Mục lục
[Dịch] Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Dương nói: "Bí thư Lương bảo anh tìm tôi à?"

Lương Thành Long đương nhiên không thể thừa nhận: "Đâu, tôi có nghe nói tới chuyện này cho nên vội vàng gọi cho cậu, cậu là bạn của tôi, còn bên kia là chú ruột của tôi, nếu thật sự vì chuyện này mà trở mặt thì tôi về sau cũng khó xử."

Trương Dương nói: "Anh đừng nhúng tay vào làm gì, tôi hiện tại là đại biểu chính phủ thành phố Nam Tích tới đây giải quyết vấn đề, giải quyết việc chung, không có bất kỳ ân oán tư nhân gì trong đây cả."

Lương Thành Long nói: "Thôi đi, cậu là một chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao, chuyện nước ô nhiễm lúc nào tới cậu quản?"

Trương Dương nói: "Tôi không có thời gian nói những lời vô nghĩa với anh, anh nếu có thời gian, mau gọi cho chú của anh, bảo ông ấy lập tức hạ lệnh dừng thải nước bẩn vào sông Thoan đi, nếu không chuyện này tôi quyết không bỏ qua đâu!" Trương Dương nói xong liền gác máy.

Triệu Bảo Quần ngồi cùng xe với hắn cũng là vừa từ bộ môn bảo vệ môi trường về, căn bản không có được câu trả lời thuyết phục nào, quan lại bao che cho nhau, người ta đều là quan viên bản địa Đông Giang, đương nhiên là đồng khí liên chi, trên mảnh đất này, muốn làm được chút chuyện thật sự là không dễ dàng gì.

Triệu Bảo Quần chỉ về phía trước, nói: "Bên kia chính là chỗ thải nước bẩn vào sông!"

Trương Dương nói: "Tới đó xem!" Bọn họ bảo lái xe lái tới đó, nhưng khi sắp tới được mục tiêu thì bị mấy cảnh sát cản lại, Trương Dương kéo cửa xe xuống: "Đồng chí, sao lại cản chúng tôi?"

Tên cảnh sát cầm đầu cũng tính là khách khí, giơ tay chào hắn một cái rồi nói: "Đoàn đường phía trước đang tiến hành quản chế, cấm xe thông hành!"

Trương Dương nói: "Vì sao lại cấm thông hành? Chúng tôi tới đây là có việc phải làm!"

Cảnh sát nói: "Mệnh lệnh của cấp trên, chúng tôi cũng chỉ chấp hành mệnh lệnh thôi, phía trước đã là tới bờ sông rồi, không còn đường nữa đâu, các anh muốn tới bờ sông để bơi à!"

Trương Dương nói: "Tôi chính là muốn tới bờ sông để xem đấy, muốn xem tình huống ô nhiễm của nước sông!"

Lúc này một chiếc xe săn tin cũng lái tới, từ nhãn trên xe mà nhìn thì là thuộc nhật báo đông nam, Trương Dương cực quen với nhật báo đông nam này, nhớ rõ tổng biên tập của bọn họ là Lý Đồng Dục, lúc trước chế tạo hỗn loạn ở núi Thanh Đài, mấy phóng viên đều bị Trương Dương đánh cho một trận, rất trùng hợp là, mấy phóng viên hôm nay tới đây, một người trong đó chính là người lúc trước ở núi Thanh Đài bị Trương Dương đánh, đó là biên tập viên Lưu Hi Văn của nhật báo Đông Nam, Lưu Hi Văn nhìn thấy Trương Dương lập tức mặt tái đi, gã cũng nghe nói sự kiện nước sông Thoan bị ô nhiễm, cho nên muốn tới đây chụp tình huống , cũng giống như Trương Dương, bị đám cảnh sát chặn lại.

Một gã phóng viên trong đó rút thẻ phóng viên ra cãi với cảnh sát: "Chúng tôi là phóng viên của nhật báo Đông Nam, chúng tôi có quyền lợi đưa tin."

Cảnh sát cũng trả lời rất rõ ràng: "Anh cho dù là phóng viên của nhật báo Nhân Dân cũng vậy thôi, bên trên đã hạ mệnh lệnh phải tạm thời phong tỏa nơi này, chuyện liên quan tới cơ mật quốc gia, người ngoài không thể vào."

Trương Dương nghe thấy câu này không khỏi bật cười, con mẹ nó, cơ mật quốc gia à, không phải là muốn che giấu tội hành của các người sao? Từ lúc thải nước bẩn cho tới giờ đã được mười tiếng đồng hồ rồi, phía Đông Giang vẫn không ngừng thải tiếp, đây căn bản là biết pháp mà tri pháp phạm pháp, vì bảo đảm kinh tế địa phương mà làm tổn hại lợi ích của thành thị huynh đệ.

Trương Dương cũng chẳng buồn tranh cãi với cảnh sát, hắn vẫy vẫy tay với Lưu Hi Văn, Lưu Hi Văn trong lòng thật sự là sợ thằng ôn này, do dự một chút rồi chỉ chỉ vào mình, ý hỏi là anh gọi tôi à?

Trương Dương gật đầu, Lưu Hi Văn lúc này mới đành đi tới, tới trước mặt Trương Dương rồi cố nặn ra một nụ cười: "Chủ nhiệm Trương, ngài sao cũng ở đây à?"

Trương Dương nói: "Anh tới đưa tin về sự kiện ô nhiễm nước à?"

Lưu Hi Văn nhất thời không nắm chuẩn được là thằng ôn này rốt cuộc có mục đích gì, không dám tùy tiện trả lời, vạn nhất mục đích của Trương Dương ngược lại với hắn, không khéo lại bị thằng ôn này đập cho một trận. Lưu Hi Văn đã định vị thằng ôn này là người dã man, gã là người làm công tác văn hoá, người làm công tác văn hoá gặp người dã man căn bản không nói được đạo lý, chỉ có nước chịu thiệt.

Trương Dương nhìn ra Lưu Hi Văn đang rất sợ, hắn xua tan sự băn khoăn của Lưu Hi Văn: "Tôi cũng vì sự kiện ô nhiễm mà đến, nước dùng của người dân thành phố Nam Tích chúng tôi đều bị bọn họ làm ô nhiễm, chúng tôi là người bị hại."

Lưu Hi Văn hiện tại cuối cùng cũng rõ ràng, lần này mục đích của bọn họ giống nhau, nếu lập trường đã giống nhau, trong lòng Lưu Hi Văn liền thoải mái hơn nhiều, gã nói khẽ: "Chủ nhiệm Trương, chúng tôi mới từ hạ du tới, ô nhiễm rất nghiêm trọng, vốn muốn tới chỗ cửa thải nước bẩn vào sông để chụp hình, nhưng đoạn mặt sông đã bị phong tỏa ra, thuyền không thể nào tới gần được, cho nên mới lái xe tới, không ngờ đường cũng bị chặn."

Trương Dương tức giận nói: "Bọn họ chính là muốn che giấu chân tướng sự thật!"

Lưu Hi Văn nói: "Chủ nhiệm Trương, khu vườn công nghiệp quốc tế trước giờ đều là đại hộ ô nhiễm của Đông Giang, chỉ cần vườn công nghiệp quốc tế tiếp tục tồn tại, nước ô nhiễm như hôm nay sẽ vẫn còn phát sinh."

Trương Dương nhìn nhìn cảnh sát đang dàn trận như sẵn sàng đón quân địch, hắn nói với Lưu Hi Văn: "Phải đưa chân tướng sự thật ra ngoài, phải cho công chúng biết được, phải cho người dân nhận thức được, hoàn cảnh sinh tồn của chúng ta bị phá hoại như thế nào."

Lưu Hi Văn nói: "Bọn họ đã chặn đường rồi, chúng ta không xông qua được, chẳng lẽ lại bay qua à?"

Câu này đã nhắc nhở Trương Dương, Trương Dương nhớ tới một người, người theo đuổi Thì Duy, Quách Chí Giang, hắn và Quách Chí Giang đã gặp mặt nhau vài lần, quan hệ cũng tính là không tồi, Quách Chí Giang chính là người của ban hậu cần không quân quân khu, Trương Dương gọi điện thoại cho Quách Chí Giang, mục đích hắn liên hệ với Quách Chí Giang rất đơn giản, chính là muốn Quách Chí Giang kiếm một chiếc trực thăng tới đây.

Năng lực của Quách Chí Giang cũng rất mạnh, nghe Trương Dương kể lại quá trình của sự việc, gã liền bảo Trương Dương trực tiếp tới quảng trường khu khai phá Đông Giang, gã sẽ lái trực thăng tới đón họ.

Mười lăm phút sau, một chiếc trực thăng quân dụng chậm rãi đáp xuống quảng trường trước cửa trụ sở khu khai phá, Trương Dương dẫn Lưu Hi Văn và một gã phóng viên chụp ảnh khác chui vào trong trực thăng.

Quách Chí Giang tự mình điều khiển trực thăng, bên cạnh gã còn có một trợ thủ, Quách Chí Giang mặc vào quần áo phi hành và đeo kính trông rất đẹp trai, gã lớn tiếng nói với Trương Dương: "Ngồi vững chưa, chúng ta lập tức cất cánh!"

Một đám lãnh đạo đang họp trong trụ sở hhu khai phá, nghe nói bên ngoài có một chiếc trực thăng, đều thấy rất kỳ quái, dù sao chuyện như thế này cũng không phải thường gặp, chủ nhiệm khu khai phá Liêu Bác Sinh đặc biệt đi tới trước cửa sổ nhìn ra ngoài, y vừa hay nhìn thấy cảnh máy bay cất cánh, Liêu Bác Sinh gãi gãi đầu, nói: "Sao lại thế này? Sao lại có trực thăng đỗ ở chỗ chúng ta?"

Chỉ lát sau liền có nhân viên công tác lên báo cáo, trực thăng đón mấy người rồi bay, một người trong đó chính là Trương Dương buổi sáng tới đây gây sự.

Liêu Bác Sinh hơi suy nghĩ một chuyện liền cảm thấy chuyện này có chút không đúng, y trước chuyện đã sai người phong tỏa nơi thải nước bẩn, cấm tiệt ngoại giới và giới truyền thông, tránh cho ảnh hưởng tiếp tục khuếch đại. Nhưng y bịt đường thủy, bịt đường bộ, nhưng lại lại thể nào bịt được trên trời, đúng là hợp với câu nói đạo cao một thước ma cao một trượng, năng lực của đối phương thật đúng là không tầm thường, không ngờ có thể xuất động được cả trực thăng quân dụng, nghĩ tới hậu quả có thể dẫn tới, Liêu Bác Sinh trên trán đã bắt đầu đổ mồ hôi, y nói với phó chủ nhiệm Lưu Bảo Toàn: "Chuyện này chỉ sợ bất diệu, mau tới hiện trường xem thế nào!"

Trực thăng bay sát bên trên mặt sông Thoan, trong không khí tràn ngập một mùi trứng thối, Trương Dương kinh tởm nhíu mày, nhìn xuống phía dưới, liền thấy nước từ bốn ống thải chĩa thẳng vào mặt sông, đang không ngừng thải nước, ba ống trong đó là thải nước trong suốt, chắc là đã qua xử lý, trong ống dẫn ở phía bắc thải ra toàn là nước bẩn đen xì, trong nước sông lộ ra một giải nước màu đen, mùi hôi thối từ bên trong tỏa ra.

Lưu Hi Văn và tên phóng viên chụp ảnh điều chỉnh tốt vị trí ngồi, không ngừng tiến hành quay chụp.

Trương Dương lớn tiếng nói: "Chụp rõ một chút, phải đưa chuyện này ra trước công chúng, tôi phải khiến người dân toàn tỉnh đều biết, vườn công nghiệp quốc tế rốt cuộc là đang làm những gì!"

Trên đê ở gần cửa xả nước thải có không ít người đang đứng, bọn họ nhìn thấy trực thăng trên không trung, có một người vươn tay chỉ về phía trực thăng, lớn tiếng quát.

Quách Chí Giang nhìn thấy tình huống ô nhiễm của sông Thoan cũng cảm thấy lạnh cả người, trên mặt nước đầy là những điểm đen lốm đốm, chắc là cá chết, Quách Chí Giang nói: "Đã xảy ra ô nhiễm, vì sao không lập tức đóng ống xả nước?"

Trương Dương nói: "Bởi vì những xí nghiệp này muốn tiếp tục sản xuất, bởi vì phía Đông Giang sợ ảnh hưởng đến phát triển kinh tế của bọn họ, mẹ nó! Vì lợi ích của thành thị mình có thể mặc kệ sự sống chết của thị dân Nam Tích chúng tôi ư?"

Lưu Hi Văn và tên phóng viên đi cùng kia rất kích động, đây chính là một tin tức có tính bùng nổ, chỉ cần đưa tin ra ngoài, tất nhiên ở Bình Hải sẽ dẫn tới oanh động, không chỉ là Bình Hải, ở trên toàn quốc đều có thể bị oanh động

Trương Dương nói: "Viết bản thảo xong thì đưa tôi xem trước, tôi hài lòng thì mới được đăng!"

Sau khi hoàn thành quay chụp, Quách Chí Giang điều khiển trực thăng đưa bọn Trương Dương tới quảng trường khu khai phá, xe của bọn Trương Dương đỗ ở gần đó.

Trương Dương giơ ngón tay cái về phía Quách Chí Giang, lớn tiếng nói: "Chơi tôi xong việc này sẽ mời cậu ăn cơm!"

Quách Chí Giang giơ ngón tay cái về phía hắn, rồi điều khiển trực thẳng nhanh chóng bay đi xa.

Mấy người Trương Dương và Lưu Hi Văn còn chưa kịp lên xe, liền nghe thấy tiếng còi xe xe cảnh sát, bảy chiếc xe cảnh sát của phân cục khu khai phá Đông Giang gầm rú phóng tới, vây lấy bọn họ, cục trưởng phân cục khu khai phá Đông Giang Mạnh Tường mặc một thân cảnh, vẻ mặt uy nghiêm xuất hiện trước mặt bọn họ, gã là phụng mệnh mà tới.

Trương Dương không ngờ đám cảnh sát này lại tới nhanh như vậy, hắn nói với Lưu Hi Văn: "Đừng sợ, mọi chuyện đã có tôi lo."

Mạnh Tường đi tới trước mặt bọn họ, giơ tay chào họ rồi nói: "Các vị đồng chí phóng viên, xin mọi người giao ra tất cả thiết bị chụp ảnh, chúng tôi cần kiểm tra."

Trương Dương nói: "Vì sao?"

Mạnh Tường trước khi đến đã biết thân phận của Trương Dương, uy danh của Trương Dương trong thể chế Bình Hải rất nhiều người đều biết đến, Mạnh Tường ở sâu trong lòng không muốn nhận công tác này, nhưng cấp trên áp xuống, nhất định phải phong tỏa chuyện lần này, không được để giới truyền thông tham gia vào, chủ nhiệm hội quản ủy khu khai phá Liêu Bác Sinh đã hạ tử mệnh lệnh cho Mạnh Tường, Mạnh Tường thật sự là không thể đùn đẩy được, ánh mắt của gã chiếu vào Trương Dương, vẻ mặt dịu đi, nói: "Chủ nhiệm Trương, tôi là phân cục trưởng khu khai phá Đông Giang Mạnh Tường, chúng tôi hoài nghi những phóng viên này đã chụp được một số cảnh không được phép, chuyện này liên quan đến cơ mật của quốc gia, cho nên phải tiếp nhận kiểm tra toàn diện."

Trương Dương nói: "Cơ mật quốc gia á? An toàn quốc gia là cục Quốc An đến quản, hình như không tới lượt cục công an các vị đâu!"

Mạnh Tường nói: "Chủ nhiệm Trương, mọi người đều là người trong thể chế, hy vọng anh đừng làm khó tôi!"

Trương Dương nói: "Ai làm khó anh? Anh là cục trưởng công an, chức trách của anh là duy hộ chính nghĩa, trừ bạo an dân, không phải tìm tới những công dân nước cộng hòa tuân thủ pháp luật như chúng tôi để làm khó, cái gì cơ mật quốc gia cơ? Nước Sông Thoan ô nhiễm lúc nào thành cơ mật quốc gia vậy? Anh khi chấp hành mệnh lệnh có nghĩ tới mình đang làm gì hay không? Anh đang giúp chính phủ khu khai phá Đông Giang các anh che giấu một tin xấu, một tin xấu khiến người dân Bình Hải khinh bỉ đó."

Mạnh Tường nói: "Chủ nhiệm Trương, rất xin lỗi, mời anh tới phân cục một chuyến, hiệp trợ chúng tôi điều tra!"

Trương đại quan nhân phát hỏa rồi: "Hiệp trợ điều tra? Tôi là làm trái pháp luật hay làm loạn kỷ cương? Anh dựa vào gì mà đòi bắt tôi tới phân cục? Tôi nói cho các anh biết nhé, lập tức tản đi cho tôi, nếu không hôm nay không xong với tôi đâu!"

Mạnh Tường hai mắt nghiêm lại, sự kiêu ngạo của người này hắn đã nghe nói vô số lần, nhưng giáp mặt lĩnh giáo lại là lần đầu tiên. Mạnh Tường liếc sang mấy người kia bọn Lưu Hi Văn, lạnh lùng nói: "Kiểm tra bọn họ!"

]Trương Dương hôm nay triệt để bị chọc giận rồi, hắn cản ở trước mặt bọn Lưu Hi Văn, hừ lạnh một tiếng, chỉ vào hơn ba mươi công an đặc công ở trước mặt, nói: "Tôi cũng muốn xem xem, ai con mẹ nó dám tới đây nào!"

Mày rậm của Mạnh Tường nhíu chặt lại, gã đánh mắt ra hiệu cho trợ thủ ở bên cạnh, chuyện này hôm nay phải áp dụng một số thủ đoạn, nếu không thì không chấn nhiếp được thằng ôn con bố láo này.

Trợ thủ Dương Đông Lượng của Mạnh Tường là cao thủ bác kích tự do, ở trong cuộc thi võ đặc công tỉnh nhiều lần giành được chức quán quân, Mạnh Tường đối với Dương Đông Lượng rất có lòng tin, gã trước khi đến đã suy nghĩ kỹ chuyện này, nếu như không cần thiết, gã cố gắng không muốn trở mặt với Trương Dương, nhưng thái độ của Trương Dương cũng quá man hoành, căn bản không có ý phối hợp công tác với họ, cho nên cần Dương Đông Lượng ra tay chấp nhiếp hắn một chút. Đừng nhìn bọn họ có tới hơn ba mươi công an đặc công tới, đa số đều được trang bị súng, nhưng người mà bọn họ phải đối diện dẫu sao cũng là cán bộ quốc gia và phóng viên, không phải tội phạm, đây mới là chỗ khó giải quyết.

Dương Đông Lượng nhìn thấy ánh mắt của cục trưởng thì cũng hiểu ý, hắn bước tới trước mặt Trương Dương, mỉm cười nói: "Chủ nhiệm Trương, ngài đừng nóng giận, lên xe uống trà trước đã!" Hắn vươn tay ra muốn nắm lấy vai Trương Dương, ở trong mắt hắn, chỉ cần mình chế trụ được Trương Dương, bức hắn rời khỏi hiện trường, mấy phóng viên khác khẳng định sẽ dễ đối phó thôi. Hắn tính là tóm lấy vai Trương Dương, rồi chế trụ cánh tay của hắn, dựa vào lực lượng của mình, khẳng định sẽ khiến Trương Dương cả người tê dại, mất đi năng lực phản kháng.

Bất kể là Mạnh Tường hay là Dương Đông Lượng đều sai rồi, bọn họ vẫn còn thiếu hiểu biết về vị Trương đại quan nhân trẻ tuổi mà kiêu ngạo này. Người kiêu ngạo bên trong quan trường khắp nơi đều có thể thấy được, nhưng sự kiêu ngạo chân chính tuyệt không phải là mù quáng, cũng cần phải có thực lực, có chỗ dựa.

Khi tay Dương Đông Lượng vỗ xuống, Trương Dương đã hiểu rõ mục đích của hắn, có điều Trương Dương không hề tránh, hắn căn bản không cho rằng Dương Đông Lượng sẽ tạo thành thương tổn đối với mình, một chưởng của Dương Đông Lượng chụp xuống vai Trương Dương, chỉ cảm thấy chỗ hạ tay xuống trơn tuột, giống như hoàn toàn không có lực, trong lòng Dương Đông Lượng không khỏi cả kinh, nhưng hắn ra tay rất nhanh, thức thứ hai đã lập tức được đánh ra, muốn vặn cánh tay của Trương Dương, Trương Dương ối dà một tiếng, thân thể hơn trầm xuống, tựa hồ như mất đi thăng bằng, hướng vào trong ngực Dương Đông Lượng.

Dương Đông Lượng cũng rất giảo hoạt, kêu lên một tiếng: "Chủ nhiệm Trương cẩn thận." hắn nắm lấy cổ tay của Trương Dương thừa cơ kéo vào lòng mình, hắn là muốn chế trụ Trương Dương, người ngoài không nhìn ra tiểu động tác của hắn, còn cho rằng là hắn có ý tốt muốn đỡ Trương Dương.

Cái mà Dương Đông Lượng đánh là bàn tính như ý, nhưng hắn lại đánh giá không đúng thực lực của Trương Dương, khi Trương Dương tới gần thân thể hắn, vai đột nhiên phát lực, cao thủ võ công đều biết, khoảng cách càng gần thì phát lực càng khó, Dương Đông Lượng căn bản không ngờ tới dưới điều kiện tiên quyết hai người gần nhau như vậy, mà vai của Trương Dương lại bộc phát ra được lực lượng cường đại dường ấy, hắn cảm thấy một cổ lực lượng từ vai Trương Dương giống như thủy triều đập vào ngực hắn, Dương Đông Lượng dưới lực lượng cường đại này hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng, hắn hự một tiếng, buông tay Trương Dương ra, liên tiếp lui về phía sau mấy bước.

Coi như Dương Đông Lượng có chút bản lĩnh, không ngờ có thể chịu được một đòn này của Trương Dương mà không bay ra, nhưng hắn càng cố chịu thì thương tổn càng nặng, cổ họng bỗng dưng ngòn ngọt, một dòng nhiệt lưu không chịu được khống chế mà phun ra, một cú đâm này của Trương Dương khá độc, đâm cho Dương Đông Lượng hộc máu.

Cảnh sát ở xung quanh cũng không nhìn rõ đã xảy ra chuyện gì, tiếp xúc giữa hai người là chuyện chỉ trong nháy mắt, không ai rõ Dương Đông Lượng vì sao lại đột nhiên hộc máu.

Trương Dương nói: "Đồng chí cảnh sát này đúng là tốt quá, sức khỏe không tốt mà vẫn còn tới đỡ tôi, anh mau đi khám bệnh đi."

Dương Đông Lượng tức giận đến sắc mặt trắng bệch, nhưng bị Trương Dương va cho một cú, khí huyết nhộn nhạo, trong nhất thời ngay cả nói cũng không nói ra được.

Mạnh Tường nhìn ra Dương Đông Lượng ăn đòn, gã nói với Trương Dương: "Chủ nhiệm Trương, phiền anh phối hợp với công tác của chúng tôi."

Trương Dương nói: "Phối hợp cái gì? Tôi không có tội, các anh muốn bắt tôi thì cứ tới đây, tôi đảm bảo tôi nhất định sẽ không phản kháng! Quốc gia chúng ta là một xã hội pháp trị, đừng tưởng các khoác lên tấm da cảnh sát là có thể muốn làm gì thì làm, là có thể đại biểu cho pháp luật, phối hợp với các anh ư? Tôi nhổ vào! Biết cái gì gọi là không làm việc trái với lòng thì nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa không? Biết cái gì gọi là đúng lý hợp tình không? Chính là tôi đây! Đám người các anh tới đây muốn làm gì cho rằng tôi không biết à, trong lòng tôi biết rõ lắm đây, muốn bắt tôi ư? Con mẹ nó việc đéo gì phải giả vờ khách khí như vậy, mời tôi hiệp trợ điều tra ư, đm! Làm đĩ mà còn muốn lập đền thờ chinh tiết chính là các anh đó, không phải là muốn bắt tôi ư? Con mẹ nó lên hết đây! Dựa vào bản sự mà bắt tôi đi, đừng có đứng đó mà giả vờ tử tế!"

Mạnh Tường cũng phát hỏa rồi, thằng này cứng mềm đều không chịu. Là hán tử ai mà không có chút tính nóng? Trương Dương anh có khệnh hơn nữa thì chẳng qua cũng chỉ là một cán bộ cấp ban, Mạnh Tường tôi trên cấp bậc cũng đâu có kém gì anh, vả lại, ở trước mặt nhiều thuộc hạ của tôi như vậy, anh chửi tôi thành cái gì rồi, tôi hôm nay nếu cúi đầu làm cháu anh, sau này ở phân cục khu khai phá làm sao mà ngẩng đầu lên được nữa? Nghĩ như vậy, Mạnh Tường liền đưa ra quyết định, gã gật đầu nói: "Chủ nhiệm Trương đối với chúng ta có chút hiểu lầm, mời chủ nhiệm Trương lên xe, chúng ta tới phân cục nói chuyện, đừng tranh luận ở đây để tránh tạo thành ảnh hưởng không tốt."

Bốn gã cảnh sát vây quanh Trương Dương, ý tứ của cục trưởng Mạnh rất rõ ràng. Bọn họ có nhiều người, bọn họ rất vững dạ. Nhưng không đợi vòng vây của họ thành hình, Trương Dương đã giống như điện xẹt xông tới trước mặt Mạnh Tường.

Mạnh Tường còn chưa rõ là có chuyện gì thì thấy Trương Dương đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, gã cũng bị dọa cho toát mồ hôi hột, con mẹ nó, thằng ôn này là người hay quỷ vậy?

Trương Dương chỉ dọa gã chút thôi, nhưng mấy cảnh sát ở bênh cạnh lại không cho rằng như vậy, bọn họ cho rằng Trương Dương muốn gây bất lợi cho Mạnh Tường, liền hô lên: "bảo vệ cục trưởng!" Một cảnh sát trẻ tuổi trong số đó vì quá khẩn trương, soạt một cái rút súng ra, mũi súng chỉ vào Trương Dương: "Giơ tay lên... nằm xuống đất.. hai tay đặt sau gáy..."

Trương Dương đột nhiên quay dầu lại, tức giận nhìn tên cảnh sát trẻ đó: "Mày con mẹ nó nói cái gì cơ?"

Mạnh Tường so với Trương Dương còn khẩn trương hơn, gã biết bối cảnh của Trương Dương, nhưng những cảnh sát đi cùng hắn thì không biết, gã vội vàng nói: "Đừng nổ súng, bỏ súng xuông!" Gã thấy chuyện vốn không nên trở thành như thế này.

Một chiếc Audi hối hả chạy tới hiện trường, chủ nhiệm hội quản ủy khu khai phá Liêu Bác Sinh cùng hai cán bộ khu khai phá đi xuống, thật ra Liêu Bác Sinh chỉ là trùng hợp đi qua đây, nếu không phải nhìn thấy nhiều xe cảnh sát như vậy, bản thân y cũng quên mất đây là mệnh lệnh của mình, Mạnh Tường nhìn thấy Liêu Bác Sinh tới, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm anh con mẹ nó hạ cho tôi cái mệnh lệnh chó chết gì thế này, loại chuyện đắc tội với người ta này anh không tự mình đi làm, lại bắt tôi giơ đầu chịu báng, bảo tôi ra làm kẻ đầu thối, thằng ôn Trương Dương này quá khó đối phó. Mạnh Tường rất biết mỉa mai, gã nói với Trương Dương một câu: "Lãnh đạo của chúng tôi tới rồi, có gì bất mãn thì anh tìm ông ta mà nói." Giọng nói không lớn, Trương Dương có thể nghe thấy, nhưng Liêu Bác Sinh thì lại không nghe được, ý đồ trốn tránh trách nhiệm của Mạnh Tường rất rõ ràng.

Trương Dương nheo mắt lại, khinh thường nhìn Liêu Bác Sinh, vị thư ký trưởng chính phủ thành phố Đông Giang, chủ nhiệm hội quản ủy khu khai phá Đông Giang này hiện tại cuối cùng cũng ra mặt rồi.

Liêu Bác Sinh khí thế vẫn rất thịnh, ít nhất cho tới bây giờ y cho rằng tất cả vẫn không thoát khỏi tầm khống chế của mình, biểu hiện của phía Nam Tích quá khẩn trương, cũng quá kích tiến, chuyện nước bị ô nhiễm nếu đã xảy ra, hai bên nên tâm bình khí hòa tham thảo phương pháp giải quyết vấn đề chứ không phải là đối kháng, Liêu Bác Sinh vừa rồi cũng gọi điện thoại cho phía thành phố Nam Tích, y sai cảnh sát tới đây cũng không phải là để nhằm vào Trương Dương, mà là để khống chế dư luận, y không muốn chuyện nước ô nhiễm bị đưa tin ra ngoài, kinh nghiệm công tác trường kỳ cho y biết, chuyện chỉ cần có dư luận tham dự vào thì chắc chắn không phải là chuyện tốt.

Liêu Bác Sinh quan sát Trương Dương rồi nói: "Cậu là Trương Dương?"

Trương Dương gật đầu nói: "Là tôi!"

Liêu Bác Sinh nói: "Có vấn đề gì có thể trực tiếp tìm tôi giải quyết, đừng kích động, mọi người đều là đồng chí, đừng phát sinh mâu thuẫn bên trong."

Trương Dương nghĩ thầm ông đúng là đứng nói thì không đau lưng, hôm nay sau khi tới Đông Giang lại không tìm được ông, hiện tại lộ diện rồi thì tư thái lại bày ra rõ cao. Trương Dương nói: "Tôi sáng hôm nay đã tới tìm ông rồi, nhưng chủ nhiệm Lêu ông cũng khó tìm quá!"

Liêu Bác Sinh nói: "Khu khai phá mỗi ngày đều có rất nhiều chuyện phải làm, buổi sáng tôi đi họp, án chiếu theo quy định của thị lý thì phải tắt di động."

Trương Dương chỉ vào cảnh sát ở xung quanh, nói: "Chủ nhiệm Liêu, tôi phạm tội gì mà ông bảo nhiều cảnh sát như vậy tới vây tôi?"

Liêu Bác Sinh cười nói: "Hiểu lầm thôi!" Chuyện đã phát triển tới mức này, y không ngờ còn không biết xấu hổ nói ra hai chữ hiểu lầm này, người muốn làm chính trị, tố chất tâm lý chính là phải như vậy, Liêu Bác Sinh tỏ ý bảo Trương Dương và y đi sang một bên nói chuyện, Liêu Bác Sinh nói khẽ: "Tiểu Trương, những phóng viên phóng viên có phải là cậu mời tới không?"

Trương Dương hỏi ngược lại: "Chủ nhiệm Liêu, những cảnh sát này có phải là ông phái tới không?"

Liêu Bác Sinh nói: "Tiểu Trương à, quan hệ giữa hai thành phố Đông Giang và Nam Tích trước giờ luôn rất mật thiết, tôi hi vọng cậu phải xuất phát từ đại cục, đừng bởi vì lợi hại nhất thời mà xem nhẹ lợi ích lâu dài của hai bên." Những lời này của Liêu Bác Sinh thoát nghe thì rất lớn, nhưng trên thực tế thì không có nội dung gì, ở trong mắt Trương Dương thì chỉ là những lời sao rống, thiếu lực độ, Trương Dương nói: "Đại cục tôi không hiểu, lợi ích lâu dài tôi cũng không thấy được, tôi chỉ nhìn thấy khu vườn công nghiệp quốc tế các vị thải nước bẩn ngừng vào sông Thoan, mà đông đảo thị dân của chúng tôi bình thường chính là dùng nước sông Thoan để sinh hoạt. Là lợi ích của chúng tôi bị tổn hại, tôi đại biểu thị chính phủ, thị ủy Nam Tích trịnh trọng yêu cầu các vị dừng hành vi xả nước, dừng hành động làm ô nhiễm sông Thoan."

Liêu Bác Sinh nói: "Tiểu Trương, tình huống cụ thể chắc là cậu chưa rõ, công nhân của chúng tôi đang sửa gấp ống nước, trước mắt tiến triển rất thuận lợi."

Trương Dương nói: "Sửa gấp và dừng xả là hai chuyện khác nhau, nếu biết đã tạo thành ô nhiễm nước, vì sao không lập tức đình chỉ xả nước? Chủ nhiệm Liêu, Nam Tích chúng tôi chẳng lẽ phải gánh chịu trường tai nạn mà các ông tạo ra ư?"

Liêu Bác Sinh cố kiên nhẫn nói: "Tiểu Trương, tôi đã liên hệ với lãnh đạo của các cậu rồi, lần này tổn thất mang đến cho Nam Tích vì nước bị ô nhiễm, chúng tôi sẽ bồi thường, chuyện hôm nay liên quan tới hình tượng của chính phủ, cũng không thích hợp bị đưa tin, tiểu Trương, hy vọng cậu có thể xuất phát từ đại cục, trăm ngàn lần đừng bởi vì xung động nhất thời mà bôi nhọ chính phủ chúng tôi.”

Trương Dương phát hỏa rồi, rõ ràng là họ làm việc xấu, sao ngược lại thành mình bôi nhọ chính phủ? Trương Dương nói: "Là ai bôi nhọ chính phủ? Nam Tích chúng tôi là phía bị hại, cho dù những phóng viên này là tôi mời tới, cũng chẳng qua là muốn nói ra sự thực thôi, sao? Đã là các ông làm sai, vì sao lại sợ công chúng biết?"

Liêu Bác Sinh nói: "Tiểu Trương, cậu bảo phóng viên đưa tin chuyện này chỉ tổ tạo thành tình tự tiêu cực trên xã hội, cũng không có lợi gì cho giải quyết vấn đề." Lúc này một cán bộ dưới tay y đi tới, mặt lộ ra vẻ vui mừng, nói: "Chủ nhiệm Liêu, chỗ hở của ống xả đã được hàn xong rồi, chắc là trong nửa tiếng nữa sẽ có thể giải quyết vấn đề nước bẩn."

Liêu Bác Sinh nghe thấy tin tức này không khỏi thở phào nhẹ nhõm, có chút đắc ý liếc Trương Dương nói: "Chủ nhiệm Trương, cậu thấy chưa, tôi đâu có lừa cậu, từ lúc nước bẩn bị rò, chúng tôi đã đầu nhập tất cả lực lượng kỹ thuật có khả năng đi giải quyết, chuyện này sắp được giải quyết xong rồi. Thế này đi, tôi và cậu cùng tới hiện trường sửa chữa xem."

Trương Dương nghe nói ông xả nước bẩn đã được hàn xong, hỏa khí trong lòng tất nhiên là đỡ đi nhiều, hắn gật đầu nói: "Đi thì đi, để các phóng viên cùng đi đi!"

Liêu Bác Sinh do dự một chút rồi lập tức gật đầu, chỉ cần ông xả bị rò được hàn xong, chuyện xấu sẽ thành chuyện tốt, trọng điểm tuyên truyền tin tức có thể từ vạch trần ô nhiễm biến thành ca tụng bọn họ sửa chữa kịp thời, tin tức đều là do con người viết, chỉ cần bỏ chút công phu là có thể lái theo phương hướng phát triển có lợi đối với mình.

Mạnh Tường nhìn Trương Dương và mấy phóng viên đó đi theo Liêu Bác Sinh tới hiện trường sửa chữa, trong lòng càng cảm thấy tức giận, Liêu Bác Sinh này thật là bỉ ổi, bảo gã đến điều tra đám phóng viên này, rồi vòng một vòng lại thành y là người tốt, thế này chẳng phải là bán đứng phía cục công an bọn họ sao

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK