Phục Bộ Thương Sơn nói: Nguyên Hòa Chân Dương chết được mấy năm rồi, tôi nhìn thấy Hạnh Tử trở nên càng ngày càng kiên cường hơn, hiện tại cô ta đã có thể tự bảo vệ mình.
Trương Dương lấy ra một tấm ảnh đưa cho Phục Bộ Thương Sơn.
Phục Bộ Thương Sơn tiếp lấy bức ảnh đó, trên ảnh chính là Nguyên Hòa Hạnh Tử đứng trên bờ biển, cười sáng lạn như hoa mùa xuân, hắn nói khẽ: Anh có ảnh của Hạnh Tử à.
Trương Dương nói: Cô ta tên là Cố Giai Đồng, ba năm trước đây xảy ra tai nạn xe cộ, rơi vào trong dòng nước xiết của sông Niagara, đến bây giờ vẫn không có tin tức.
Phục Bộ Thương Sơn cẩn thận xem kỹ bức ảnh đó, không nén được sự ngạc nhiên nói trong lòng: Giống, quả thực là quá giống.”
Trương Dương nói: Nếu không phải trước đó tôi đã tìm hiểu về hai người thì tôi cũng sẽ cho rằng hai người chính là một.
Phục Bộ Thương Sơn nói: Quả thực chính là một người. Hắn vẫn nhìn chằm chằm vào bức ảnh đó.
Trương Dương bỗng nhiên nói: Nguyên Hòa Hạnh Tử có từng tới Bắc Mĩ hay không.
Phục Bộ Thương Sơn lắc đầu: Trong trí nhớ của tôi tôi cô ta chưa bao giờ tới Bắc Mĩ. Từ trong câu hỏi của Trương Dương, hắn ý thức được gì đó: Anh cảm thấy hai người là một người ư?
Trương Dương thở dài nói: Tôi thực sự hy vọng hai người chính là một người. Hắn trước đó từng đánh cắp một cái băng vệ sinh của Nguyên Hòa Hạnh Tử, thông qua vết máu bên trên để tiến hành chứng thực nhiễm sắc thể của cô ta, đã bài trừ khả năng Nguyên Hòa Hạnh Tử và Cố Giai Đồng là cùng một người. Hắn bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề: Nguyên Hòa Chân Dương là chết như thế nào?
Phục Bộ Thương Sơn nói: “tử vong tự nhiên, lúc ấy hắn vừa hay và Hạnh Tử tới Hokkaido nghỉ phép, hôm ấy bởi vì cao hứng uống nhiều mấy chén, về sau lại đi ngâm suối nước nóng, khiến bệnh tim tái phát.
Lúc nào?
Phục Bộ Thương Sơn cẩn thận nghĩ lại: Chắc là mùa xuân năm 95, đúng rồi, tháng tư.
Trương Dương thầm nghĩ trong lòng, nếu tất cả những gì Phục Bộ Thương Sơn nói là sự thật, như vậy Cố Giai Đồng xảy ra chuyện trước khi Nguyên Hòa Chân Dương chết ba tháng.
Phục Bộ Thương Sơn nhìn thấy Trương Dương thủy chung trầm mặc không nói gì thì hắn nói khẽ: Anh đang nghĩ gì vậy?
Trương Dương nói: Sau khi Nguyên Hòa Chân Dương chết Hạnh Tử gặp phiền toái gì không?
Trên mặt Phục Bộ Thương Sơn lộ ra một tia cười khổ: Nguyên Hòa Chân Dương để lại di chúc, giao đại bộ phận tài sản của gia tộc Nguyên Hòa cho Hạnh Tử, điều này tất nhiên là khiến vợ đời trước và các con gái của y bất mãn, bọn họ lấy lý do cái chết của Nguyên Hòa Chân Dương để gây chuyện, nói Nguyên Hòa Chân Dương không phải tử vong tự nhiên, yêu cầu tiến hành nghiệm thi.
Trương Dương nói: Chuyện hắn chết không có ai có thể chứng minh ư?
Phục Bộ Thương Sơn nói: Khi Bệnh phát chỉ có Hạnh Tử ở đó, khi bác sĩ chạy đến thì hắn đã xong rồi, lúc ấy cả gia tộc Nguyên Hòa nhằm vào một mình Hạnh Tử, trừ tôi ra thì cô ta không tìm thấy người ào khác có thể giúp đỡ cô ta, nếu không phải vậy thì với tính tình mạnh mẽ của tôi cũng sẽ không nhờ tôi giúp đỡ.
Trương Dương nói: Cuối cùng tiến hành nghiệm thi thế nào?
Phục Bộ Thương Sơn nói: Để chứng minh Hạnh Tử trong sạch, lúc ấy tiến hành nghiệm thi dưới sự chứng kiến của tôi và cảnh sát, nghiệm thi cho thấy Nguyên Hòa Chân Dương không hề có bất kỳ dấu hiệu trúng độc nào, thân thể hắn cũng rất bình thường, căn cứ vào lời nói của bác sĩ phụ trách nghiệm thi thì Nguyên Hòa Chân Dương chết vì xuất huyết não dẫn tới xuất huyết bên trong.
Trương Dương nói: Cái này đã chặn được miệng họ rồi chứ.
Phục Bộ Thương Sơn nói: “Hạnh Tử không thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy. Hắn nhìn cảng Phước Long sau khi trải qua sóng thần vẫn còn ngổn ngang, nói: Quyết định đầu tư vào cảng Phước Long của cô ta bị bên trong gia tộc phản đối tập thể, sóng thần lần này khiến cô ta phải chịu áp lực không nhỏ, có điều hiện tại cô ta so với quá khứ thì kiên cường hơn nhiều, đã không còn cần tôi giúp nữa.
Trương Dương mỉm cười nói: Cô ta cũng rất quan tâm tới anh, vừa mới rồi đã gọi điện thoại tới hỏi tình huống của anh.
Phục Bộ Thương Sơn lại lắc đầu: Chỉ sợ người cô ta quan tâm không phải tôi! Hắn nói xong câu đó thì lịch sự cáo từ Trương Dương.
Nhìn bóng dáng của Phục Bộ Thương Sơn, Trương đại quan nhân bất giác lâm vào trầm tư, Trình Diễm Đông tới bên cạnh hắn: Bí thư Trương, ngài vẫn chưa đi à!
Trương Dương nói: Giờ đi đây, đúng rồi, Diễm Đông, tôi tôi muốn điều tra tư liệu về người nào đó ở nước Nhật, anh có làm được không?
Trình Diễm Đông cười nói: Cơ sở dữ liệu của Tân Hải Chúng ta vẫn chưa lợi hại như vậy.
Trương Dương gật đầu, hắn sau khi lên xe thì gọi điện thoại cho Tang Bối Bối.
Tang Bối Bối gần đây vẫn luôn ở Bắc Cảng, nghe thấy giọng nói của Trương Dương, cô ta không khỏi thầm oán: Cuối cùng cũng từ xã Ôn nhu tỉnh lại rồi hả, tôi còn tưởng rằng anh đã quên chuyện của chúng ta rồi.
Trương Dương nói: hai chúng ta thì có chuyện gì? Tôi thấy là đã phát sinh gì đâu?
Tang Bối Bối gắt: Anh đừng có giở trò lưu manh với tôi, cẩn thận tôi tới Ủy ban kỷ luật kiện anh đó.
Trương Dương nói: Đừng mà, có vấn đề thì hai ta giải quyết một chọi một, việc gì phải học người ta đâm chọc nhau.
Tang Bối Bối nói: Đối với loại cán bộ quốc gia không biết xấu hổ như anh, phải báo cáo với Ủy ban kỷ luật để tổ chức thu thập anh.
Trương Dương cười nói: Cô không sợ chúng tôi quan lại bao che cho nhau ư?
Tang Bối Bối nói: Điều này cũng đúng, lát nữa tôi sẽ dùng súng ngắm xử lý anh!
Không cần phải độc ác vậy chứ?
Tang Bối Bối bật cười.
Trương Dương nói: Cười cái gì? Tôi tìm cô có chính sự đó.
Tang Bối Bối nói: Biết rồi, nếu không thì anh đâu có tự dưng nhớ tới tôi.
Trương đại quan nhân nói: Miệng đầy mùi dấm chua.
Thôi cho tôi xin, anh đừng có tưởng tượng nữa được không? Tôi đang bận lắm.
Bận cái gì?
Tang Bối Bối nói: Theo dõi Viên Hiếu Thương, hắn không phải đang điều tra tôi ư? Tôi phải điều tra rõ nội tình của hắn trước.
Trương Dương không khỏi bật cười: Cô đang ở đâu?
phòng 1219 của thương vụ Lô Sâm, đối diện khách sạn Vương miện.
Tôi lập tức đến ngay.
Trương đại quan nhân đến nơi thì mới phát hiện Tang Bối Bối không ngờ ở đây mở công ty, biển bên trên đề thương vụ Bắc Dương, tên cũng dọa người thật, có điều trước cửa rất văng vẻ, phải nói là đến một người cũng không có, công ty chỉ có một phòng, mà nhân viên cũng chỉ có một, Tang Bối Bối là giám đốc kiêm nhân viên.
Sau khi Trương đại quan nhân gõ cửa tiến vào, nhìn thấy trang trí bên trong thì không khỏi bật cười: Thương vụ Bắc Dương, cô là thủy quân Bắc Dương à?
Tang Bối Bối trợn mắt lườm hắn: Tôi thích đặt gì thì đặc, liên quan rắm gì tới anh?
Trương Dương đi tới phía trước cửa sổ, nhìn thấy Tang Bối Bối dựng một cái kính viễn vọng bội số lớn ở đó, ghé vào kính viễn vọng nhìn nhìn, rất nhanh liền tìm được vị trí văn phòng của Viên Hiếu Thương: Cô giám thị trắng trợn như vậy à, đến rèm cũng không kéo, không sợ bị người ta phát hiện ư?
Tang Bối Bối đưa cho Trương Dương một ly trà chanh: Kính tôi dán màng rồi, từ bên ngoài không nhìn thấy được bên trong đâu.
Trương Dương nói: Cô theo dõi Viên Hiếu Thương để làm gì?
Tang Bối Bối nói: Nhàn rỗi thôi.
Trương Dương nói: Giúp tôi tra tư liệu của một người.
Ai!
Nguyên Hòa Chân Dương.
Tang Bối Bối ngồi xuống trước máy tính, cô ta nói khẽ: Điều tra loại người như Nguyên Hòa Chân Dương cũng không khó, hắn ở Nhật Bản bản thân chính là phần tử hắc bang, tội lỗi chồng chất, chỉ cần vào trang internet Nhật Bản thì tin tức tương quan sẽ có cả đống lớn.