Trương Dương ở đến trưa mới rời khỏi Hương Sơn biệt viện, hắn đi xe đến nhà Văn Quốc Quyền, thứ nhất là chào từ biệt cha nuôi mẹ nuôi, thứ hai là muốn nhìn Văn Linh rốt cục có trở về hay không.
Trong nhà chỉ có La Tuệ Trữ, Văn Hạo Nam đã đi đến Đông Giang báo danh, Văn Linh đi Hàn Quốc du ngoạn, đến nay không về.
Trương Dương cũng không có nhắc tới chuyện mình ở tại Hán Thành gặp Văn Linh, cùng mẹ nuôi La Tuệ Trữ hàn huyên, vẫn là La Tuệ Trữ chủ động nhắc tới chuyện trên công tác: Trương Dương, mẹ nghe nói hướng đi của con đã định ra?
Trương Dương gật đầu nói: Con cũng nghe nói, bất quá bộ tổ chức còn chưa có tìm con.
La Tuệ Trữ nói: Bí thư huyện uỷ huyện Tân Hải, bước này không nhỏ!
Trương Dương cười nói: Huyện lệnh thất phẩm, vẫn là chỗ cấp, từ tỉnh thành lăn đến trong huyện, dựa theo cách nói cổ đại cái này gọi là giáng chức đi đày.
La Tuệ Trữ cười nói: Một ngụm không thể ăn thành người mập, dù sao con còn trẻ, có cơ hội.
Trương Dương gật đầu: Giúp con cảm ơn cha nuôi!
La Tuệ Trữ nói: Người một nhà có cái gì mà cảm ơn? Bất quá Hạo Nam đi Đông Giang, bên này con ngược lại muốn từ Đông Giang đi, mẹ vốn đang muồn hai anh em tụi con chiếu cố lẫn nhau.
Trương Dương nói: Anh Hạo Nam không cần con chiếu cố, nhưng thật ra sau này con phải dựa vào anh ấy chiếu cố.
La Tuệ Trữ nói: Chờ xuân về, mẹ đi Bình Hải gặp mấy đứa!
Trương Dương cười nói: Tốt, tôi mời mẹ đi ăn hải sản!
La Tuệ Trữ oán trách nói: Con đó, không nên cả ngày nghĩ ăn uống, thừa dịp trẻ tuổi làm chút chuyện, lần này nhiệm kỳ Tân Hải đối với con rất quan trọng, nếu như biểu hiện xuất sắc, sau này con đường làm quan của con sẽ thuận buồm xuôi gió.
Trương Dương liên tục gật đầu, giả khiêm tốn thụ giáo, thật ra điểm xuất phát của hắn cũng không phải vì thăng quan sau này, mà là cảm giác công tác tại khu vực của cha vợ tương lai thật sự là không được tự nhiên. Tuy rằng đi đến Tân Hải vẫn trong phạm vi quản hạt, nhưng vẫn tốt hơn tại Đông Giang. Cúi đầu không gặp ngẩng đầu thấy, cái gì cũng truyền tới cái lỗ tai của ông ấy.
Lúc nói chuyện Tiết Vĩ Đồng và Tra Vi trước sau gọi điện thoại đến đây, bên này cúp điện thoại không bao lâu, Khâu Phượng Tiên cũng gọi điện thoại đến đây, mấy cú điện thoại rõ ràng cắt đứt hứng nói chuyện của hai mẹ con, chờ Trương Dương bên này dừng lại, La Tuệ Trữ thở dài nói: Trương Dương, có câu mẹ phải nói với con.
Trương Dương gật đầu nói: Mẹ nuôi, mẹ nói đi!
Con và Yên Nhiên đã xác định quan hệ, tâm cũng nên thu lại. Mẹ biết, con trẻ tuổi, mê hoặc bên ngoài nhiều lắm, cô gái đẹp cũng thật sự nhiều lắm, thế nhưng một chìa khoá chỉ có thể mở một ổ khóa, con không thể đem toàn bộ cô gái tốt trên thế giới lấy về nhà?
Trương đại quan nhân trong lòng nói, con là chìa khoá vạn năng! Lời này hắn ở trước mặt La Tuệ Trữ vô luận như thế nào đều không dám nói ra của. Nếu như nói ra, vị mẹ nuôi này sợ là muốn tát vào miệng của hắn, Trương Dương nói: Mẹ nuôi, những người này đều là bạn của con, không có quan hệ mờ ám.
La Tuệ Trữ nói: Mẹ chỉ là nhắc nhở con, trên quan trường đối với quan hệ nam nữ vô cùng mẫn cảm, thật ra cho dù con không suy nghĩ vì tiền đồ của mình, cũng phải suy nghĩ vì Yên Nhiên, cô ấy đối với con tốt như vậy, nỗ lực nhiều như vậy. Nếu như con chần chừ của, không phải làm thất vọng người ta sao?
Trương Dương cung kính nói: Mẹ nuôi, con biết nên làm như thế nào!
La Tuệ Trữ đổi đề tài: Gần đây Đỗ Thiên Dã thế nào?
Trương Dương cười nói: Vẫn như vậy, thường ủy, bất quá vẫn là bí thư thị ủy Giang thành.
La Tuệ Trữ nói: Con biết mẹ hỏi không phải cái này!
Trương Dương nói: Vấn đề tình cảm cá nhân à! Con thật không rõ ràng!
La Tuệ Trữ bất mãn trừng mắt liếc hắn nói: Quan hệ của hai người thân thiết như thế. Con không biết?
Trương Dương cười xấu hổ nói: Mẹ nuôi, Đỗ Thiên Dã mẹ cũng không phải không biết, trên tình cảm là một kẻ ngốc …
Nói đến đây, Trương Dương đưa tay tát miệng mình một cái: Con nói bậy, tự mình vả miệng!
La Tuệ Trữ cười nói: Được rồi, đừng ở chỗ này diễn trò với mẹ, mẹ hỏi con tình trạng của hắn. Chỉ là xuất phát từ quan tâm, không có ý khác.
Trương Dương nói: Thật không có ý khác?
La Tuệ Trữ rồi lại thở dài nói: Trương Dương, mẹ không dối gạt ngươi, trong phòng của chị Linh con phát hiện ảnh chụp của Đỗ Thiên Dã còn có những bức thư năm đó bọn họ viết, tất cả đều được nó cất đi, mẹ vốn tưởng rằng nó với Đỗ Thiên Dã tình duyên đã xong, nhưng không ngờ rằng trong lòng nó thì ra vẫn cũng không có quên hắn.
Trương Dương thật ra đối với chuyện này vô cùng rõ ràng, lúc trước tại ngọn núi phía sau khách sạn Tuệ Nguyên, Văn Linh muốn giết Tô Viện Viện, từ khi đó hắn nhìn ra Văn Linh lần này sau khi tỉnh dậy đồng thời khôi phục tình cảm của cô ấy đối với Đỗ Thiên Dã.
La Tuệ Trữ nói: Thiên ý trêu người, Tiểu Linh lần đầu tiên thức tỉnh đã quên Đỗ Thiên Dã sạch sẽ, còn tức chết cha của hắn, nếu như vẫn để nó ngủ cũng tốt, nhưng ông trời cho nó lần thứ hai thức tỉnh, sau khi tỉnh dậy lại nhớ tới chuyện giữa nó và Đỗ Thiên Dã …
Trương Dương thở dài nói: Mẹ nuôi, mẹ nói không sai, thiên ý trêu người, ông trời đối với hai người bọn họ quả thật tàn nhẫn, bất quá. . . Hắn dừng một chút mới nói: Con nói một câu không nên nói, chuyện này con quả thật hỏi qua Đỗ Thiên Dã.”
Hắn nói như thế nào?
Trương Dương nói: Thật ra tôi cũng có thể nhìn ra tình cảm chưa dứt của Đỗ Thiên Dã đối với chị Linh, thế nhưng bởi vì chuyện của cha ổng đã thành một ngăn cách vĩnh viễn không cách nào vượt qua, cho nên. . .
La Tuệ Trữ thần tình buồn bã nói: Con không cần phải nói, mẹ rõ ràng. Trong lòng khổ sở vì tình cảm của con gái và Đỗ Thiên Dã kết thúc, bà cũng rõ ràng, giữa con gái và Đỗ Thiên Dã đã định trước không có khả năng quay về.
Trương Dương có chút đồng tình nhìn La Tuệ Trữ, thương cảm cha mẹ thiên hạ, hiện tại sinh hoạt của Văn Hạo Nam cuối cùng cũng trở về bình thường, Văn Linh vẫn đang là tâm tư lớn nhất của La Tuệ Trữ, chỉ là La Tuệ Trữ cũng không biết, Văn Linh hiện tại từ lâu không còn là Văn Linh, Trương Dương hầu như có thể kết luận, Văn Linh và mình đều từ Đại Tùy triều đến đây, các loại dấu hiệu cho thấy, cô ấy rất có thể cũng là con gái của Kim Nguyên Mậu.
Trương Dương nói: Mẹ nuôi, có nghĩ tới hay không, tính cách của chị Linh đã hoàn toàn cải biến, cô ấy không còn là người của trước kia?
La Tuệ Trữ tràn ngập thương cảm nói: Vô luận nó biến thành bộ dáng gì nữa, từ đầu đến cuối đều là con gái của mẹ.
Rời khỏi Văn gia, Trương Dương trực tiếp đi chổ bán xe, Tiết Vĩ Đồng đáp ứng muốn tặng cho hắn và Sở Yên Nhiên một chiếc ô tô làm lễ vật, hắn lần này đi chính là vì chọn ô tô.
Tiết Vĩ Đồng đã chờ tại cửa hàng bán xe, thấy Trương Dương đến đây, vội vã ra cửa: Tam ca, sao giờ anh mới đến hả?
Trương Dương cười nói: Vừa đi anh qua chổ mẹ nuôi chào từ biệt, hàn huyên một hồi. Hắn đưa cho Tiết Vĩ Đồng một bộ đồ trang điểm từ Hàn Quốc, tặng kèm hai túi đồ chua.
Tiết Vĩ Đồng nói: Vừa rồi em đại ca nhị ca bọn họ đến đây, hai người bọn họ đều phải bàn sinh ý, thật không có suy nghĩ.”
Trương Dương cười nói: Em cho rằng người trong thiên hạ đều giống như anh không có việc gì?
Tiết Vĩ Đồng ôm cánh tay của hắn nói: Trương bí thư, hiện tại ngài có số làm quan, sau này là người ngày đi ngàn dặm, tôi làm em gái sợ rằng thấy mặt ngài cũng khó.
Trương Dương cười nói: Sao có thể, em là em gái của anh, lúc nào em đi Tân Hải, anh liều mạng công tác cũng phải gặp em.
Tiết Vĩ Đồng nói: Dối trá, các người làm quan nói không một câu có thể tin.
Trương Dương cười nói: Anh đã nói, chỉ cần lúc tôi nói thật, luôn luôn không người tin tưởng.
Tiết Vĩ Đồng nói: Đi phòng làm việc uống trà trước, quay đầu lại em mang anh đi chọn xe.
Trương Dương gật đầu, hai người lúc đi qua quầy triễn lãm, thấy một cô gái mặc đồng phục màu đen cười với Trương Dương hô: Xin chào Trương thị trưởng!
Trương đại quan nhân nhìn chăm chú, tiểu nha đầu kia chính là Phùng Lộ.
Tiết Vĩ Đồng không quen thuộc với cấp dưới, cô ấy cũng có chút kinh ngạc nhìn một chút, từ bản tên của cô ấy mới biết được tên: Phùng Lộ!
Phùng Lộ có chút sợ hãi hướng Tiết Vĩ Đồng nói: Chào chủ tịch!
Trương Dương không khỏi nở nụ cười: Phùng Lộ, em không phải đang học đại học sao? Sao chạy đến đây bán xe?
Phùng Lộ nói: Nghỉ đông làm việc ngoài giờ!
Tiết Vĩ Đồng lúc này mới nhớ tới, bởi vì đầu năm thiếu người, trong cửa hàng có tuyển vài sinh viên đến làm người tiêu thụ, Phùng Lộ hiển nhiên cũng là một thành viên bên trong. Trương Dương nghỉ chân cùng Phùng Lộ hàn huyên hai câu, hỏi tình huống học tập gần đây của cô ấy, nữ lớn mười tám thay đổi, Phùng Lộ trổ mã càng ngày càng đẹp còn hơn lúc ở Phong Trạch, thay đổi nhiều nhất vẫn là phương diện khí chất, theo nhãn giới và từng trải tăng lên, trên người của Phùng Lộ đã có phong phạm của thành phần mỹ nhân tri thức đô thị.
Trương Dương và Tiết Vĩ Đồng trở lại trong phòng làm việc, Tiết Vĩ Đồng hỏi chuyện của Phùng Lộ, Trương Dương mới đem chuyện ở Phong Trạch nói cho cô ấy.
Tiết Vĩ Đồng nói: Tiểu nha đầu kia lớn lên không tồi, tam ca, anh không có ý xấu đối với người ta chứ?
Trương đại quan nhân thật sự là dở khóc dở cười: Anh nói nha đầu này, sao em không bao giờ nghĩ tốt về anh vậy? Anh chỉ nói hai câu với người ta, thì đại biểu anh có suy nghĩ đối với cô ấy sao?
Tiết Vĩ Đồng cười nói: Dù sao ấn tượng mà anh cho em là rất phong lưu.
Trương Dương nói: Hai ta trò chuyện cũng không ít, chúng ta sao có thể làm bạn bè?
Tiết Vĩ Đồng nói: Hai ta không giống, nguyên nhân chủ yếu trên người em, đừng nói là anh, những người khác cũng coi em như là đàn ông!
Em đó, chẳng bao giờ nghĩ tốt về anh, thật ra đa số thời gian anh vẫn là rất thuần khiết.
Tiết Vĩ Đồng nói: Có chị dâu quản, sau này tâm gian xảo của anh khẳng định phải thu liễm.
Trương Dương nói: Lời này anh không ủng hộ, anh tuyệt đối là đại biểu!
Đừng chém gió, cẩn thận bò sữa kinh thành đều bị anh thổi chết. Tiết Vĩ Đồng chế nhạo nói.
Trương Dương cũng không nhịn được nở nụ cười, lúc này Triệu Thiên Tài và Ngũ Đắc Chí hai người tới, hai người bọn họ là Trương Dương hẹn đến nơi đây gặp mặt.
Trương Dương đem Triệu Thiên Tài giới thiệu cho Tiết Vĩ Đồng nói: Em gái, đây là người anh nói với em, kỹ sư máy móc hạng nhất thế giới.
Triệu Thiên Tài đưa tay đi qua, Tiết Vĩ Đồng cầm lấy, nhưng không nhịn được nở nụ cười, Triệu Thiên Tài bị cười đến không hiểu ra sao, lại không biết Tiết Vĩ Đồng vừa rồi mới chế nhạo qua Trương Dương vì chuyện chém gió, Tiết Vĩ Đồng sở dĩ cười là bởi vì cô ấy cảm thấy Trương Dương lại chém gió.