Duval nói: “Tôi vẫn luôn rất khiêm tốn, bí thư Trương, hôm nay tôi sau khi xem xong thì trong lòng đại khái có một nét khái quát rồi, tôi muốn đề xuất điểm mấu chốt nhất, trung tâm khu bảo lưu thuế nhập khẩu vẫn là cảng Phước Long, hoàn cảnh địa lý của cảng Phước Long rất tốt, sau khi tôi đến Bắc Cảng, tôi đầu tiên đã đi khảo sát cảng mới của Bắc Cảng, so sánh cảng mới và cảng Phước Long, trên phương diện điều kiện tự nhiên và hoàn cảnh địa lý thì cảng Phước Long hoàn toàn thắng thế, tôi thật sự không rõ, chính phủ của các anh vì sao không tiến hành mở rộng cảng Phước Long, mà lại đi xây dựng một cảng mới, thật sự là lãng phí!
Trương đại quan nhân phát hiện Duval rất thích bình phẩm đủ điều trên phương châm chính trị, thằng ôn này cũng không phải là hạng yên ổn gì, Trương Dương nói: Sự nhìn xa trông rộng của lãnh đạo loại học sinh tiểu học về chính trị như anh có thể so bì được à, chúng ta không nói chuyện cảng mới, tôi tìm anh tới đây là để thiết kế khu bảo lưu thuế nhập khẩu, anh sao thích lạc đề vậy nhỉ!
Duval nói: Tôi đã đọc qua quy hoạch sơ kỳ của các anh rồi, theo ý tôi thì lối suy nghĩ đại thể của các anh là rất tốt, nhưng trên quy mô có vấn đề, không để sẵn không gian để mở rộng trong tương lai cho cảng Phước Long, tôi cho rằng cảng Phước Long tương lai sẽ phỏng theo cảng Nước Sâu Nam Tích, để lại cho nó đủ đất và không gian mở rộng, coi đây là trung tâm, kéo dài khu khai phá nghiệp theo hướng nam bắc, rồi sau đó lấy khu hậu cần cỡ lớn phía sau làm trung tâm là có thể nối nội thành Tân Hải và khu bảo lưu thuế nhập khẩu thành một thể.
Trương Dương nói: Theo ý tưởng của anh thì quy mô của khu bảo lưu thuế nhập khẩu của chúng tôi chẳng phải là sẽ phải mở rộng hơn gấp đôi ư?
Duval nói: Đã làm thì làm quy hoạch trường kỳ đi, phải đảm bảo khu bảo lưu thuế nhập khẩu trong năm mươi năm không bị lạc hậu. Tôi ở Trung Quốc cũng làm một số thiết kế rồi, tôi phát hiện quốc gia các anh có một bệnh chung, chính là chỉ nhìn vào cái trước mắt, không nghĩ tới tương lai, đầu tư lớn thì không sợ, sợ nhất là đầu tư lặp lại, lãng phí lặp lại.
Trình Nhuận Sinh gật đầu nói: Trên điểm này tôi hoàn toàn đồng ý với cái nhìn của Duval tiên sinh.
Trương Dương nói: Phương diện thiết kế thì tôi là người ngoài nghề, ngay cả là học sinh tiểu học cũng không được tính, hoàn toàn là một kẻ mù chữ, hai vị đều là chuyên gia, ở phương diện này có quyền lên tiếng tuyệt đối, chỉ cần phương án mà các anh đề xuất là thiết thực, tôi tuyệt đối sẽ tận hết mọi khả năng quán triệt tới cùng, tôi cũng nói với tất cả mọi người như vậy, không làm thì thôi, đã làm là phải làm dẫn đầu toàn quốc. Không, phải là dẫn đầu thế giới!
Trình Nhuận Sinh nói: Chưa chắc nhất định phải làm đệ nhất, dùng được là tốt rồi, làm sự nghiệp cũng như là tìm vợ vậy, chưa chắc đã phải tìm mỹ nữ đệ nhất thiên hạ, tìm được một người thích hợp với mình là được rồi.
Tất cả mọi người bị so sánh của Trình Nhuận Sinh khiến cho bật cười, không ngờ vị giáo thụ bình thường luôn nghiêm cẩn này cũng có một mặt hài hước như vậy.
Trương Dương nhìn đồng hồ, đang chuẩn bị đề xuất đi ăn cơm thì di động của hắn đổ chuông, điện thoại là Phó Trường Chinh gọi tới, lại là tổ công tác mà thị lý phái tới đã đến huyện ủy, chỉ rõ muốn gặp hắn.
Trương Dương có chút bực mình nói: Trường Trinh, tôi không phải đã nói với cậu rồi ư? Tôi đang làm đại sự, không có thời gian tiếp đón họ!
Phó Trường Chinh nói: Bí thư Trương, tôi thấy chuyện này ngài hay là tự mình đến một chuyến đi, tổ trưởng Nghiêm của tổ công tác đó rất khó đối phó, hắn đang ngồi ở văn phòng của ngài, nói là phải đợi ngài trở về!
Trương đại quan nhân nhíu mày, không nhịn được mắng một câu: Con mẹ nó bị bệnh à! Nhưng nghĩ lại tránh được mùng một không tránh được mười lăm, tổ công tác của thị lý sớm muộn gì cũng sẽ phải gặp mặt một lần, nghĩ đến đây hắn giao chuyện ở đây lại cho Thường Hải Thiên, lê người tới trung tâm hành chính.
Khi Trương Dương đi vào văn phòng của mình thì đã là mười hai giờ kém năm phút sáng, trong văn phòng của hắn khói thuốc mù mịt, tổ trưởng Nghiêm của tổ công tác do thị lý phái tới đang ngồi trên sô pha, ở bên cạnh là huyện trưởng Hứa Song Kì, trong gạt tàn ở trước mặt hai người chồng chất không ít đầu mẩu thuốc lá, xem ra đang ở đây hút thuốc giết thời gian rồi.
Trương đại quan nhân vào cửa liền ho khan hai tiếng, tỏ vẻ bất mãn đối với việc hai người nuốt sương nhả khói. Hứa Song Kì đứng dậy nói: Bí thư Trương, bí thư Nghiêm đợi anh đã lâu rồi. Trong lời nói của y tràn ngập ý tứ xúi giục gây hấn.
Trương Dương cười nói: Bí thư Nghiêm, hạnh ngộ hạnh ngộ! Hắn vươn tay về phía Nghiêm Chính, Nghiêm Chính đứng dậy bắt tay hắn, trên mặt không hề có vẻ tươi cười, Trương Dương lưu ý thấy ngón tay của Nghiêm Chính đều bị hung tới vàng khè, thằng cha này chắc là người nghiện thuốc nặng.
Nghiêm Chính người cũng như tên, thoạt nhìn có vẻ quá mức nghiêm túc, sau khi bắt tay với Trương Dương, Nghiêm Chính không hề lập tức buông ra: Bí thư Trương bận quá nhỉ! Muốn gặp anh cũng thật không dễ dàng gì. Lời này rõ ràng có ý tứ trào phúng.
Trương Dương nghĩ thầm Trần Cương ở ở trong mắt tôi còn chẳng bằng cái rắm, ông là ai chứ? Nói mát với tôi à, Trương Dương cười nói: Đành chịu thôi, việc lớn việc nhỏ đều vào tay tôi, nếu không phải phó bí thư Nghiêm tới đây, buổi sáng hôm nay tôi phải khảo sát thực địa ở cảng. Một câu này của Trương đại quan nhân bao hàm rất nhiều hàm nghĩa, thứ nhất ám chỉ đám người Hứa Song Kì vô năng, thứ hai nói với Nghiêm Chính rằng, anh chỉ là một phó bí thứ, vừa rồi gọi anh là bí thư Nghiêm đã là nể mặt anh rồi, nể mặt mà không cần thì tôi cũng chẳng cần phải khách khí với anh nữa, thứ ba, lão tử sáng nay bận đi làm, không phải đi chơi.
Trương Dương nói xong liền rút tay ra, hắn trở lại bàn làm việc của mình rồi ngồi xuống, hành động này của Trương Dương thực sự rất vô lễ, Nghiêm Chính nói thế nào cũng là một vị lãnh đạo, luận cấp bậc thì cao hơn Trương Dương, dựa theo lẽ thường mà nói thì Trương Dương nên cùng hắn ngồi ở sô pha, nhưng mấy câu nói đó của y đã chọc giận Trương Dương, Trương đại quan nhân dẫu sao cũng chẳng muốn gặp y, vô lễ thì sao chứ, ở trên một mẫu ba phân đất của lão tử, lão tử muốn làm gì thì làm!
Hành động của Trương Dương khiến Nghiêm Chính cảm thấy phẫn nộ, sắc mặt của y trở nên càng khó coi hơn, Hứa Song Kì nhìn thấy tình cảnh trước mắt thì trong lòng thầm than, thằng cha Trương Dương đúng là khệnh thật, Nghiêm Chính nói thế nào cũng là phó bí thư Ủy ban kỷ luật thành phố, lại là tổ trưởng tổ công tác lần này, Trương Dương không ngờ không thèm nể mặt y, Hứa Song Kì mong sao Trương Dương và Nghiêm Chính đánh nhau, Trương Dương anh đắc tội với càng nhiều người càng tốt, Sở bá vương có năng lực, có kiêu ngạo đến mấy, cuối cùng vẫn phải bốn bề thọ địch rồi tự vẫn ở Ô Giang. Nhưng vào những lúc như thế này Hứa Song Kì cũng cần phải nói một câu, y ho khan một tiếng: Đã buổi trưa rồi, hay là đi ăn cơm đi.
Nghiêm Chính lạnh lùng nói: Không vội, trước tiên bàn công tác đã!
Trương Dương nhìn nhìn đồng hồ rồi nói: Đã mười hai giờ rồi, lão Hứa nói đúng, chúng ta đi ăn cơm trước đã!
Nghiêm Chính nói: Hay là bàn công tác trước đã, thời gian của mọi người đều rất quý giá. Lời nói của y đã biểu đạt rõ sự bất mãn đối với Trương Dương, không chỉ anh bận đâu, tôi cũng có rất nhiều việc, anh cho rằng tôi có hứng thú tới đây nhìn sắc mặt của một tên tiểu bối ư?
Trương Dương cười nói: Lão Hứa à, hay là thế này đi, anh đi an bài chuyện cơm trưa trước đi, tôi và phó bí thư Nghiêm nói chuyện vài câu rồi sẽ tới ngay.
Chuyện Cơm trưa sớm đã có người an bài, cho dù không có người an bài thì cũng không tới lượt huyện trưởng như Hứa Song Kì tự mình đi an bài, Trương Dương rõ ràng muốn đuổi Hứa Song Kì đi, Hứa Song Kì trong lòng buồn bực lắm, Trương Dương anh cũng quá không nể mặt tôi rồi? Lão tử tốt xấu gì cũng là huyện trưởng Tân Hải, ngay cả tư cách bàng thính cũng không có tư cách ư? Nhưng Trương Dương nếu đã nói vậy, y tất nhiên cũng không mặt dày ở lại, cười nói: Được, tôi đi an bài, các anh nói chuyện đi!
Hứa Song Kì Hứa Song Kì, Nghiêm Chính nói: Đồng chí Trương Dương, chắc anh cũng biết nhiệm vụ chủ yếu của tổ công tác chúng tôi?
Trương đại quan nhân biết rõ còn giả bộ hồ đồ: Tôi thật sự không biết, phó bí thư Nghiêm, các anh đến để làm gì?
Nghiêm Chính thiếu chút nữa thì bị hắn chọc cho tức vẹo cả mũi, thằng ôn này rõ ràng là đang chơi mình, Nghiêm Chính cố nén giận: Thị lý vô cùng coi trọng sự kiện sở trưởng sở quản xe Tân Hải Triệu Kim Khoa nhảy lầu, lần này mục đích phái ra tổ công tác là để điều tra rõ chuyện này.
Trương Dương nói: Tốt, tôi cũng muốn nhanh chóng điều tra rõ chuyện này, phó bí thư Nghiêm, các anh chuẩn bị tra thế nào?
Nghiêm Chính nói: Đồng chí Trương Dương, căn cứ vào một số tình huống mà chúng tôi trước mắt tìm hiểu được, các anh đã tiến hành điều tra trong nhà của Triệu Kim Khoa, ở trong nhà hắn lục soát được rất nhiều tài vật lai lịch không rõ ràng, chỉ từ điểm này đã có thể chứng minh Triệu Kim Khoa này rất có thể tồn tại hành vi tham ô hủ bại.
Trương Dương cải chính lại: Không phải có thể, mà là chắc chắn, một sở trưởng của sở quản xe dựa vào tiền lương của hắn, có mười đời cũng kiếm không được nhiều tiề nnhw vậy.
Nghiêm Chính nói: Đồng chí Trương Dương, tôi có một nghi vấn, các anh là phát hiện hành vi tham ô phạm tội của Triệu Kim Khoa từ lúc nào?
Trương Dương nói: Chuyện này sớm nhất phải nói tới thị trường giao dịch ô tô Tân Hải, phó bí thư Nghiêm chắc cũng từng nghe nói trước khi tôi đến, nạn xe lậu của Tân Hải phát triển rất mạnh?
Nghiêm Chính không trả lời, hai mắt lẳng lặng nhìn hắn.
Trương Dương nói: Nhằm vào hiện tượng này, tôi tiến hành chỉnh đốn thị trường giao dịch ô tô Tân Hải trên đại quy mô, một trong những trọng điểm chỉnh đốn chính là hệ thống quản xe của chúng tôi, trong hệ thống công an phát hiện mười sáu cảnh viên có hành vi trái với kỷ cương, đã tiến hành khống chế điều tra bọn họ.
Nghiêm Chính gật đầu, ý bảo Trương Dương nói tiếp.