Nụ cười của Hạng Thành lộ ra vẻ quỷ dị: Tôi cũng không ngờ! Đồng dạng đều là không ngờ, nhưng ý nghĩa đại biểu lại không giống nhau, Hạng Thành không ngờ là Trương Dương lặng lẽ làm xong một đại sự như vậy. Giết cho y trở tay không kịp, từ sau khi thằng ôn này tới Tân Hải, cơ hồ tất cả sự nổi trội đều bị hắn đoạt hết.
Trương Dương nói: Bí thư Hạng, thật ra tôi một mực muốn giải thích trực tiếp với ngài một chút, chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu lần này đối với tôi mà nói thì cũng rất đột nhiên, tôi thừa nhận tôi quả thực có ý tưởng về phương diện này, nhưng tôi chỉ là có ý tưởng mà thôi, lần này tới Đông Giang tôi cũng không phải là vì chuyện này, chỉ ngẫu nhiên nói ra một câu với chú Tống. Trương Dương ở trước mặt Hạng Thành không gọi Tống Hoài Minh là bí thư Tống, mà gọi là chú Tống cũng là có dụng ý, hắn muốn nhấn mạnh quan hệ của mình với Tống Hoài Minh.
Trương Dương nói: Không ngờ, tỉnh lý cũng đang trù hoạch kiến lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu, tỉnh trưởng Chu vì chuyện này mà đặc biệt tới kinh thành. Trương Dương lúc này mới hiểu vì sao Tống Hoài Minh phải lấy danh nghĩa của tỉnh lý để xin chuyện này, thì ra trước đó y đã cân nhắc đến quẫn cảnh mà Trương Dương có thể gặp phải trong tương lai, đương nhiên dùng danh nghĩa của tỉnh lý để xin thì quả thực nắm chắc lớn hơn một chút, Trương đại quan nhân hiện tại có thể chối sạch sẽ, hắn đang nói với Hạng Thành, chuyện này không liên quan tới tôi, chỉ là miếng bánh từ trên trời rơi xuống, chẳng may rơi trúng người tôi, biết sao được, vận may đã tới thì tránh cũng không được.
Hạng Thành đương nhiên không tin những lời này của Trương Dương, nhưng y cũng không thể tìm ra được quá nhiều sơ hở, căn cứ vào tình huống trước mắt có được, thật là tỉnh lý đề xuất xin sớm nhất. Chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu đã trở thành sự thật, Hạng Thành có tức thì cũng chỉ có thể giữ trong lòng, Trương Dương giải thích như vậy cũng cho hắn một bậc thang để đi xuống.
Trương Dương đã nhìn thấy tiểu đảo màu xanh ở phía đông nam đó, Bạch đảo sở dĩ được gọi như vậy, là vì bờ cát màu trắng, bãi đá cuội màu trắng trên đảo, tòa tiểu đảo này không nghi ngờ gì nữa là địa phương xinh đẹp nhất của Bắc Cảng, tây bộ tiểu đảo mở cửa cho du khách, khu vực phía đông thì đều thuộc lãnh địa tư nhân, vịnh Thất Thải được tôn là đẹp nhất Bạch đảo chính là phạm vi vật nghiệp của Tiêu Quốc Thành.
Ánh sáng mặt trời chiếu lên bến tàu vịnh Thất Thải, Trương Dương biểu hiện ra vẻ tôn trọng đối với Hạng Thành, dù sao người ta cũng là lãnh đạo thượng cấp của mình, trên mặt mũi vẫn cần phải chiếu cố.
Đi xuống du thuyền, nhìn thấy một chiếc xe điện lái tới trước mặt, từ trong xe một mỹ nhân trông rất trí thức bước xuống, chính là phó tổng Tiêu Mân Hồng của tập đoàn Hoa Quang.
Tiêu Mân Hồng đi tới trước mặt bọn họ, cười nói: Hoan nghênh hai vị lãnh đạo đến vịnh Thất Thải thị sát công tác.
Hạng Thành cười cười, y giới thiệu Trương Dương với Tiêu Mân Hồng: Tiểu Tiêu, vị này là bí thư huyện ủy Tân Hải Trương Dương của chúng tôi.
Tiêu Mân Hồng mỉm cười: Chúng tôi đã gặp mặt rồi. Cô ta chủ động bắt tay với Trương Dương.
Hạng Thành có chút kỳ quái, y không biết Tiêu Mân Hồng và Trương Dương đã quen nhau từ trước, Tiêu Mân Hồng và Trương Dương đều lộ ra nụ cười chỉ có thể hiểu ý chứ không thể diễn tả được bằng lời, chuyện Trương Dương cứu cô ta ra khỏi nước lũ đã trở thành bí mật giữa hai người.
Trương Dương bắt đầu thấy Tiêu Mân Hồng này rất không đơn giản, Tiết lão lần này tới không thông tri cho Hạng Thành, cũng không thông tri cho mình, mà là trực tiếp tới Bạch đảo, từ tình huống trước mắt cho thấy, là do Tiêu Mân Hồng phụ trách tiếp đãi.
Hạng Thành và Trương Dương sau khi lên xe điện, nói khẽ: Tiểu, Tiết lão sống ở đâu?
Tiêu Mân Hồng nói: Quan Để số 1!
Quan Để số một là một trong những kiến trúc xa hoa nhất của Bạch đảo, tòa biệt thự này là trụ sở của Tiêu Quốc Thành của tập đoàn Hoa Quang, Tiêu Quốc Thành làm người rất trầm thấp, rất ít có người được mời tới nơi này, cho dù là bí thư thị ủy Hạng Thành đến vịnh Thất Thải nhiều lần, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên được tiến vào quan để số 1.
Xe điện lái tới cửa lớn của quan để số 1, đình viện siêu lớn phải tới mười mẫu khiến Trương đại quan nhân mắt sáng rực lên, vịnh Thất Thải chọn dùng xe điện làm phương tiện giao thông chủ yếu là để giữ hoàn cảnh nơi này.
Trương Dương quen rất nhiều phú hào quyền quý, cũng kiến thức rất nhiều hào trạch, trong ấn tượng của hắn, Lam Tinh cung của Kim Thượng Nguyên lấy công nghệ cao làm chủ đạo, mà Quan Để số 1 trước mắt tuy rằng phong cách hoàn toàn bất đồng, nhưng trình độ xa hoa còn hơn cả Lam Tinh cung.
Kỳ thạch bên trong Quan Để số 1 rất nhiều, trước viện là bãi cỏ với diện tích cực lớn, hậu viện là lâm viên tinh xảo.
Quan Để số 1 là một tòa tiểu theo phong cách phương Tây, cả lâu phòng đều dùng đá hoa cương để xây, đi vào bên trong thì lại càng hoa lệ, trong phòng khách cũng có bể cá chiếm cả mặt tường, bên trong nuôi rất nhiều loại cá.
Khi Trương Dương và Hạng Thành đi vào trong, Tiết lão và Tiết Vĩ Đồng đang đứng trước bể cá ngắm cá, bể cả dài gần mười lăm thước, khiến cho người ta có một loại cảm giác như đi vào cảnh thần tiên.
Nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ, Tiết lão xoay người lại, mỉm cười nhìn bọn họ nói: Tới nhanh thật!
Trương Dương cười nói: Nghe nói ngài đại giá quang lâm lâm, tôi lập tức đến ngay, trên đường vượt hơn mười cái đèn đỏ, mấy ngày nữa giấy phạt của cảnh sát giao thông sẽ được gửi tới tấp tới văn phòng của tôi.”
Tiết lão nghe hắn nói vậy liền bật cười, biết thằng ôn này đang cố ý khoa trương.
Tiết Vĩ Đồng trước tiên gọi một tiếng bác Hạng, sau đó đi đến trước mặt Trương Dương, ôm hắn một cái: Tam ca, nhớ anh muốn chết!
Người ở đây hiểu rõ vô cùng tính tình của Tiết Vĩ Đồng, không hề thấy có gì dị thường, có điều Trương đại quan nhân trong lòng vẫn có chút chột dạ, bởi vì Chu Hưng Quốc trước đó đã nhắc nhở hắn, nói Tiết Vĩ Đồng có ý với hắn, có điều từ quan sát trong khoảng thời gian này của Trương đại quan nhân cho thấy, hình như không có gì dị thường, có phải bọn Chu Hưng Quốc nghĩ nhiều quá không? Tiết Vĩ Đồng đối với mình tựa hồ không niệm tưởng gì với mình cả, ôm hay bắt tay đều là tay trái sờ tay phải, không có cảm giác đặc biệt gì cả.
Hạng Thành nói: Tiết lão, ngài trước khi đến sao không gọi điện thoại!
Tiết lão cười nói: Biết các anh công tác bận rộn, cho nên không muốn làm ảnh hưởng tới các anh. Hơn nữa tôi hiện tại đã về hưu rồi, để các anh tiếp đãi không phải sẽ lãng phí tiền của quốc gia ư, đến chỗ Quốc Thành tôi thấy thoải mái hơn.
Trương Dương không biết Tiêu Quốc Thành và Tiết lão rốt cuộc có quan hệ gì, nhưng từ cách xưng hô của Tiết lão đối với hắn, quan hệ giữa Tiêu Quốc Thành và Tiết gia nhất định vô cùng thân mật.
Mấy người ngồi xuống sô pha, Tiết Vĩ Đồng thì không vội đi tới, vẫn đứng ở tước bể cá xem thợ lặn cho cá mập ăn.
Trương Dương đứng sóng vai với cô ta, nhìn cá mập bơi qua bơi lại trong bể cá, nói: Không ngờ có người ở trong nhà nuôi cái thứ này.
Tiết Vĩ Đồng cười nói: Anh còn chưa tới nhà của chú Tiêu ở Canada đâu, trong hồ nước của chú ấy còn nuôi cả cả hổ cơ.
Trương đại quan nhân thở dài nói: Đúng là có tiền, những con cá mập này mỗi ngày ăn bao nhiêu thịt! Ấn tượng Trong lòng đối với Tiêu Quốc Thành tất nhiên lại sâu sắc hơn không ít, tài lực của Tiêu Quốc Thành này thật sự là hùng hậu, ở trong nước chắc có thể chen vào hàng ngũ siêu cấp phú hào, nhưng người này lại khác với loại phú thương như Tra Tấn Bắc, Hà Trường An, bình thường rất ít xuất hiện trong trường hợp công chúng.
Tiết Vĩ Đồng nói: Lần này đến, anh nhất định phải dẫn em đi chơi đấy.
Trương đại quan nhân thầm nghĩ trong lòng: Lần này cũng không phải là tới đây chơi. Lần này Tiết lão tới là để tìm hắn tái khám, còn có một nguyên nhân là trọng yếu hơn là Trương đại quan nhân sẽ di cung hoán huyết cho lão gia tử, hoàn toàn thanh trừ tế bào ung thư trong máu của ông ta.
Hạng Thành vô cùng quan tâm tới sức khỏe của Tiết lão, nhìn thấy Tiết lão thần thái sáng láng, sức khỏe so với trước đây tựa hồ đã tốt hơn rất nhiều, y vui mừng nói: Sức khỏe của Tiết lão ngày càng tốt hơn.
Tiết lão cười nói: Sau khi về hưu, tâm lý không còn gánh nặng, có câu không còn chưa quan thì người nhẹ nhõm mà.
Trương Dương lúc này đi tới, ngồi xuống ở bên cạnh, cười hỏi: Tiết lão, lần này đến Bắc Hải, cảm thấy thế nào?
Tiết lão nói: Bạch đảo rất đẹp! Lão gia tử không đề cập tới chuyện Bắc Cảng, chắc là không tìm được chỗ để khen, ông ta nếu nói không tốt, Hạng Thành lại ở bên cạnh, biết để mặt mũi đi đâu?
Hạng Thành mắng thầm trong lòng, nhưng y cũng ý thức được, vốn mình đối với hiện trạng của Bắc Cảng cũng không có bất kỳ lòng tin nào, y cũng không tin Tiết lão sẽ khen Bắc Cảng.
Trương Dương cười nói: Bắc Cảng đẹp nhất chính là Bạch đảo, có điều hiện tại Tân Hải của chúng tôi đang cố gắng tạo ra thành thị lâm viên ưu tú, tin rằng thêm vài năm nữa, ngài đến sẽ có cảm thụ khác hẳn.
Tiết lão cười nói: Tôi nghe nói Tân Hải sẽ thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu?
Trương Dương nói: Tiết lão tin tức linh thông thật.