Thân phận khác nhau, thái độ nhận định về những lời nói của Trương Dương cũng khác nhau. Đinh Cao Sơn, Thường Hải những người này có thể trò chuyện vui vẻ thoải mái về việc này, nhưng đám cán bộ Tân Hải lại không thể giống như thế, vị trí giám đốc sở tài chính trong mắt mọi người đơn giản chỉ như một cái tên gọi đẹp đẽ, để ngồi vào được vị trí này có rất nhiều người nguyện trả giá rất cao, nay cơ hội bày ra trước mắt, họ cũng cực kì động lòng. Nhưng động lòng thì cũng vậy, đây là chứng tỏ thực lực, lấp đủ lỗ hổng 10tr đồng không hề đơn giản, qua thái độ ngày hôm nay của vị bí thư Trương này cũng biết, xây dựng thị chính chỉ là bước mở đầu, sau này không biết còn làm những động thái lớn gì nữa. Không phải kim cương thì đừng có dại mà chui vào lửa nung như gốm sứ, những người có động lòng cũng đã từ bỏ ngay sau khi cân nhắc rõ lợi hại trong vấn đề này.
Hứa Song Kì từ đầu đến cuối không nói gì, các thường ủy khác cũng vậy, buổi họp huyện ủy hôm nay có thể nói chính xác là cuộc họp mở rộng huyện ủy, đến các doanh nghiệp thương nhân cũng đến dự, Trương Dương tự bộc khuyết điểm trong nhà ra trước mặt bao nhiêu người ngoài như vậy, lại còn chơi trò chiêu hộ hiền tài ngay tại hội trường, Hứa Song Kì cho rằng hành động này là: Tự mình làm mình mất mặt! Trừ phi Trương Dương hắn ra tay lôi kéo tài trợ, mấy vị phú thương có mặt ở hội trường hẳn rộng rãi mà rút tiền giúp đỡ, nếu không khoản tiền thiếu hụt này khó mà lấp được.
Trương đại quan nhân nói xong những lời này, một lúc lâu sau cũng không có ai lên tiếng, hắn dần mất đi lòng tin, đòn sát thủ cuối cùng của hắn là lôi kéo tài trợ, nhưng nếu chơi cái trò này thì thật là hạ sách. Vào đúng lúc này, Trương đại quan nhân mới nhớ ra Thường Lăng Phong, nếu Thường Lăng Phong có mặt ở đây thì tốt biết mấy, vị trí giám đốc sở tài chính thật sự chỉ có thể dành cho gã.
Ngay lúc Trương Dương đang dần mất đi hy vọng thì trong hội trường có tiếng nói: Bí thư Trương, bí thư nói giữ lời chứ?
Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía đó.
Trương Dương nhìn về phía phát ra giọng nói thấy một thanh nhiên thư sinh đang đứng thẳng trong góc hội trường, cậu ta đeo một chiếc kính cận thị dày cộp: Xin tự giới thiệu, tôi là Vương Chí Cương cán bộ nghiên cứu cấp khoa, ở sở công nghiệp hóa khoa học và thông tin huyện, hôm nay chủ nhiệm của chúng tôi bị ốm, tôi đến họp thay cho chủ nhiệm.
Trương Dương nói: Cậu có thể giải quyết vấn đề này?
Vương Chí Cương đáp: Có thể! Giọng y nhỏ nhỏ.
Trương Dương bào người đưa đến cho y một chiếc mic.
Vương Chí Cương đưa tay nhấc mắt kính lên theo thói quen: Bí thư Trương, lời nói của bí thư sẽ được thực thi chứ?
Trương Dương cười ha ha: Có! Bây giờ cậu giúp tôi giải quyết vấn đề này, tôi sẽ phân cậu làm giám đốc tài chính huyện Tân Hải ngay bây giờ, thủ tục cụ thể tôi sẽ tự tay làm!
Vương Chí Cương không hề mất bình tĩnh, y đi thẳng lên khán đài.
Tất cả mọi người đền tò mò nhìn tiểu tử này, nghĩ thầm là hôm nay có kịch hay xem đây, Kỳ Sơn và Thường Hải Long nói với nhau: Có quen cậu ta không?
Thường Hải Long lắc đầu, gã cũng cảm thấy chuyện này có thể là do Trương Dương sắp xếp.
Trương Dương thật không biết tới nhân vật Vương Chí Cương này, hắn chưa từng tiếp xúc với cá nhân này bao giờ, tại hội trường cũng nhiều người không biết Vương Chí Cương, tuy nhiên chủ nhiệm sở công nghiệp hóa khoa học và thông tin là Vương Phúc Thiên, có người đang thắc mắc quan hệ giữa Vương Chí Cương và Vương Phúc Thiên.
Vương Chí Cương bước lên khán đài đứng trước mặt hơn một trăm người nhưng không hề lúng túng, y cười: Bí thư Trương mới nãy nói tới việc phải cải thiện tình hình trị an của Tân Hải, ở các giao lộ trọng yếu một là thắp sáng hệ thống đèn đường, hai là trạm cảnh giới. Tôi xin được phát biểu ý kiến của mình về hai vấn đề này trước, việc đèn đường, cục chúng tôi đã từng làm báo cáo giử lên huyện vào năm ngoái, chúng tôi đã tự nghiên cứu chế tạo ra hệ thống đèn đường tự động sử dụng năng lượng mặt trời, chi phí trang bị chỉ bằng một phần ba hệ thống đèn truyền thống, hơn nữa có thể duy trì lâu dài, giá thành sử dụng lại thấp. Tuy nhiên báo cáo này giử lên huyện đã lâu mà chưa được trả lời, vì thiếu sự ủng hộ của phía tài chính huyện. Chúng ta đương nhiên không thể sản xuất theo quy mô lớn, trong hai năm này qua cải tiến, dự án chế tạo đèn đường sử dụng năng lượng mặt trời đã được hoàn thiện hơn, chúng tôi còn xin nhà nước cấp bản quyền sáng chế, chỉ cần huyện ta ủng hộ, chúng tôi có thể xây dựng hệ thống đèn đường của cả khu vực huyện chỉ với số vốn bằng một phần ba chi phí.
Trương Dương cười nói: Vương Chí Cương, tôi muốn đồng chí giúp giải quyết vấn đề tiền vốn, chứ không phải để đồng chí tới xin cấp vốn.
Vương Chí Cương nói: Bí thư trương, thực ra việc này là một, đèn đường sử dụng năng lượng mặt trời của chúng ta chế tạo, thuộc vào loại tuyệt đối hiện đại so với khoa học kĩ thuật trên cả nước, chỉ cần chúng ta tiến hành sản xuất sản phẩm này và đem phổ biến sang các thành thị khác, hẳn sẽ có nhiều đơn đặt hàng không ngừng, như vậy không chỉ hoàn thành được công việc thắp sáng thành phố mà còn tạo ra được một khoản thu nhập mới đầy tiền năng cho Tân Hải. Tiếp theo tôi xin được nói về vấn đề trạm cảnh giới, xây dựng các trạm là việc tốt, nhưng tôi cho rằng việc xây dựng trạm phải kết hợp với tình hình thực tế của Tân Hải, phải làm như thế nào để chuyên môn hóa trong xây dựng thiết lập trạm cảnh giới, phải thiết lập cả một đội ngũ cảnh vệ vừa tầm với công trình này, như thế trong vô hình đã gia tăng gánh nặng tài chính của chính quyền, vậy nên điều chúng ta phải làm được là giảm bớt gánh nặng. Với tiền đề giảm bớt gánh nặng như thế nào, lại phải phát huy được hiệu quả của công tác trị an, việc này cần phải gắn kết liên hệ với các doanh nghiệp lớn. Vương Chí Cương quay sang nhìn Trương Dương, thấy Trương Dương cười tủm nhìn mình, y cảm thấy thêm phần tự tin, lại dõng dạc nói tiếp: Trạm cảnh vệ cũng có thể sử dụng hệ thống chạy bằng năng lượng mặt trời, như vậy có thể bảo đảm lượng điện năng mà đèn cảnh giới của trạm sử dụng, tiết kiệm được nhiều chi phí.
Hội trường cười ầm lên, tên tiểu tử này nói câu nào câu ấy cũng không rời một mối duy nhất, vẫn còn cố mà quảng cáo cho hệ thống sản phẩm sử dụng năng lượng mặt trời của mình.
Vương Chí Cương mặt hơi đỏ lên, y cũng cười nói tiếp: Không phải là tôi đang quảng cáo, tôi thực sự muốn tiết kiệm chi phí, các đơn vị hành chính, đơn vị doanh nghiệp của Tân Hải cũng không hề ít, bí thư Trương nói đến các trạm cảnh giới thiết lập tại các chặng đường lớn, thực ra không cần phải đặt ở quốc lộ, có thể lựa chọn các đơn vị trọng điểm để họ tiến hành thiết lập trạm gác, gắn kết mật thiết các đơn vị bảo an của doanh nghiệp với việc thiết lập trạm cảnh giới. Thực tế mục đích của tất cả đều giống nhau, ngăn ngừa nảy sinh phạm tội, duy trì trị an xã hội. Tôi xin lấ một ví dụ, nhiều doanh nghiệp lớn đều có các bộ phận kinh doanh tại huyện Tân Hải, nếu thiết lập trạm cảnh giới bên ngoài các đơn vị kinh doanh này cũng coi như là một sự bảo vệ vô hình đối với sự an toàn cho ngân hàng của các vị, tôi nghĩ chút tiền này các vị sẽ đồng ý bỏ ra chứ?
Xung quanh đều cười ầm lên một cách đầy thiện ý.
Giám đốc ngân hàng nông nghiệp TQ chi nhánh Tân Hải ông Dương Nhân Cường cũng có mặt, giơ tay phát biểu: Ý kiến của đồng chí rất hay, ngân hàng nông nghiệp chúng tôi xin đầu tư chi phí xây dựng 5 trạm cảnh giới, nhưng phía huyện phải giải quyết vấn đề về nhân lực, chúng tôi chỉ có thể phụ trách việc xây dựng trạm, còn chi phí vận hành sau này chúng tôi không chịu trách nhiệm.
Giám đốc các ngân hàng Kiến Thiết, ngân hàng Công thương thấy phía ngân hàng nông nghiệp bày tỏ thái độ như vậy, họ cũng lần lượt tỏ ý sẽ đầu tư xây dựng 5 trạm cảnh giới.
Lãnh đạo các doanh nghiệp tới dự họp cũng không ít, hoặc là do bị những lời nói của Trương Dương làm cảm động, hoặc là cảm thấy việc xây dựng trạm cảnh giới cũng không đáng bao nhiêu tiền, họ cũng tỏ ý muốn tham gia xây dựng trạm cảnh giới. Tuy nhiên điều này khác hẳn với dự tính ban đầu của Trương Dương, những đơn vị này nếu đầu tư vốn ra, tiến hành xây dựng những trạm gác ngay cạnh cổng ra vào của đơn vị họ, ai mà chả muốn nhà mình êm ấm được đảm bảo trị an. Nhưng bất kể là xây dựng ở đâu, càng nhiều cũng được, vốn dĩ Trương Dương dự tính sẽ lập khoảng hơn 30 trạm, lần này thì tốt rồi, các đơn vị doanh nghiệp có mặt đều hào hứng tham gia, sau một lúc đã chủ động nhận đầu tư xây dựng 65 trạm.
Trương đại quan nhân cũng không ngờ có được kết quả này, hắn vui đến mức miệng cứ cười tươi như hoa. Cuộc họp ngày hôm nay được triệu tập quả là đúng đắn, các đơn vị doan nhiệp này mỗi người một tay, tùy theo đó mà đủ để xây dựng các trạm cảnh giới, bản thân hắn cũng không nghĩ ra việc này, cây dựng trạm cảnh giới lẽ ra phải bắt đầu từ họ trước tiên.
Vương Chí Cương nói: Tài chính vốn bị hổng tới 10tr đồng, này vấn đề trạm cảnh giới đã được giải quyết. Còn về vấn đề đèn đường, nếu phía huyện đồng ý sử dụng hệ thống đèn tự động sử dụng năng lượng mặt trời của chúng tôi, vậy có thể tiết kiêm hai phần ba chi phí, nếu có thể sản xuất quy mô hóa, lợi nhuận của chúng ta sẽ đạt mức tương đối khả quan. Vấn đề vốn mốt nửa vừa tự kiếm, một nửa xin từ phía tỉnh, tôi tin rằng lỗ hổng tài chính sẽ giảm xuống chỉ không đến 3tr đồng!