An Ngữ Thần cắn một cái lên môi hắn: Đồ không có lương tâm, anh chỉ nhớ nó thôi, không nhớ em à?
Trương đại quan nhân nói: Không biết nhớ nhiều bao nhiêu, nhớ đến nỗi không thể nhớ hơn được nữa!
Gạt người! Em sao không thấy gì?
Không tin em sờ thử đi!
Cái này không tính, em muốn anh nhớ trong lòng!
Mỗi một tế bào trên người đều nhớ...
Anh làm gì vậy... đáng ghét...
Sắp bị con trai anh ăn cho to ra rồi!
Nửa tiếng đồng hồ sau, chiếc xe của Trương đại quan nhân mới lái ra khỏi bãi đỗ xe dưới đất, An Ngữ Thần bỏ kính râm xuống, sửa sang lại tóc của mình, nhìn thấy trên mặt mình vẫn đỏ bừng, không khỏi gắt giọng: Anh thật đáng ghét, vừa gặp mặt đã làm chuyện này.
Trương đại quan nhân cười nói: Anh là nghĩ cho em thôi, em đi lâu như vậy rồi, nhịn cũng lâu rồi, anh sợ em khát quá.
Phì! Em cả đời không làm chuyện này vẫn sống bình thường.
Trương đại quan nhân mỉm cười nhìn An Ngữ Thần: Nha đầu, khôi phục không tồi, so với trước đây thì hấp dẫn hơn nhiều, cũng tình cảm hơn rồi.
An Ngữ Thần cười nói: Anh đừng bẻm mép, thực không chịu nổi anh, làm quan càng lớn thì con người càng trở nên giả dối.
Trương Dương nói: Anh chẳng nói dối gì em cả, sinh em bé xong mà còn thèm hơn trước đây...
An Ngữ Thần dự đoán được hắn không nói gì hay ho, nhéo tai hắn một cái, mặt mày thẹn thùng nói: Trương Dương, anh có biết thế nào là xấu hổ không?
Trương đại quan nhân cười ha ha, An Ngữ Thần buông tai hắn ra, nói: Mặc kệ anh! Cô ta cảm thấy giữa chân ướt sũng rất không thoải mái, vung tay lên đập vào vai Trương Dương: đáng ghét, đáng ghét!
Trương Dương nói: Tối nay tới Tân Hải ở đi, Mộng Viện chờ ở đó rồi, anh nói này cô bé, em hẹn cô ta tới đây là có tính toán gì?
An Ngữ Thần buộc tóc lên, mở bình nước khoáng ra uống, vừa rồi tiêu hao không ít nhiệt lượng, cô ta nói khẽ: Không có gì cả, em biết tâm tình của Mộng Viện không được tốt, cho nên muốn khai thông cho cô ấy, ngày mai em phải tới Xuân Dương, tảo mộ cho ông nội.
Trương Dương nói: Không ngờ em chẳng cho anh chút thời gian nào cả.
An Ngữ Thần nói: Anh nếu nguyện ý thì cùng em tới Xuân Dương đi, chúng ta có thể 24/24 không xa rời nhau!
Trương Dương nói: Anh lát nữa sẽ an bài một chút, xem xem có thể đi không!
Đang nói chuyện thì di động của hắn đổ chuông, lại là Phó Trường Chinh gọi tới, giọng nói của Phó Trường Chinh lộ ra vẻ hưng phấn: Bí thư Trương, văn kiện chính thức đã được gửi tới rồi, văn kiện chính thức cho Tân Hải của chúng ta bỏ huyện lập thành phố đã được gửi tới rồi.
Đây vốn là chuyện trong dự kiến của Trương đại quan nhân, hắn không hề biểu hiện ra vẻ hưng phấn quá nhiều, cười nói: Chuyện tốt! Trường chinh, chúc mừng cậu, cậu sắp thành chủ nhiệm văn phòng thị ủy rồi!
Trương Dương vừa gác điện thoại thì nó lại đổ chuông, lần này là thị trưởng Bắc Cảng Cung Hoàn Sơn: Tiểu Trương à, cậu nhanh chóng tới thị lý một chuyến đi, có chuyện quan trọng muốn bàn với cậu!
Trương đại quan nhân thật sự là bất đắc dĩ, hắn dạ một tiếng.
An Ngữ Thần không có hứng thú đối với chuyện chính trị của hắn, có điều vẫn thể hiện ra vẻ cảm thông: Có chuyện thì anh đi làm đi, em liên hệ với Mộng Viện.
Trương Dương nói: Tôi phải đi gặp thị trưởng, chắc là về chuyện bỏ huyện lập thành phố của Tân Hải.
An Ngữ Thần nói: em tìm Mộng Viện.
Trương Dương nói: Không cần đâu, anh để xe cho em, em đi tìm chỗ nào gần đây uống trà đi, anh đi một chút rồi sẽ trở lại!
An Ngữ Thần liên lạc với Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện vừa hay đang ở trong thành phố Bắc Cảng, họ hẹn gặp mặt ở quán trà bờ biển, Trương Dương lo An Ngữ Thần không quen đường, đưa cô ta tới đó trước, hắn cũng không lái xe, để xe lại cho An Ngữ Thần.
Bản thân thì lái xe tới chính phủ thành phố, Trương đại quan nhân để xe lại cho An Ngữ Thần, một là để cô ta tiện đi lại, còn có một nguyên nhân là cái xe này của hắn bắt mắt quá, ra vào thị chính phủ thật sự là rất gây chú ý, khó khăn lắm gần đây thị phi quanh hắn mới đỡ đi một chút, Trương đại quan nhân không muốn lại dính vào thị phi nữa.
Tâm tình của Thị trưởng Cung Hoàn Sơn cũng không tốt, tuy rằng y đã sớm tiếp nhận hiện thực Tân Hải bỏ huyện lập thành phố, nhưng khi thực sự nhận được văn kiện của quốc vụ viện, tâm tình của Cung Hoàn Sơn vẫn bị ảnh hưởng, bất kể y thừa nhận hay không, sau khi Trương Dương đến, nhân vật tiêu điểm của chính đàn Bắc Cảng trừ Hạng Thành ra thì là đến Trương Dương, quang mang của Trương Dương ở trên ý nghĩa nào đó đã khiến cho vị thị trưởng là y trở thành mờ nhạt.
Cung Hoàn Sơn lần đầu tiên cảm thấy sự uy hiếp từ trên người hắn, cứ phát triển tiếp như vậy, không bao lâu nữa, Trương Dương sẽ tiến vào thường ủy Bắc Cảng, thậm chí sẽ tạo thành uy hiếp tới địa vị của y. Bởi vì coi trọng cho nên khẩn trương, Cung Hoàn Sơn quá coi trọng vị trí bí thư thị ủy, y đã lăn lộn nhiều năm như vậy rồi, an phận thủ thường đi theo phía sau Hạng Thành nhiều năm như vậy, mắt thấy cách vị trí bí thư thị ủy càng lúc càng gần, nhưng lại đột nhiên xuất hiện một nhân vật như vậy.
Tuy rằng Cung Hoàn Sơn đã vô số lần nói với mình rằng, Trương Dương và mình không tồn tại bất kỳ cạnh tranh nào, tuy rằng Tân Hải đã từ huyện biến thành thành phố, nhưng vẫn là thành phố cấp huyện, Trương Dương cũng chỉ là một cán bộ cấp ban huyện, vẫn còn tồn tại chênh lệch không nhỏ với một chính thính như y, dựa theo lẽ thường mà nói, là phải đi từng bước một, Cung Hoàn Sơn trước đây không tin vào kỳ tích, bởi vì kỳ tích chính trị chưa bao giờ xuất hiện trên người y, nhưng đối mặt với Trương Dương, y có chút mất bình tĩnh, chuyện không thể xảy ra trên người y đối với Trương Dương mà nói thì lại rất là bình thường, khu bảo lưu thuế nhập khẩu đặt ở Tân Hải, Tân Hải bỏ huyện lập thành phố, một loạt những những kỳ tích chính trị nhìn thì như không thể hoàn thành, tất cả lại được thực hiện dưới nỗ lực của Trương Dương, có lẽ người ta căn bản không mất nhiều khí lực. Cung Hoàn Sơn cuối cùng cũng minh bạch, kỳ tích chính trị đều là đặc biệt chuẩn bị cho loại người như Trương Dương.
Vẻ mặt của Trương Dương vẫn không có gì dị thường, vẫn là bộ dạng tươi cười đó, nhưng lọt vào trong mắt Cung Hoàn Sơn, thằng cha này hôm nay lộ ra vẻ cực kỳ vênh váo tự đắc! Thật ra Trương đại quan nhân không thay đổi, là tâm tính của thị trưởng Cung thay đổi.
Người gặp chuyện vui thì tinh thần phấn khích, hôm nay là ngày lành song hỷ lâm môn, chẳng những văn kiện Tân Hải bỏ huyện lập thành phố được chính thức đưa xuống, hơn nữa An Ngữ Thần cũng từ Thụy Sĩ về bên cạnh hắn, Trương đại quan nhân không thể không cao hứng được, hắn cười nói: Chào Thị trưởng Cung!
Cung Hoàn Sơn nói: Ngồi đi!
Trương Dương ngồi xuống sô pha ở bên cạnh.
Cung Hoàn Sơn nói: Quốc vụ viện đã gửi xuống văn kiện phê chuẩn Tân Hải bỏ huyện lập thành phố, cậu đã đọc văn kiện chính thức chưa?
Trương Dương lắc đầu nói: Hôm nay tôi bận làm việc ở Bắc Cảng, chưa được xem.
Cung Hoàn Sơn cầm văn kiện trên bàn lên, Trương Dương đứng dậy nhận lấy, hắn đọc qua một lượt, vẻ vui mừng lộ rõ trên nét mặt: Thị trưởng Cung, nói cách khác, từ hôm nay trở đi, Tân Hải của chúng tôi đã được gọi là thành phố.
Cung Hoàn Sơn ừ một tiếng, thầm nghĩ trong lòng: Không phải chỉ là thành phố cấp huyện thôi ư, có gì mà xoắn quẩy lên thế?
Trương đại quan nhân nhìn thấy Cung Hoàn Sơn không hề lộ ra vẻ cao hứng, đoán được Tân Hải thành công bỏ huyện lập thành phố, tám phần đã đả kích thằng cha này, trong lòng mắng thầm, anh tốt xấu gì cũng là một thị trưởng, Tân Hải thành công bỏ huyện lập thành phố đối với anh mà nói thì cũng là một chuyện tốt, anh không ngờ con mẹ nó không hề tỏ vẻ cao hứng chút nào, loại lòng dạ này cũng xứng làm thị trưởng à? Trương đại quan nhân tuyệt đối là người thích xát muối vào vết thương của người khác, biết rõ Cung Hoàn Sơn mất hứng, còn cố ý hỏi một câu: Thị trưởng Cung, vậy tôi về sau chính là bí thư thị ủy phải không?
Cung Hoàn Sơn thiếu chút nữa bị thằng cha này chọc cho tức ói máu, con mẹ nó, thế này không phải là cố ý chọc tức tôi ư? Anh gọi tôi là thị trưởng, còn mình thì tự xưng là bí thư thị ủy, chẳng lẽ bí thư thị ủy thành phố cấp huyện Tân Hải như anh muốn quản thị trưởng thành phố Bắc Cảng tôi ư? Cung Hoàn Sơn nhìn Trương Dương: Tiểu Trương, Tân Hải vẫn là Tân Hải trước đây, vẫn là hạt thị của Bắc Cảng, không được chủ nghĩa tự do , trên chính trị phải giành được chút tiến bộ, có được chút thành tích, chúng tôi đều mừng cho anh, nhưng, anh còn trẻ, nhất định phải đừng kiêu căng đừng nóng vội, khiêm tốn mới có thể tiến bộ.
Trương Dương nói: Tôi trước giờ luôn khiêm tốn mà, thị trưởng Cung, tôi biết ngài nhắc nhở tôi cũng là có hảo lý, lo tôi bởi vì có được một chút thành tích là liền lên mặt.
Cung Hoàn Sơn nói: Anh biết là tốt rồi.
Trương đại quan nhân nói tiếp: Nhưng đây là một chuyện vui thật mà, chuyện mà lãnh đạo thượng nhiệm với Tân Hải cố gắng phấn đấu mãi vẫn không hoàn thành, đến tay tôi chỉ trong mấy tháng đã được làm xong, tôi có thể không cao hứng ư? Thật ra trước đây trong lòng tôi vẫn một mực thấp thỏm, lãnh đạo tỉnh đặt tôi ở một vị trí trọng yếu như Tân Hải, tôi sợ cô phụ tín nhiệm của bọn họ, tôi biết rất nhiều người không xem trọng tôi, khu bảo lưu thuế nhập khẩu đặt ở Tân Hải, đa số người đều cho rằng tôi chó ngáp phải ruồi, hiện tại Tân Hải thành công bỏ huyện lập thành phố, là kết quả cố gắng của bản thân tôi, giờ tất cả những người từng nghi ngờ tôi phải câm miệng lại rồi, ha ha!