Mục lục
[Dịch] Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương đại quan nhân cuối cùng cũng minh bạch sự tồn tại của vết máu trên giường, hắn xấu hổ ho khan hai tiếng, trên thực tế, hắn lúc này quả thực không biết nên nói gì, chuyện này mình làm thật sự là rất tồi, nếu chuyện này để Tiết Thế Luân biết, Trương đại quan nhân không dám nghĩ tiếp, không phải sợ, mà là chột dạ. Trương Dương cầm giấy ăn lau miệng rồi đứng dậy nói: Tôi còn có việc, đi trước đây!

Hắc Quả Phụ nói: Gấp thế?

Trương Dương nói: Thực sự có việc, chuyện tối hôm qua...

Hắc Quả Phụ bật cười khanh khách: Được rồi, em biết anh muốn nói gì, chuyện đã qua rồi, em sẽ không nhớ đâu.

Trương đại quan nhân mang theo cái đuôi ra khỏi chỗ ở của Hắc Quả Phụ, chiếc Bugatti Veyron vẫn thành thành thật thật nằm trong gara, hắn trước tiên đưa xe tới tiệm xe sang của Tiết Vĩ Đồng, càng nghĩ tới chuyện này càng thấy bực, sao sơ ý như vậy? Ngày hôm qua là mười lăm âm lịch, đêm trăng tròn thường thường là lúc cổ độc phát tác, mình trước đó đã phát tác một lần rồi, nhưng vẫn thiếu cảnh giác. Thật ra cái này cũng không thể trách hắn sơ ý, Trương đại quan nhân rất có lòng tin đối với y thuật của mình, hơn nữa hắn lại có đại thừa quyết, thông qua một đoạn thời gian điều trị, hắn cho rằng mình cho dù không thể triệt để thanh trừ cổ độc trong cơ thể thì cũng có thể trì hoãn cổ độc phát tác, nhưng không ngờ cổ độc này lợi hại như vậy. Nhớ tới tối hôm qua mình cơ hồ suốt cả một đêm mất ý thức, Trương đại quan nhân trong lòng bất giác có chút nghĩ mà sợ, nếu Hắc Quả Phụ là kẻ thù của hắn, tối hôm qua cho dù xuống tay giết hắn thì hắn cũng không có sức hoàn thủ.

Trương Dương đưa xe Bugatti Veyron về, cũng may Tiết Vĩ Đồng vẫn chưa đi làm. Trương đại quan nhân không dám ở lâu, sau khi đưa xe thì lập tức rời đi. Hắn cảm thấy trong lòng rất loạn. Trương Dương không trở về ban trú kinh, cũng không tới Hương Sơn biệt viện, thằng cha này ma xui quỷ khiến thế nào tới Thanh Hoa Viên, hắn hiện tại cần một người để tâm sự, người trong lòng nghĩ đến là Trần Tuyết.

Trương Dương ở trong thư viện của Thanh Hoa Viên tìm được Trần Tuyết, cô ta đang phân loại và chỉnh lý sách cổ.

trong Thư viện rất yên tĩnh và vắng vẻ, không gian lớn như vậy chỉ lưa thưa vài người, Trần Tuyết đứng trên thang cao sửa sang lại sách cổ ở tầng cao nhất, đây là công tác không có tiền lương, Trần Tuyết từ đại học năm nhất đã bắt đầu thường xuyên tới đây giúp, hiện giờ cô ta đang học thạc sĩ, sau khi học xong thì thường ở đây.

Trương Dương tới dưới thang, ngẩng đầu nhìn lên với công lực của Trần Tuyết chắc đã sớm nhìn thấy hắn tới, nhưng Trần Tuyết vẫn làm việc của mình. Một đoạn thời gian không gặp, cô ta đã cắt tóc ngắn, mặc áo trắng, quần bò màu xám, Trương đại quan nhân bất giác nhớ tới Hắc Quả Phụ, trong lòng so sánh Trần Tuyết và cô ta, loại nháy quyến rũ của Hắc Quả Phụ trong nháy mắt trở nên tục khí.

Trần Tuyết sắp xếp xong giá sách trên cùng thì mới từ từ đi xuống, Trương Dương vươn tay ra đỡ cô ta, Trần Tuyết quay sang nhìn hắn một cái, tay Trương Dương lập tức khựng ở đó, Trần Tuyết trước giờ vẫn luôn không dính khói lửa là như thế này, Trương đại quan nhân ở trước mặt cô ta không ngờ lần đầu tiên sinh ra cảm giác tự biết xấu hổ.

Trần Tuyết do dự một chút, vẫn đưa tay vào lòng bàn tay Trương Dương, để hắn đỡ đi xuống. Da tay cô ta nhẵn nhụi, nhưng nhiệt độ so với người bình thường thì lạnh hơn một chút.

Đến đây lúc nào vậy?

Trương Dương nói: Được hai ngày rồi, lần này tới vì chuyện quyên góp từ thiện cho Bắc Cảng.

Trần Tuyết gật gật đầu.

Trương Dương nhìn nhìn chung quanh rồi nói khẽ: Có thể ra ngoài đi dạo một chút không?

Trần Tuyết nói: Được!

Hai người ra khỏi thư viện, dọc theo rừng cây bên trái mà đi, vẻ mặt Trần Tuyết không vui không buồn, bình tĩnh giống như hồ nước, Trương đại quan nhân thì toét miệng, tựa hồ rất vui vẻ, nhưng trong lòng hắn lúc này lại nổi sóng, thật sự rất mâu thuẫn.

Trần Tuyết nói: Đại thừa quyết của anh đã có chút thành tựu, nhưng khí tức vì sao tán loạn như vậy? Bị thương à? Hay là luyện công tới đường rẽ?

Chỉ từ những lời này của Trần Tuyết, Trương đại quan nhân có thể suy đoán ra sinh tử ấn của cô ta tiến cảnh thần tốc, hắn cuối cùng cũng vì sao vì sao mình ngay lập tức tới đây tìm Trần Tuyết, tuy rằng hai người bình thường rất ít trao đổi, nhưng cũng không biết vì sao luôn cảm thấy Trần Tuyết là người hiểu hắn nhất.

Trương Dương nói: Cô còn nhớ chuyện tôi lần trước tới kinh thành không?

Trần Tuyết gật đầu.

Trương Dương nói: Khi cô và tôi tới trường ngựa, con ngựa đua đã chết.

Đuôi lông mày của Trần Tuyết nhướn lên, dừng chân, chăm chú nhìn vào hai mắt Trương Dương.

Trương đại quan nhân thấp giọng thở dài: Tôi chắc là bị người hạ cổ độc!

Trong mắt đẹp của Trần Tuyết lóe lên một tia quan tâm, ngữ khí của cô ta lại vẫn bình thản: Thế là sao?

Trương Dương đem chuyện cổ độc của mình phát tác nói với Trần Tuyết, một lần ở Nam Triều Tiên, một lần vào ngày hôm qua, hơn nữa lần sau nghiêm trọng hơn lần trước, tối hôm qua khi cổ độc phát tác, hắn không ngờ mất ý chí, thực sự chứng kiến hắn tối hôm qua bị cổ độc phát tác chỉ có một người, đó chính là Hắc Quả Phụ, nhưng Trương Dương không cho rằng Hắc Quả Phụ có liên quan tới việc mình bị hạ cổ, dù sao tối hôm qua là mình chủ động tìm tới Hắc Quả Phụ, tuy rằng thực sự là mình trúng cổ độc, nhưng Trương Dương không đem chi tiết cá nhân trong đây nói ra, một là ngại xấu hổ mở miệng, thứ hai là sợ chuyện này sẽ làm Trần Tuyết sinh ra suy nghĩ gì đó.

Trần Tuyết nghe hắn nói xong thì nói khẽ: Nói như thế Liễu Đan Thần kia hình như có chút vấn đề.

Trương Dương nói: Tôi cũng thấy cô ta có chút cổ quái.

Trần Tuyết nói: Cởi chuông phải tìm người buộc chuông, tôi tuy rằng không là cổ độc gì, nhưng tôi tin người có thể chữa khỏi cho anh tất nhiên phải là người hạ cổ, vì sao anh không đi tìm Liễu Đan Thần?

Trương Dương nói: Trong lòng tôi không có chủ ý, cho nên muốn trước tiên cho nên muốn tìm cô thương lượng một chút.

Trần Tuyết có chút kỳ quái nhìn hắn một cái, trong ấn tượng của cô ta Trương Dương chưa bao giờ do dự như hôm nay: Tôi đi với anh! Những lời này Của cô ta chứng minh cô ta không phải là lạnh lùng như ngoài mặt, thật ra cô ta cũng rất quan tâm tới chuyện của Trương Dương.

Trương Dương lắc đầu nói: Không cần, nsoi xong với cô, cảm giác tốt hơn nhiều, tôi tự mình đi được rồi.

Trần Tuyết vươn tay ra chủ động nắm cánh tay của Trương Dương, ngón tay đặt lên mạch của hắn, một cỗ nội kình được đưa vào bên trong kinh mạch của Trương Dương, đối với Trần Tuyết, Trương đại quan nhân chưa bao giờ cảnh giác, hắn nhắm mắt lại, tùy ý để dòng chân khí này của Trần Tuyết chạy khắp kinh mạch toàn thân của mình, sau khi vận hành một chu thiên thì Trần Tuyết buông cổ tay hắn ra, đôi mi thanh tú nhăn lại: Tôi không tra ra kinh mạch của anh có gì dị thường?

Trương Dương nói: Tôi đối với y thuật cũng được cho là có chút nghiên cứu, võ công cũng được cho là không tồi, nhưng tôi đối với cổ độc thì không có một chút biện pháp nào.

Trần Tuyết nói: Đừng lo, đại thừa quyết ảo diệu ở chỗ có thể thu toàn bộ năng lượng bên ngoài để dùng, chỉ cần anh hiểu thấu đáo toàn bộ đại thừa quyết thì cổ độc cũng vô dụng đối với anh.

Trương Dương nói: Tôi hiện tại như là nữ nhân vậy, cứ mỗi tháng lại gặp phải chuyện này một lần.

Trần Tuyết nói: Tôi nghe nói cổ độc phát tác càng nhanh, các tử kỳ cũng lại càng gần.

Trương Dương nói: Tôi không biết mình đắc tội với cô ta chỗ nào, cô ta vì sao phải hạ cổ tôi!

Sau khi Trần Tuyết Trần Tuyết, Trương đại quan nhân tới viện kinh kịch, Liễu Đan Thần đang huấn luyện thính tập, Trương đại quan nhân không đi vào, mà qua cửa sổ nhin vào bên trong, nhìn thấy Liễu Đan Thần mặc quần áo luyện tập màu đen, ở hiện trường cùng nam tử nam tử thương tới đao đi đánh nhau.

Ở bên ngoài đợi hơn mười phút thì cô ta ra, Liễu Đan Thần tới ngoài cửa nhìn thấy Trương Dương thì cười cười, vẻ mặt lộ ra vẻ lạ lẫm.

Trương đại quan nhân cười nói: Sao? Cô không nhận ra tôi à?

Liễu Đan Thần nói: Bí thư Trương hôm nay sao có thời gian quang lâm nơi này?

Trương Dương nói: Vừa hay đi ngang qua, cho nên thuận tiện tới chơi.

Liễu Đan Thần nói: Tôi được nghỉ ngơi mười phút, lát nữa còn có bài tập.

Trương Dương nói: Tôi có thể đi xem không?

Liễu Đan Thần lắc đầu nói: Không có gì hay mà xem cả, anh nếu muốn xem thì tôi cho anh hai vé xem công diễn chính thức.

Trương Dương nói: Tôi chỉ không ở lại ở kinh thành lâu như vậy.

Liễu Đan Thần nói: Anh tìm tôi có việc gì à?

Trương đại quan nhân lắc đầu: Không có chuyện quan trọng gì cả, chỉ tiện đường qua xem thôi.

Liễu Đan Thần nói: Không có gì thì tôi về đây!

Trương đại quan nhân bỗng nhiên giơ tay về phía cô ta.

Liễu Đan Thần do dự một chút, hai tay vẫn đút trong túi, không chủ động bắt tay với Trương Dương, cười nói: Tay nhiều mồ hôi lắm.

Lúc này di động của Trương Dương vừa hay đổ chuông, Liễu Đan Thần mượn cơ hội bỏ đi, Trương Dương không hề nhìn thấy cô ta khi quay đi thì mắt hơi đỏ lên.

Điện thoại là Tiết Vĩ Đồng gọi tới, không đợi Trương Dương mở miệng, cô ta đã kêu lên: Tam ca, anh có ý gì hả? Em nhừ anh đi điều tra, anh không nói tiếng nào bỏ đi, anh có cần vô trách nhiệm như vậy không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK