Mục lục
[Dịch] Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Dương cười cười đi đến hướng Đông Tú Tú, đến trước mặt cô gật đầu nói : "Lá gan không nhỏ, trộm đồ còn dám công khai đi đến chổ chúng tôi diễu võ dương oai"

Đông Tú Tú tỏ vẻ không sao cả nhìn bốn phía một chút : "Anh làm việc ở chổ này à, tôi còn tưởng rằng phó thị trưởng hẳn là phải làm việc bên trong tòa thị chính chứ, thì ra chỉ là một quản đốc thôi"

Trương Dương nói : "Đồ đâu?"

Đông Tú Tú nói : "Tôi từ xa đến đây đưa đồ cho anh, một chút đạo đãi khách mà anh cũng không hiểu, nói thế nào cũng phải mời tôi uống trà chứ?"

Trương Dương cười ha hả, hắn bắt đầu nghĩ chuyện này có chút thú vị. Có một thứ có thể kết luận, Đông Tú Tú không phải là trộm cướp bình thường, bằng không thì cô ta cũng không dám công khai đến đây, hơn nữa cũng không có bất kỳ biểu hiện sợ hãi nào cả. Trí tò mò của Trương đại quan nhân một khi bị kích thích lên, thì sẽ tìm tòi đến cùng, hắn đưa Đông Tú Tú đến phòng khách.

Mời Đông Tú Tú ngồi xuống ghế sô pha xong, Trương Dương mở tủ lạnh lấy một chai nước qua đưa cho cô.

Đông Tú Tú cũng không khách khí, cầm lấy chai nước mở ra rồi uống.

Trương Dương nói : "Uống chi, sau đó không còn cơ hội uống đâu"

Đông Tú Tú nói : "Có ý gì, anh muốn đổi ý?"

Trương Dương nói : "Bây giờ tôi đang rất là mâu thuẫn, đối mặt với một phần tử tội phạm tôi hẳn là nên giữ gìn tôn nghiêm của pháp luật hay là hết lòng tuân thủ lời hứa của mình"

Đông Tú Tú nói : "Bây giờ nói rõ nhé, tôi giao đồ lại cho anh, chuyện này dừng ở đây, anh không thể truy cứu nữa!"

Trương Dương nói : "Cô thấy mình còn có tư cách nói điều kiện với tôi sao? Bây giờ là cô tự chui đầu vào lưới, tôi bắt được cô, đồ còn không tự nhiên trở về sao/"

Đông Tú Tú nói : "Anh có cái bản lĩnh kia sao?"

Trương Dương cười nói : "Không phải ai cũng là đồ ăn hại như Lôi Quốc Thao kia đâu!" Nói vừa dứt câu, thằng nhãi này vung tay nhanh như điệm, điểm ngay huyệt đạo của Đông Tú Tú, ngày hôm qua truy đuổi trên xe lửa đã làm cho hắn nhận thức được thực lực của đối phương rồi. Với tình trạng thân thể của hắn hiện nay thì khó mà có thể khống chế được Đông Tú Tú, cho nên hắn cần phải ra tay bất ngờ, Trương đại quan nhân hoặc là không ra tay đơn giản, ra tay rồi thì phải là một kich tất trúng.

Thân thể của Đông Tú Tú đứng đờ ra đó, chai nước trong tay không giữ được nên rơi xuống đất, Trương Dương nhẹ nhàng tiếp lấy nó.

Đông Tú Tú cả giận nói : "Anh ... anh thật đê tiện!"

Trương Dương cười tủm tỉm nói : "Gậy ông đập lưng ông thôi, cô hình như không có tư cách nói tôi!"

Đông Tú Tú nói : "Anh thả ra, chúng ta từ từ nói chuyện!"

Trương Dương nói : "Bây giờ cô còn tư cách nói điều kiện với tôi sao?"

Đông Tú Tú nói : "Đồ tôi đã mang đến rồi, anh đã nói chỉ cần mang đồ đến cho anh, thì anh sẽ không truy cứu nữa!"

Trương đại quan nhân đã hoàn toàn nắm giữ quyền chủ động trong tay, hắn vui cười hớn hở nói : "Lời này không đủ để thuyết phục tôi!"

Đông Tú Tú nói : "Phó thị trưởng Trương, tôi nghĩ đây là một sự hiểu lầm!"

Trương Dương cười nói : "Tôi nói tiểu nha đầu này, nói láo sao không hề đỏ mặt chút nào vậy? Hiểu lầm? Cô làm Lôi Quốc Thao hôn mê, sau đó trộm đi nhiều đồ như vậy, bây giờ lại nói là hiểu lầm, nếu theo như cách nói của cô, thì phân nửa tội phạm ở trong tù đều là vô tội cả!"

Đông Tú Tú đã không còn cách nào hết, thở dài nói : "Đồng chí Trương Dương, chuyện này thật ra là một hiểu lầm, tôi là nhân viên công tác của cục bảy quốc an!"

Trong lòng Trương Dương ngẩn ra, hắn đã sớm phát hiện ra thân phận của Đông Tú Tú rất khả năng, không giống một nữ trộm thông thường, bây giờ những lời nói của cô ta đã nghiệm chứng suy đoán của hắn.

Đông Tú Tú hiển nhiên là không biết lúc này mình đang đối nghiệp với một đồng nghiệp của quốc an, cô nhẹ giọng nói : "Cục an toàn quốc gia, anh hẳn là có nghe nói! Cục bảy của chúng tôi phụ trách công tác sưu tập tình báo gián điệp nước ngoài!"

Trương Dương cười hắc hắc một tiếng, nói : "Cô đóng phim hay lắm, nói với tôi những lời này làm gì? Tôi giao cô cho cục công an, cô ở đó mà nói với bọn họ đi!"

Đông Tú Tú khẩn trương nói : "Đừng! Ngàn vạn lần đừng! Tôi cho anh xem giấy tờ chứng minh!"

Trương Dương nói : "Bớt đùa giỡn đi!"

Đông Tú Tú nói : "Lần này tôi phụ trách theo dõi Lôi Quốc Thao, có chứng cứ cho thấy, Lôi Quốc Thao và thế lực bên ngoài cấu kết bán đứng cơ mật thương nghiệp quốc gia để thu lợi, trộm túi đồ của hắn, mục đích là muốn tìm kiếm chứng cứ, về phần lấy túi du lịch của hắn, chỉ là vì muốn tạo biểu hiện giả của vụ mất trộm thôi, tôi cũng không ngờ rằng hai người lại ở chung một chổ!"

Trương Dương đã có chút tin tưởng.

Đông Tú Tú nói : "Bức tranh chữ tôi đã mang đến đây, ở ngay trong túi!"

Trương đại quan nhân cầm lấy cái túi của Đông Tú Tú, kéo khóa ra, thò tay vào bên trong một chút, lấy ra một cuộn giấy, lôi ra nhìn ... thì ra là băng vệ sinh !!!

Khuôn mặt của Đông Tú Tú đỏ bừng lên như lửa đốt, hận không thể tìm một cái lổ mà chui vào.

Trương đại quan nhân cười vui vẻ, xem ra nữ đặc công cũng có kỳ sinh lý. Thằng nhãi này rốt cục đã tìm được bức tranh chữ của Kiều lão, xác định là không lầm, rồi mới ném cái túi trở về sô pha, tiện tay giải huyệt cho Đông Tú Tú.

Đông Tú Tú xoa xoa cánh tay, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Trương Dương.

Trương Dương nói : "Quốc an các người làm việc quang minh chính đại một chút không được sao?"

Đông Tú Tú nói : "Muốn tìm được chứng cứ lại không muốn đánh cỏ động rắn, chỉ có thể dùng phương pháp này, thị trưởng Trương, tôi muốn anh phối hợp với công tác của chúng tôi!"

Trương đại quan nhân lập tức lắc đầu như đúng rồi : "Tôi không có hứng thú với quốc an của các người, bây giờ cô đã trả đồ lại cho tôi, chúng ta coi như xong"

Đông Tú Tú nói : "Tôi cũng không phải là muốn anh làm cái gì cả, chỉ là muốn anh hỗ trợ giữ bí mật thôi, chuyện của Lôi Quốc Thao, có thể coi như là chưa từng xảy ra chuyện gì cả?"

Vẻ mặt của Trương Dương đầy nụ cười xấu xa : "Vì sao tôi phải đáp ứng cô, tôi có chổ tốt gì?"

Đông Tú Tú hiểu lầm ý của hắn, dựng mày lên nói : "Phó thị trưởng Trương, mời tự trọng!"

Trương đại quan nhân cười ha hả nói : "Tôi nói này, cô trộm túi du lịch của tôi, đổi lại chỉ có một bức tranh chữ, đồ khác đâu?"

Đông Tú Tú nói :" Bộ đồ rách nát kia tôi đã ném đi rồi!" Cô ta lôi một xấp tiền mặt từ trong túi ra đặt trước mặt của Trương Dương : "Đây là tôi tim được trong ba lô của Lôi Quốc Thao, những cái khác tôi đã ném rồi, cái này coi như bồi thường tổn thất cho anh"

Trương Dương đã rõ ràng, người ta làm vậy gọi là chia của đó, dùng tiền để lấp miệng của mình lại, Trương Dương cũng vui vẻ nhận lấy, dù sao thì cũng không thể làm công không được.

Đông Tú Tú đứng dậy nói : "Về thân phận của tôi, và chuyện đã xảy ra trên xe lửa, tôi nghĩ anh không nên nói cho bất kỳ kẻ nào biết, liên quan đến an toàn quốc gia, thân là một đảng viên, một cán bộ quốc gia, anh phải rõ ràng tầm quan trọng của chuyện này" Cô ta đem chứng minh thân phận của mình ra đưa cho Trương Dương, Trương Dương cầm lấy nhìn một chút, hẳn không phải là giả đâu, bởi vì trên chứng minh có ký hiệu chống giả đặc thù, người ngoài không nhận ra được.

Trương Dương đem chứng minh ném trả lại cho cô ta, cười nói : "Được rồi, chỉ cần cô không gây phiền phức cho tôi, tôi sẽ cooi như chuyện này chưa từng xảy ra" lòng hiếu kỳ của thằng nhãi này vẫn còn chưa được thỏa mãn : "Vậy ... trong túi của Lôi Quốc Thao rốt cục là có cái gì?"

Đông Tú Tú đi rồi, Đông Tú Tú liền liên hệ với Hình Triêu Huy một chút, đem chuyện của Đông Tú Tú nói ra, Hình Triêu Huy nghe thấy Trương Dương có xảy ra xung đột với cục bảy của quốc an, không khỏi nở nụ cười.

Trương Dương nói : "Anh cười cái gì? Chuyện này có phải là do anh sai khiến không?"

Hình Triêu Huy nói : "Có liên quan gì đến tôi? Các cục của quốc an đều được phân công rất rõ ràng, cục bốn của chúng ta quản lý chuyện bên Ma Cao Đài Loan, còn cục bảy phụ trách thu thập tình báo gián điệp nước ngoài, chuyện của bọn họ tôi không có quyền hỏi đến"

Trương Dương nghe Hình Triêu Huy nói khẳng định như vậy, cũng tin tưởng là hắn ta không có liên quan.

Trương Dương cười nói : "Nếu như không phải là vì bức tranh chữ này, phỏng chửng lần này tôi đã bị trộm không công rồi. Đông Tú Tú sau khi nhìn thấy được tên của Kiều lão, cô ta sợ bởi vì bức tranh chữ này sẽ gây ra sóng to gió lớn, cho nên mới chủ động tìm đến tôi, trả đồ lại cho tôi!"

Hình Triêu Huy cũng nói : "Tôi vừa tra qua, trong cục bảy không có ai tên là Đông Tú Tú cả, xem ra cô ta khẳng định là không nói tên thật cho cậu biết"

Trương Dương nói : "Mặc kệ cô ta, cô ta đưa cho tôi bảy ngàn đồng nè, hôm nay gặp mặt uống rượu!"

Hình Triêu Huy nói : "Chuyện của Lưu Khánh Vinh có tiến triển gì không?"

Trương Dương nói : "Đến lúc này vẫn đang thành thật lắm, ngoại trừ phát hiện ra hắn thích đàn ông, thì những cái khác đúng là không có"

Hình Triêu Huy nói : "Tập trung một chút, thường thường ngay trong thời điểm chúng ta chủ quan, bọn họ sẽ có động tác!"

Trương Dương nói : "Được rồi, tôi có chuyện muốn nhờ anh một chút!"

Hình Triêu Huy mẫn cảm nói : "Chuyện thăng quan thì miễn bàn, chúng tôi không thích hợp tham dự vào sự vụ tại địa phương"

Trương Dương nói : "Tôi còn chưa mở miệng mà, anh khẩn trương cái gì?"

Hình Triêu Huy cười ha hả một tiếng, nói : "Nói đi!"

"Hai ngày trước tôi đã đạp hộp đêm Kim Toa tại Giang thành, bà chủ là Vương Quân Dao, là em gái của sở trưởng Vương Bá Hành, tôi muốn điều tra bà ta một chút, vì sao bà ta lại muốn mở hộp đêm tại Giang thành"

Hình Triêu Huy nói : "Chuyện này cũng không khó, trở về tôi sẽ để ý, một khi có tin tức, tôi sẽ lập tức thông báo cho cậu!"

Hai người lúc chuẩn bị cúp điện thoại, thì Hình Triêu Huy mới nói một câu : "Trương Dương, không ngờ cậu và Kiều lão lại quen thuộc như vậy, có cơ hội giúp tôi xin một bức tranh chữ đi"

Trương đại quan nhân cười nói :" Tôi và Kiều lão còn chưa quen thuộc đến mức đó đâu"

Hình Triêu Huy nói : "Thật không vậy hả?"

"Không lừa anh, nếu như là thân quen đến trình độ đó, thì cái vị trí của anh đã sớm là của tôi rồi"

Tin tức Trương Dương lấy được một bức tranh chữ từ chổ của Kiều lão nhanh chóng truyền đi khắp các lãnh đạo của Giang thành, bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã còn đặc biệt đến coi bức tranh chữ này, trước mặt toàn thể thường ủy biểu diễn một phen, bí thư Đỗ cất giọng đọc thật diễn cảm : "Đại bằng nhất nhật đồng phong khởi, phù diêu trực thượng cửu vạn lý! Rất khí phách, danh tác, Kiều lão ra tay đúng là không giống người thường!" Tuy rằng lúc này Đỗ Thiên Dã đúng là có vuốt mông ngựa của Kiều lão, nhưng mà cái này cũng là nói từ trong đáy lòng của ông, bức tranh chữ của Kiều lão thật sự rất hợp với tình hình.

Đỗ Thiên Dã nói : ": "Kiều lão đã biểu hiện ra sự quan tâm đến sân bay mới của chúng ta, ông mong muốn sân bay mới Giang thành của chúng ta có thể xây dựng chất lượng cao, tiêu chuẩn cao, xúc tiến kinh tế của Giang thành phát triển, xúc tiến cải cách của chúng ta đi nhanh!" Lời nói này tất cả đều là do một mình Đỗ Thiên Dã bày ra cả.

Tất cả thường ủy đồng thời vỗ tay, cái này không phải là vỗ tay vì Đỗ Thiên Dã, mà là vỗ tay vì Kiều lão.

Ánh mắt mọi người đều quan tâm đến bức tranh chữ này, Tả Viên Triêu mở đầu khen : "Bức tranh chữ của Kiều lão quả thật rất tốt, nhìn nhẹ mà có lực, nhìn kỹ thì có chút phấn khởi, làm cho chúng ta nhìn mà muốn sôi trào nhiệt huyết, cổ vũ cho tinh thần làm việc của chúng ta, tôi đề nghị bức tranh chữ này treo ở công trường sân bay mới, để cho tất cả khách từ kinh thành đến đều có thể nhìn thấy đầu tiên!"

Đỗ Thiên Dã cười nói : "Thị trưởng Tả có cùng một suy nghĩ với Trương Dương, bây giờ Trương Dương đã làm tốt quảng cáo, ngày hôm nay đã bắt đầu để tại công trường" Những lời này của ông mang ý tứ trào phúng, Tả Viên Triêu cậu đề nghị cái gì chứ? Chẳng qua chỉ là bắt chước người khác mà thôi.

Tả Viên Triêu có chút xấu hổ, trước mặt nhiều thường ủy như vậy cũng không thể không có phản ứng lại, gã mỉm cười nói : "Tôi thấy hắn là nên lập một cái tại khu khai phá, sau này bên đầu tư nhìn thấy được bức tranh chữ của Kiều lão nhất định là sẽ càng thêm tràn ngập lòng tin"

Đỗ Thiên Dã nói : "Kiều lão là một người không coi trọng hình thức, ông viết bức tranh chữ này mục đích là muốn chúng ta lãnh ngộ tinh thần của ông, chứ không phải là muốn chúng ta làm bệnh hình thức gì cả, tôi đã thương lượng với Trương Dương rồi, hắn đồng ý dâng ra bức tranh chữ của Kiều lão, chờ sau khi làm tốt thì sẽ treo trong phòng họp của chúng ta, mọi người có chịu không"

Đương nhiên là không ai dám nói không chịu, tất cả thường ủy đều cùng nhau vô tay, bao gồm của Tả Viên Triêu, chỉ là trong lòng gã tràn ngập buồn bực, lúc trước biết phó tổng lý Văn là cha nuôi của Trương Dương, nhưng hắn ta quen biết với Kiều lão khi nào chứ? Người có thể làm cho Kiều lão vui vẻ tặng tranh chữ cũng không nhiều, Trương Dương tự nhiên lại có được cái mặt mũi này, thằng nhóc này về sau càng không thể đắc tội được.

Đỗ Thiên Dã nhìn biểu tình kính sợ của các thường ủy, trong lòng thật sự đúng là khuây khỏa rất nhiều, lần này Trương Dương đã giúp ông tránh được một kiếm, loại bỏ chính kiến không nói, địa vị của Kiều lão trong chính đàn là không thể nghi ngờ. Mấy tên thường ủy do Tả Viên Triêu dẫn đầu bởi vì Đỗ Thiên Dã lên làm bí thư thị ủy mà xảy ra mâu thuẫn, cho nên thường xuyên gây khó dễ cho ông, Trương Dương mang đến bức tranh chữ này đã làm chấn động bọn họ, trong thể chế, lời đồn và sự thật cũng quan trọng như nhau, bởi vì người thông minh trong thể chế thật sự rất nhiều, mà người càng thông minh thì càng thích suy nghĩ nhiều, càng suy nghĩ nhiều thì cố kỵ cũng càng nhiều, đến cuối cùng lại dễ dàng lầm tưởng. Đỗ Thiên Dã chính là muốn cho đám người này suy nghĩ miên man, muốn bọn họ lầm tưởng rằng giữa Trương Dương và Kiều lão có quan hệ nào đó không muốn cho người khác biết.

Đỗ Thiên Dã nhân cơ hội này nói : "Xây dựng sân bay mới là công trình quan trọng nhất của Giang thành chúng ta, làm người phụ trách công trình này, đến nay Trương Dương vẫn chỉ là cán bộ cấp phó xử, cái này không tương xứng với thành tích xuất sắc của hắn, tôi thấy có thể suy nghĩ đề bạt đặc biệt một chút"

Tả Viên Triêu va Mã Ích Dân nhìn nhau, hay đấy! Đỗ Thiên Dã muốn đề bạt Trương Dương lên cấp chính xử, cấp chính xử hai mươi hai tuổi, trong toàn bộ Trung Quốc cũng không tìm thấy được mấy người, tốc độ thăng quan của thằng nhãi này còn nhanh hơn cả trực thăng nữa.

Mã Ích Dân nói :" Bí thư Đỗ, trong điểm này tôi không có cùng ý kiến!"

Đỗ Thiên Dã đoán chắc rằng sẽ có người nhảy ra phản đối, ông mỉm cười nói : "Có ý kiến cứ nói ra, mọi người cùng nhau nghiên cứu một chút!"

Mã Ích Dân nói : "Tôi cho rằng bây giờ đề bạt Trương Dương lên cấp chính xử còn hơi sớm, tôi nói rõ, không phải là tôi có ý kiến cá nhân gì về Trương Dương, mà chuyện này rất không thỏa đáng. Trương Dương đúng là làm ra không ít thành tích công tác, hất là trong phương diện xây dựng sân bay đã làm ra công lao rất lớn. Đối với chúng ta mà nói, hắn cũng quá trẻ tuổi, trên người còn có nhiều chổ chưa ổn định được, tôi lấy Kim Toa mà nói, khẳng định có người sẽ nói chúng ta là quan báo tư thù, nên mọi người cần phải suy nghĩ một chút, thân là một cán bộ quốc ia, dùng phương thức công tác dã man như vậy, sẽ mang đến ảnh hưởng gì cho xã hội? Dân chúng sẽ nhìn hình tượng chính phủ của chúng ta thế nào? Huống chi loại chuyện như Kim Toa không phải là lần đầu tiên xảy ra, một cán bộ trẻ tuổi như thế, cho dù hắn có năng lực, nếu như không có rèn luyện về tính ổn trọng và ngạo khí, thì sẽ làm cho hắn càng đi càng sai đường, đặt hắn vào vị trí cao quá sớm, chỉ làm cho hắn càng thêm tự cao tự đại"

Bộ trưởng tổ chức Từ Bưu nói : "Cán bộ chúng ta làm việc nên thưởng phạt phân minh, Trương Dương có thành tích công tác tốt hẳn là phải nên thưởng cho hắn"

Mã Ích Dân nói : "Thành tích công tác cũng không chỉ có một người, tổng chỉ huy sân bay mới là bí thư Đỗ, phó chỉ huy là chủ nhiệm Triệu, Trương Dương chỉ là chỉ huy hiện trường, nói đến thành tích, hắn cũng không phải là lớn nhất. Một lần nữa tôi phải nói rõ, tôi không phải là phản đối hắn, cũng không phải là nhằm vào hắn, mà là cho rằng, chúng ta chọn lựa và đề bạt cán bộ hẳn là nên có tiêu chuẩn, cho dù là chuẩn bị đề bạt hắn, thì cũng cần phải thẩm tra tổng hợp lại quá trình"

Tả Viên Triêu gật đầu nói : "Đồng chí Ích Dân nói rất có đạo lý, Trương Dương quả thật có năng lực, nhưng cái này không đủ trở thành một lý do đề bạt cho hắn, một cán bộ không chỉ có năng lực nghiệp vụ mạnh, mà còn phải tổng hợp các tố chất lại, tôi thấy Trương Dương còn thiếu sót một ít" Tả Viên Triêu phản đối chuyện đề bạt Trương Dương quá sớm cũng có nguyên nhân rất đơn giản, gã sợ Đỗ Thiên Dã thông qua Trương Dương sẽ đoạt lấy quyền lợi quan trọng của gã.

Phó thị trưởng Viên Thành Tích nói : "Tôi không phản đối đề bạt Trương Dương, nhưng mà tôi thấy rằng chúng ta cần phải suy nghĩ đến cảm thụ của các đồng chí khác, hai mươi hai tuổi đã là cán bộ cấp phó xử, trong toàn quốc cũng không thấy nhiều, đặc biệt đề bạt không phải là không thể, ch3 là không thể đặc biệt rồi lại đặc biệt. Cho dù có tác dụng cổ vũ cho hắn, nhưng còn các đồng chí khác thì sao? Chúng ta hẳn là có thể thấy được trong thể chế Giang thành còn có rất nhiều đồng chí yên lặng cực khổ làm việc. Có người cực khổ cả đời, nỗ lực cả đời còn chưa đạt đến cấp chính xử, bọn họ mà biết được chuyện này trong lòng có bi quan hay không, có tiêu cực hay không?"

Đỗ Thiên Dã tuy rằng đã dự liệu là có người phản đối rồi, nhưng không ngờ lại nhiều người nhảy ra phản đối như vậy, ông cũng rõ ràng, đám người này phản đối không phải là vì Trương Dương, mà là thông qua chuyện này để phản đối mình, Đỗ Thiên Dã nhìn về hướng Vinh Bằng Phi một chút.

Vinh Bằng Phi biết bí thư Đỗ muốn mình ủng hộ, gã cười nói : "Tôi cho rằng mọi người đều nói có đạo lý cả, thưởng phạt phân minh là cần thiết, Trương Dương có thành tích công tác, hẳn là nên thưởng cho hắn, chỉ là thành phố nên bận tâm đến cảm thụ của các đồng chí khác, dừng để cho các đồng chí khác nghĩ rằng chúng ta đặc biệt chiếu cố cho Trương Dương!"

Đỗ Thiên Dã nhíu nhíu mày, Vinh Bằng Phi lúc này lại tự nhiên câu nệ, không cho ông sự ủng hộ mong muốn.

Vinh Bằng Phi cũng có suy nghĩ riêng của mình, gã cho rằng bây giờ không phải là lúc để đề bạt Trương Dương lên cấp chính xử, Trương Dương vừa mới đập Kim Toa xong, chuyện này vô luận là trong Giang thành hay là trong tỉnh đều có ảnh hưởng quá lớn, Đỗ Thiên Dã đề bạt hắn lên, nói rõ là muốn chống đối với sở trưởng Vương Bá Hành mà, cái này sẽ tạo thành bất lợi cho công tác về sau của Đỗ Thiên Dã.

Chủ nhiệm nhân đại Triệu Dương Lâm nói : "Thưởng phạt phân minh là đúng, Trương Dương làm ra thành tích công tác, có thể lo lắng đến việc khen thưởng một chút, năng nắm hắn được chọn làm một trong mười đại biểu thanh niên ưu tú của Giang thành, một trong mười thanh niên ưu tú của Bình Hải, năm nay chúng ta lại chọn hắn đại biểu cho Giang thành đi làm thanh niên ưu tú" Triệu Dương Lâm năm ngoái vì chuyệ ncủa con rể nên trong vấn đề thanh niên ưu tú đã đấu một trận với Trương Dương rồi, năm nay con rể đảm nhiệm thị trưởng thành phố Phong Trạch, tâm tình cũng thay đổi, cũng vứt bỏ thù cũ với Trương Dương, hợp tác rất là khoái trá.

Tả Viên Triêu nhìn Triệu Dương Lâm bằng cặp mắt đầy hèn mọn, cho rằng lão già này đã ích kỷ đến cực điểm rồi, chỉ lo lắng cho lợi ích chính trị của mình, dọn sẵn con đường chính trị cho con rể của mình, thiếu đi lập trường và nguyên tắc, nói như vậy giống như là giúp cho Trương Dương có thể đi tiếp trên con đường chính trị rồi, nếu như mà Trương Dương được chọn làm một trong mười thanh niên ưu tú của năm nay, thì có thể nghĩ, cho dù năm nay không được lên cấp chính xử, thì sang này chuyện này cũng đã trở thành chắc như đinh đóng cột rồi.

Thường vụ phó thị trưởng Lý Trường Vũ nói : "Tôi có một đề nghị! Căn cứ theo biểu hiện của Trương Dương, có thể suy nghĩ đề bạt hắn lên làm thường ủy của thành phố Phong Trạch!" Lý Trường Vũ vừa nói xong, bên Triệu Dương Lâm cũng lên tiếng : "Tôi thấy không sai, công trình sân bay quan trọng như vậy, làm chỉ huy hiện trường của công trình sân bay, Trương Dương hẳn là nên được làm thường ủy của thành phố Phong Trạch" Ông đang suy nghĩ cho tương lai sau này của con rể Tôn Đông Cường, bỏ ngắn lo dài, nếu như Trương Dương tiến vào trong các thường ủy của thành phố Phong Trạch, thì Tôn Đông Cường trong chính trị sẽ có được quyền lợi riêng của mình, sự tiến vào của Trương Dương chính là tăng thêm quyền nói chuyện của gã, cải biến cục diện độc tài của một mình Thẩm Khánh Hoa ngày trước.

Lần tranh luận này trên cơ bản đã xác định hai sự kiện : Một là Trương Dương sẽ trở thành một trong mười thanh niên ưu tú, còn có thể đại biểu cho Giang thành đi ra ngoài, hai là thằng nhãi này sẽ trở thành thường vụ của thành phố Phong Trạch. Nếu như cái đầu tiên chỉ là cung cấp một chút thành phần chính trị mà nói, thì cái sau đó là cho quyền lợi thật sự, còn có nhiều chổ thực dụng hơn cấp chính xử nhiều. Cái này đại biểu rằng ngày sau Trương Dương sẽ có quyền nói chuyện nhiều hơn tại Phong Trạch, thật sự tiến nhập vào trong tầng lớp lãnh đạo tối cao của Phong Trạch, còn có một ý nghĩa quan trọng hơn là, ngày độc tài của một mình Thẩm Khánh Hoa cũng đã chấm dứt

Sau khi hội nghị kết thúc, Đỗ Thiên Dã đã gọi Vinh Bằng Phi vào trong phòng làm việc của mình, ông có chút không hiểu vì sao Vinh Bằng Phi lại ba phải ngay trong hội nghị khi nãy.

Vinh Bằng Phi đương nhiên biết được nghi vấn trong lòng của Đỗ Thiên Dã, gã cười nói : "Bí thư Đỗ, tôi thấy rằng bây giờ đề bạt Trương Dương lên cấp chính xử còn hơi sớm!"

Đỗ Thiên Dã nói : "Nói tiếp đi!"

Vinh Bằng Phi nói : "Chuyện Kim Toa tuy rằng đã là quá khứ, nhưng mà cơn tức của sở trưởng Vương vẫn chưa tiêu tan, gần đây tôi mới đi họp trong tỉnh về, lúc nhìn thấy ông ta, thái độ của ông ta đối với tôi rất lãnh đạm, rõ ràng là còn ghi hận chuyện này!"

Đỗ Thiên Dã nói : "Ghi hận thì thế nào? Hắn nên quản em gái của mình lại tốt hơn"

Vinh Bằng Phi cười nói : "Bí thư Đỗ, đừng quên ông ta cũng là thường ủy tỉnh ủy, gần đây lãnh đạo tối cao của tỉnh đang bị biến động, lẽ nào ông không nghe thấy một tin đồn nào sao?"

Đỗ Thiên Dã nâng tách trà lên uống một ngụm, thấp giọng thở dài một hơi, nói : "Bình Hải lúc này sẽ không có thời gian yên tĩnh đâu!"

Vinh Bằng Phi nói : "Không chỉ là Bình Hải, trong thể chế, lúc nào cũng có tranh đấu cả, tỉnh đang đối mặt với việc lấy trẻ thay già, sang nam Vương Bá Hành, Trần Bình Triều, Tằng Lai Châu tất cả đều đến giờ, ba vị trí thường ủy còn trống kia, ông cũng là một trong những người được chọn!"

Tình huống theo như lời của Vinh Bằng Phi nói thì Đỗ Thiên Dã đã sớm ý thức được rồi, nhưng mà ông cũng không mấy lạc quan về chuyện mình có thể tiến vào hàng ngũ thường ủy của tỉnh cả. Bây giờ người đứng đầu Bình Hải là Kiều Chấn Lương, trong chính trị thì Đỗ Thiên Dã lại có quan hệ gần với Tống Hoài Minh, hơn nữa ông đi đến Giang thành đảm nhiệm bí thư thị ủy cũng là bởi vì nhờ có phó tổng lý Văn cả, mà mâu thuẫn giữa Kiều lão và Văn Quốc Quyền vốn đã tồn tại từ rất lâu rồi, con đường làm quan của Đỗ Thiên Dã không có khả năng không bị ảnh hưởng.

Vinh Bằng Phi nói : "Nghe nói bí thư thị ủy thành phố Lam Sơn Chu Vũ Dương sẽ đảm nhiệm phó tỉnh trưởng!"

Đỗ Thiên Dã gật đầu nói : "Chuyện này hẳn là không giả, tôi cũng có nghe nói!"

Vinh Bằng Phi nói : "Trong khoảng thời gian này, không cần làm cho mâu thuẫn trở nên gay gắt, bí thư Đỗ, ông cũng có hy vọng vậy"

Đỗ Thiên Dã cười nói : "Tôi ở Giang thành còn chưa đủ lâu!"

Vinh Bằng Phi nói : "Ai mà không có tâm tiến tới, làm lãnh đạo thì tâm tiến tới khẳng định là mãnh liệt hơn dân chúng bình thường cả, dù sao thì tôi cũng cho rằng gần đây là thời kỳ mẫn cảm, cục diện chính trị của Giang thành chúng ta tốt nhất là nên giữ cho ổn định"

Đỗ Thiên Dã đổi đề tài khác, nói : "Trương Dương tiến vào hàng ngũ thường ủy Phong Trạch, người cao hứng nhất hẳn là chủ nhiệm Triệu"

Vinh Bằng Phi cười ha hả nói : "Có người vui thì cũng có người buồn, cái tin tức này đối với vài người mà nói có thể là một đả kích ất lớn!"

Người chịu đả kích lớn nhất trong việc Trương Dương trở thành thường ủy của thành phố Phong Trạch phải kể ra là bí thư thị ủy Phong Trạch Thẩm Khánh Hoa, khi ông biết được tin tức này, ngơ ngác ngồi trong phòng làm việc, trong lòng cảm thấy đau đớn vô cùng. Ông ý thức được, cấp trên rốt cục đã ra tay với ông rồi, ông khổ cực làm việc tại Phong Trạch nhiều năm như vậy, rốt cục cũng phải đối mặt với sự thay đổi, sau này trong hội nghị thường ủy, những ngày ông lấy tay che trời đã không còn tồn tại nữa.

Trong các cán bộ trẻ tuổi do Tôn Đông Cường và Trương Dương dẫn đầu đã xuất hiện sự quật khởi rồi, từ khi bọn họ đến Phong Trạch, thì đã xảy ra không ít xung đột về quyền lợi trong các lãnh vực với Thẩm Khánh Hoa, mà quan trọng hơn là kết quả của những lần xung đột này đều là tuyên cáo thất bại của Thẩm Khánh Hoa cả.

Đối mặt với hiện thực trước mắt, Thẩm Khánh Hoa cảm thấy có chút bất đắc dĩ, ông rốt cục đã ý thức được, mình đã già rồi, phương pháp chính trị của ông, thủ đoạn quản lý của ông đã không còn phù hợp với sự phát triển của thời đại.

Bí thư Tề Quốc Viễn nhẹ nhàng gõ cửa phòng, cửa phòng không có khóa, Thẩm Khánh Hoa thấm giọng nói : "Vào đi!"

Tề Quốc Viễn đi vào, ông nhỏ giọng nhắc nhở : "Bí thư Thẩm, buổi chiều ba giờ có an bài hội nghị thường ủy, ông chớ quên"

Thẩm Khánh Hoa cực kỳ bất mãn nhìn Tề Quốc Viễn, Tề Quốc Viễn bị ông ta nhìn là cho có chút xấu hổ, nói : "Bí thư Thẩm có việc?"

Tề Quốc Viễn nói : "Không có chuyện gì, thông báo cho bọn họ biết không cần họp!"

Tề Quốc Viễn gật đầu, ông cũng nhìn ra tâm tình của Thẩm Khánh Hoa không được tốt, cho nên liền đi ra ngoài.

Thẩm Khánh Hoa gọi ông ta lại : "Quốc Viễn!"

Tề Quốc Viễn phải dừng chân lại, cung kính nói : "Bí thư Thẩm có gì cần dặn dò?"

Thẩm Khánh Hoa nói : "Cậu nghĩ tôi có xứng hay không xứng chức?"

Tề Quốc Viễn nói : "Bí thư Thẩm vì sao lại đột nhiên hỏi vậy, sự khổ cực của ông tất cả dân chúng Phong Trạch đều thấy rõ, ông đặt quyền lợi chung lên quyền lợi riêng, cúc cung tận tụy ..."

Thẩm Khánh Hoa không nhịn được khoát tay áo : "Đi đi, cái này giữ lại, đợi đến lúc lễ truy điệu của tôi thì đọc!"

Tề Quốc Viễn có chút bất đắc dĩ gật đầu, xoay người ra khỏi phòng làm việc của Thẩm Khánh Hoa.

Các thường ủy của thành phố Phong Trạch lục đục đi đến phòng họp, thường ủy mới được chọn là Trương Dương không có đến, dù sao thì hắn vẫn chưa nhận được thông báo chính thức, cũng không thích hợp đến. Nhưng mà chuyện này tất cả mọi người đều biết, chuyện lên làm thường ủy này theo Giang thành thấy thoạt nhìn chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, nhưng đối với nội bộ Phong Trạch thì lại tạo ra một sự rung động rất lớn.

Tề Quốc Viễn sau khi đi vào, đã đến bên cạnh thị trưởng Tôn Đông Cường, thấp giọng nói vào lổ tai của gã : "Bí thư Thẩm nói không có chuyện gì, hội nghị ngày hôm nay không cần mở!"

Tôn Đông Cường nhíu nhíu mày, nói : "Tất cả mọi người đã đến rồi, tôi còn có chuyện quan trọng cần phải báo cáo!" Giọng nói của gã ta rất lớn, rõ ràng là muốn làm cho tất cả thường ủy nghe được, Tề Quốc Viễn cười cười, ông cũng cảm thấy rằng vị thị trưởng này càng lúc càng trở nên cường thế, khi Thẩm Khánh Hoa già đi, thì những người trẻ tuổ inày sẽ trở thành lực lượng trung kiên của chính đàn Phong Trạch.

Tôn Đông Cường nói : "Đồng chí Quốc Viễn, hay là anh khổ cực một chuyến, mời bí thư Thẩm đến đây!"

Trong lòng Tề Quốc Viễn hơi giận, ông rất rõ ràng, Tôn Đông Cường muốn lợi dụng ông để làm xấu mặt Thẩm Khánh Hoa, Tề Quốc Viễn thấp giọng nói : "Cái này ..."

Giọng nói của Thẩm Khánh Hoa từ bên ngoài truyề nvào :" Không cần mời, tôi tự đến!" Thẩm Khánh Hoa từ tốn không nhanh không chậm bước chân vào phòng họp, ông lạnh lùng nhìn lướt qua khuôn mặt của Tôn Đông Cường, trong ánh mắt tràn ngập sự bất mãn, ý bảo là tôi còn chưa có về hưu, trong phòng họp này chưa đến lượt Tôn Đông Cường cậu lên tiếng.

Tôn Đông Cường cưởi tủm tỉm nhìn Thẩm Khánh Hoa, gã cười nói : "Còn tưởng rằng thân thể của bí thư Thẩm khó chịu!"

Thẩm Khánh Hoa cũng không để ý đến gã, ngồi xuống vị trí của mình, nâng ly trà lên uống một ngụm, nói : "Vốn ngày hôm nay thấy không có chuyện gì quan trọng cần nói, cho nên không cần phải họp làm gì, chỉ là nếu mọi người đã đến, vậy thì nói một chút đi"

Tôn Đông Cường nói :" Bí thư Thẩm, nghe nói chúng ta được tăng thêm một vị thường ủy, cái tin tức này là thật sao?" Gã biết rõ rồi mà vẫn còn cố hỏi.

Thẩm Khánh Hoa gật đầu nói : "Không sai, lãnh đạo cấp trên tăng cường đồng chí Trương Dương đến làm thường ủy của thành phố Phong Trạch, tôi đang định nói ra để thảo luận với mọi người"

Trong lòng Tôn Đông Cường cười thầm, Thẩm Khánh Hoa ơi là Thẩm Khánh Hoa, ông còn giả bộ cái gì? Cấp trên đã định ra rồi, ông thảo luận còn có tác dụng sao? Là chuyện ván đã đóng thuyền, không có ý nghĩa.

Nhưng mà bất luận chổ nào cũng không thiếu những người có mắt không tròng, bí thư ủy ban kỷ luật Triệu Kim Phân chính là như vậy, bà ta hét lên : "Nói giơn à? Hắn đã làm ra cống hiến gì cho Phong Trạch? Có tư cách gì làm thường ủy của Phong Trạch chứ?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK