Mục lục
[Dịch] Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Lượng kế tiếp nói làm cho Trương Dương giật mình: Đúng vậy, cũng là kháng bệnh độc khẩu phục dịch, năm nay viêm phổi phát sinh, nhà máy các nơi trên toàn quốc đều đi nhà máy thuốc nhập hàng, thường thường vì vài món hàng hóa còn phải đi cửa sau chắp nối, đối với nhà máy thuốc mà nói vốn là một người cơ hội phát tái khó gặp, thế nhưng năng lực sản xuất của nhà máy chế thuốc Giang thành cũng không thể cung cấp lớn nhu cầu như vậy, bọn họ căn bản tiêu hóa không nổi đơn đặt hàng nhiều như tuyết rơi, nhưng bọn họ lại không đành lòng để cho những đơn đặt hàng này không công chạy mất, cho nên đã nghĩ ra một chủ ý, mua rẻ thuốc từ các nhà máy khác với giá thấp lam, sau đó đóng gói xưng kháng bệnh độc khẩu phục dịch bán đi với giá cao, chuyện này bị phát hiện.

Trương Dương và Cố Dưỡng Dưỡng liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt hai người đều tràn ngập sầu lo, hiện tại chính là lúc viêm phổi tàn sát bừa bãi, tại loại thời điểm này làm loại chuyện treo đầu dê bán thịt chó, tính chất là cực độ ác liệt, Trương Dương biết loại sự tình này tất nhiên sẽ tạo thành ảnh hưởng rất xấu trên xã hội, không chỉ là vấn đề đối mặt khiển trách và phạt tiền của dư luận xã hội, đánh vào nơi đầu sóng ngọn gió, còn muốn truy cứu trách nhiệm hình sự, lần này Cố Minh Kiện thật sự gây ra họa rồi.

Trong nhà máy thuốc Giang thành.

Cố Doãn Tri đã ở trong phòng làm việc của con trai.

Nhìn con trai, trên mặt ông đan xen biểu tình phức tạp đau lòng, Cố Doãn Tri rốt cục vẫn thành công khống chế được nội tâm phẫn nộ, thấp giọng nói: Con dự định làm gì bây giờ?

Cố Minh Kiện nói: Cùng lắm thì trả hàng đền tiền, rễ bản lam ăn không chết người.

Cố Doãn Tri nói: Đền tiền không quan trọng, cái con đền chính là danh dự mà nhà máy thuốc vất vả mới thành lập lên.

Cố Minh Kiện nói: Ba, chuyện này đã xảy ra, ba nói cái gì cũng vô dụng, con thấy ba cũng đừng quản, con tới xử lý chuyện này, tin tưởng con, nhất định có thể xử lý tốt.

Tin tưởng con? Ba cũng là bởi vì tin tưởng con mới có thể đem nhà máy thuốc giao cho con quản lý, nhưng con thì sao, nhà máy thuốc trên tay con không chỉ không phát triển, ngược lại ngày càng sa sút, lúc trước con đáp ứng ba thế nào? Bây giờ thì như thế nào? Nhà máy thuốc là do chị của con cực khổ gầy dựng lên. . .

Ba, ba biết, trong mắt ba con vĩnh viễn đều không bằng chị, thế nhưng chị con đã đã chết, cho dù con nỗ lực, làm được tốt, trong lòng ba cũng không bằng địa vị của chị ấy, đem một người sống so với người chết là không công bằng.

Cố Doãn Tri phẫn nộ: Mày nói cái gì? Mày nói lại một lần nữa cho tao!

Cố Minh Kiện nói: Ba, việc buôn bán thì có thắng có thua, nhân sinh cũng là như vậy, nhân vô thập toàn, không người nào toàn vẹn, ba cho tới bây giờ đều là thấy một mặt không tốt của con, lẽ nào trên người của con không có một chút ưu điểm? chuyện bán kháng bệnh độc khẩu phục dịch con không rõ ràng lắm, ba không có khả năng đem tất cả trách nhiệm đỗ lỗi lên đầu con.

Cố Doãn Tri nói: Ngày hôm nay tao mới phát hiện mày không chỉ không có bản lĩnh, còn không có dũng khí gánh chịu trách nhiệm, thân là quản lý của nhà máy thuốc, nhà máy thuốc xảy ra chuyện lớn như vậy, mày không phụ trách ai phụ trách? Từ hôm nay trở đi, mày đem quyền quản lý nhà máy thuốc giao ra đây.

Cố Minh Kiện gật đầu nói: Ba, ba muốn thế nào thì thế đó, con không sao cả! Nói xong hắn xoay người rời khỏi phòng làm việc.

Cố Doãn Tri giữ hắn lại quát: Mày đứng lại đó cho tao, tiền trên sổ sách của nhà máy thuốc đâu?

Cố Minh Kiện nói: Lúc chị để lại cái nhà máy cũng là một cái xác không, trên sổ sách căn bản là không có bao nhiêu vốn lưu động, thiết bị mới đòi tiền, sản xuất cần nguyên vật liệu đòi tiền, tiền lương công nhân cũng đòi tiền, trên sổ sách còn có bao nhiêu?

Cố Doãn Tri nói: Tiền mày bán thuốc giả phi pháp đâu? Lập tức giao ra đây cho tao!

Cố Minh Kiện nói: Tôi đầu tư một khối đấy, trong tay con có một chút tiền, hơn nữa này tất cả đều đầu tư vào rồi, con không giao được.”

Cố Doãn Tri cả giận nói: Mày không giao được? Ngoài cửa nhiều khách như vậy chờ trả hàng, mày nói cho tao biết nên làm cái gì bây giờ?

Cố Minh Kiện không nói gì nghẹn một hồi lâu mới nói: Dù sao hiện tại con không có tiền cho bọn họ, bọn họ muốn kiện thì kiện đi, cùng lắm thì là ngồi tù, con cũng không phải không ngồi qua?

Cố Doãn Tri phẫn nộ quát: Cút, cút đi ra ngoài cho tao, tao không muốn nhìn thấy mặt mày nữa!

Cố Minh Kiện đi ra, thì thấy Liễu Quảng Dương đi tới hắn, Liễu Quảng Dương là anh của Liễu Duyên, được em gái đề cử đảm nhiệm xưởng trưởng kinh doanh nhà máy thuốc, từ khi hắn đi tới nhà máy thuốc, kinh doanh của nhà máy thuốc có thể nói là ngày càng sa sút, nhân viên quản lý trung tầng nghỉ việc tập thể có quan hệ tương đối lớn với hắn. Liễu Quảng Dương cười đi tới trước mặt Cố Minh Kiện: Cố tổng, lão thái gia nói như thế nào?

Cố Minh Kiện trừng mắt liếc hắn: Cũng không phải bởi vì anh gây chuyện sao? Dùng rễ bản lam giả mạo kháng bệnh độc khẩu phục dịch, anh thật là có thể đưa ra chủ ý, hiện tại sự tình bại lộ, nhiều khách như vậy tất cả đều tìm đến cửa, nghe nói đã liên danh bẩm báo thành phố.

Liễu Quảng Dương cái miệng giật giật, không nói chuyện nhưng trong lòng kích không phục lắm, lúc trước dùng rễ bản lam giả mạo kháng bệnh độc thuốc pha nước uống, hắn trước hết hỏi qua Cố Minh Kiện, Cố Minh Kiện gật đầu hắn mới dám làm như thế. Hiện tại Cố Minh Kiện có chuyện gì đều quy tội đến đầu của hắn, Liễu Quảng Dương đương nhiên không phục, Liễu Quảng Dương nói: Cũng không phải chuyện ghê gớm gì, nói chúng ta sửa đổi phương thuốc, loại thuốc pha nước uống kháng bệnh độc này là đời mới, đến chỗ chúng ta cũng nói rõ như vậy thôi.

Cố Minh Kiện có chút kinh ngạc nhìn Liễu Quảng Dương, hắn phát hiện Liễu Quảng Dương có đôi khi còn là có chút thông minh, đúng vậy, ai quy định bọn họ sản xuất thuốc pha nước uống kháng bệnh độc phải như nhau?

Liễu Quảng Dương nói: Chuyện này tôi đều suy nghĩ rồi, đưa tiền cho bên cục y tế, chỉ cần đối phó với mấy cơ quan này, thì đám thương nhân kia ầm ĩ không được bao nhiêu sóng gió, ba cậu là bí thư tỉnh uỷ tiền nhậm, trong tỉnh Bình Hải ai không cho ông ta vài phần mặt mũi?

Cố Minh Kiện nói: Anh nói dễ quá, trên quan trường là người vừa đi trà liền lạnh, hiện cái đám quan viên bây giờ rất hiện thực. Hắn thở dài một hơi: Không nói nữa, lão gia tử kêu tôi đem quyền quản lý giao ra đây, chuyện của nhà máy thuốc tôi mặc kệ.

Liễu Quảng Dương nội tâm cả kinh, Cố Minh Kiện giao ra quyền quản lý của nhà máy thuốc cũng có nghĩa, ngày lành của hắn tại nhà máy thuốc cũng đã hết, Liễu Quảng Dương tiêu: Cậu nói là, ba cậu muốn đích thân quản lý nhà máy?

Cố Minh Kiện gật đầu.

Liễu Quảng Dương tiêu: Rất tốt, do ông ta đứng ra, chuyện này rất dễ giải quyết.

…………………………………………�� �……………..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK