Đinh Cao Sơn cười nói: Tôi và hắn không hề có tiếp xúc lợi ích trực tiếp, anh nói hắn tham ô, tôi cũng không cảm thấy bất ngờ chút nào, cấp biển cho ô tô Tân Hải do hắn định đoạt, chỉ cần một hạng này thôi, nước béo đã nhiều tới mức người ngoài không thể tưởng tượng được rồi. Đinh Cao Sơn nói tới đây thì thở dài: Thật ra hắn đã chết rồi, những lời này tôi vốn không nên nói.
Trương Dương nói Trương Dương nói: Đó là anh coi tôi như bạn, không ngại tâm sự.
Lúc này Tưởng Hồng Cương tắm rửa xong đi ra, cười nói: Tán gẫu gì mà vui vẻ như vậy?
Đinh Cao Sơn nói: Tán gẫu về khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải, đang hỏi về chuyện đầu tư.
Đinh Lâm cũng tới đây gọi họ đi ăn cơm, mấy người cùng nhau tới nhà ăn, Đinh Cao Sơn tự tay nướng một bồn chim nhạn, bốn món còn lại là Đinh Lâm làm, thật sự là không ngờ cha con họ làm đồ ăn ngón đến vậy.
Đinh Cao Sơn mở một lọ Mao Đài, bảo Đinh Lâm trước tiên rót đầy cho Tưởng Hồng Cương, Tưởng Hồng Cương nói: Không được, trước tiên rót cho cha cô đã.
Đinh Cao Sơn nói: Rót cho anh trước, anh là lãnh đạo!
Tưởng Hồng Cương cười nói: Hiện tại rót cho tôi quen rồi, sau này tôi về hưu, không làm lãnh đạo nữa, lại biến thành tôi rót cho anh, anh không sợ tôi tâm lý không bình hành à?
Đinh Cao Sơn cười ha ha, nói: Trong lòng lãnh đạo thành phố Bắc Cảng người có tố chất tốt nhất chính là anh!
Tưởng Hồng Cương nói: Lão Đinh à, đạo hạnh của anh càng lúc càng sâu, tôi không nghe ra anh là đang khen tôi hay là đang mắng tôi!
Đinh Cao Sơn lại bảo Đinh Lâm rót cho Trương Dương, Trương Dương nói Trương Dương nói: Thôi, tôi là tiểu bối, rót cho họ trước đi!
Đinh Cao Sơn nói: Tôi là người Tân Hải, anh là quan phụ mẫu của Tân Hải chúng ta, đương nhiên phải rót cho anh trước.
Tưởng Hồng Cương cười nói: Chữ quan có hai chữ khẩu, chúng ta cộng lại là bốn chữ khẩu, tức bốn cái miệng mà không nói lại được một thương nhân.
Đinh Cao Sơn cười nói: Chữ thương gồm tám chữ khẩu, tôi so với hai vị quan các anh thì còn nhiều hơn gấp đôi, làm sao mà không nói lại được các anh!
Mấy người đồng thời bật cười.
Trương Dương nói Trương Dương nói: Đinh Lâm cũng là thương nhân, tính cả cô ta, hai cha con các anh là mười sáu cái miệng, tôi và bí thư Tưởng cam bái hạ phong!
Đinh Lâm dịu dàng cười nói: Đừng tính tôi, tôi không nói gì cả, cha tôi bảo tôi làm thế nào thì tôi làm theo thế!
Đinh Cao Sơn cầm chén rượu lên nói: Hoan nghênh hai vị quan phụ mẫu đại giá quang lâm, khiến hàn xá của kẻ hèn này được vẻ vang!
Tưởng Hồng Cương nói: Chỗ anh không phải là hàn xá đâu, tôi cho dù phấn đấu cả đời cũng không có được hàn xá như thế này.
Đinh Cao Sơn nói: Có gì khó đâu, anh thích thì cứ tùy thời tới ở, tôi không dám tặng, tặng thì anh nói tôi hối lộ, đợi khi nào anh vè hưu rồi, tôi sẽ tặng anh, tặng với tư cách là bạn đảm bảo không ai dám nói gì. Tình bạn tích lũy nhiều năm của Hai người quả nhiên vô cùng thâm hậu.
Uống xong chén này, Tưởng Hồng Cương lại cầm chén rượu lên nói: Chén này chúng ta bồi tiểu Trương uống!
Trương đại quan nhân thụ sủng nhược kinh nói: Đa tạ bí thư Tưởng!
Tưởng Hồng Cương nói: Tôi là người từng trải, so với cậu thì thấy nhiều chuyện hơn nhiều, tạm thời cậy già lên mặt một lần, tôi dạy cậu một câu, làm quan thì nhất định phải phân rõ công tác và sinh hoạt, nếu những người làm quan chúng ta mang chuyện trong công tác vào cuộc sống thường ngày, vậy thì chúng ta sớm muộn gì cũng uất mà chết.
Trương Dương cười nói: Cũng không thể đưa chuyện trong cuộc sống vào công tác, bằng không sẽ coi của công là đồ của nhà mình!
Đinh Cao Sơn cảm khái nói: Làm quan thật sự là không dễ dàng gì, với loại trí lực này của tôi cũng chỉ cũng chỉ có thể thành thành thật thật làm thương nhân thôi!
Tưởng Hồng Cương gắp một miếng thị chim bỏ vào miệng: Anh làm đầu bếp cũng không tồi, đồ ăn này làm tuyệt không thể tả!
Đinh Cao Sơn nói: Tôi cũng có ý này, qua vài năm nữa tôi giao sinh ý tất cả cho tiểu Lâm, tôi tới Tân Hải mở một nhà hàng, thành thật làm một gã đầu bếp.
Tưởng Hồng Cương nói: Anh nếu thực sự mở hàng ăn, tôi mỗi ngày đều đến ăn, lúc đó ăn cho anh nghèo thì thôi.
Đinh Cao Sơn cười nói: Tôi cầu còn không được!
Trương Dương vốn định từ chỗ Tưởng Hồng Cương hỏi một số tin tức của thị lý, nhưng Tưởng Hồng Cương này đối với chừng mực nắm chắc rất tốt, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, y đều nắm giữ vừa đúng, tuy rằng nói ra một số cái gọi là tin tức, nhưng cũng không có tính thực chất gì cả, so ra thì thậm chí không bằng những tin tức mà Đinh Cao Sơn tiết lộ cho Trương Dương. Trương đại quan nhân và Tưởng Hồng Cương tiếp xúc càng nhiều thì càng phát hiện người này là một người làm quan lọc lõi, thực sự là trơn tuồn tuột.
Có điều không khí ăn cơm của bọn họ rất tốt, Đinh Cao Sơn tỏ ra có hứng thú với khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải, Trương đại quan nhân đối với chuyện của khu bảo lưu thuế nhập khẩu nói rất ít, nhà có cây ngô đồng không lo không có phượng hoàng đến, Trương đại quan nhân hiện ở trong tay cuối cùng cũng có một số vốn để kiêu ngạo.
Vừa mới uống vài chén rượu thì Trương Dương nhận được một cú điện thoại khiến hắn kinh hỉ, Kiều Mộng Viện! Trương Dương không ngờ Kiều Mộng Viện lại chủ động gọi điện thoại cho hắn. Cầm di động đi sang một bên, cười nói: Sao? Tôi còn tưởng là cô quên tôi rồi, cô chắc không phải là gặp phiền toái gì chứ?
Kiều Mộng Viện ở đầu kia điện thoại nói: Anh nói đúng đấy, tôi gặp phiền toái rồi, xe bị người ta trộm!
Trương Dương vừa nghe vậy lập tức khẩn trương: Cô không sao chứ?
Kiều Mộng Viện nói: Người thì vẫn còn, nếu mất cả người thì sao có thể gọi điện thoại cho anh!
Trương Dương nói Trương Dương nói: Vậy tôi an tâm rồi, tôi mấy ngày nay bận quá, hay là để tôi phát động đám anh em ở kinh thành giúp cô tìm, đợi tôi xong chuyện bên này sẽ lập tức tới ngay.
Kiều Mộng Viện nói: Tôi đang ở Bắc Cảng!
Gì cơ? Trương đại quan nhân trợn trừng hai mắt: Cô nói gì?
Kiều Mộng Viện nói: Tôi và Thì Duy cùng đi đến, ở đường cao tốc bị kẹt xe, cho nên tới muộn ba tiếng đồng hồ, cũng không gọi điện thoại cho anh, vừa đi ăn bữa hải sản thì xe không còn nữa, hành lý và giấy tờ cũng toàn bộ mất hết rồi. Lại gặp phải trộm, ngay cả tiền cơm cũng không có mà trả, anh mau tới cứu hỏa đi!
Trương đại quan nhân vừa nghe thấy vậy thì bực lắm, Kiều Mộng Viện vừa tới Bắc Cảng thì xe đã bị trộm, con mẹ nó ai mà không có mắt như vậy, cũng may là người thì không sao, Trương Dương trở về một tiếng, Đinh Cao Sơn nghe nói hắn có việc gấp, bảo con gái Đinh Lâm đưa hắn đi.
Đinh Lâm lái xe Ferrari của của cô ta đưa Trương Dương đến một con phố hải sản ở đường Hải Phong, người địa phương của nơi này không đến đây ăn cơm, đa số đều là du khách từ ngoài tới, kinh doanh nhà hàng ở bên này rất không có quy phạm, trên cơ bản thấy khách bên ngoài là tới một chém một, danh tiếng cực kém.
Trương Dương nhìn thấy quán hải sản tên là Hải Phong tửu gia, chỉ chỉ nói: Ở đó!
Đinh Lâm đỗ xe xong, Trương Dương mở cửa xe bước xuống nói: Cô cứ đi về trước đi!
Đinh Lâm tắt máy: Tôi đi với anh, có thể giúp được gì đó.
Trương Dương bởi vì quan tâm tới an nguy của hai người Kiều Mộng Viện và Thì Duy, cho nên cũng chẳng buồn nói nhiều với cô ta, bước nhanh vào quán hải sản mới vừa đi vừa vào thì nghe thấy giọng nói phẫn nộ của Thì Duy: Đã nói là người sắp tới rồi, anh gấp cái gì? chúng tôi có ăn quỵt của anh đâu.
Một giọng nói âm dương quái khí nói: Nhìn thấy bộ dạng của hai cô không tồi, sao lại đi ăn chùa thế hả.
Thì Duy tức giận nói: Anh nói ai đấy?
Ông chủ cửa hàng cười quái dị, thấy cổ áo phía sau bỗng nhiên căng lên, một bàn tay to đã tùm cổ hắn: nói chuyện khách khí chút.
Trương đại quan nhân giống như thần binh thiên tướng xuất hiện trước mặt mọi người.
Kiều Mộng Viện và Thì Duy đứng đó, vẻ mặt vô cùng xấu hổ, nhìn thấy Trương Dương, hai người đều thở phào nhẹ nhõm, trong lòng hai người đều có một suy nghĩ giống nhau, chỉ cần Trương Dương xuất hiện, chuyện to bằng trời cũng có thể giải quyết.
Trương Dương không thèm nhìn tên chủ quán đó, nói với Kiều Mộng Viện và Thì Duy: Hai người các cô không sao chứ?
Kiều Mộng Viện cười nói: Không có việc gì, chỉ mất đồ thôi.
Thì Duy lại nói: Anh sao giờ mới tới? Gọi điện thoại cả nửa ngày rồi.
Trương Dương nói: Đường xa, nhận được điện thoại là tôi tới ngay, có chuyện gì thế? Sao trước khi tới Bắc Cảng không gọi cho tôi.
Thì Duy nói: Không phải là muốn cho anh một sự bất ngờ ư? Tới đây rồi, chị tôi cứ đòi ăn cơm trước, nói là hôm nay không liên lạc với anh, ai ngờ lại gặp phải chuyện xui xẻo, trị an của Bắc Cảng các anh kém quá!
Trương đại quan nhân rất xấu hổ, hắn vội vàng nói sang chuyện khác: Xe mất rồi à? Ví đâu? Kiều Mộng Viện và Thì Duy đều mang theo túi, theo lý thuyết thì không thể không có tiền trả.
Kiều Mộng Viện nói: Túi bị rạch rồi, hai người chúng tôi căn bản không chú ý, giờ thì thảm rồi!
Ông chủ cửa hàng thấy bọn họ tán gẫu náo nhiệt thì ở bên cạnh nói: Tôi nói này, mấy người đừng chỉ lo nói chuyện nữa, các người nói mất túi tiền thì tôi có thể giúp các người báo cảnh sát, nhưng tiền cơm thì phải trả đã, bạn của hai cô tới rồi, trước tiên thanh toán hóa đơn đi, chuyện khác các người tìm cảnh sát mà nói: Hắn đưa hóa đơn tới.