Mục lục
[Dịch] Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Yên Nhiên nói lại: "Chi cần hắn bình an trở về mọi chuyện với ta đều không quan trọng nữa!"

Tần Thanh cùng Sở Yên Nhiên có thể chấp nhận nhau nhanh như vậy cũng là điều dễ hiểu, vì khi đã yêu một người quá sâu sắc, khi mà người đó là một phần tất yếu không thể thiếu trong cuộc sống thì bạn sẽ chấp nhận tất cả những gì thuộc về người đấy. Nếu như Truơng Dương mà nghe được tiếng lòng của hai cô gái này, thì chắc chắn hắn phái nhảy cẫng lên hò hét vui sướng chứ chẳng chơi.

Rất nhanh tin tức Trương Dương gặp nạn liền trở thành tin rức nóng hổi nhất của toàn bộ thành phố Giang Thành, đài truvền hình, radio, đền tất cả các tòa soạn báo đều đưa tin xoay quanh vụ tai nạn của Trương Dương. Càng lúc càng đông người tới hiện trường xảy ra vụ tai nạn hơn.

Trải qua một ngày một đêm cật lực đào bới, mãi tới tận 6h chiều ngày hôm sau, cuối cùng đội cứu hộ mới đào tới chồ đất đá chặn kín cửa động, chỉ cần di dời nốt chỗ đất đá này chắc có thể tìm thấy Trương Dương. Nhưng vấn đề đặt ra là nếu như cứ tiếp tục đào bới tiếp thì sợ rằng lại gây ra vụ sụt lở lớn nữa thì thiệt hại không thể tính được, hơn nữa chặn trước cửa động lại là một khối đá cực lớn, chỉ bằng sức nguời e rằng khó mà lấy nó ra được.

Sau nhiều giờ thảo luận tìm kiếm hướng giải quyết, đội cứu hộ cũng mời nhiều chuyên gia nổ bom mìn phá đường tới để xem xét hiện trường. Cuối cùng phương án cho nổ mìn phá đá khơi thông cửa động là khả thi nhất, tuy rằng điều này sẽ làm nguy hại đến công trình cung điện ngầm phía dưới chùa, thế nhưng nếu như không khai thông cửa động sớm e rằng để lâu thiếu không khí thì tính mạng Trương Dương bị nguy hiểm. Hiện giờ tính mạng con người là quan trọng nhất về phần những kiến trúc ngầm bên dưới có bị hư hại gì không thì không còn quan trọng nữa.

Ở bên trong, từ sự chấn động nhè nhẹ của mặt đất dưới chân. Trương Dương cũng nhận ra đội cứu viện đang ở bên ngoài tim cách cứu hắn, trong lòng hắn liền mừng như điên, quả nhiên ông trời không tuyệt đường sống của ai. Thế nhưng hắn cũng biết, sẽ không dễ để phá tảng đá lớn như vậy, hắn cũng chi biết giao mạng sống mình vào tay đội cứu hộ, việc hắn có thể làm bây giờ chỉ là chờ đợi, chờ đợi tin tốt lành, chờ đợi chút ánh sáng le lói.

Lại sau nhiều giờ đào bới, mãi sau đội cứu hộ mới đến được trung tâm tảng đá to nhất, vẫn biết rằng Trương Dương không nghe thấy nhưng họ vẫn bắc loa kêu Trương Dương tránh xa tảng đá một chút, bọn họ sẽ cho nổ mìn phá đá.

Do đất đá bịt quá chặt nên Trương Dương ở bên trong hoàn toàn không nghe thấy mấy lời của đám nhân viên cứu hộ nói bên ngoài, thấy lâu như vậy rồi mà vẫn không có động tình gì nên hắn mới tò mò tiến lại gần tảng đá lớn nhưng vẫn thấy im lìm như trước.

Một ngày một đêm ở nơi tối tăm lạnh lẽo này, trong tình cảnh đợi cái chết đến từng phút từng giây thì dù là Trương đại quan nhân tâm tính trầm ổn, hay võ công có cao cường đến mấy cũng không chịu được, lúc nãy hi vọng bao nhiêu thi giờ hắn lại tuyệt vọng bấy nhiêu, hắn nóng luật hét lớn một tiếng: "Mọi người đi đâu hết rồi? Sao không thấy gì nữa ..."

Mấy chữ cuối Trương Dương còn chưa kịp nói hết thì đột nhiên. Ầm! một tiếng như trời long đất lở. Đất đá bay mù mịt, mặt đất dưới chân thì rung lên dữ dội, từng tảng đá lớn nhỏ từ trên đỉnh đầu rơi xuống như mưa. Trương Dương còn đang mải hô lớn nên cũng không ngờ sự việc lại phát sinh như vậy, dù võ công cái thế nhưng Trương Dương cũng không kịp trở tay bị sức ép của vụ nổ thổi bay đi rồi lại bị đống đất đá vùi lấp.

Bên ngoài khói bụi vừa tan, hai gã nhân viên cứu hộ mặc đồ bảo hộ vội vàng chạy vào bên trong xem xét, tảng đá lớn nhất đã bị phá hủy hoàn toàn, hơn hết lực vụ nổ cũng vừa phải nên không xảy ra hiện tượng sụn lún ngoài ý muốn. Hai gã nhân viên cứu hộ lại tiếp tục mò vào bên trong theo khoảng trống do vụ nổ mìn gây ra, vừa đi họ vừa hô lớn: "Có ai ở đây không?" Thế nhưng tuyệt nhiên không thấy gì, cũng không thấy ai trả lời lại.

Mãi một lúc lâu sau mới thấy một âm thanh khó nhọc từ đâu đó phát ra: "Ta kháo! Các ngươi là muốn cứu ta hay muốn chôn sống ta vậy?"

Liền sau đó Trương đại quan nhân mới chật vật chui ra từ đống đất đá ngổn ngang. Cũng may thân thể hắn cường tráng, lại có nội lực thâm hậu nên mới chịu được sức ép của vụ nổ, chứ nếu là người thường thì đừng nói đến sức ép của vụ nổ mà ngay đến đống đất đá đó vùi lắp cùng khó mà toàn mạng.

Trương Dương cả người bùn đất lấm lem, vừa tập tễnh đi ra thì tất cả mọi người bên ngoài đều vỗ tay hoan hô ầm ĩ. Sở Yên Nhiên là người đầu tiên tách khỏi đám đông chạy vọt tới nhào thẳng vào lòng hắn, khuôn mặt xinh đẹp của nàng cũng đã đẫm lệ. Trương Dương thâm tình xoa xoa đấu nàng mỉm cười nói: "Nha đầu ngốc này! Đừng khóc nữa, chẳng phải ta đã bình yên trở lại rồi sao?"

Nói xong Trương Dương liền chuyển ánh mắt nhìn Tần Thanh đang đứng không xa phía trước. Nàng đang khóc, nhưng đó là những giọt nước mắt của sự vui mừng khôn xiết. Nàng cũng đang chăm chú nhìn Trương Dương, lúc thấy hắn bình an nàng mới mỉm cười nhẹ gật đầu một cái rồi xoay người biến mất trong vòng người đứng bên ngoài.

Vài vị lãnh đạo cũng tới hiện trường để chi huy công tác tìm kiếm cứu hộ cứu nạn, trong đó cũng có Lý Trương Vũ. Thấy Trương Dương không việc gì hắn mới gật đầu mỉm cười nói: "Tiểu tử ngươi đến đâu là phải làm chỗ đó náo nhiệt mới chịu thôi!"

Nghe vậy Trương Dương không khỏi cười khổ: "Ta cũng chẳng ham cái loại nổi danh như vậy! Chi tổ làm để tài miễn phí cho đám nhà đài với báo chí."

Lý Trường Vũ đảo mắt nhìn xung quanh rồi lắc lắc đầu mỉm cười nói: "Chỉ sợ ngươi khôngmuốn cũng không được!"

Tiếp đó là cục trưởng cục khai quật và bảo vệ di tích vãn hoa lịch sử quốc gia-Khâu Thường tay cấm đống tài liệu vội vàng chạy tới: "Trương trưởng phòng, rốt cuộc bên dưới có những gì vậy?"

Trương Dương ra vẻ thần thần bí bí đảo mắt nhìn xung quanh rồi mới thấp giọng nói: "Đều là bảo bối hiếm có cả. Ta xem lần này Nam Lâm Tự không nổi danh cũng không được rồi!"

Khâu Thường kích động đến độ hai mắt phát sáng hẳn lên.

Lúc sau bảy tám gã phóng viên nhà đài hay của các báo chạy tới phỏng vấn Trương Dương cùng Lý Trường Vũ tình hình cụ thể tai nạn với công tác tìm kiếm cứu nạn ra sao. Lý Truờng Vũ đánh mắt ra hiệu cho mấy người nhân viên công tác ngăn đám phóng viên lại, còn hắn thì mỉm cười hô lớn: "Các vị, nhận thấy sức khoẻ người gặp tai nạn cũng không được tốt lắm, cần phải nhanh chóng đưa đến bệnh viện để kiểm tra sức khoẻ, mong rằng mọi người hợp tác cho. Có vấn đề gì tôi sẽ thông báo với các vị sau!"

Trương Dương không bị việc gì nên cũng chẳng cần tới bệnh viện làm gì mà tới thẳng một khách sạn gần đ, nhanh chóng tắm rửa cho sạch sẽ rồi thay bộ quần áo mới. Sau đó Sở Nhiên Nhiên đánh xe đưa hắn về căn nhà ở bên bờ Nhã Vân Hồ nghỉ ngơi. Trải qua một ngày một đêm mệt nhọc, vừa về đến nhà cái hắn liền lăn ra giường ngủ thiếp đi.

Nhìn khuôn mặt anh tuấn đang ngủ say sưa của hắn mà Sở Yên Nhiên lại cảm thấy ấm áp vạn phần. Đột nhiên nàng nhớ ra hắn chưa có ăn gì nên vội vàng lấy chìa khoá xe chạy ra ngoài mua hắn chút đồ ăn. Lúc ra khỏi cửa nàng lại nhớ tới Tần Thanh nên rút di động ra báo cho nàng ta một tiếng.

Tần Thanh cũng vừa mới về, nàng cũng không ngờ cô nàng Sở Yên Nhiên lại gọi điện cho mình nhanh như vậy. Nàng tỏ ra binh tĩnh trả lời lại: "Yên Nhiên đó à!"

"Chị Thanh, em đã đưa hắn về nhà, hiện hắn đang ngủ, chị có muốn tới thăm hắn hay không?"'

Tần Thanh do dự một lúc nhưng cuối cùng vẫn lựa lời từ chối: "Chị còn phải về Xuân Dương công tác, ngày mai còn cuộc họp quan trọng phải dự. Có gì nhờ em chiếu cố hắn vậy!" Vừa ngắt điện thoại xong nàng liền cảm thấy một sự mất mát khó tả cứ thế dâng trào trong lòng. Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, cố gắn đè nén cảm xúc của mình lại, cố gắng tạm thời quên hắn đi, cố gắng không được khóc.

Lúc Trương Dương tỉnh giấc thì đã là 9h sáng hôm sau. Hắn nửa tỉnh nửa mê ngồi dậy đảo mắt nhìn mọi thứ xung quanh, lúc ngửi thấy từng đạt hương thơm từ nhà bếp truyền ra, cái bụng rỗng tuếch của hắn liền kêu ầm lên. Trương Dương cũng chẳng thèm xỏ dép lê vào nữa, cứ thế đi chân đất chạy vào nhà bếp. Vừa vào đến cửa liền thấy Sở Nhiên Nhiên mặt chiếc tạp dề đỏ đang chăm chú nấu nấu nướng nướng. Trương Dương lặng lẽ tiến tới. từ phía sau choàng tay ôm eo nàng.

Sở Yên Nhiên bị hắn tập kích bất ngờ nên cũng hơi giật minh: "Đừng làm loạn nữa, mau đi tắm đi. Ta đã chuẩn bị nước nóng rồi đấy, tắm nhanh còn ăn sáng nữa!"

Một loại cảm giác ấm áp khó tả khiến Trương Dương phải nở nụ cười vui, hắn gật gật đầu nhưng lén hôn má Sở Yên Nhiên một cái rồi mới chịu đi tắm.

Sở Yên Nhiên làm bữa sáng kiểu châu âu, cũng có bánh mỹ nướng, trứng tráng với nước hoa quả. Để làm bữa sáng này nàng cũng phải chuẩn bị khá cầu kỳ, từ nguvên liệu đến chào tráng trứng, rồi còn cả máy nướng bánh mỹ, máy xay hoa quả nàng cũng đều phải mua hết.

Trương Dương cười cười nhẹ giọng nói: "Cần gì phải phiền toái như vậy? Hai ta ra ngoài ăn cùng đâu có khác gì?"

Sở Yên Nhiên trừng mắt gắt giọng nói: "Sao mà giống nhau được? Mấy đồ bên ngoài sao thể sánh được với chính tay ta làm?"

"Thơm thật đó!" Thằng nhãi này chẳng bao giờ tiếc gì mấy lời khen lấy lòng như vậy.

Được tự tay Sở Yên Nhiên săn sóc, rồi còn tốn bao công sức chuẩn bị bữa sáng cho mình. Trương Dương cũng cảm thấy hạnh phúc khó tả. Thế nhưng thủy chung thằng nhãi này vẫn cứ lòng tham không đáy, kể cả ở bên người này hắn vẫn luôn thương nhớ mong ngóng mấy hồng nhan tri kỷ khác. Nào là Tần Thanh, Cố Giai Đồng, nào là Tả Hiểu Tình rồi Hải Lan, thủy chung hắn cũng không thể quên được mấy người bọn họ.

"Đang nghĩ gì vậy?" Sở Yên Nhiên ôn nhu hỏi.

Trương Dương lắc đầu thở dài chán nản nói: "Ta đang nghĩ sao ta lại tốt số đến vậy?"

Sở Nhiên Nhiên mỉm cười nói: "Đương nhiên rồi, vì ngươi có ta yêu ngươi mà!" Nàng dừng lại một chút rồi lại nói tiếp: "Còn có cả chị Thanh cũng yêu ngươi nữa."

Nghe mấy lời này mà suýt chút nữa Trương Dương bị sặc, may mà không phì cả đám nước hoa quả đang uống ra: "Thế ... Tối qua ngươi ngủ ở đâu vậy?"

Sở Yên Nhiên chỉ chỉ phòng khách bên ngoài: "Ngủ ngoài sô pha chứ ở đâu nữa!"

Vẻ mặt Trương Dương hối hận không ngớt thở dài cảm thán: "Ta đúng là đồ đần mà, ỏ lỡ một cơ hội trời cho thâu hương trộm ngọc!"

Đột nhiên Sở Yên Nhiên lại nhỏ giọng nói: "Kỳ thực thấy ngươi vẫn còn sống bước ra khỏi chỗ đó, lúc đó ta có một ý nghĩ, ta sẽ cho ngươi tất cả."

Hai mắt Trương Dương phát sáng như đèn pha.

Thế nhưng Sở Yên Nhiên lại nói tiếp: "Nhưng hiện giờ ta đã tỉnh táo lại, cũng may lúc đó ta không làm gì thái quá. Dù sao ngươi cũng là cán bộ nhà nước, cũng là Đảng viên, chỉ cần nhẫn nhịn một chút liền có thể dễ dàng vượt qua chút khó khăn nho nhỏ đó!"

Trương Dương vội vàng nói: "Thế vạn nhất ta lại không nhịn được nữa thì sao?"

"Nếu vậy ta liền đem hành động lưu manh của ngươi nói cho chị Thanh biết, để chị ấy biết rõ bộ mặt thật của ngươi."' Sở Yên Nhiên cho rằng đã nắm được điểm yếu của thằng nhãi này, không thể để hắn tự tung tự tác như trước kia được.

Nghe vậy Trương đại quan nhân không khỏi thầm than, không nẽ Tần Thanh này lại đi cấu kết với cô nàng Sở Yên Nhiên này đàn áp mình? Nếu như hai bọn họ thực sự kết hợp ăn ý với nhau thì sợ rằng sau này mình sẽ phải chịu khổ dài dài rồi.

'Bật thử xem tin tức chút đi!" Vừa nói Sở Yên Nhiên vừa bấm điều khiển bật tivi lên.

Đài truvền hình Giang Thành đang phát bản tin về Trương Dương. Mà Trương đại quan nhân cũng muốn mình ở trên tivi đẹp trai anh tuấn ngời ngời ra sao. Thế nhưng bản tin chỉ lướt qua vài cảnh của hiện trường xảy ra tai nạn rồi lại chuyển đến cận cảnh MC đưa tin: "Buổi tối hôm trước, một cán bộ trẻ của cục du lịch thành phố đã vô tình rơi vào một cái động dưới ngôi chùa Nam Lâm Tự. Nhưng không may thay do chấn động quá mạnh khiến đất đá sụt lở rơi xuống bịt kín cửa động. Các cấp lãnh đạo thành phố cũng rất chú trọng chuvện lần này, ngay phó thị trường thảnh phố Lý Trường Vũ cũng đích thân tới hiện trường chỉ đạo cuộc tim kiếm cứu hộ cứu nạn. Cuối cùng sau hơn 24h đồng hồ, đội cứu hộ cùng sự giúp sức của toàn thể nhân dân đã cứu sống vị cán bộ trẻ này khỏi bàn tay tử thần. Điều này thể hiện rõ sức mạnh của sự đoàn kết quân dân một lòng, của đường lối đúng đắn của Đảng và nhà nước."

Trương Dương xem mà thấy phát bực, không ngờ vụ tai nạn của mình lại thành chiến tích vẻ vang của Lý Trường Vũ. Nghe cứ như là chính hắn bị rơi xuống động rồi được cứu sống lên không bằng? Nếu như chuyện này có lợi cho Lý Trường Vũ thì Trương Dương cũng không so đo tính toán thiệt hơn làm gì, dù sao nước phù sa cũng không chảy ruộng ngoài.

Khác với Truơng Dương, Sở Yên Nhiên xem xong bản tin thì chỉ cười nhẹ không nói gì. Suốt bản tin chỉ nhắc tới mỗi mấy từ cán bộ trẻ cục du lịch, đừng nói là quay cận cảnh Trương Dương mà đến tên hắn cùng không thấy nhắc đến. Nàng cũng biết tính tình hắn thích nổi trội, chắc chắn giờ hắn phải thấy thất vọng không ít.

Quả nhiên Trương Dương nhếch mép cười nhạt một tiếng: "Mấy cái chuvên mục tin tức này cũng chỉ để phục vụ chuyện chính trị, ta cũng chẳng cần quan tâm làm gì."

Sở Yên Nhiên hào hứng hỏi: "Đúng rồi, ngươi vẫn chưa nói cho ta biết, thế rốt cục bên dưới động có cái gì vậy?

"Địa cung bên dưới đều là di tích khảo cổ có từ lâu đời!"

Thực ra Trương Dương cũng không biết toà tháp bên dưới lại chính là Phật Quang tháp nổi tiếng của Nam Lâm Tự. Đó cũng là một trong những di tích khảo cổ trọng điểm của cục khai quật và bảo vệ di tích văn hoa lịch sử quốc gia. Ngay sau lúc giải cứu Trương Dương, đoàn khảo cổ của cục liền xuống bên dưới động kiểm tra xem xét, qua niên đại những đồ sành sứ ở nơi đó kết họp với những chữ trên văn bia cổ tìm được, đoàn kháo cổ liền nhận định. đây chính là Phật Quan tháp.

Tòa tháp Phật này là một trong mười chín tòa tháp Phật mà A Dục vương xây ở Trung Quốc. A Dục vương thống nhất Ấn Độ vào thế kỷ thứ ba trước Công Nguyên, trải qua nhiều năm chinh chiến, sau khi xây dựng đế quốc đầu tiên trong lịch sử Ấn Độ, để chuộc lại sự giết chóc trong chiến tranh, ông ta bắt đầu ra sức phổ biến Phật giáo, do đó A Dục Vương phái đi nhiều tín đồ và hòa thượng ra nước ngoài, tuyên dương sự nhân từ và phi bạo lực, cố gắng tuyên truyền Phật giáo, bỏ rất nhiều công sức của cải để xây dưng mấy tòa tháp Phật ở các nơi trên thế giới, tạo điều kiện để mọi người kính lễ Phật tổ. Tương truyền, chùa Pháp Môn đại kỳ tích thứ chín của Trung Quốc chính là một trong số đó.

Nếu theo những căn cứ cổ xưa thì toà Phật Quang tháp ở Nam Lân Tự nàv rất có thể sẽ là một toà Pháp Môn thứ hai.

Toà tháp được chia làm ba phần, phía trước, ở giữa, phía sau. Phía trước bảy phòng, phía sau ba, còn ở chính giữa là một toa tháp cao bằng đá cẩm thạch. Tương truyền đó chính là A Dục Vương tháp truyền từ Ấn Độ sang, bên trong tháp hản có cất giữ xá lị.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của các nhà khảo cổ học, toà Phật Quang tháp này có kết cấu kiến trúc cùng lối xây dựng giống y hệt chùa Phật Môn và trên đỉnh của toà tháp cao nhất trung tâm, các nhà khảo cổ đã tìm thấy một viên xá lợi cực lớn, xung quanh toả lung linh ánh vàng cực kỳ đẹp mắt. Lần phát hiện tà Phật Quang tháp này không khác gì tiếng nổ mạnh gây chấn động toàn bộ giới khảo cổ lẫn Phật giáo trên cả nước.

Vừa phát hiện ra diều này, đội khảo cổ liền phát tin tức lên toàn bộ các đài báo thông tin đại chúng, mặt khác họ liền báo cáo lên lãnh đạo thành phố, rồi chuyển hồ sơ, cùng các ghi chép vấn đề liên quan lên tổng cục khảo cổ và bảo vệ di tích lịch sử quốc gia ở trung ương.

Mà Trương Dương lại là người vô tình tìm ra được toà tháp cực kỳ nổi tiếng này. Đến mãi tận giữa trưa hôm sau, lúc Trương Dương cùng Sở Yên Nhiên ra khỏi cửa thì tin tức Nam Lâm Tự xuất hiện xá lợi của phạt tổ đã truyền khắp ngõ to xóm nhỏ cả thành phố Giang Thành. Ngay lập tức cái thành phố có ngành công nghiệp nặng này được che phủ bởi một bức màn thần bí kỳ ảo.

Lâm Tú vừa từ Kinh sơn chạy tới đây thăm đứa cháu gái Sở Yên Nhiên thì nghe thấy tin tức này, bằng trực giác nghề nghiệp của mình nàng liền nhận định đây là cơ hội tốt để phát triển làm ăn. Nếu như cái tin tức kia là sự thật thì chắc chắc nơi đây sẽ thu hút không ít khách du lịch từ bốn phương tám hướng tới thăm. Chỉ cần là người theo đạo phật thì có ai mà không ao ước được một lần tận mắt chứng kiến xá lị của phật tổ không cơ chứ? Mà trên 90% dân số Trung Quốc đều theo đạo phật, một số lượng người lớn như vậy thì doanh thu thu được từ việc du lịch thăm quan thì sẽ khổng lồ đến đâu?

Bởi vì Trương Dương phải đi dự một cuộc họp khẩn cấp, vì thế nên Sở Yên Nhiên phải một mình đi gặp dì Lâm.

Lâm Tú chỉ hỏi thăm Sở Yên Nhiên hai ba câu rồi liền chuyển chủ đề đến việc tìm ra xá lị phật tổ.

Sở Yên Nhiên nói: "Trương Dương phải đi họp khẩn cấp chắc cũng là vì việc này. Không ngờ hắn lần này gặp hoạ đắc phúc, vậy mà lại tìm ra một toà tháp lớn đến vậy."

Lâm Tú mỉm cười nói: "Tiểu tử này vận khí quả không nhỏ a! Nếu như đó quả thực là xá lị phật tổ thì khu vực Nam Lâm Tự này rất có triển vọng đó."

Đương nhiên không chỉ có mình Lâm Tú mới có những luận điểm như vậy.

Tin tức tìm thấy xá lợi Phật tổ ở Phật Quang tháp đã gây chấn động toàn bộ đám lãnh đạo cao tầng thành phố Giang Thành. Phó thị trưởng Lý Truờng Vũ là người đầu tiên ra chỉ thị cho đoàn khảo cổ tích cực khai quật điều tra tìm hiểu lịch sử của toà tháp này. Nhưng những báo cáo bước đầu lại cho rằng. phật cốt xá lị được thờ phụng trong tháp chưa chắc đã là xá lị phật tổ. Tuy rằng đều là xá lị cả nhưng ý nghĩa lại khác xa nhau một trời một vực.

Trong cuộc họp hội nghị thực nghiệm khẩn hôm nay thì người nôn nóng nhất phải kể đến cục trưởng cục khảo cổ và bảo vệ di tích văn hoá lịch sử quốc gia-Khâu Thường.

Mới vào cuộc họp, hắn liền vội vàng đứng dậy báo cáo tình hình: "Ta dám khẳng định phát hiện lần này có ý nghĩa cực kỳ to lớn đối với nền khảo cổ Giang Thành, hay cả khắp tỉnh Bình Hải này. Nói đúng ra thì nó phải mang tầm cỡ quốc gia. Tôi xin kiến nghị, lấy trung tâm là Nam Lâm Tự mở rộng ra xung quanh thành lập hội phật giáo Giang Thành. Thứ nhát, nhằm phát triển giáo hội phật giáo ở Giang Thành nói riêng cũng như tỉnh Bình Hải nói chung. Thứ hai, nơi đây sẽ thành một điểm hành hương của các phật tử, cũng như những người theo đạo phật tới cúng bái tham quan. Tất cả từ việc xây dựng đến quản lý sẽ đều do cục khảo cổ bảo vệ di tích văn hoá lịch sử chúng tôi đứng ra lo liệu!"

Phó thị trưởng thường vụ Lý Trường Vũ cười nói: "Lão Khâu, quan điểm của ngài không hẹn mà họp với ý kiến của tiểu Trương." Có ai ở đây mà không nghe ra hàm ý sâu xa trong những lời nói đầy uyển chuyển của Lý Trường Vũ. Hắn là muốn ám chỉ Khâu Thường chỉ là người lấy sáng kiến của người khác nói thành của mình.

Vốn dĩ việc đề xuất cải tạo nâng cấp Nam Lâm Tự thành một điểm du lịch là sáng kiến trước đó của Trương Dương, mà Trương Dương cũng là người đứng ra nhận trách nhiệm thực hiện dự án này. Hơn hết, cũng chính Trương Dương là người tìm ra toà tháp bí mật cực kỳ nổi tiếng kia. Khâu Thường ngươi dựa vào cái gi mà đòi tranh công với người ta?

Bí thư của khu vực Văn Uyên là Phạm Bá Hi vẫn tươi cười lẳng lặng ngồi nghe mọi người tranh luận nãy giờ. Bất kể là việc tu sửa nâng cấp Nam Lâm Tự thuộc về cục du lịch hay cục khảo cổ, bất kể là địa cung, bất kể là đài các gì thì cũng đều trong địa phận quản hạt của hắn. Các ngươi đấu đá nhau cũng chẳng liên quan gì đến ta. Các ngươi có chiến tích, ta không cần làm gì cũng có chiến tích, vậy thì việc gì phải tranh công với các ngươi làm gì.

Người thứ hai giống Hạ Bá Hi vẫn lẳng lặng ngồi nghe nãy giờ là Cổ Ngôn giám đốc cục du lịch Giang Thành. Ngoài mặt thì hắn có vẻ bình tĩnh không nói năng gì, vẫn chỉ một mực ngồi lắng nghe, thế nhưng ai biết rằng trong lòng hắn lại đang lo lắng vạn phần. Hắn không lo lắng sao được cơ chứ? Thằng nhãi Trương Dương kia tới cục du lịch chưa đầy một tháng, thế mà hắn liền kiến tạo một cái chiến tích loá mắt, kinh thiên động địa đến vậy. Đương nhiên hắn cũng chỉ cho rằng do thằng nhãi kia số *** chó, chẳng may chó đớp phải ruồi mà thôi.

Thực ra từ lúc Trương Dương được chuyển về cục du lịch, với quan hệ của thằng nhãi này với Lý phó thị trưởng, Cổ Ngôn hắn cũng ẩn ẩn nhận ra cục du lịch Giang Thành, mà thậm chi cả thành phố Giang Thành này sắp có sự thay đổi to lớn. Sự thật liền chứng minh, vừa rồi Lý phó thị trưởng đã công nhiên đứng về phía bên cục du lịch. Tuy rằng chức năng của hai ngành khác nhau rõ rệt, rõ ràng việc này giao cho cục khảo cổ và bảo vệ di tích ăn hoá lịch sử sẽ hợp lý hơn, thế nhưng Lý phó thị trưởng vẫn đem quyền quản lý cùng xây dựng kiến thiết Nam Lâm Tự giao cho Trương Dương.

Nghĩ đến đây Cổ Ngôn không khỏi cảm thấy may mắn, bởi nhẽ trước đó hắn cũng đồng ý với đề xuất của Trương Dương, hơn hết còn tùy tiện giao cho Trương Dương một tổ phụ trách nhỏ vậy mà lại thành phụ thái tử đọc sách. Tuy rằng vẫn thấy lo lắng nhưng Cổ Ngôn cũng không lo sợ nhiều lắm, dù gì tiểu tử kia cũng chỉ mới tới cục chưa đầy một tháng, dù có làm ra vài chiến tích lớn như vậy cũng không có khả năng uy hiếp địa vị giám đốc cục du lịch của hắn.Lý Trường Vũ lại chậm rãi nói tiếp: "Tổng bộ cục khảo cổ di tích lịch sử quốc gia sẽ cử chuyên gia tới Giang Thành, nếu như Giang Thành thực sự xuất hiện xá lợi Phật tổ thật thì đó sẽ là tin tức trọng đại chấn động không chỉ trong mà cả ngoài nước. Nhưng trên hết ta cần cảnh tỉnh nhắc nhỡ các ngươi, truyền thuyết là truyền thuyết, thật là thật, giả là giả, không được để thật giả lẫn lộn. Bất kể là thế nào cũng phải nghiêm minh công tư chính xác, nhất quyết không được để danh tiếng Giang Thành bị huy hoại trong tay chúng ta!"

Lý Trường Vũ quay sang nói với Khâu Thường: "Lão Khâu, ngươi sẽ phụ trách tiếp đón cũng như hỗ trợ các chuyên gia của tổng bộ cục khảo cổ quốc gia. Còn việc tu sửa kiến thiết lại Nam Lâm Tự thì vẫn như cũ, sẽ giao cho Trương Dương đảm nhiệm."

Nói xong hắn lại nhìn Trương Dương cười tủm tỉm nói: 'Tiểu Trương, ngươi còn trẻ, tuy năng lực làm việc rất khá. Thế nhưng trách nhiệm công việc lần này rất nặng, ngươi có làm được không?"

Trương Dương trịnh trọng gật đầu thật mạnh một cái, trong lòng thì lại âm thầm cảm thán. Công nhận miệng lưỡi của Lý Trường Vũ quá sắc sảo, chỉ một câu nói đơn giản liền giao toàn bộ việc kiến thiết xây dựng khu vực Nam Lâm Tự cho mình, bất kể kẻ nào cũng không thể xem ngang vào được nữa.

Lúc này bí thư khu vực Văn Uyên-Phạm Bá Hi mới mở lời: "Thế mới là cán bộ trẻ tuồi nhiệt huyết, luôn xung phong đi đầu nhận nhiệm vụ. Mà chuyện này giao cho hắn cũng không có gì là lạ, dù sao trước đây hắn cũng được nhận nhiệm vụ này từ cục du lịch thành phố, hơn hết cũng nhờ hắn dũng cảm một mình đi thăm dò mới tìm được cái địa cung kia, mọi người thấy có phải không?"

Gần như tất cả mọi người trong cuộc họp đều nở nụ cười.

Phạm Bá Hi lại cười nói: "Bất kể là có xá lợi của Phật tổ có phải là thật hay không, nhưng chắc chắn danh tiếng của Nam Lâm Tự lần này sẽ truyền đi vang dội. Bất kể là cục du lịch hay cục khảo cổ nhận nhiệm vụ xây dựng kiến thiết khu vực Nam Lâm Tự thì cũng đều cần phải có số tiền đầu tư rất lớn, bởi vậy cần phải có những bản dự thảo, các phương án chính xác cùng tính toán cẩn thận từng khoản mục một. Lúc nhận được tin tức, tôi cùng với các vị lãnh đạo trực thuộc thu vực Văn Uyên mở cuộc họp khẩn, bàn về vấn đề tu sửa mở rộng khu vực Nam Lâm Tự. Tất cả mọi người đều nhất quán, coi việc tu sửa mở rộng khu vục Nam Lâm Tự là 1 trong 3 trọng điểm cần gấp rút hoàn thành của khu vực trong năm nay. Chúng tôi đã bàn kĩ đến vấn để mở rộng cũng như việc quy hoạch bồi thường, di dời các hộ dân cư trong khu vực xây dựng dự kiến. Khu vực Văn Uyên chúng tôi xin góp 200 vạn nhân dân tệ để xây dựng tu sửa cũng như mở rộng Nam Lâm Tự."

Đương nhiên tất cả mọi người ở đây đều rõ 200 vạn này chẳng khác gì muối bỏ bể đối với việc xây dựng cả khu vực Nam Lâm Tự. Phạm Bá Hi chủ động nói ra số tiền đó là muốn lấy tiến làm lùi, hắn muốn biểu đạt thành ý của khu Văn Uyên muốn giúp đỡ thành phố trong việc xây dựng mở rộng Nam Lâm Tự, nhưng sức bọn họ cũng chỉ có hạn, số tiền này là cực hạn mà bọn họ có thể bỏ ra.

Lý Trường Vũ lại mỉm cười: "Truơng Dương, trước kia ngươi từng là chủ nhiệm công tác ở ban kế hoạch đầu tư sở thương mại huyện Xuân Dương. Với kinh nghiệm của mình, lần này ngươi có tin tưởng sẽ kêu gọi được đầu tư tài chính xây dựng mở rộng Nam Lâm Tự hay không?"

Trương Dương nhỏ giọng sửa lại cho đúng: "Phó chủ nhiệm ..." Nghe vậy tất cả mọi người ở đây đều cười ầm lên.

Lý Trường Vũ ha hả cười nói: "Ta mặc kệ ngươi là chủ nhiệm hay phó chủ nhiệm. Chỉ cần ngươi có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ lần này thì ngươi có thể chứng minh với Đảng và nhà nước mình là một cán bộ, một Đảng viên có năng lực!"

Trương Dương lắc đầu cười khổ nói: "Hiện giờ tôi cũng chỉ là một gã trưởng phòng quèn hơn nữa chức năng cũng không phải là kế hoạch đầu tư, như vậy xem ra có phần danh không chính mà ngôn cũng không thuận cho lắm. Ngài xem ... Muốn làm gì thì cũng phải có năng lực nhất định chứ?"

Tất cả mọi người sao lại không nghe ra, thằng nhãi này chưa có công đã đòi được thăng quan tiến chức rồi.

Lý Trường Vũ vẫn tươi cười như trước, nhưng trong lòng lại thầm mắng thằng nhãi tham lam kia. Ngươi vừa mới được làm trưởng phòng ở cục du lịch thành phố được vài ngày, còn chưa làm ra cái chiến tích gì thế mà đã đòi thưởng công rồi. Ngươi làm thế chẳng phải để người khác nói ta vì tình riêng mà thiên vị ngươi hay sao? Nhưng ngẫm lại thì thằng nhãi này nói cũng có lý, chỉ là một gã trưởng phòng quèn thì muốn làm gì cũng khó.

Lý Trường Vũ cười cười uyển chuyển nói: "Trương Dương, ngươi nhiệt tình với công việc như vậy thực sự là rất tốt. Ngươi cứ yên tâm, trước mắt ngươi chi cần xây dụng tu sửa những hạng mục cần thiết nhất, rồi chuẩn bị thật tốt cho những bước tiếp theo. Còn về việc mở rộng thêm khu vực Nam Lâm Tự với việc điều động kêu gọi vốn đầu tư thì cứ từ từ giải quyết dần dần, ta tin chắc ngươi có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ lần này."

Mọi người ở đây đều biết, đây vừa là cơ hội thăng tiến lại vừa là mồ chôn sự nghiệp. Nếu như nhà nước chịu rót vốn liên tục thì chắc chắn công việc sẽ được thực hiện nhanh chóng, còn không chỉ dựa vào năng lực cá nhân thì chỉ có nước chết chắc chứ chẳng chơi.

Quả thực những lời nàv của Lý Truờng Vũ đã bịt kín mọi đường lui của Trương Dương, hắn chỉ còn một con đường tiến lên, không còn đường sống quay lại. Thực ra tiếp xúc lâu, Lý Trường Vũ cũng nhận ra tính cách tiểu tử Trương Dương này, càng khó khăn nguy hiểm, càng gây áp lực cho hắn thì hắn lại luôn biến đó thành động lực để tiến lên.

Sau khi tan họp, Trương Dương tìm Lý Trường Vũ nói chuyện. Lúc không còn ai khác, hắn cũng chẳng cần khách sáo làm gì, nói chuyện ngắn gọn đi thẳng vào chủ đề: "Cả gia tài ta còn không đến 100 ngàn tệ. Hai triệu? Khác gì ngươi bảo ta đi cướp ngân hàng?

Lý Trường Vũ cười khổ nói: "Quả thực hiện giờ tài chính Giang Thành cũng khó khăn, một khoản tiền lớn như vậy sợ rằng khó mà hoạch toán trong một sớm một chiều được!"

Trương Dương cười nói: "Ta cũng biết, nếu không có khó khăn thì cũng chẳng đến lượt ta!"

Lý Trường Vũ mỉm cười: "Ở Giang Thành này có không biết bao nhiêu người nhưng chưa chắc đã làm tốt chuyện lần này. Ta giao chuyện này không phải là vì nể tình riêng, mà hơn hết ta muốn ngươi thông qua chuyện này để mọi người nhận thấy năng lực thực sự của ngươi. Người khác không làm được nhưng ngươi lại làm được. Đến cả thành phố không đủ tiền xây dựng, cũng không kế hoạch đầu tư được nhưng ngươi lại giải quvết ổn thoả."

"Thế theo ngươi ta lấy cái gì mà đi kêu người ta bỏ tiền ra đây? Hiện giờ ta đang công tác ở cục du lịch, không phải ở ban kế hoạch đấu tư sở thương mại a." Truơng Dương lại nhắc lại chủ đề lúc nãy.

Lý Trường Vũ cười nói: "Công tác cách mạng thì đâu cần phải phân biệt rõ ràng như vậy. Dù là mèo trắng hay mèo đen, chỉ cần bắt được chuột là mèo giỏi. Ta cùng Hồng bí thư đã thảo luận một chút, có chăng thì nên để ngươi làm nhân viên không chính thức của ban kế hoạch đầu tư sở thương mại thành phố!"

"Vậy tức là ta được lên phó xử rồi sao?"

Nhìn vẻ mặt vui sướng đầy chờ mong của hắn mà Lý Trường Vũ dở khóc dở cười. Mẹ nó chứ, quan trường mà ngươi cứ tưởng như đường phố, thích tiến lên là tiến lên được ngay sao? Lý Trường Vũ vỗ vỗ vai Trương Dương chậm rãi giải thích: "Không phải, vẫn chỉ là cấp khoa thôi! Tiếng thì ngươi là nhân viên không chính thức của ban kế hoạch đầu tư, nhưng thực ra ngươi lại không có liên quan gì tới sở thương mại cả!"

Đột nhiên Trương Dương lại cho rằng, Lý Trường Vũ cũng giống như Hình Triệu Huy, chỉ là nói miệng hứa xuông lừa mình bán mạng làm việc rồi sau thì mất hút.

Trương Dương cũng biết từ trước đến nay bí thư thị ủy Hồng Vĩ Cơ hay đến cả Lý Trường Vũ, rồi cả cục du lịch, cục khảo cổ cũng chẳng coi trọng gì Nam Lâm Tự. Kể từ khi tìm ra Phật Quang tháp thì Hồng Vĩ Cơ cùng Lý Trường Vũ mới coi trọng Nam Lâm Tự. Cũng vì thế mà hai người bọn họ mới chịu để mình được làm nhân viên không chính thức của ban kế hoạch đầu tư sở thương mại thành phố.

Thực tế Lý Trường Vũ còn làm hơn thế, định nhân chuyện này nói với Hồng Vĩ Cơ để Trương Dương đảm nhiệm hẳn chức phó chủ nhiệm ban kế hoạch đầu tư sở thương mại để Truơng Dương dễ dàng làm việc hơn.

Hồng Vĩ Cơ nghe vậy không khỏi ha hả cười lớn: "Trường Vũ ơi là Trường Vũ, ngươi có biết bên ngoài người ta đồn đại thế nào hay không?"

Lý Trường Vũ rút một điếu thuốc ra đưa cho Hồng Vĩ Cơ rồi châm lửa cho hắn: "Chỉ là mấy tin đồn thất thiệt. Suốt ngày cứ lo lo sợ sợ mấy cái tin đồn vớ vẩn đó thì còn làm được chuyện gì nữa?"

Hồng Vĩ Cơ rít một hơi dài, sau khi nhả ra đám khói mới tủm tỉm nói: "Trường Vũ à, lá gan ngươi cũng lớn thật đó. Hiện giờ bên ngoài người ta đồn rằng ngươi vì tình riêng mà dùng người không khách quan. Họ còn nói ngươi vì muốn nâng đỡ đứa con nuôi mà làm việc tắc trách!"

Lý Trường Vũ nở nụ cười nhẹ đáp lại: "Ngươi còn bắt ta phải nói bao lần nữa mới chịu tin? Trương Dương không phải con nuôi ta, ta chỉ có một người con nuôi, đó là em gái hắn Triệu Tĩnh!"'

"Dù ta tin ngươi thế nhưng người khác có chịu tin không?"

Lý Trường Vũ nhả ra một đám khói xong chậm rãi nói: "Hồng bí thư, chắc ngài cũng biết tin tức phát hiện phật cốt xá lợi trong địa cung ở Nam Lâm Tự đã làm chấn động cả trong lẫn ngoài nước. Chắc chắn sau này Nam Lâm Tự sẽ trở thành địa phương để những người theo đạo phật trên cả nước hành hương về dâng hương kính phật. Ngài nghĩ mà xem, một cơ hội ngàn năm có một như vậy đừng nói là trong nước mà các thương nhân nước ngoài cũng nhăm nhe đầu tư vào kiếm lời. Bởi vậy Giang Thành chúng ta phải đi trước một bước, mau chóng kiến thiết xây dựng quỵ hoạch toàn bộ khu vực xung quanh Nam Lâm Tự, biến nơi đó trở thành trọng điểm du lịch của cả thành phố. Thế nhưng khó khăn hiện giờ là vấn đề tài chính. Dự kiến sơ bộ việc xây dựng các hạng mục trọng yếu cơ bản nhất cũng phải mất 200 vạn. Vậy tôi xin hỏi, theo ngài trong thể chế Giang Thành chúng ta thì ai là người có năng lực có thể giải quyết tốt chuyện lần này?"

Hồng Vĩ Cơ không nói gì mà chỉ lẳng lặng hút thuốc. Lúc sau hắn mới thấp giọng nói: "Số tiền này cũng không phải là nhỏ vậy sao ngươi lại tin tiểu tử Trương Dương đó có thể giải quyết được?"

Lý Trường Vũ đáp lại: "Trước kia còn làm ở ban kế hoạch đẩu tư sở thương mại huyện Xuân Dương mà hắn còn kêu gọi được cả An lão chịu bỏ tiền đầu tư. Ta tin lần này hắn sẽ tìm ra biện pháp thích hợp!" Quả thực từ trước tới nay Lý Trường Vũ vẫn luôn tin tưởng Trương Dương, những việc Trương Dương đã làm đủ để hắn tin tường vô điều kiện năng lực của Trương Dương.

Đến cả Hồng Vĩ Cơ cũng bị cuốn theo những lời vừa rồi của Lý Trường Vũ: "Nếu như hắn có thể mời gọi đầu tư phát triển dự án lần này thì dù cho hắn làm chủ nhiệm ban kế hoạch đầu tư sở thương mại cũng không có gì là quá. Tạm thời hiện giờ để hắn giữ chức phó chủ nhiệm ban kế hoạch đầu tư không chính thức đi, đãi ngộ vẫn là chính khoa, cấp bạc phó xử."

Lý Trường Vũ cũng hơi ngạc nhiên, không ngờ Hồng Vĩ Cơ lại nhanh chóng chấp nhận đề nghị của mình như vậy: "Xin Hồng bí thư cứ yên tâm. Ta tin chắc chỉ cần tiểu tử này ra mặt thì việc đầu tư xây dựng mở rộng khu vực Nam Lâm Tự sẽ náo động không ngừng!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK