Đỗ Thiên Dã nói: Lần này khác, Triệu Vĩnh Phúc không phải nhân vật bình thường, cấp bậc phó tỉnh, cậu là một cán bộ cấp ban huyện muốn khiêu chiến vượt cấp, chỉ sợ không dễ dàng như vậy đâu, lão đệ, trước mặt cậu có hai con đường, cậu bây giờ còn có thể chọn một con đường để đi, nếu thật sự làm to ra rồi thì không biết sẽ có bao nhiêu chuyện phiền toái đâu.
Trương Dương thở dài nói: Phiền, không nhắc tới nữa, anh và chị Tô Viện thế nào rồi?
Nhắc tới chuyện này Đỗ Thiên Dã không ngờ lộ ra vẻ ngượng ngùng, một lát sau nói: Mẹ tôi cũng thíc cô ta.
Trương Dương kinh ngạc nói: Sao? Anh và cô ta đã phát triển tới mức đi gặp cha mẹ rồi à?
Đỗ Thiên Dã nói: Không phải, mẹ tôi một đoạn thời gian trước từ kinh thành tới đây, sống một đoạn thời gian ở Giang Thành, tôi bận đi làm, không có thời gian chiếu cố bà ấy, cho nên bảo Tô Viện Viện thay tôi chăm bà ấy.
Trương Dương cười nói: Còn không phải vậy ư, anh không có tình ý gì với Tô Mộng Viện thì sao lại bảo cô ta đi chăm mẹ anh?
Đỗ Thiên Dã lập tức không còn gì để nói.
Trương Dương vỗ vai hắn, nói: Lão đại, tuổi của anh cũng không nhỏ nữa rồi, người lớn như vậy cũng nên có gia đình, chị Tô không tồi.
Đỗ Thiên Dã cười nói: Được rồi, trong lòng tôi đã có tính toán. Gã đấm một quyền vào vai Trương Dương: Cậu và Yên Nhiên rốt cuộc thì lúc nào mới kết hôn? Đừng ăn trong bát nhìn trong nồi, trên đời này cô gái tốt thì nhiều lắm, nhưng chỉ có một người thuộc về cậu thôi.
Trương Dương nói: Chuyện của tôi anh đừng quản.
Đỗ Thiên Dã nói: Dựa vào gì? Thế sao cậu quản chuyện của tôi?
Trương Dương nói: Thôi, không nhắc tới chuyện tình cảm nữa, cuối tuần anh tới chứ hả?
Đỗ Thiên Dã nói: Sẽ cố gắng!
Trương Dương sáng sớm dậy đi tảo mộ An lão, hắn sở dĩ đến sớm như vậy là không muốn chạm mặt bọn con cháu của An gia, nhất là An Đạt Văn, hắn vô cùng ghét thằng nhóc đó.
Trương Dương đặt đồ cúng đã chuẩn bị trước lên mộ, hướng về phía bia mộ cung kính dập đầu ba cái. Đúng là nên dập, hắn là cháu rể của An lão, hiện tại giúp đỡ An lão có chắt, Trương Dương trong lòng thầm nói: An lão gia tử, ngài cứ yên tâm đi, bệnh của tiểu yêu đã hoàn toàn khỏi rồi, về sau tôi sẽ chiếu cố cô ta, hiện tại chúng tôi đã có một đứa nhỏ khỏe mạnh đáng yêu, chờ nó lớn hơn một chút rồi sẽ mang tới đây cho ngài gặp. Hắn đang niệm thầm trong lòng thì nghe thấy phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân.
Trương Dương đứng lên, nhìn lại thì liền thấy An Ngữ Thần và Kiều Mộng Viện đi tới.
Hai người nhìn thấy Trương Dương thì đều cảm thấy có chút ngạc nhiên, An Ngữ Thần nói: Anh tới sớm thế?
Trương Dương nói: Lát nữa tôi phải về Xuân Dương, hôm nay là thanh minh, tôi cũng phải tảo mộ cho cha tôi.
An Ngữ Thần nói: Vậy anh mau đi đi.
Kiều Mộng Viện nói: Anh chờ tôi với, tôi về với anh. Tôi đã đáp ứng Thì Duy rồi, hôm nay tới Giang Thành hội hợp với nó.
An Ngữ Thần đoán được Trương Dương là không muốn chạm mặt với An Đạt Văn để rồi dẫn tới va chạm, cô ta cũng không giữ Trương Dương lại, nói với hắn: Có việc gì thì mai tôi gọi cho anh.
Tình cảm giữa Trương đại quan nhân và An Ngữ Thần đã đến mức vô cùng ăn ý, hai người căn bản không cần nhiều lời, trong lòng đều đoán được đối phương nghĩ gì.
Trương Dương và Kiều Mộng Viện chuẩn bị đơn giản một chút rồi xuống núi, hai người còn chưa đi tới thác Bôn Long thì trời đã tí tách mưa, trong ba lô Kiều Mộng Viện có ô, cô ta mở ô ra, Trương Dương cầm lấy ô rồi che cho hai người. Trương đại quan nhân cảm thán nói: Thanh minh thì tiết vũ phân, lộ thượng hành nhân dục đoạn.
Kiều Mộng Viện nói tiếp: Tá vấn tửu gia hà xử hữu, mục đồng diêu chỉ hạnh hoa thôn! Cô ta cười nói với Trương Dương: Anh đó, thủy chung không quên được một chữ rượu.
Trương đại quan nhân cảm thán nói: Tôi trên đời này cái gì cũng có thể nhìn thấu, chỉ hai cửa tửu sắc là không qua được, cô nói tôi có phải rất đáng buồn không?
Kiều Mộng Viện nói: Đâu chỉ tửu sắc, anh đối với quyền lực cũng vô cùng ham thích!
Trương đại quan nhân lắc đầu, đi chưa được bao xa thì trời lại mưa to, Trương Dương vô cùng quen thuộc đối với địa hình vùng này dẫn dẫn Kiều Mộng Viện tới vách miệng ưng cách đó không xa để tránh mưa.
Bởi vì do trời mưa, nhiệt độ không khí trong núi hạ thấp đi nhiều, Trương Dương lo Kiều Mộng Viện bị cảm lạnh, cởi áo khoác của mình khoác lên vai cô ta, Kiều Mộng Viện cũng không cự tuyệt, khép chặt áo khoác của Trương Dương, trong lòng ấm áp yên bình hơn nhiều.
Trương Dương nhìn mưa bên ngoài, thở dài: Dục tốc thì bất đạt, lời này thật sự là rất đúng.
Kiều Mộng Viện nói: Nên gọ là trời có phong vân bất trắc mới đúng, có điều mưa trong lúc thanh minh vốn cũng rất nhiều, anh không phải đã xin nghỉ ư?
Trương Dương gật đầu.
Kiều Mộng Viện nhìn nhìn hắn, nói khẽ: Anh có tâm sự à!
Trương Dương lại gật đầu.
Kiều Mộng Viện nói: Về chuyện của Thái Hồng ư?
Trương đại quan nhân nói: Mộng Viện, cô đúng là hồng nhan của tôi.
Bình thường thằng cha này cũng không phải ít nói những lời như vậy, nhưng ở trong nơi không sơn cùng cốc nói ra những lời như vậy thì lộ ra vẻ rất ám muội. Kiều Mộng Viện không tự chủ được giật nảy mình.
Trương đại quan nhân nói: Sao tôi thấy cô như sợ tôi ấy?
Kiều Mộng Viện bất giác đỏ mặt: Không sai, tôi hơi sợ anh!
Trương đại quan nhân nói: Cái đó, tôi nghe nói sợ thì mới yêu, yêu rồi mới sợ, cô chắc không phải là...
Kiều Mộng Viện nói: Trương Dương, tôi thực sự là không chịu nổi anh nữa rồi, anh không thể nói chuyện tử tế được à?
Trương đại quan nhân cười ha ha: Tôi trước giờ vẫn luôn như vậy!
Kiều Mộng Viện vội vàng chuyển đề tài, ý đồ hóa giải bầu không khí xấu hổ này: Thái Hồng nói thế nào?
Trương Dương nói: Lão Triệu muốn chơi thủ đoạn với tôi! Hắn kể lại chuyện của Triệu Vĩnh Phúc cho Kiều Mộng Viện.
Kiều Mộng Viện nhíu mày nói: Mạch Kỳ Nhi thực sự nói như vậy ư?
Trương Dương gật đầu.
Kiều Mộng Viện nói: Nếu thật là như vậy, chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu không được lạc quan rồi.
Trương Dương nói: Mộng Viện, cô nghĩ cách giúp tôi đi, như thế nào mới có thể khiến Triệu Vĩnh Phúc bỏ ý đồ lấy góc Thương Gia để xây nhà máy.
Kiều Mộng Viện nói: Tôi chưa hề trực tiếp hợp tác với Triệu Vĩnh Phúc, có điều, tôi nghe nói phong cách hành sự của người này vô cùng bá đạo, hơn nữa cũng không cho đối thủ dư địa, anh muốn y nhượng bộ, trừ phi anh nắm được nhược điểm của y. Hiện tại y rõ ràng muốn tiên hạ thủ vi cường, nếu Hoa Quang thực sự chuyển nhượng năm trăm mẫu đất đó cho y, như vậy anh hoàn toàn bị rơi vào cục diện bị động chịu đòn.
Trương Dương không tình cảnh gian nan của mình, hắn thở dài:: Tôi và Tiêu Quốc Thành không có giao tình, mà Triệu Vĩnh Phúc và Tiêu Quốc Thành lại là lão bằng hữu, trong chuyện này Tiêu Quốc Thành Tiêu Quốc Thành khẳng định sẽ không hướng về phía tôi.
Kiều Mộng Viện nói: Cũng chưa chắc, bạn thân nhất của Tiêu Quốc Thành là Tiết Thế Luân, y lại là con nuôi của Kiều lão, hơn nữa đã biết tình huống mâu thuẫn của anh và Triệu Vĩnh Phúc, hắn chuyển nhượng đất cho Triệu Vĩnh Phúc, rõ ràng là chuyện đắc tội với người, một thương nhân không thể không cân nhắc tới điều này, chỉ có cùng Triệu Vĩnh Phúc đứng trên cùng một đường thẳng thì anh mới có tư cách cò kè mặc cả với y.
Trương Dương nói: Chuyện này tôi còn phải đi tìm Tiết lão ư? Sự nhắc nhở của Kiều Mộng Viện khiến trong lòng hắn đột nhiên có một tia sáng, Tiết lão nợ hắn một nhân tình, tuy rằng Trương Dương chưa từng nghĩ tới muốn Tiết lão trả mình ơn cứu mạng, nhưng dưới tình huống trước mắt, hắn quả thực không nghĩ ra biện pháp khác.
Kiều Mộng Viện cười nói: Coi như tôi chưa nói gì!
Mưa bên ngoài đã nhỏ dần, hai người lại đi, tới bãi đỗ xe ở thác Bôn Long, ngồi vào bên trong xe, Trương Dương đầu tiên gọi điện thoại cho Tiết Thế Luân. Đây là kết quả sau khi hắn cân nhắc thận trọng, cố gắng đừng làm phiền tới Tiết lão, Tiết Thế Luân đã sớm nhận nhân tình của mình, hiện tại là lúc y nên hồi báo.
Tiết Thế Luân nghe Trương Dương nói xong, không khỏi bật cười: Trương Dương, cậu rốt cuộc muốn tôi làm như thế nào?
Trương Dương nói: Chú Tiết ngài chú cũng biết đấy, khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải đối với tôi hay đối với toàn bộ Tân Hải đều trọng yếu phi thường, nếu Hoa Quang chuyển nhượng khu đất đó cho tập đoàn Thái Hồng, chuyện này sẽ trở nên càng thêm phiền toái.
Tiết Thế Luân cười nói: Cậu lo Triệu Vĩnh Phúc sẽ ở trung tâm khu bảo lưu thuế nhập khẩu của cậu xây một nhà máy đốt ư? Y tạm dừng một chút rồi nói: Thôi không phải nói, với tính khí của y thì chắc chắn sẽ làm vậy đấy!
Trương Dương nói: Chú Tiết, chuyện này tôi nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể tìm chú.
Tiết Thế Luân nói: Tôi không quen Triệu Vĩnh Phúc, cho dù tôi mở miệng thì hắn cũng chưa chắc nể mặt tôi.
Trương Dương nói: Tôi là muốn…
Tiết Thế Luân nói: Tôi biết cậu muốn gì, cậu muốn tôi nói với Quốc Thằng, bảo hắn đừng bán năm trăm mẫu đất đó cho Triệu Vĩnh Phúc.
Trương Dương không nói gì, chứng tỏ hắn thừa nhận chuyện này.
Tiết Thế Luân nói: Trương Dương, tôi vẫn luôn coi cậu như con cháu của tôi, cậu nếu đã mở miệng thì tôi khẳng định phải giúp, nhưng tôi không hề có quan hệ trên sinh ý với Quốc Thành, tôi nói chưa chắc hắn đã nghe, có điều cậu yên tâm, tôi sẽ tìm hắn hỏi một chút, bất kể như thế nào cũng sẽ cho cậu một kết quả.
Trương Dương nói: Cám ơn chú Tiết! Trương Dương nhân cơ hội đề xuất mời Tiết Thế Luân tới tham gia tới tham gia lễ mừng Tân Hải lập thành phố.
Tiết Thế Luân cười nói: Được, trong khoảng thời gian này tôi vẫn luôn ở trong nước, mượn cơ hội này tụ họp với lão bằng hữu thì cũng không tồi, đúng rồi, cậu có mời bí thư Cố không?
Trương Dương nói: Tôi đang chuẩn bị mời ông ấy đây.
Tiết Thế Luân nói: Bảo ông ta nhất định phải tới, tôi có chuyện quan trọng muốn thương lượng với ông ta.