không khỏi cảm khái: "Thoáng cái đã mười ba năm trôi qua, Ninh Thần cũng trưởng thành rồi. “Trước đây nếu không nhờ có bà nội bảo vệ thì sợ là cháu đã không còn trên đời nữa rồi."
Ninh Thần luôn luôn ghi nhớ ân tình này của bà.
Bà nội Tô chỉ khoát tay: “Cái đứa ngốc này, mấy năm nay gửi thư đều khách sáo, đến giờ vẫn còn khách sáo với bà nữa. Đúng rồi, đây là Thiên Hương" “Chào anh, tôi tên là Tô Thanh Hương
Cô gái tự nhiên giơ tay ra, đôi tay trắng nõn, mắt ngọc mày ngài, dáng người yếu điệu lại còn xuất thân từ gia đình có tiếng, gương mặt xinh đẹp, khí chất cao quý. Cô hệt như một tác phẩm hoàn mỹ của Thượng đế.
Câu nói đầu tiên khi gặp mặt của Ninh Thần lại là: “Về hôn sự giữa chúng ta, nếu cô không đồng ý thì có thể từ hôn. “Thật sao?” Hai mắt Tô Thanh Hương sáng lên.
Thế nhưng bà nội Tô lại tức giận: “Cháu dám!”
Bà nội giận dữ đến mức tài xế cũng giật mình, run cả người. Người nằm quyền nhà họ Tô hiện tại chính là bà cụ này gần một trăm người trong nhà không ai là không sợ bà
Bà nội Tô sợ chính là vì thân phận của Ninh Thần.
Nếu nhà gái chủ động từ hôn thì tức là coi thường nhà trai. Nếu bị đồn ra ngoài thì nhà trai sẽ mất hết mặt mũi.
Nhà họ Tô mà dám từ hôn thì không khác gì tát vào mặt
Trấn Thần Vương.
Tô Thanh Hương phải biết thân phận của Ninh Thần chứ? Con bé dám từ hôn thì chỉ không đến một ngày sẽ có người khiến nhà họ Tô bốc hơi ngay.
Dám làm nhục Ninh Thần vương, thiên hạ này không ai có thể bảo đảm cho nhà họ Tô bà cả. Tô Thanh Hương khẩn thiết nói: "Bà nội ơi, giờ đã là thế kỷ hai mươi mốt rồi, làm gì còn chuyện đính hôn từ bé nữa? Sau bạn bè cháu mà biết sẽ cười con mấy ngày mất. “Đấy là ước định thông gia của ông Ninh và nhà họ Tô chúng ta từ lâu, hai cháu từ khi cháu bụng mẹ đã được đính ước với nhau rồi. Cuộc hôn nhân này không được phép thay đổi, trừ khi là bà chết!”
Bà nội Tô đanh mặt, nói dứt khoát.
Tô Thanh Hương khóc không ra nước mắt, tức giận đến mức giảm chân giầm tay. Cập nhật chương mới nhất tại Truy ện88.net
Cô quay sang nhìn Ninh Thần, giọng hơi khó chịu: "Anh có quen chiến đạo Trung Nguyên Trương Nhật Hiên, Hổ Quốc Bắc
Mộ Dung không? "Rat quen!"
Ninh Thần trả lời, anh thấy Tô Thanh Hương còn muốn hỏi thêm.
Anh cười nhạt: "Năm đó Trương Nhật Hiến ở cạnh tôi, thường xuyên lau đạo cho tôi, cũng quen đấy. “Chiến đạo của Thần Vương, không phải ai cũng được lau nhé!" Trương Nhật Hiên vẫn lấy làm kiêu ngạo. Tô Thanh Hương sửng sốt, mãi không lấy lại tinh thần được.
Đường đường là Trương Nhật Hiên chỉ huy ở Quốc Trung, mệnh danh chiến đạo Trung Nguyên, người đàn ông lấn áp gần một triệu ki lô mét vuông mà trước đây lại chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt bên cạnh Ninh Thần thôi ư?
Vậy người tên Ninh Thần này rốt cuộc phải kinh khủng đến đầu chứ?
Đôi mắt của Tô Thanh Hương rất đẹp, như có linh tính, lại như không vướng bụi trần thế tục.
Đợi khi cô tỉnh táo lại thì đoàn xe đã dừng, Ninh Thần thong dong xuống xe,
Tô Thanh Hương lo lắng hỏi: "Trương Nhật Hiên là người lau đao, thế Mộ Dung thì sao?”
Không ai trả lời.
Ninh Thần đỡ bà nội Tô, không đáp lại.
Bà nội Tô từ tốn cười. "Thiên Hương không biết chuyện của cháu, khó tránh hơi hiểu kỳ!" “Người bà nội thích cũng là người cháu phải bảo vệ, sau này ai động đến cô ấy cháu sẽ tru di tam tộc tên đó.
Ninh Thần nói rất ung dung.
Bà nội Tô nghe vậy thấy không đành lòng, bà trách: “Cái thắng bé này!”
Cả đời Ninh Thần chưa từng nói suông, nếu anh đã nói thì nhất định có thể bảo vệ Tô Thanh Hương.
Toàn thế giới này không ai dám động đến cô.
Môi Ninh Thần nhếch lên: "Trung Nguyên, lấy danh nghĩa của tôi thông báo đến toàn thế giới, cô gái kia là người tôi muốn bảo vệ. Sau này cho dù cô ấy sống ở Hoa Thục hay ra nước ngoài du lịch, lúc cô ấy bị thương cũng là lúc đạo của
Thần Vương giáng xuống.
Trương Nhật Hiên đứng bên cạnh đã hiểu rõ
Tô Thanh Hương vừa bước xuống xe, nghe thấy anh ấy nói thì giật mình. Người ước định với mình từ hồi nhỏ thật sự lợi hại vậy sao?
Ánh mắt Tô Thanh Hương toát ra vẻ hoài nghi nhưng cô cũng không phải tiểu thư ngốc nghếch.
Theo cô biết thì lúc Ninh Thần rời khỏi Hoa Thục đã chịu rất nhiều ấm ức.
Bà nội Tô quay về, toàn bộ người nhà họ Tô đều ra nghênh đón.
Người nhà họ Tô chờ mong, người bà Tô đích thân đi đón nhất định là khách quý.
Có thể chính là quỷ nhân giúp nhà họ Tô bọn họ hồi sinh từ chỗ chết!
Đoàn người của Ninh Thân xuất hiện, người nhà họ Tô ai nấy đều sửng sốt, kinh ngạc vô cùng.
Hóa ra bà Tô lại đi đón một thằng nhóc về,
Bọn họ vốn tưởng người đi đón là một nhân vật lớn tuổi tác tương đương với bà.
Nhưng ai ngờ lại là một thanh niên lồng tóc chưa đủ chứ? Đời thứ năm nhà họ Tô cũng toàn thanh niên, một người ăn mặc lòe loẹt liên tục nhìn chăm chăm Ninh Thần, giống như thấy quen mắt.
Anh ta kinh ngạc nói: "Ninh Thần?”
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn lại nhưng chẳng mấy ai tin, thắng nhóc chật vật rời khỏi Hoa Thục ngày trước giờ đã quay lai. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện 88.net
Chắc anh ta chán sống rồi.
Ngay lập tức, một cô gái gương mặt trái xoan tiến lại: “Bà nội à, Ninh Thần về thì cần gì bà phải đích thân đi đón chứ? Bà bảo một tiếng để trong nhà phải ai đó đi đón là xong" "Bà nội, bà đón Ninh Thần quay lại thế này là rước rắc rối về day!"
Người nói là một người đàn ông mặc giày da, lớn tuổi hơn đảm thanh niên một chút. Đó là Tô Song Huyền, con trưởng dòng chính nhà họ Tô. Anh ta không hề kiêng dè Ninh Thần đang đứng đấy, nói thắng trước mặt mọi người.
Trực hệ đời thứ năm nhà họ Tô đều mang theo tên đệm là Thanh, những người có chữ này trong tên đều là huyết mạch trực hệ, thân phận đãi ngộ khác biệt, tiền tiêu vặt thường ngày nhiều hơn con cháu chi thứ mấy lần.
Những gia đình có thể càng nhiều chi càng nhiều quy củ. Lời Tô Song Huyên nói hợp ý không ít người nhà họ Tô.
Hiện giờ nhà họ Tô đã không giống ngày trước, rất cần trợ giúp từ bên ngoài. Trước đây khi bà nội bảo vệ Ninh Thần đã đắc tội nhà họ Ninh.
Chuyện cũ hơn mười năm trước mọi người đều đã quên.
Bây giờ bà nội đón Ninh Thần về có khác nào tát vào mặt nhà họ Ninh đâu.
Chuyện này không ổn thỏa, một đứa con rơi không đáng để bỏ ra nhiều như thế. "Cop!"
Bà nội Tô chống mạnh gây xuống đất, xu không còn tiếng hó hé nào.
Bà nhìn về phía Tô Song Huyền, hỏi thắng: "Cháu cảm thấy Bắc mang đến rắc rối sao?" "Vâng."
Tô Song Huyền thắng thần đáp, còn nói thêm: "Nhà họ Ninh đấu tranh nội bộ, Ninh Thần bị xóa tên khỏi gia phả, chết không được chôn ở mộ nhà họ Ninh. Cái đêm xảy ra tai nạn mười ba năm trước, bà nội hàn cũng biết đó không phải ngoài ý muốn, mà là muốn mạng của Ninh Thần. Bà bảo vệ anh ta đã làm mất lòng ba vị gia chủ nhà họ Ninh: "Nói tiếp."
Gương mặt bà nội Tô lạnh tanh.
Tô Song Huyền tiếp tục: "Giải trừ hôn ước, đuổi Ninh Thần đi, mặc cho nhà họ Ninh xử lý. Đó mới là cách đúng đắn." Lời này khiến không ít người nhà họ Tô ngầm đồng tình.
Đó quả thực là cách hay nhất. “Đồ vô liêm sỉ, đàn ông nhà họ Tô còn chưa chết hết, sợ gì nhà họ Ninh đó!
Bà nội giận tím mặt, dậy lên nỗi buồn. Trong mắt bà tràn đầy thất vọng, gia tộc đến đời này coi như tàn, không ai có thể làm được việc lớn. Bà trầm giọng nói: “Ninh Thần là cháu rể nhà họ Tô tôi, là chồng tương lai của Thiên Hương, cũng coi như một nửa người nhà họ Tô. Bà già đây chưa chết thì đừng ai hòng ức hiếp nói
Tô Song Huyền nhíu mày, giữ im lặng, không dám chống đối bà nội.
Trong mắt Trương Nhật Hiên tỏa ra khí lạnh, tay đặt trên chuôi đạo, chiến đạo một khi rời vỏ ắt phải nhuốm máu, ông ta đang giận dữ hơn bất kỳ ai ở đây.
Thân phận của Ninh Thần cao quý đến cỡ nào, thế mà lại phải chịu nhục ở đây!
Trương Nhật Hiên vừa sải bước, định rút chiến đạo khỏi vỏ, ông ta phải giáo huấn mấy tên nhóc nhà họ Tô này, đúng là một đảm không biết trời cao đất dày.
Mỗi Ninh Thần khẽ nhếch lên: “Lui ra."
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK