Mục lục
[Dịch] Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Về phần Cảnh Thiên Thu, hiện tại tạm thời thành câm điếc, cô ta đứng đó trợn mắt to đến mấy cũng không có ai quan tâm tới cô ta, Trương đại quan nhân chế trụ á huyệt của cô ta còn có một nguyên nhân, cô không phải nhân mạch rất rộng ư? cô không phải rất biết gọi điện thoại ư? Cho cô câm điếc ăn khổ khổ thì tự biết.

Cảnh Thiên Thu tuy rằng ngày thường khí thế bức người, ở trong Nhân Gian Cung Khuyết là nữ vương không ai bì nổi, nhưng với cục diện trước mắt, cô ta bởi vì đã mất quyền lên tiếng mà hoàn toàn mất quyền khống chế, cô ta bi ai cho rằng, mình hiện giờ là tú tài gặp lính, có lý mà không nói được, tuy rằng cô ta vẫn cho rằng tùy tiện lôi ra một quan hệ nào cũng có thể ép chết đám tiểu tử đui mù này, nhưng quan hệ này ngoài tầm tay với, người có thực lực tới mấy cũng không thể giúp cô ta giải quyết được nguy cơ trước mắt.

Triệu Xương Văn chỉ chỉ về phía trước: Đây là phòng theo dõi. Cửa phòng khép hờ, bên trong không hề bật đèn, Trương Dương bước vào muốn mở cửa, nhưng lại bị Ngũ Đắc Chí chặn lại, Ngũ Đắc Chí lấy đèn pin ra, cẩn thận kiểm tra khe hở, ở chỗ cách mặt đất khoảng một thước phát hiện ra một sợ dây mảnh như tơ nhện.

Trương Dương giỏng tai lắng nghe, trong phòng theo dõi không có tiếng hít thở, hắn nói khẽ với Ngũ Đắc Chí: Bên trong không có ai.

Ngũ Đắc Chí gật đầu, mở thùng dụng cụ tùy thân, lấy ra kính nhìn cán dài, đút vào khe hở. Quan sát tình cảnh phía sau cửa, sau khi xem xong, hắn hít một hơi: Giả đấy. Sau đó đẩy cửa phòng ra.

trong Phòng theo dõi trống không, căn bản không có bất kỳ ai.

Ngũ Đắc Chí căn cứ vào sợ dây vừa rồi kết luận Quản Thành khẳng định đã tới nơi này, hắn cẩn thận kiểm tra tất cả bên trong, không hề phát hiện có giấu bom.

Trương Dương tóm lấy Triệu Xương Văn: Trừ nơi này ra còn có phòng theo dõi khác hay không.

Triệu Xương Văn nói: Văn phòng của Cảnh tổng. Hắn hiển nhiên bị dọa cho sợ rồi, lúc này trở nên còn ngoan hơn cháu nội.

Dẫn tôi đi.

Mặt Triệu Xương Văn lộ vẻ khó xử, hắn lắc đầu: Cảnh tổng nếu biết Khẳng định sẽ đuổi việc tôi, ở phong số năm tầng ba ấy. Triệu Xương Văn vừa dứt lời thì Trương Dương và Ngũ Đắc Chí đều lao đi.

Cửa phòng văn phòng Cảnh Thiên Thu khóa chặt. Trương Dương lần này học khôn rồi, sau khi Ngũ Đắc Chí kiểm tra, xác định không có cơ quan mới một cước đá văng cửa phòng.

trong Văn phòng không có một bóng người, cơ bản giống với tình huống của phòng theo dõi. Có điều ti-vi treo tường ở phòng theo dõi tất cả đều mở, còn ở đây thì đóng.

Trương Dương một lần nữa tìm Triệu Xương Văn, túm hắn vào, chỉ vào màn hình bên trên toàn là bông tuyết: Thế này là sao? Những máy quay này rốt cuộc là quay chỗ nào?

Hầu kết Triệu Xương Văn hết lên lại xuống, trong lòng rất khó xử.

Trương đại quan nhân: Giận dữ hét Nói mau, nếu như để tội phạm quan trọng chạy thoát thì tôi sẽ gán cho anh tội bao che.

Triệu Xương Văn giật nảy mình, run giọng nói: Thông đạo an toàn Thứ hai.

Trương Dương và Ngũ Đắc Chí liếc mắt nhìn nhau. Thông đạo An toàn bọn họ đều từng nghe nói, nhưng thông đạo an toàn thứ hai là ở đâu?

Triệu Xương Văn nói: Phòng ố 9 tầng năm, tôi dẫn các anh đi.

Triệu Xương Văn dẫn người tới bọn họ tới phòng 9 tầng năm, Cảnh Chí Siêu lúc này dùng bộ đàm liên lạc với Trương Dương, hắn đã lục soát xong tầng hai, không phát hiện bất kỳ tình huống đặc biệt nào.

Trương Dương cũng nói chỗ mình không có phát hiện gì, đẩy Triệu Xương Văn tiếp tục đi về phía trước.

Triệu Xương Văn mở phòng số 9 tầng năm, khiến Trương Dương và Ngũ Đắc Chí thất vọng là bên trong vẫn không thấy bóng ai, trên thực tế bọn họ trên đường đi tới cơ hồ không thấy một ai, sau khi còi báo cháy vang lên, khách đã chạy ra ngoài, trước mắt đều đang bị phía Quốc An tra hỏi và điều tra.

Từ ngoài mặt thì nơi này là một phòng hát karaoke hòa hoa, nhưng Triệu Xương Văn tới trước bục hát , rất quan thuộc ấn một loạt những con số trên màn hình chạm, cửa ẩn hình phía sau sô pha chậm rãi mở ra, từ trong không ngờ lộ ra một thông đạo.

Trương Dương dùng đen pin chiếu vào bên trong, nhìn thấy mọt ống kính ở lối vào.

Triệu Xương Văn run giọng nói: Nơi này có một phòng giám sát, chính là cái bị hỏng.

Trương Dương bảo hắn đi trước dẫn đường, bọn họ đi xuống dọc theo thang gác, thông đạo rất dài, ở giữa thông đạo cũng có máy quay, Trương Dương đoán rằng bọn họ chắc là từ lầu chính của Nhân Gian Cung Khuyết tiến vào một khu nhà khác. Thấp giọng nói với Ngũ Đắc Chí: Tôi dám cam đoan nơi này là nơi tàng ô nạp cấu.

Triệu Xương Văn ở phía trước nghe đối thoại của bọn họ, trong lòng thầm kêu khổ, hôm nay mình chẳng khác nào đã để lộ hết tất cả bí mật của Nhân Gian Cung Khuyết, Cảnh Thiên Thu nhất định sẽ không tha cho mình, có điều ai bảo mình nhát gan? Cú tát vừa rồi khiến mặt hắn vẫn còn đau rát.

Cuối Thông đạo là một cánh cửa mật mã, Triệu Xương Văn dừng chân, chỉ chỉ vào phía trên cửa mật mã, bên trên lại có một máy quay.

Trương Dương không có hứng thú gì cả với máy quay, chỉ vào cửa mật mã: Mật mã bao nhiêu.

Triệu Xương Văn nói chịu, mật mã đều là khách nhân tùy tiện đặt ra, mỗi lần sau khi bọn họ tính tiền thì mật mã sẽ được xóa. Trương đại quan nhân vỗ vỗ vào cửa hợp kim, ước lượng xem mình dùng một quyền thăng long quyền liệu có đánh vỡ được không.

Ngũ Đắc Chí đi tới sờ sờ cửa mật mã, sau đó nói với Trương Dương: Các anh lui ra phía sau một chút, tôi có biện pháp.

Trương đại quan nhân và Triệu Xương Văn lui ra phía sau, nhìn thấy Ngũ Đắc Chí dính thứ như kẹo cao su vào trên cửa, sau đó thì nhanh chóng lui về bên cạnh bọn họ. Rầm một tiếng, toàn bộ thông đạo giống như bởi vì tiếng nổ này mà rung chuyển.

Bụi đất phía trên Thông đạo ào ào rơi xuống, trong tiếng nộ, cửa mật mã băng hợp kim bị nổ cho bắn ra, Triệu Xương Văn sợ đến nỗi ôm chặt đầu, cả người nằm úp trên mặt đất.

Trương Dương và Ngũ Đắc Chí lười chẳng quan tâm tới hắn, hai người nhanh chóng tiến vào trong thông đạo.

Mới đi được vài bước thì liền nghe thấy phía trước có người kêu thảm: Cứu mạng... Cứu mạng...

Thị lực của Trương Dương tuy rằng rất tốt, nhưng khói bụi vẫn mù mịt, ảnh hưởng tới tầm mắt của hắn, hắn mơ hồ đoán được phía trước là một nam một nữ, hai người chắc là bị trói tay lại với nhau.

Đến gần thì mới phát hiện nam tử đó cả người trần truồng, nữ tử chỉ mặc một cái quần lọt khe, gần như lộ hết cả hàng họ, hai người mặt đối mặt bị trói lại với nhau, ở giữa kẹp một quả boom.

Ngũ Đắc Chí hít một hơi lạnh.

Trương Dương nhìn thấy nam tử đó tựa hồ có chút quen thuộc, có điều nam tử đó thủy chung cúi đầu, như sợ bị Trương Dương nhìn rõ diện mạo, nhưng Trương đại quan nhân vẫn ghé tới, khi hắn thấy rõ hình dáng của nam tử đó thì không khỏi cười nói: Thì ra là anh. Nam tử đó không ngờ là Tạ Khôn Cử.

Gặp nhau dưới tình huống như vậy, Tạ Khôn Cử thật sự có thể nói là xấu hổ đến cực điểm, nhưng nếu đã bị người ta nhận ra, ngược lại thì không cảm thấy xấu hổ nữa, bởi vì hắn sợ, cho dù là trong lòng ôm một mỹ nữ khêu gợi hương diễm, nhưng giữa bọn họ còn có một quả bom.

Ngũ Đắc Chí đi tới, nhìn thấy thời gian trên màn hình hiển thị ba phút.

Cô gái kia sợ đến nỗi hồn bất phụ thể, run giọng nói: Hắn lắp bom hẹn giờ trên người chúng tôi.

Ngũ Đắc Chí lấy công cụ gỡ bom ra.

Trương Dương nói: Anh ở lại gỡ bom, tôi đi đuổi hắn.

Ngũ Đắc Chí lắc đầu, võ công của Trương Dương tuy rằng lợi hại, nhưng Quản Thành mà hắn phải đối mặt là một chuyên gia thuốc nổ máu lạnh giảo hoạt, bất kể hắn lợi hại như thế nào thì cũng khó mà chống lại được bom.

Ngũ Đắc Chí nói khẽ : Chờ tôi ba phút. Hắn dùng miệng kẹp đèn pin, sau đó bắt đầu gỡ bom, Ngũ Đắc Chí một khi tiến vào trạng thái gỡ bom thì sẽ quên hết tất cả bên cạnh, thậm chí xem nhẹ mục đích chủ yếu bọn họ lần này tới đây.

Trương đại quan nhân tuy rằng rất muốn đi bắt Quản Thành, nhưng cũng không dám lỗ mãng đuổi theo, thằng cha này rảnh rỗi không có gì làm, lấy ra máy ảnh mini, cái này cũng không phải là đặc biệt dùng để đối phó với Tạ Khôn Cử, nhưng được mời không bằng ngẫu nhiên gặp, nói sao cũng phải ghi lại chút kỷ niệm, Trương đại quan nhân tách tách chụp lấy hơn mười tấm, Tạ Khôn Cử lúc này thực sự muốn chết. Trương Dương à Trương Dương, tao đệch cả nhà mày, có loại bỏ đá xuống giếng như vậy ư? Nếu như hắn có thể động đậy thì khẳng định sẽ xông lên đập phá máy ảnh của Trương Dương, nhưng hắn không dám, giống như muốn chết vậy, chỉ có thể tưởng tượng, chứ thực sự bảo hắn chết thì hắn vẫn lưu luyến cuộc đời lắm.

Ngũ Đắc Chí cắt bỏ sợi bó dây trên bom, tuy rằng một tay thao tác một tay nhưng vẫn vô cùng linh hoạt, hắn bảo Trương Dương chiếu đèn giúp mình, nheo mắt lại, nhìn dây đủ mọi màu sắc trên bom, nói khẽ: Nhiều năm như vậy, thói quen của anh vẫn không thay đổi, bất kể thủ thuật che mắt của anh sử dụng lô hỏa thuần thanh cỡ nào, nhưng vẫn sẽ lưu lại khuyết điểm. Hắn giơ kéo lên, tới gần dây vàng trong đó, nhưng lại không lập tức cắt, đầu tiên là gẩy sợi dây vàng ra, ra hiệu cho Trương Dương tụ tập ánh đen ở trên sợ đó, từ bên cạnh nhìn lại, có thể nhìn thấy phía sau dây vàng còn giấu một sợ dây màu kim loại như tơ nhện.

Ngũ Đắc Chí tách dây kim loại và dây vàng, vẫn không cắt dây vàng, thời gian chỉ còn lại không đến bốn mươi giây, ngay cả Trương Dương to gan lớn mật cũng không khỏi có chút khẩn trương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK