Mục lục
[Dịch] Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ đằng xa một chiếc Audi màu đen lái tới đây, một nam một nữ từ trên xe bước xuông, nữ là chị gái của Lương Tư, Lương Hồng, nam là anh rể của Lương Tư Lưu Hiểu Trung, cục trưởng cục điện lực tỉnh. Nghe nói Lương Đức Quang bị thương, hai vợ chồng bọn họ cũng vội vàng từ nhà chạy tới đây, Lương Hồng nắm lấy tay em gái, chưa nói được câu nào thì đã rơi nước mắt, tuy rằng anh trai của họ chẳng ra gì, nhưng dù sao cũng là huyết mạch tương liên, cốt nhục tình thân không gì thay đổi được.

Ngược lại, Lưu Hiểu Trung trấn định hơn nhiều: Khóc cái gì? Trước tiên đi thăm nó đã!

Bọn họ đi rồi, Hoàng Quân bước tới bên cạnh Trương Dương, nhìn bóng dáng của Lưu Hiểu Trung rồi lạnh lùng nói: Lưu Hiểu Trung!

Trương Dương nói: Anh biết y à?

Hoàng Quân cười lạnh một tiếng, không nói gì, Trương Dương luôn thấy Hoàng Quân có chuyện giấu hắn, chuyện hôm nay tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài. Hoàng Quân nếu đã không muốn nói thật thì Trương Dương cũng không muốn hỏi nhiều.

Điều mà Hoàng Quân lo lắng nhất chính là phía bệnh viện không chịu cố hết sức giúp Phùng Mãnh, nhưng căn cứ vào tình huống mà Trương Dương tìm hiểu được, phía bệnh viện đối với cứu trị hai người đều rất tận lực, trước 0 giờ tối hôm đó, kẻ giết người - Phùng Mãnh và người bị giết - Lương Đức Quang đều thoát khỏi tình trạng nguy kịch, khi Trương Dương nói tin tức này cho Hoàng Quân, Hoàng Quân cả người ngồi bệt ở ghế tại hành lang, hắn lần mò móc ra điếu thuốc: Thoát khỏi tình trạng nguy kịch là tốt rồi, nếu thằng bé này có bất trắc gì, tôi cả đời này không được yên..

Trương Dương nói: mạng thì giữ được rồi, nhưng chyện giết người sẽ không giải quyết dễ dàng như vậy đâu.

Hoàng Quân nói: Nó còn nhỏ, còn có cơ hội... Nói xong hắn có chút mệt mỏi nhắm mắt lại: Thằng bé này, rất giống Phùng lão đại, rất con mẹ nó có gan!

Đêm hôm đó Trương Dương không được ngủ ngon, ngày hôm sau trên đường cùng vợ chồng Duval về Nam Tích, thằng ôn này ngồi trong xe của Kiều Mộng Viện mà mơ mơ màng màng ngủ, Kiều Mộng Viện nhìn thấy hắn đang ngủ, lặng lẽ dừng xe lại, tìm một cái chăn mỏng đắp lên cho hắn.

Vợ chồng Duval không ngồi xe của bọn họ, Cung Kì Vĩ đặc biệt bảo lái xe của mình chở họ về Nam Tích, xe Hồng Kỳ của Cung Kì Vĩ đi ngay sau xe của Kiều Mộng Viện. Nhìn thấy Kiều Mộng Viện dừng xe, chiếc Hồng Kỳ đó cũng dừng lại, Duval mở cửa xe nhảy xuống, ôm miệng rồi chạy tới ven đường nôn, Chu Tiếu Vân theo sau đỡ hắn.

Kiều Mộng Viện quan tâm đi tới hỏi: Duval tiên sinh, anh không sao chứ?

Duval lắc đầu, thở hắt ra rồi lại tiếp tục hắn xì mấy cái, hắn xua tay, nói: Không sao, có thể là sáng sớm nay tôi ăn nhiều quá.

Kiều Mộng Viện nhìn ra sắc mặt của Duval có chút tái nhợt, cô ta vốn định đánh thức Trương Dương dậy, khám giúp Duval, nhưng vợ chồng Duval đã lại lên xe rồi.

Khi bọn họ đến Nam Tích, trạng thái tinh thần của Duval tựa hồ đã tốt hơn một chút, Trương Dương trước tiên an bài cho bọn họ nghỉ ngơi ở nhà khách chính phủ thành phố, người ta mới đến Nam Tích, không thể ngay lập tức bắt người ta làm việc được.

Trương Dương bảo Kiều Mộng Viện chở hắn tới trụ sở thị ủy, có một số việc hắn cần báo cáo với Lý Trường Vũ, nhưng Trương Dương và Kiều Mộng Viện chia tay chưa được bao lâu thì nhận được điện thoại của phía khách sạn, Duval bị bệnh, hiện tại đang sốt cao, đã được đưa tới bệnh viện nhân dân số hai của Nam Tích để khám rồi.

Trương Dương vừa mới tới trước văn phòng của Lý Trường Vũ, đành quay trở lại tới bệnh viện nhân dân số hai Nam Tích, Trương Dương trên đường tới bệnh viện trước tiên gọi điện thoại chắc viện trưởng Chung Lâm, bảo y làm tốt công tác tiếp đãi Duval.

Khi Trương Dương tới phòng cấp cứu của bệnh viện nhân dân số hai Nam Tích, hỏi thăm nơi hạ lạc của Duval thì biết được Duval đã được chuyển tới phòng giám sát bệnh nặng, Duval tới bệnh viện không lâu thì xuất hiện hiện tượng khó thở, phía bệnh viện đang tiến hành cấp cứu.

Trương Dương căn bản không ngờ chuyện đột nhiên lại biến thành như thế này, lúc Duval ở tỉnh Đông Giang vẫn còn khỏe mạnh, sao đến Nam Tích đột nhiên lại biến thành như thế này, chẳng lẽ là bởi vì không quen khí hậu ư?

Trên đường tới phòng giám sát bệnh nặng thì gặp chủ nhiệm khoa tiết niệu Từ Quang Thắng, từ sau khi đại ca của y, tiền bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên vì tham ô mà phải vào tù, Từ Quang Thắng trở nên có chút trầm mặc, điều này được biểu hiện rõ nhất là y rất ít khi liên lạc với người chung quanh, chuyện của đại ca khiến y không thể ngẩng đầu lên được, bình thường đi đường đều cúi đầu, nếu không phải Trương Dương gọi y, y thiếu chút nữa thì đi ngang qua Trương Dương.

Từ Quang Thắng ngượng ngùng nói với Trương Dương: Trương Dương, đến bệnh viện có việc gì à?

Trương Dương gật đầu, nói chuyện của Duval ra, Từ Quang Thắng Từ Quang Thắng nói: Đi, tôi dẫn cậu đi.

Hai người cùng nhau tới phòng giám sát bệnh nặng, nhìn thấy Chu Tiếu Nguyệt ngồi ở bên ngoài, vẻ mặt của cô ta vô cùng khẩn trương, ở bên cạnh có người phụ trách của khách sán đi cùng.

Nhìn thấy Trương Dương tới, Chu Tiếu Vân vội vàng bước về phía hắn: Trương Dương, Duval vào đó lâu lắm rồi, tôi cũng không biết tình huống như thế nào!

Trương Dương cười cười an ủi cô ta: Cô đừng khẩn trương, trước tiên ngồi xuống đã, tôi giúp cô đi hỏi xem thế nào. Chu Tiếu Vân gật đầu, nhưng bỗng nhiên cảm thấy đầu váng mắt hoa, thân thể mềm nhũn ngã xuống đất, Trương Dương vội vàng đỡ cô ta: Cô không sao chứ?

Liền thấy Chu Tiếu Vân sắc mặt tái nhợt vô cùng, che miệng ho khan kịch liệt. Từ Quang Thắng cảm thấy có chút không đúng hắn vội vàng gọi hộ sĩ tới,đưa Chu Tiếu Vân vào phòng bệnh nghỉ ngơi, lại sai người kiểm tra sức khỏe cho cô ta.

Trương Dương rất nhanh liền ý thức được tính nghiêm trọng của tình thế, Chu Tiếu Vân ngã bệnh, tiếp theo người phụ trách của khách sạn cùng đi với cô ta cũng bị bệnh, lái xe của Cung Kì Vĩ cũng vì sốt mà phải nhập viện. Mà tình huống lúc mới bắt đầu phát bệnh của những người này đều giống nhau, trước tiên bắt đầu từ sốt, sau đó nhanh chóng xuất hiện bệnh trạng cảm nhiễm đường hô hấp trên, trong khoảng thời gian ngắn bệnh tình gia tăng, hơn nữa quan trọng hơn là, giữa bọn họ đều từng tiếp xúc với bệnh nhân, người đầu tiên bị bệnh là Duval, sau đó là vợ hắn Chu Tiếu Vân, lái xe của Cung Kì Vĩ cũng từng có tiếp xúc với hai vợ chồng bọn họ, người phụ trách của khách sạn cũng vậy.

Bầu không khí trong phòng bệnh bỗng nhiên trở nên khẩn trương, Trương Dương và Từ Quang Thắng cũng được mời vào phòng quan sát, Trương đại quan nhân có chút bất đắc dĩ với việc này: Tôi không sao mà.

Phía bệnh viện nói có vẻ rất uyển chuyển: Đây là vì nghĩ cho sức khỏe của lãnh đạo.

Cùng với bọn họ tới phòng quan sát còn có viện trưởng Chung Lâm, y muốn làm tấm gương cho mọi người, Chung Lâm nói: Hiện tại không ai có thể đảm bảo mình không sao, chủ nhiệm Trương, tôi hiện tại đã có thể kết luận bước đầu rằng đây là một loại bệnh truyền nhiễm cực kỳ nghiêm trọng, chỉ cần là người từng có tiếp xúc với bệnh nhân, trên cơ bản đều đã ngã bệnh. Tôi đã báo cho cục vệ sinh và trung tâm phòng chống bệnh tật, chúng ta phải đối đãi cực kỳ thận trọng.

Trương Dương nhớ tới năm ngoái vào thời điểm giao mùa đông xuân ở Giang Thành cũng phát sinh bệnh dịch, lúc ấy mẹ hắn cũng đột nhiên bị bệnh, tính lây bệnh cũng rất mạnh, có điều về sau chứng minh được căn bệnh đó chỉ là một loại biến chứng bệnh độc cảm mạo, Trương Dương cũng nghiên cứu chế tạo ra phương pháp khắc chế, tình huống trước mắt cực kỳ giống lần trước, có điều từ tình huống trước mắt nắm được cho thấy, thế tới của bệnh dịch rất hung mãnh, so với lần trước hình như càng nghiêm trọng hơn, hơn nữa tốc độ phát bệnh của người bệnh và tốc độ cảm nhiễu đều vượt xa lần trước.

Chung Lâm vừa báo cáo lên cấp trên, vừa căn cứ vào hành trình của Duval để điều tra hắn rốt cuộc là bị lây bệnh ở nơi nào, chuyện sau khi được điều tra liền sáng tỏ dần dần, phía kinh thành cũng xuất hiện những ca bệnh tương tự, cho tới ngày hôm nay, kinh thành đã xuất hiện một trăm hai mươi mốt người bị bệnh tương tự. Bởi vì tạm thời không thể định tính được bệnh tình này, cho nên chưa công khai tuyên bố ra ngoài, cái này cũng xuất phát từ duy hộ sự ổn định của xã hội, tránh tạo thành tình tự khủng hoảng, trước mắt kinh thành đã đưa cơ chế báo động lên cấp hai.

Mà đồng thời vào lúc Nam Tích xuất hiện trường hợp lây nhiễm, các thành phố lớn như Thượng Hải, Quảng Châu, Hongkong đều đã bắt đầu xuất hiện đưa tin về trường hợp mắc bệnh này, tình thế trong khoảng thời gian ngắn chợt trở nên nghiêm trọng.

người mà Trương Dương nghĩ đến đầu tiên là Kiều Mộng Viện, trừ mấy người bọn họ ra, Kiều Mộng Viện cũng từng tiếp xúc với vợ chồng Duval.

Khi Kiều Mộng Viện nhận được điện thoại của Trương Dương, đang lái xe tới công trường sân thể dục cũ, công trình tháo dỡ đã được triển khai toàn diện, cô ta vốn định tới đó xem tình huống, Kiều Mộng Viện khi nhân điện thoại liền hắt xì một cái.

Trương Dương nói: Cô không sao chứ?

Kiều Mộng Viện nói: Không sao! Anh sao vậy?

Trương Dương kể lại tình hình thực tế cho cô ta, Kiều Mộng Viện sau khi hiểu rõ tình huống, rõ ràng cũng có chút kinh hoảng: Sao đột nhiên lại như vậy?

Trương Dương nói: Tôi cũng không rõ lắm, căn cứ vào tình huống hiện tại nắm được, chắc là Duval bị lây khi ở kinh thành, cô đừng quản nhiều như vậy, mau đến bệnh viện nhân dân số hai đi, tôi hiện tại cũng không được ra, những người từng tiếp xúc với bệnh nhân như chúng tôi phải nằm viện quan sát, cô mau tới đi, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì tôi ở bên cạnh cô cũng tiện chiếu ứng hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK