Trương đại quan thở dài: “Thật bạo lực quá, con gái mà cũng chẳng chú ý đến hình tượng gì hết.”
Lệ Phù trách: “Ai bảo anh không ra tay chứ.”
Hai người nói chuyện trước bộ dạng chú ý ngớ người của đám côn đồ, sau đó lái xe đi mất, chẳng ai dám ngăn họ lại.
Td đưa Lệ Phù đến Đức An Môn, hai người đã nói xong phương thức liên lạc, rồi lại mỗi người đi một nơi, td phát hiện ra những cô gái xuất thân từ quốc an đều rất tự do, Lệ Phù như vậy, Tang Bối Bối cũng vậy, tính cách của họ rất độc lập, không yếu đuối như những cô gái khác.
Sau khi Trương đại quan chia tay Lệ Phù, hắn không về thẳng biệt vườn Hương Sơn, mà đến Bắc Quốc Sơn Trang, tòa sơn trang này là Hà Trường An dùng để sưu tầm đồ gia dụng cổ, trước kia td từng cùng Thiên Trì tiên sinh đến đây, có điều hắn chỉ đến một lần.
Trí nhớ của Trương đại quan khá tốt, đến được bên ngoài sơn trang. Nhưng nhìn thấy cánh cửa của sơn trang đã đóng, bên trên có một tờ giấy, sau khi Hà Trường An xảy ra chuyện nơi này đã bị phong tỏa.
Trương đại quan dừng xe dưới một cái cây lớn cách sơn trang không xa, rồi hắn thầm chui vào chỗ tường của sơn trang. Hắn ngước đầu nhìn bức tường, cao khoảng ba mét, bên trên còn có dây thép chống trộm. Cách phòng trộm như vậy đương nhiên không thể làm khó Trương đại quan. Sau khi chắc chắn không có ai, Trương đại quan nhún chân nhảy vào trong Bắc Quốc Sơn Trang. Bên trong là một màn đen kịt, trước khi Hà Trường An bắt tay vào việc chuyển dịch tài sản, đã chuyển những đồ sưu tầm ở đây đi gần hết rồi, td đi theo con đường trong trí nhớ vào nơi Hà Trường An cất những đồ sưu tầm phát hiện chỗ đó cũng đã rời hết đồ.
Trong phòng khách của Bắc Quốc sơn trang, td nhìn thấy một bức chữ trên tường, Lam Điền Mỹ Ngọc Sinh Tử Yên, đây chính là bức chữ hắn viết cho Hà Trường An. Hà Trường An có lẽ bắt đầu thích hắn từ lúc đó.
Td bước đến, đứng trước bức chữ nhìn kỹ môt lúc, mới phát hiện ra rằng bức chữ đó đã có chút thay đổi, td phát hiện ra rằng phần lạc khoản có một chỗ đề bạt của Hà Trường An, bên cạnh còn có một dấu vân tay nho nhỏ, dấu vân tay này là của trẻ con, td nhớ đến Tần Hoan, hắn vén bức chữ lên. Đằng sau là một bức tường, xem ra không có gì đặc biệt, hôm nay Hà Trường An đã nhắc đến lần đầu họ gặp mặt, y không phải tự nhiên nhắc đến điều đó.
Td ghé tai vào vách tường, người bình thường có lẽ không nghe ra được gì. Nhưng thính giác của td rất tốt, sau khi luyện Đại Thừa Quyết xong, hắn đã mẫn cảm hơn rất nhiều với môi trường xung quanh. Trương đại quan ngay lập tức cảm thấy trong tường có vật lạ gì đó, nếu là một bức tường chỉnh thể, thì âm thanh truyền đến sẽ không như vậy.
Td lùi một bước, đấm lên vách tường, làm cho vách tường lộ ra một lỗ hổng, hắn quả nhiên phán đoán không sai, trong bức tường có một két bảo hiểm.
Hà Trường An tuyệt đối là một người vô cùng cẩn thận, việc này y chỉ tiết lộ cho td, dù là với con gái ruột y cũng chưa từng nói, td lấy két bảo hiểm ra, một vấn đề khác bày ra trước mặt hắn, mật mã của két là gì? Hắn nghĩ lại cẩn thận những điều Hà Trường An nói với hắn ngày hôm nay. Những lời cuối cùng Hà Trường An nói có rất nhiều thông tin, y hỏi rằng hắn có nhớ lần đầu gặp mặt không, rồi lại nói sắp đến sinh nhật của Tần Hoan.
Td không cho rằng Hà Trường An sẽ nhớ về ngày đầu tiên họ gặp mặt là ngày nào, nhưng sinh nhật của Tần Hoan thì y lại nhớ rất rõ, td cũng nhớ, hắn nhập mật mã là sinh nhật của Tần Hoan, rắc một tiếng, két bảo hiểm mở ra, bên trong có một quyển sách, quyển sách có tên “Phiêu”, mở ra, bên trên có bút tích của Hà Trường An, tặng con gái yêu của cha!
Td cẩn thận cất quyển sách đi, rồi lại nhìn vào bên trong két bảo hiểm, sau khi chắc chắn không còn gì bên trong nữa, hắn mới ôm két bảo hiểm lên, đến bên ngoài, vất xuống dưới hồ cá. Sau khi làm xong tất cả việc này, đã là ba giờ sáng, vì cẩn thận, sau khi td rời khỏi Bắc Quốc Sơn Trang, hắn đã đi vòng quanh sơn trang một vòng, chắc chắn không có ai theo dõi, hắn mới cưỡi lên chiếc xe máy, sau đó trở về biệt vườn Hương Sơn.
Ngày hôm sau td bị một mùi hương thơm phức làm tỉnh giấc, hắn mở đôi mắt, nhìn đồng hồ, đã là mười giờ sáng, td đi dép bước xuống lầu, đến nhà bếp thì thấy Trần Tuyết đang nấu ăn ở đó.
Ánh mặt trời buổi sáng chiếu qua lớp kính cửa sổ nhà bếp, bóng người hoàn mỹ của Trần Tuyết đổ trên sàn bếp, Trương đại quan đứng dựa vào cửa, cười nhìn cô ấy, giống như nhìn một bức tranh tuyệt mỹ.
Trần Tuyết đã nhận ra hắn đến, nhưng không quay đầu nhìn hắn, mà cười nói: “Anh tỉnh rồi à?”
Td nói: “Em đến bao giờ thế?”
Trần Tuyết nói: “Hôm nay là thứ bảy, hầu như tuần nào em cũng đến vào hôm nay cả.” Cô đập một quả trứng gà vào nồi rất điêu luyện, một lúc sau cô đã nấu một bát mỳ thơm phức, rồi mới quay người lại.
Td giơ tay ra đỡ lấy bát mỳ, Trần Tuyết trách: “Anh đánh răng chưa vậy?”
Trương đại quan vui vẻ: “Gặp em anh vui quá, quên mất đánh răng rồi!”
Trần Tuyết nói: “Anh còn không mau đi đi à?”
Sau khi td đánh răng rửa mặt xong, hắn ăn bát mỳ một cách ngon lành, giờ mới phát hiện ra biệt vườn đã được dọn dẹp, hóa ra Trần Tuyết đến từ lúc bảy giờ, và đã dọn dẹp xong tươm tất, vậy mà hắn ngủ say đến nỗi không phát hiện ra. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại không thể như vậy được, dù là hắn đã ngủ say, nhưng khả năng cảm nhận vẫn tốt hơn nhiều so với người bình thường, có lẽ là Trần Tuyết đã biết rằng hắn đến, nên cố ý hạn chế tiếng động, từ đó có thể thấy rằng võ công của Trần Tuyết đã tiến bộ không ít.
Sau khi ăn hết bát mỳ, Trần Tuyết thu dọn bát đĩa, khi cô vào bếp dọn dẹp, td cũng đi theo, Trần Tuyết nói: “Anh cứ đi theo em làm gì vậy?”
Td nói: “Lâu lắm rồi không gặp, nhớ em quá.”
Trần Tuyết vờ như không nghe thấy lời hắn nói, cô nhẹ nhàng đáp: “Anh nên tập trung tinh thần vào công việc thì hơn.”
Td nói: “Nếu như cuộc sống một con người chỉ còn lại công việc, thì sống còn ý nghĩa gì nữa chứ?”
Trần Tuyết rửa bát xong đặt lên rá, xắn đôi tay áo lên để lộ ra đôi tay trắng ngần, Trương đại quan nuốt nuốt nước bọn, vừa đúng lúc đó, Trần Tuyết quay ra, nhìn thấy thái độ đó của tên này, mặt cô đỏ bừng, cô lườm sang hắn: “Anh đến kinh thành không phải là để ngủ nướng chứ?”
Td nói: “Không phải, anh đến làm chút việc, chút nữa là phải ra ngoài rồi, đúng rồi, sao em không đến hôn lễ của Triệu Tĩnh vào ngày 1-5 vừa rồi? Anh tưởng rằng em sẽ đến đó.”
Trần Tuyết nói hật: “Em và Triệu Tĩnh chỉ là bạn học bình thường, hơn nữa em cũng không muốn đi quá xa, em đã chúc phúc cho họ rồi.”
Trương đại quan nói: “Thật ra giữa người với người cần phải liên lạc nói chuyện, sống trong xã hội này, không thể nào cứ đơn bóng đơn chiếc mãi được. Em cũng cần phải có bạn bè, cũng cần phải có tình cảm, và về sau cũng sẽ có một gia đình thuộc về em.”
Trần Tuyết tỏ thái độ lạnh nhạt: “Em không cần bạn bè, nếu như bắt em phải chọn ra một người, thì anh miễn cưỡng có thể coi là một người bạn của em.”
Trương đại quan cảm thấy rất vinh hạnh: “Thật ra anh rất không muốn trở thành bạn của em, nếu như phần tình cảm của em cần có người lấp chỗ trống, thì anh rất muốn cố gắng hết sức mình.” Từ sau cuộc hành trình của hắn và Trần Tuyết tại Tây Tạng, hai người đã có tình cảm với nhau, Trương đại quan đương nhiên được voi đòi tiên, thỉnh thoảng lại dùng lời nói trêu chọc Trần Tuyết.
Trần Tuyết nói: “Tình cảm của anh thật là rộng lớn, em hứa với anh, đến khi anh kết hôn, em nhất định sẽ đến.”
Trương đại quan cười hì hì, Trần Tuyết nói: “Sao anh cười chẳng giống người tốt chút nào vậy?”
Trương đại quan nói: “Trước đến giờ anh đâu có coi mình là người tốt.”
Trần Tuyết nói: “Điện thoại của anh kêu rồi.”
Trương đại quan hơi ngớ người, ghé tai nghe, quả nhiên là có tiếng rung điện thoại trên bàn, không phải vì thính giác của hắn kém Trần Tuyết, mà là hắn đang dồn hết chú ý lên người Trần Tuyết, bỏ qua những động tĩnh khác, mặc dù vậy, thính giác của Trần Tuyết cũng rất tốt, điện thoại đặt trong phòng ngủ của td, hơn nữa lại ở chế độ rung, vậy mà cô đứng trong nhà bếp vẫn nghe thấy rõ mồn một.
Td về phòng, đối phương đã gác máy, cuộc gọi này là của Tiết Vĩ Đồng.
Td gọi lại cho cô, điện thoại vừa thông, Tiết Vĩ Đồng đã trách móc: “Anh ba, anh sao vậy chứ, sao đến kinh thành trước mà không nói cho em biết?”
Td cười nói: “Anh chẳng phải cũng vừa mới đến hay sao? Tối qua bị mẹ nuôi anh gọi đi hỏi chuyện, hôm nay còn công vụ phải làm nếu như anh nhớ không nhầm thì còn ba ngày nữa mới đến đại thọ của Tiết lão.”
Tiết Vĩ Đồng nói: “Em còn tưởng rằng anh đến kinh thành sớm là để giúp em kìa, hóa ra là đi làm công vụ à.”
Td nói: “Anh đâu còn cách nào, người ở trong quan trường đâu tự quyết định được chuyện của mình, mấy ngày nay anh bận vô cùng, thế này đi, đợi anh làm xong việc, anh sẽ chạy ngay đến giúp em.”
Tiết Vĩ Đồng nói: “Chẳng hi vọng được gì ở anh, trước thứ ba tuần sau anh nhất định phải làm xong mọi việc, để toàn tâm toàn ý giúp em đấy.”
Td cười nói: “Nhất định, nhất định!” Hắn gác điện thoại, nhớ đến hôm nay phải đến chỗ Kiều lão một chuyến. Kiều Mộng Viện đã nhờ hắn đưa cho Kiều lão ít quần áo, hắn phải đích thân mang đến đó.
Td liên lạc với Kiều Bằng Phi, vừa đúng lúc Kiều Bằng Phi còn ở kinh thành, gã trực tiếp lái xe đến đón td, td lên chiếc xe Jeep của Kiều Bằng Phi, vỗ vỗ vào chiếc túi du lịch rồi nói: “Lần này tôi có nhiệm vụ đến đây, Kiều chủ nhiệm của chúng tôi nhờ tôi đưa quần áo cho Kiều lão.”
Kiều Bằng Phi nói: “Tôi còn tưởng nó quên mất ông nội rồi kìa.”