Sự thật chứng minh, sự việc xảy ra trước Cảnh Đức cung chỉ là một lần ngẫu nhiên, kết quả điều tra không được lý tưởng, tuy rằng Kim Mẫn Nhi sử dụng tất cả thủ đoạn có thể, nhưng vẫn không có bất luận tin tức gì về Cố Giai Đồng.
Trương Dương không có khả năng vĩnh viễn ở lại Hán Thành, cho dù Cố Giai Đồng rất có thể ngay tại Hán Thành.
Với thế lực của Kim gia tại Hàn Quốc, trợ giúp Trương Dương trở về trong nước chỉ là một cái nhấc tay, ngày mười tháng giêng, Kim Thượng Nguyên ngồi máy bay riêng đi đến Trung Quốc bàn sinh ý, Trương Dương cũng quay trở về kinh thành.
Đến kinh thành, Trương Dương đầu tiên liên hệ Kiều Mộng Viện, lúc hắn đi ra sân bay, Kiều Mộng Viện lái một chiếc Lexus màu đen có rèm che đợi rất lâu tại sân bay, hai ngày nay dòng nước lạnh Sibieria làm cho cả nhiệt độ của kinh thành chợt giảm xuống, nhìn Trương Dương bước đi tới, đôi mắt đẹp của Kiều Mộng Viện bỗng có chút đã ươn ướt, Trương Dương rời đi trong khoảng thời gian này, cô ấy không lúc nào không lo lắng, lúc hai người ở chung cùng một chỗ, cô ấy còn chưa thấy rõ toàn bộ thế giới tình cảm của mình, thế nhưng Trương Dương chỉ cần rời đi, cô ấy mới phát hiện, thằng nhãi này để lại dấu ấn rất sâu trong lòng của mình, cô ấy vĩnh viễn không cách nào quên được.
Trương Dương tìm được chiếc xe của Kiều Mộng Viện, nhận rõ một chút bảng số xe, sau đó ghé vào cửa sổ xe nhìn bên trong một chút, khi hắn thấy mặt cười của Kiều Mộng Viện, khẽ cười một cái, cái miệng mân mê, rất vô sỉ làm một động tác hôn môi.
Kiều Mộng Viện đem mặt xoay qua, làm như không thấy được khiêu khích của hắn.
Trương Dương mở cóp sau xe, đem hành lý bỏ vào. Sau đó mở cửa xe bên cạnh người lái, ngồi vào trong xe ấm áp, chà tay nói: Bên ngoài thật đúng là lạnh!
Kiều Mộng Viện nói: Phương bắc có không khí lạnh tới, nhiệt độ không khí đột nhiên giảm xuống hơn mười độ.
Bàn tay to của Trương Dương dò xét qua, rất tự nhiên cầm tay nhỏ của cô ấy, Kiều Mộng Viện cắn cắn môi anh đào, cô ấy cảm giác được lòng bàn tay của Trương Dương ấm áp, căn bản không có bất luận dấu hiệu lạnh cái gì, thằng nhãi này vĩnh viễn đều không đổi được bệnh chiếm tiện nghi.
Kiều Mộng Viện vốn muốn tránh, thế nhưng lại cảm thấy được hắn cầm tay cảm giác thật sự tốt, thoải mái mà kiên định, loại cảm giác ấm áp này truyền đến ở sâu trong nội tâm của cô ấy, cô ấy lại không muốn giãy, nhỏ giọng nói: Bên ngoài có rất nhiều người!
Trương Dương cười cười: Chúng ta tìm một chổ không người.
Kiều Mộng Viện xấu hổ giãy tay hắn.
Trương đại quan nhân cợt nhả nói: Tôi là nói tìm một chổ không người chúng ta từ từ tâm sự, không có ý khác.
Kiều Mộng Viện nói: Tôi còn không biết anh sao.
Trương Dương nói: Biết tôi cái gì? Cô biết tôi hiện tại trong lòng nghĩ cái gì? Một đôi mắt tràn ngập tính xâm lược nhìn Kiều Mộng Viện.
Kiều Mộng Viện bị hắn nhìn làm mặt đỏ tim đập nhanh, nhỏ giọng nói: Nói chung không có chuyện gì tốt! Cô ấy buông tay ra, nhấn chân ga, ô tô chậm rãi chạy về phía trước.
Trương Dương điều chỉnh ghế ngồi thành một tư thế rất thoải mái, hai tay gối lên sau đầu, nhắm mắt lại, thấp giọng nói: Mộng Viện, cảm ơn cô!
Cảm ơn tôi cái gì?
Cảm ơn cô vẫn nhớ đến tôi!
Kiều Mộng Viện im lặng, qua một hồi lâu mới phá vỡ im lặng nói: Lần này hành trình Bắc Triều Tiên có thu hoạch gì?
Trương Dương nói: Suýt nữa đem mạng để lại ở đàng kia, đám người Triều Tiên không có lương tâm! Hiện tại hắn đã trở về, đương nhiên không hề có cố kỵ, nói đến chuyện này, ngữ khí hời hợt, thế nhưng Kiều Mộng Viện có thể đoán rằng, mấy ngày này Trương Dương ở tại Bắc Triều Tiên khẳng định đã trải qua một phen kinh tâm động phách. Thấy Trương Dương chân thực nằm ở bên cạnh mình, Kiều Mộng Viện rốt cục yên tâm lại, bình an là tốt rồi, vô luận mấy ngày này xảy ra cái gì, chỉ cần hắn bình an xuất hiện tại trước mắt của mình là tốt rồi, trong lòng của Kiều Mộng Viện, Trương Dương là cái loại nhân vật trời sinh mạo hiểm, bất luận kẻ nào đều không thể thay đổi.
Trương Dương nhắm mắt một hồi, đem ghế ngồi điều chỉnh một lần nữa, cảnh giác nhìn kính chiếu hậu, nhìn phía sau có xe cộ theo dõi hay không.
Kiều Mộng Viện thấy hắn cẩn thận không khỏi nở nụ cười: Anh làm gì thế? Sợ có người theo dõi anh sao?
Trương Dương nói: Quen rồi, tại Bắc Triều Tiên không lúc nào không lo lắng, trở lại xã hội chúng ta, đúng là không thích ứng, cái này gọi là ý thức nguy cơ.”
Có đói bụng không?
Trương Dương gật đầu nói: Đói thảm hại, cơm nước Hàn Quốc không hợp khẩu vị, được rồi, lần này tôi mang về ít của đồ chua và đồ trang điểm Hàn Quốc, đợi lát nữa cô chọn vài món.
Kiều Mộng Viện nói: Tôi đặt bàn tại Ngự Tâm Viên rồi, tùy tiện chịu chút. Đang nói chuyện xe đã đi tới phía trước nhà hàng Ngự Tâm Viên, Trương Dương theo cô ấy đi tới phòng, phục vụ nhanh chóng đưa đồ ăn lên, Kiều Mộng Viện đặc biệt chuẩn bị cho Trương Dương một chai rượu Mao Đài.
Trương Dương lần này lại không uống, cợt nhả nói: Rượu có thể loạn tính, tôi tốt hơn là nên giữ chút hình tượng trước mặt cô.
Kiều Mộng Viện mặt cười ửng đỏ nói: Hình tượng của anh trong mắt tôi rất khó cải biến.
Lời này có ý gì? Có phải là đại biểu rằng tôi có địa vị quan trọng không thể thay thế trong lòng cô?
Kiều Mộng Viện mân mê môi: Đáng ghét! Bộ dạng giận khẽ cáu đặc biệt làm động tâm, Trương đại quan nhân mở rượu Mao Đài, tự rót một ly cho mình, uống cái ực cạn sạch.
Sao lại uống? Kiều Mộng Viện hỏi.
Rượu tráng anh hùng đảm, uống chút rượu vào tôi mới dám sắc đảm bao thiên
Kiều Mộng Viện thật sự là không có một chút biện pháp làm gì hắn, nhẹ giọng nói: Thời gian nghỉ đông của anh cũng thật dài.
Trương Dương gật đầu nói: Không ngờ rằng phát sinh nhiều chuyện như vậy, vừa rồi xuống máy bay tôi còn gọi điện thoại cho lãnh đạo, xin nghỉ bệnh một tuần.
Kiều Mộng Viện nhìn hắn từ trên xuống dưới nhìn thế nào thì thằng nhãi này cũng không giống như có bệnh.
Trương Dương nói: Tôi phát hiện con người của tôi thật sự không nhàn được, chuyện không dứt vây bắt lấy tôi, có thể tôi cũng là một kẻ lao lực.
Kiều Mộng Viện nói: Chuyện của Lệ Phù giải quyết thế nào? Thật ra từ tâm tình khoái trá của Trương Dương cô ấy đã nhìn ra chuyện này giải quyết tốt.
Trương Dương nói: Cô ấy biến mất, hoàn toàn biến mất! Sau này chúng ta miễn bàn chuyện này.
Kiều Mộng Viện rất thông minh, lập tức rõ ràng Trương Dương muốn giấu diếm sự kiện này, cô ấy gật đầu nói: Tôi nghe nói con trai của Lý Ngân Nhật tướng quân Lý Xương Phổ bị người bắn chết, chuyện này không có vấn đề gì với anh chứ?
Trương Dương cười nói: Cô càng ngày càng giống như một cán bộ cục quốc an.
Kiều Mộng Viện nói: Tôi mới lười quản anh.
Trương đại quan nhân nói: Chuyện này nói ra thì dài, nói chung không có bất luận quan hệ gì với tôi, được rồi, ba cô gần đây thế nào?
Kiều Mộng Viện biểu tình thản nhiên nói: Đã bắt đầu đi làm!
Cái này đối với Trương Dương mà nói là một tin tức có chút ngoài ý muốn, hai ngày trước khi rời đi kinh thành còn không có nghe được bất luận tin tức gì, sao sau trở về thì Kiều Chấn Lương đã đi làm? Trương Dương rất cẩn thận hỏi: Đi đâu vậy? Trong lòng nói thầm lão Kiều không phải đi mấy chổ như hội nghị hiệp thương chính trị chứ, từ nay về sau làm một chức quan nhàn hạ sống lừa dối qua ngày, nếu như là như vậy, chẳng phải có ý nghĩa cuộc đời chính trị của ông ấy từ nay về sau đi tới đầu cùng, lão Kiều đồng chí còn trẻ, bất quá chỉ mới năm mươi, bởi vì chuyện của Kiều Bằng Cử mà chịu ảnh hưởng rất lớn, tên nhóc Kiều Bằng Cử này thật sự là chơi một vố lớn, hãm hại ba mình!
Kiều Mộng Viện nói: Bộ nông nghiệp, cấp trên cho ông ấy làm bộ trưởng bộ nông nghiệp, bí thư tổ đảng bộ nông nghiệp!
Trương đại quan nhân trừng lớn hai mắt, trong thời gian ngắn, Kiều Chấn Lương từ bí thư tỉnh uỷ Bình Hải nhanh chóng biến hóa trở thành bộ trưởng bộ nông nghiệp, cái chuyển biến này trên cấp bậc không tính là quá lớn, nhưng phải biết rằng Kiều Chấn Lương tạm rời cương vị công tác là bởi vì chịu ảnh hưởng của con trai, dưới tình huống bất đắc dĩ làm ra lựa chọn, không chỉ có là Trương Dương, phần lớn người cho rằng Kiều Chấn Lương sẽ bởi vậy mà yên lặng một thời gian, thế nhưng khiến cho mọi người mở rộng tầm mắt chính là, Kiều Chấn Lương trong thời gian ngắn một lần nữa đi lên cương vị lãnh đạo, hơn nữa ông ta đảm nhiệm chính là bộ trưởng bộ nông nghiệp, Trung Quốc là một đất nước nông nghiệp lớn, tầm quan trọng của bộ trưởng bộ nông nghiệp đã rất rõ ràng.
Trương Dương đã lăn lộn trong quan trường rất lâu rồi, xuyên qua chuyện này, hắn có thể suy đoán ra cao tầng phía sau đánh cờ, bởi vậy cũng chứng minh, lực ảnh hưởng của Kiều lão vẫn còn.
Kiều Mộng Viện thấy Trương Dương lâu như vậy không nói chuyện, nhỏ giọng hỏi: Anh đang suy nghĩ cái gì?
Trương Dương cười nói: Tôi đang suy nghĩ có phải là hiện tại nên gọi điện thoại biểu thị chúc mừng Kiều bí thư không.
Kiều Mộng Viện thản nhiên nói: Hai ngày nay rất nhiều người đến chúc mừng, ba tôi chưa chắc có thể nhớ kỹ tên của ai, thế nhưng lúc ông ấy sinh bệnh, người đi đến thăm ông ấy sẽ nhớ kỹ rất rõ ràng. Những lời này nói ra rất uyển chuyển, Kiều gia sẽ không quên chỗ tốt của Trương Dương.
Trương đại quan nhân phát hiện đối đãi trọng tình cảm không là chuyện xấu gì, nếu như mình cũng giống người khác làm ra chuyện người vừa đi trà liền lạnh, Kiều gia đối với mình khẳng định sẽ không tốt như vậy, Kiều Mộng Viện cũng sẽ không thân cận như vậy với mình như vậy. Kiều Chấn Lương làm bộ trưởng bộ nông nghiệp khẳng định là chuyện tốt, có ý nghĩa chuyện của Kiều Bằng Cử đã giải quyết, Kiều gia đã hoàn toàn hóa giải nguy cơ chính trị lần này.
Trương Dương nói: Năng lực chấp chính của Kiều bí thư mạnh như thế, lãnh đạo trung ương khẳng định thấy rõ.
Kiều Mộng Viện không nhịn được nở nụ cười: Anh đó, có phát hiện mình vừa nói chuyện liền không tự chủ được thích giở giọng quan hay không? Làm quan đều hay mắc lỗi.
Trương đại quan nhân kêu khổ không thôi nói: Tôi tính là quan cái gì! Cán bộ cấp xử, đừng nói là trong kinh thành, tại Đông Giang tiện tay quơ một cái cũng là một xấp dầy, chạy chân làm việc có tôi, uống trà chỉ huy không có phần tôi, cũng chỉ có cô nói tôi là quan, tôi đi ra ngoài đều ngại nói với người khác chức vị của mình, mất mặt lắm! Vào cổ đại, tôi nhiều nhất cũng là một quan cửu phẩm!
Kiều Mộng Viện cười nói: Nói nhỏ à, cán bộ huyện cấp xử, tại cổ đại cũng là một thất phẩm.
Trương Dương nói: Được, theo như lời của cô, thất phẩm huyện lệnh, cũng là quan, hơn nữa huyện lệnh tốt xấu gì cũng là quan to một phương, tôi chỉ là một quan nho nhỏ tại Đông Giang.
Kiều Mộng Viện nói: Nhắc tới chức vị, anh ra bên ngoài kể khổ, tôi còn không hiểu anh điểm này sao, anh hẳn là có thể đã nhìn ra, sao tới trên quan trường thì có chút chấp mê bất ngộ?
Gì? Trương đại quan nhân há to miệng.
Tôi nói anh là một người mê làm quan, tâm hồn của người mê làm quan!