Cố Doãn Tri cười cười, ông ta chỉ hơi nghĩ một chút là đoán ra nội tình của chuyện này, con gái để lại cổ phần cho mình và Dưỡng Dưỡng, chuyện này không thể chỉ nói với Trương Dương thôi được, chắc là những cổ phần này vốn thuộc về Trương Dương, ông ta từng nghe con gái nhắc đến, nếu không phải có mấy phương thuốc của Trương Dương thì nhà máy dược Giang Thành cũng sẽ không trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà từ lỗ thành lãi, phát triển tới quy mô như hiện tại. Cho dù con gái để lại một khoản cổ phần cho Trương Dương thì đây cũng là điều đúng đắn. Cố Doãn Tri nói: Trương Dương, tôi lo nhà máy dược Giang Thành nếu tiếp tục nằm trong tay nó thì sớm muốn gì cũng sụp đổ.
Trương Dương nói: Tình huống kinh doanh cụ thể của nhà máy dược Giang Thành con cũng không rõ lắm, nhưng con biết từ lúc Minh Kiện tiếp quản nơi đó, nhân sự của nhà máy dược Giang Thành thường xuyên thay đổi, điều này đối với sự phát triển của xí nghiệp thì không phải là chuyện tốt.
Cố Doãn Tri gật đầu.
Ngoài cửa vang lên tiếng ô tô, chính là Cố Minh Kiện và Liễu Duyên về, quả nhiên nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo đến.
Sắc mặt của Cố Minh Kiện cũng không dễ coi nói, chuyện của nhà máy dược Giang Thành gần đây khiến cho hắn sứt đầu mẻ trán, từ sau khi hắn tiếp nhận nhà máy dược, sản lượng tiêu thụ liên tiếp đi xuống, Cố Doãn Tri nói cũng không sai, nếu cứ tiếp tục như vậy, nhà máy dược mà Cố Giai Đồng khổ cực kinh doanh lên sớm muộn gì cũng sẽ mất tra tay hắn.
Nhìn thấy Trương Dương, Cố Minh Kiện vẫn cười cười chào hỏi, câu đầu tiên của hắn cũng bắt đầu từ màu da của Trương Dương: Trương Dương, anh mới đi châu Phi về à, sao giống như là dân chạy nạn thế?
Trương Dương cười nói: Tới Tây Tạng hiến tặng lòng nhân ái.
Cố Minh Kiện nói: Lấy tiếng, nhất định là lấy tiếng, cầm tiền của mình tới Tây Tạng thì gọi là lòng nhân ái, còn dùng tiền nhà nước tới Tây Tạng thì gọi là lấy tiếng.
Cố Doãn Tri ở bên cạnh nghe vậy không khỏi nhíu mày.
Cố Minh Kiện nói: Trương Dương nghe nghe Nam Tích các anh lại làm khu cao tân? Không biết có chuyện này không?
Trương Dương gật đầu nói: Có, tin tức của cậu sao chẳng linh thông tí nào thế, hiện tại Anh Đức Nhĩ đã ký hợp đồng rồi, còn có khu đất của sân thể dục cũ cũng được xác định trở thành quảng trường dữ liệu Mộng Thần, về sau xây dựng xong sẽ trở thành thị trường trung tâm của ngành máy tính Bình Hải.
Cố Minh Kiện nói: Nghe nói là Kiều Mộng Viện làm à?
Đúng vậy! Cô ta là đại cổ đông, còn có một bộ phận là phía Hongkong đầu tư.
Cố Minh Kiện nói: Giúp tôi lưu ý một khối đất nhé, tôi muốn xây nhà máy ở Nam Tích.
Cố Doãn Tri cuối cùng cũng không nhịn được nói: Lam Hải và nhà máy dược Giang Thành không đủ để con làm à? Còn xây nhà máy cái gì nữa?
Cố Minh Kiện cười nói: Cha, hiện tại ngành máy tinh đang phát triển cao tốc, nhu cầu của trong nước ngoài nước đối với linh kiện máy tính đều ngày một tăng, dưới tình thế trước mắt nếu bảo thù thì sẽ mất cơ hội phát triển, cho nên con định đẩy xí nghiệp theo hướng mới.
Cố Doãn Tri hừ lạnh nói: Là đẩy vào hố lửa mới đúng!
Cố Minh Kiện bị những lời này của cha khiến cho đỏ mặt: Cha, cha không phải là không hỏi chuyện sinh ý của con ư?
Cố Doãn Tri nói: Chuyện của Lam Hải thì tôi mặc kệ, nhưng nhà máy dược Giang Thành có cổ phần của tôi và Dưỡng Dưỡng, hơn nữa hai người cổ phần của hai người chúng tôi còn chiếm đại đa số, anh chuẩn bị một chút đi, mau chóng giao ra đây quyền quản lý ra.
Cố Minh Kiện tràn ngập kinh ngạc nói: Cha, cha có ý gì!
Cố Doãn Tri nói: Không có ý gì cả, tôi không thể trơ mắt nhìn tâm huyết của chị anh bị anh phá hủy.
Cố Minh Kiện liếc Trương Dương một cái, Trương đại quan nhân vừa thấy ánh mắt của thằng ôn này liền thầm kêu hỏng ồi, Cố Doãn Tri ở trước mặt dạy dỗ Cố Minh Kiện, thằng ôn này có tám phần là tính món nợ này lên đầu mình, có tám chín phần mười cho rằng là mình mách lẻo hắn.
Thật ra Cố Doãn Tri luôn luôn tư duy kín đáo, ông ta hôm nay ở trước mặt Trương Dương nói ra những lời này không phải bởi vì ông ta thiếu cân nhắc, mà là vì Cố Doãn Tri không coi Trương Dương là người ngoài, ông ta đã sớm coi Trương Dương như người trong nhà, mà khi người một nhà ở cùng nhau thì không có gì là không nói được, ông ta cũng không ngờ coi trai mình lại không nghĩ được. Cẩn thận mấy cũng có sai sót, bất kỳ ai cũng khó tránh khỏicó lúc sơ xuất.
Cố Minh Kiện nói: Cha, chuyện của xí nghiệp cha không hiểu đâu.
Cố Doãn Tri cười lạnh nói: Tôi không hiểu ư, tôi quản được cả Bình Hải, tôi còn không quản tốt được một xí nghiệp à, là anh tự mình giao quyền quản lý ra hay là tôi tới công ty mở một cuộc họp ban giám đốc rồi đuổi anh đi đây?
Trợ lý Liễu Duyên của Cố Minh Kiện nhìn thấy tính hình không ổn, vội vàng đi rót trà, đưa tới trước mặt Cố Doãn Tri: Bác cố, bác uống trà đã!
Cố Doãn Tri nhìn thẳng vào con trai: Lúc trước cho anh tiếp quản nhà máy dược, là muốn anh làm tốt sự nghiệp mà chị anh để lại, để nhà máy dược phát triển tốt hơn, nhừng nhìn sau anh về sau đã làm gì? Người được bổ nhiệm toàn là thân tín của mình, ra sức đàn áp lực lượng nòng cốt của nhà máy dược, Thường Hải Thiên đi rồi, nhân viên quản lý trung tầng của nhà máy dược cũng toàn bộ từ chức.
Con không đuổi họ đi, là bọn họ nhắm vào con!
Cố Doãn Tri nói: Ai nhằm vào anh? Là chính anh không có bản sự! ông ta càng nói càng tức giận, đứng dậy nói: Liễu Quảng Dương đảm nhiệm chức phó quản đốc nhà máy, Liễu Quảng Dương là ai? Ông ta nhìn sang Liễu Duyên.
Liễu Duyên mặt trắng bệch, cúi đầu không dám nhìn ông ta. Liễu Quảng Dương là anh trai cô ta, Cố Minh Kiện dùng Liễu Quảng Dương dẫn tới chia bớt quyền lực của Thường Hải Thiên, mới khiến Thường Hải Thiên nản lòng thoái chí, hạ quyết tâm rời khỏi nhà máy dược.
Cố Doãn Tri nói: Anh để một người còn chưa tốt nhiệp trung học đảm nhiệm chức phó quản đốc của nhà máy dược, giao hết chuyện lớn nhỏ của nhà máy dược cho hắn làm, một người như vậy làm sao có thể phục chúng được.
Cố Minh Kiện nói: Cha, bằng cấp cũng không thể đại biểu cho trình độ quản lý của một người.
Cố Doãn Tri nói: Tôi không vì nguyên nhân bằng cấp mà coi thường ai cả? Nhưng sản lượng tiêu thụ của nhà máy dược sờ sờ ra đó, tôi tuy rằng không ra khỏi cửa, nhưng tôi vẫn quan tâm tới tình hình kinh doanh của nhà máy dược.
Cố Minh Kiện nói: Cha có ý gì? Cho rằng con chân ngoài dài hơn chân trong ư? Con đang tự phá hủy xí nghiệp của gia tộc mình?
Cố Doãn Tri lắc đầu nói: Anh khiến tôi rất thất vọng, anh là nam đinh duy nhất của nhà chúng ta, anh đã trưởng thành, là một nam tử hán, nên ưỡn ngực gánh tránh nhiệm mà mình nên gánh.
Cố Minh Kiện nói: Cha, cha đừng có mãi mang thành kiến mà nhìn con, trong mắt cha, con vĩnh viễn là một đứa trẻ không lớn, con không có năng lực như chị, con không nghe lời như Dưỡng Dương, nhưng cha có từng nghĩ rằng, là bản thân cha có vấn đề, cha già rồi, cha sớm đã không đi kịp thời đại.
Cố Doãn Tri nói: Tôi quả thực đã già, tôi cũng thừa nhận tôi không theo kịp thời đại, nhưng tôi hiểu vị trí của mình, còn anh, anh ngay từ đầu đã được sinh ra dưới vầng hào quang của tôi, mỗi một sự nghiệp mà anh làm hiện tại đều là sau khi chị anh làm tốt rồi để lại cho anh, anh có tự hỏi mình, bản thân anh đã tự làm được chuyện gì chưa?
Mặt Cố Minh Kiện đỏ lên: Cha khinh thường con, cha trước giờ đều luôn coi thường con.
Cố Doãn Tri nói: Cuối tuần tôi sẽ tới Giang Thành, tôi cho anh thời gian ba ngày, quyền quản lý nhà máy dược, anh phải giao ra đây!
Cố Minh Kiện oán hận gật đầu, hắn đứng dậy đi ra ngoài, trước khi đi, hắn lạnh lùng lườm Trương Dương một cái, Trương đại quan nhân thật sự có chút không mạc danh kỳ diệu, trời đất chứng giám, chuyện hôm nay không có chút liên quan gì tới hắn.
Cố Minh Kiện đi rồi, Cố Doãn Tri chậm rãi ngồi xuống ghế.
Trương Dương vội vàng thay chén trà nóng cho ông ta, quan tâm nói: Cha, cha đừng nóng giân, làm tổn thương tới sức khỏe thì không đáng đâu.
Cố Doãn Tri đầy cảm xúc nói: Tôi thật sự không yên tâm, tôi không yên tâm, tôi không yên tâm, tôi sợ sự nghiệp mà Giai Đồng cực khổ khai sáng ra bị hủy trong tay tên phế vật này, mỗi ngày tôi đều quét dọn phòng của Giai Đồng một lần, mỗi một vật trong phòng nó đều còn nguyên như lúc nó còn sống, Trương Dương, cậu hiểu không? Cậu có thể hiểu tôi không?
Trương Dương cầm tay Cố Doãn Tri, mắt đỏ lựng lên, hắn đương nhiên hiểu Cố Doãn Tri, Cố Doãn Tri coi nhà máy dược Giang Thành như một bộ phận của sinh mệnh con gái mình, y không đành lòng nhìn nhà máy dược cứ vậy đi xuống, Trương Dương bỗng nhiên cảm thấy có chút hối hận, lúc trước hắn không nên để Thường Hải Thiên đi, trong chuyện của nhà máy dược, hắn nên sớm nhắc nhở Cố Doãn Tri, không nên để Cố Minh Kiện tùy ý làm bậy, để hắn làm cho nhà máy dược loạn thất bát tao như bây giờ.
Trương Dương nói: Cha, nhà máy dược sẽ không sập đâu, có cha, có con, còn có Giai Đồng nữa, con tin Giai Đồng sẽ chúc phúc cho chúng ta.
Cố Doãn Tri gật đầu, ông ta nói khẽ: Tôi muốn đích thân quản lý nhà máy dược này, Giai Đồng đã nói, muốn đưa nhà máy dược Giang Thành trở thành nhà máy dược số một Trung Quốc, muốn đưa nhà máy dược ra thế giới, tôi muốn hoàn thành tâm nguyện của nó. Mặt của Cố Doãn Tri tràn ngập lòng tin và sứ mệnh cảm, sau hai năm nhàn rỗi ở nhà, lần đầu tiên ông ta có ý chí chiến đấu mãnh liệt như vậy, ông ta đã tìm thấy mục tiêu để phấn đấu.
Cha, con vĩnh viễn đứng cùng một chỗ với cha!