Mục lục
[Dịch] Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người thừa kế Nguyên Hòa Anh Minh được gia tộc Nguyên Hòa vừa mới chỉ định ngồi ở chỗ không xa phía bên phải Cố Giai Đồng, từ một khắc Cố Giai Đồng đi vào đại sảnh, trong ánh mắt hắn liền dần hiện ra vẻ oán độc vô hạn. Bất kỳ ai khi lợi ích bản thân bị uy hiếp đều sẽ mất trấn định, không lâu sau khi Nguyên Hòa Hạnh Tử bị tuyên bố tử vong. Gia tộc đã quyết định giao đại quyền chấp chưởng gia tộc Nguyên Hòa cho Nguyên Hòa Anh Minh, tối nay vốn là ngày tuyên bố chính thức, nhưng không ngờ Nguyên Hòa Hạnh Tử lại chết đi sống lại một cách ly kỳ như vậy, một lần nữa xuất hiện trước mắt mọi người.

cái Nguyên Hòa Anh Minh kế thừa chính là tài sản gia tộc Nguyên Hòa Hạnh Tử lưu lại, hiện tại Nguyên Hòa Hạnh Tử còn sống, quyền kế thừa của hắn đã trở thành một lời nói suông.

Cố Giai Đồng lạnh lùng nhìn Nguyên Hòa Anh Minh một cái, cô ta không hề lên tiếng nói chuyện, lúc này Tiêu Quốc Thành cùng một đám nòng cốt của Giao Long hội tiến vào hội trường.

Hiện trường lặng ngắt như tờ, vẻ mặt nho nhã dễ thân của Tiêu Quốc Thành trước đây đã mất sạch, thay vào đỏ là vẻ nghiêm nghị, ánh mắt hắn dừng lại trên mặt Cố Giai Đồng, khóe môi lộ ra ý cười lãnh khốc, sau đó ngồi xuống vị trí của mình. Hai tay chống vào sườn, cúi người một cái thật sâu: Chư vị vất vả rồi. Tiếng Nhật của hắn cực kỳ tiêu chuẩn.

Mọi người đồng thời cúi đầu.

Tiêu Quốc Thành nói: Hôm nay là ngyaf tuyển cử của Giao Long hội, trước khi bỏ phiếu, tôi trước tiên còn có mấy chuyện muốn tuyên bố. Ánh mắt hắn hướng về phía Cố Giai Đồng: Chuyện thứ nhất chính là về phát triển tương lai của tập đoàn Nguyên Hòa.

Nguyên Hòa Anh Minh cung kính nói: Sơn Dã tiên sinh, tập đoàn Nguyên Hòa chúng tôi về sau nhất định sẽ dưới sự lãnh đạo của Sơn Dã tiên sinh tận hết khả năng, tận trung với tổ chức.

Lời nói của a dua của cho còn chưa nói xong thì đã bị Cố Giai Đồng ngắt lời: Anh có tư cách gì mà đại biểu cho tập đoàn Nguyên Hòa lên tiếng?

Nguyên Hòa Anh Minh tức giận nói: Tôi hiện tại mới là tổng tài của tập đoàn Nguyên Hòa...

Cố Giai Đồng cười lạnh nói: Tôi còn sống. Gia tộc Nguyên Hòa vẫn chưa tới lượt anh lên tiếng, chuyện nội bộ của tập đoàn Nguyên Hòa chúng ta cũng không tới lượt bất kỳ người ngoài nào lên tiếng. Khi Cô ta nói, mắt nhìn về phía Tiêu Quốc Thành.

Tiêu Quốc Thành không ngờ bật cười, hắn gật đầu, nói với Nguyên Hòa Anh Minh: Anh ra ngoài.

Nguyên Hòa Anh Minh cho rằng mình nghe lầm: Gì cơ?

Ra ngoài. Trong thanh âm của Tiêu Quốc Thành tràn ngập hàn ý.

Nguyên Hòa Anh Minh không dám làm trái ý tứ của hắn, vội vàng đứng dậy, thấp thỏm lo âu ra ngoài.

Đợi cho sau khi hắn rời khỏi, Tiêu Quốc Thành mỉm cười nhìn Cố Giai Đồng: Hạnh Tử, tôi vẫn chưa biết cô làm thế nào mà chết đi sống lại được.

Cố Giai Đồng nói: Anh nên minh bạch mới đúng chứ! Nếu như tôi cứ như vậy chết đi. Chỉ sợ có một số việc mọi người vĩnh viễn sẽ không minh bạch. Tôi lần này tới, chỉ là để nói rõ ràng một việc, mỗi người đều sẽ chết, nhưng ít ra cũng phải chết một cách minh bạch.

Tiêu Quốc Thành gật đầu: Cô nói đi.

Cố Giai Đồng nhìn mọi người chung quanh: Chư vị còn nhớ tôn chỉ của Giao Long hội không?

Tiêu Quốc Thành nhíu mày, hắn bắt đầu cảm thấy Cố Giai Đồng lần này có chút lai giả bất thiện.

Cố Giai Đồng nói: Tôn chỉ của Giao Long hội long đằng tứ hải, quang diệu á châu! Tất cả những gì chúng ta làm đều là vì lợi ích của nước Nhật, từ đó mới có lịch sử của Giao Long hội, chúng ta trước giờ vẫn luôn làm như vậy, song gần đây tôi lại cảm thấy mê man.

Cô ta xoay người nhìn về phía Tiêu Quốc Thành: Tôi không biết một loạt động tác gần đây của tổ chức là có mục đích gì? Điều tôi nhìn thấy chính là đồng bọn bên cạnh người này nối tiếp người kia bỏ đi. Ở nội địa Trung Quốc, chúng tôi liên tiếp tổn thất mười mấy võ sĩ. Nếu chúng tôi đã lựa chọn Giao Long hội, lựa chọn cố gắng vì lợi ích của nước Nhật, như vậy chúng tôi không sợ hy sinh, nhưng chúng tôi không muốn chết một cách không minh bạch. Nội địa Trung Quốc là một chiến trường quan trọng nhất của chúng ta, nhưng gần đây đã xảy ra gì? Sơn Dã Nhã Mĩ xảy ra tai nạn ô tô, sinh tử không rõ, đám cốt cán Tỉnh Thượng Tĩnh, Trung Đảo Xuyên Thái tất cả đều bị Quốc An của Trung Quốc khống chế, mà tôi cũng bị người ta lập bẫy, suýt nữa thì chết trong vụ nổ đó, có thể nói thành quả mà chúng tôi ở Trung Quốc tổ chức hơn mười năm cơ hồ tan thành mây khói trong nháy mắt, tôi muốn hỏi một chút, vì sao phát sinh loại tình huống này, xảy ra việc này rốt cuộc là ai nên gánh trách nhiệm đây?

Tiêu Quốc Thành lạnh lùng nói: Chẳng lẽ cô không nên chịu trách nhiệm ư? Nếu như không phải cô và Trương Dương xảy ra khúc mắc tình cảm, hắn vốn nên chết ở Tân Hải rồi, làm sao để đến nỗi tạo thành thương vong lớn như vậy cho tổ chức của chúng ta?

Cố Giai Đồng nói: Những lời này của anh có phải chẳng khác nào đã thừa nhận. Vụ nổ mà tôi phải trải qua ở số 32 đường MInh Khang Đông Giang là kế hoạch của anh hay không? Anh còn nhớ nguyên tắc của tổ chức không, cho dù tôi vi phạm quy định của tổ chức thì cũng phải trải qua thẩm phán công khai rồi định tội, chứ không phải ám sát người một nhà như anh!

Mọi người đã bắt đầu thì thầm nho nhỏ, nội bộ Giao Long hội có pháp quy nghiêm khắc, nội bộ tổ chức nghiêm cấm ám sát lẫn nhau, nếu như vụ án của Nguyên Hòa Hạnh Tử thực sự là Tiêu Quốc Thành bày ra, như vậy người lãnh đạo đương nhiệm Giao Long hội là hắn hiển nhiên chấp pháp phạm pháp rồi.

Cố Giai Đồng nói: Sơn Dã tiên sinh, anh sở dĩ có thể ngồi trên vị trí này, là vì mọi người đề cử anh, ba năm trước, tôi bỏ phiếu cho anh, hôm nay tôi sẽ không chọn anh nữa! trong ba năm anh chấp chưởng Giao Long hội, tôi không nhìn thấy tổ chức có bất kỳ sự phát triển gì, chỉ nhìn thấy máu tanh và giết chóc, nhìn thấy nhân viên bên ta không ngừng hy sinh, nhìn thấy thế lực của bên ta ở nội địa Trung Quốc tháo chạy toàn diện, anh có thể nói cho tôi biết hay không? Thân là lãnh đạo của Giao Long hội, anh có nên gánh vác trách nhiệm này hay không?

Tiêu Quốc Thành cười ha ha, nói: Thật là nhanh mồm nhanh miệng! Nguyên Hòa phu nhân quả nhiên không tầm thường. Tiêu Quốc Thành bỗng nhiên có cảm giác như nhấc đá ném vào chân mình, năm đó hắn dùng Cố Giai Đồng sắm vai Nguyên Hòa Hạnh Tử, cũng dùng cổ thuật để khống chế duy của cô ta, không chỉ là nhìn trúng tài phú lớn của tập đoàn Nguyên Hòa, còn bởi vì một lá phiếu biểu quyết của tập đoàn Nguyên Hòa, điều này rất quan trọng để hắn đi lên vị trí thủ lĩnh của Giao Long hội, đối với người khác của Giao Long hội mà nói thì đây luôn là một bí mật, Tiêu Quốc Thành không thể vạch trần chuyện này, nếu như vạch trần, thì có nghĩa là hắn đã nói dối tổ chức, như vậy toàn bộ Giao Long hội sẽ sinh ra nguy cơ tín nhiệm đối với hắn, đây là việc hắn không dám mạo hiểm.

Tiêu Quốc Thành nói: cô đỗ lỗi tất cả thất bại ở Trung Quốc lên người tôi, vì sao không tìm nguyên nhân từ bản thân mình?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK