Mục lục
[Dịch] Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ Kiến Cơ không khỏi cười: Huynh đệ, chuyện này ngay từ đầu tôi cảm thấy đơn giản, nhưng hiện tại xem như có chút minh bạch rồi, không đơn giản một chút nào cả, nếu chỉ đơn thuần là chuyện di dời thì tôi cũng có thể giúp cậu xử lý, nhưng chuyện này không đơn thuần là vậy.

Trương Dương nói: Nhị ca, anh đừng có vòng vo với tôi nữa, anh có được tin tức gì thì mau mau nói đi.

Từ Kiến Cơ nói: Cậu đừng có ở đây giả bộ hồ đồ với tôi, tuy rằng tòa trạch viện này đã thuộc về cậu. Nhưng dù sao cũng là chỗ ở cũ của Thiên Trì tiên sinh, trong kinh thành phàm là người có chút kiến thức, ai chẳng biết Văn phu nhân là đệ tử của Thiên Trì tiên sinh? Thôi thì tạm thời không nhắc tới chuyện địa vị của Thiên Trì tiên sinh trong giới thư pháp, chỉ cần tầng quan hệ này của Văn phu nhân, ai dám dễ dàng động tới tòa trạch viện này? Ban di dời của một khu vực không ngờ dám chạy tới cửa hạ thông tri di dời ư?

Trương Dương nói: Chuyện này không liên quan tới mẹ nuôi của tôi, càng không liên quan tới Thiên Trì tiên sinh, hiện tại là chuyện của tôi. ai muốn dỡ bỏ Hương Sơn biệt viện này thì chính là không cho tôi mặt mũi, chuyện này chính là nhằm vào tôi mà có.

Từ Kiến Cơ nói: Thằng nhóc cậu đúng là, tôi hiện tại xem như minh bạch rồi, thật ra cậu hiểu rõ cả, chỉ là ở đây giả ngu, liều mạng đem chuyện này hắt lên người mình.

Trương Dương nói: Anh minh bạch cái gì? Tôi chả hiểu gì cả.

Từ Kiến Cơ nói: Huynh đệ, chuyện này nói phức tạp thì rất phức tạp, nói đơn giản thì cũng rất đơn giản, chỉ cần Văn phu nhân ra mặt thì tôi không tin có người dám không cho nể mặt mũi bà ta .

Trương Dương nói: Tôi không thể chuyện gì cũng lôi mẹ tôi ra được.

Từ Kiến Cơ nói: Còn vòng vo với tôi à, chuyện này căn bản không phải là nhằm vào cậu, ai mà không rõ vở này chính là diễn cho Văn gia xem. Huynh đệ, tôi không nhìn lầm đâu, cậu chính là nhân nghĩa, đừng có nói với tôi rằng là người khác nhằm vào cậu, có người đang nhằm vào Văn gia, mà Văn gia thì không tiện tỏ thái độ trong chuyện này, đổi thành người khác thì đã sớm đi rồi, việc gì phải kiên trì gánh lấy cái chuyện này, nhưng cậu thì khác, cậu không những không, cậu còn ôm chặt tất cả chuyện này lên người mình,cậu không phải giữ Hương Sơn biệt viện mà là đang giữ mặt mũi cho Văn gia.

Trương Dương không khỏi bật cười: Nhị ca, anh nói như vậy thì tôi thấy mình vĩ đại quá. Tôi nghĩ tí đã, hình như đạo đức của tôi không tốt tới mức đó.

Từ Kiến Cơ nhìn chung quanh trạch viện rồi nói: cậu biết lai lịch của tòa trạch viện này không?

Trương Dương không nói gì, từng được nghe nói một chút, nhưng không tính là tường tận.

Từ Kiến Cơ nói: Khu đất này là lúc trước chính phủ đặc biệt cấp cho Thiên Trì tiên sinh thì không sai, nhưng tòa trạch viện này lại là Hà Trường An bỏ vốn dựng lên, vấn đề chính là ở đây, Thiên Trì tiên sinh là thế ngoại cao nhân, theo lý thì sẽ không quen loại thương nhân thế tục như Hà Trường An.

Trương Dương cười cười, hắn không ủng hộ lời bình này của Từ Kiến Cơ giành cho Hà Trường An, Hà Trường An tuy rằng là thương nhân, nhưng không hề thế tục.

Trong mắt Từ Kiến Cơ, Hà Trường An từ tầng dưới xã hội đi lên có khác biệt về căn bản với loại con cháu xuất thân dòng dõi quan lại như Chu Hưng Dân. Hắn cho rằng khởi điểm và tu dưỡng của bọn họ cao hơn Hà Trường An nhiều. Hà Trường An chỉ là sản phẩn đặc biệt của một thời đại, nhóm người này dựa vào sự không hiểu về chính sách của đa số người roỏng thời kỳ mới mở cửa mà đi trước thời đại, từ đó làm giàu nhanh chóng, những người này vừa hay chạy đúng lúc. Cách nhìn này của Từ Kiến Cơ cũng đại biểu cho quan điểm của một bộ phận rất lớn người của thế hệ này của bọn họ.

Từ Kiến Cơ nói: Tôi thông qua một số quan hệ nghe ngóng được, lúc trước Hà Trường An quen Thiên Trì tiên sinh là Văn phu nhân giật dây bắc cầu. Hà Trường An bỏ vốn xây dựng tòa trạch viện này cho Thiên Trì tiên sinh cũng không phải không ràng buộc, mà là xin Thiên Trì tiên sinh viết một bức tranh chữ cho hắn. Bốn chữ đó là thiện tâm vĩnh hằng, về sau Hà Trường An lấy hai chữ trong đó ra ở Yến Tây đầu tư xây dựng một tòa trung tâm thương vụ hằng vĩnh.

Trương Dương nói: Thư pháp của Thiên Trì tiên sinh là vật báu vô giá, cho dù Hà Trường An dùng một tòa trạch viện để đổi thì cũng không có gì.

Từ Kiến Cơ nói: trong Chuyện này quả thực không có vấn đề gì, vốn người khác cũng không có gì để nói. Nếu Hà Trường An không bởi vì đút lót và buôn bán trái phép mà xảy ra chuyện thì chỉ sợ chẳng ai đi tập trung sự chú ý đến cái chuyện cũ rích này, nhưng Hà Trường An lại xảy ra chuyện, mà quan hệ của hắn và Văn gia tự nhiên lại lọt vào trong tầm mắt của rất nhiều người.

Trương Dương nói: Hà Trường An làm kinh thương nhiều năm, quan viên có quan hệ chặt chẽ với hắn chỉ sợ nhiều không đếm xỉa, vì sao lại tập trung sự chú ý vào Văn gia?

Từ Kiến Cơ nói: Hà Trường An và Hương Sơn biệt viện cũng không phải là trọng điểm, người hy vọng thông qua điều tra hắn để có thể liên lụy đến Văn gia.

Trương Dương nói: Cha nuôi tôi thanh chính liêm minh, không ngờ có muốn hắt nước bẩn lên người ông ta.

Từ Kiến Cơ nói: Nhân tính chính là như vậy, một khi phát sinh xung đột lợi ích thì có một số người sẽ không từ thủ đoạn, cho dù Văn gia trong chuyện của Hà Trường An không thẹn với lương tâm, nhưng Hà Trường An có vấn đề, rất nhiều người tất nhiên sẽ hoài nghi Văn gia, mà điều tra đối với Hà Trường An kéo dài càng lâu thì ảnh hưởng đối với Văn gia sẽ càng lớn, bất kể Văn gia cuối cùng có thể làm sáng tỏ chuyện này hay không, chuyện của Hà Trường An tất nhiên vẫn sẽ tạo thành ảnh hưởng xấu tới bọn họ.

Trương Dương gật đầu, những lời này của Từ Kiến Cơ quả thực có đạo lý, hắn nhẹ giọng thở dài: trên Thế giới này lòng người mới là thứ hiểm ác nhất.

Từ Kiến Cơ nói: Huynh đệ, thần tiên đánh nhau, luôn sẽ làm bị thương tới phàm nhân, người khác gặp loại chuyện này thì trốn còn không kịp, ai lại đi chủ động xông lên dính vào, cậu đúng là khiến tôi có chút nhìn không thấu.

Trương Dương nói: Nhưng chuyện này có liên quan tới tôi.

Từ Kiến Cơ nói: cậu kiên trì ở tại chỗ này khẳng định sẽ có liên quan, nếu cậu vỗ mông bỏ chạy lấy người thì liên quan quái gì tới cậu.

Trương Dương nói: Chuyện có lẽ thực sự phức tạp như lời anh nói, nhưng đa số chỉ nhìn mặt ngoài, trong mắt bọn họ, hiện tại tòa Hương Sơn biệt viện này là của tôi, lúc trước Thiên Trì tiên sinh đã tặng cho tôi tòa trạch viện này, ở trên tay tôi còn chưa được mấy năm, hiện tại sắp bị người ta hủy đi, Trương Dương tôi không ngẩng đầu lên được, cho nên tôi còn đã quyết định rồi, chuyện của Hương Sơn biệt viện tôi quản chắc rồi, ai dám động tới một hòn đá một viên gạch của nơi này thì chính là đang gây khó dễ cho tôi.

Từ Kiến Cơ nói: Cậu đúng là!

Lúc này Hồng Nguyệt đã làm cơm xong, ra gọi họ đi ăn cơm.

Từ Kiến Cơ nói: Ăn ở bên ngoài nhé, bên ngoài mát hơn.

Hồng Nguyệt đi vào trong phòng bếp mang đồ ăn đã làm xong rồi ra, Trương Dương thì vào trong nhà lấy ra hai bình Mao Đài, sau khi mấy chén rượu vào bụng, nói: Huynh đệ, trong chuyện này, tôi không thể ra mặt được.

Trương Dương nói: Tôi minh bạch! Từ Kiến Cơ tất nhiên là đứng ở bên mình, nhưng sau lưng Từ Kiến Cơ còn có toàn bộ gia tộc, nếu hắn cờ xí tiên minh đứng ở phía mình sẽ khiến cho người khác cảm thấy Từ gia đang ủng hộ Văn gia. Chính trị là phi thường mẫn cảm, cho dù Từ Kiến Cơ trên tình cảm rất thân với Trương Dương, nhưng ý tứ của hắn cũng không thể đại biểu cho quyết định của gia tộc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK