Mục lục
[Dịch] Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Minh tuy rằng mặt tươi cười, nhưng lọt vào mắt Trương Dương thì thằng cha này căn bản là hư tình giả ý, Trương Dương cũng cười nói: "Cám ơn sự quan tâm của phó bí thư bí thư Ngô, bệnh của tôi đã đỡ rồi, hôm nay định chính thức trở lại cương vị công tác đây."

Ngô Minh gật đầu, nói: "Tốt, tốt!"

Trương Dương nhân cơ hội cáo từ, Lưu Diễm Hồng đối với vấn đề cá nhân của hắn có chút quan tâm thái quá, mỗi lần đều hỏi cho Trương đại quan nhân sứt đầu mẻ trán.

Lưu Diễm Hồng nhìn Trương Dương vội vàng bỏ chạy, không khỏi cao giọng nói: "Cậu đừng có đi vội, tôi còn chưa nói xong mà!"

Lại nhìn thấy Trương Dương đã chui vào xe pick-up, lái xe rời khỏi bãi đỗ xe.

Lưu Diễm Hồng không nhịn được liền mắng: "Cái thằng láo toét này, chạy nhanh thật!"

Ngô Minh cười nói: "Có lẽ cậu ta thực sự có việc."

Lưu Diễm Hồng nhìn Ngô Minh, bỗng nhiên nhớ tới chuyên viên Tưởng Minh Xã của Trung kỉ ủy vẫn còn ở Ủy ban kỷ luật đợi mình, vội vàng nói: "Không nói chuyện nữa, tôi phải tới Ủy ban kỷ luật đây."

Ngô Minh đi theo cô ta, nói: "Bí thư Lưu,buổi tối cùng nhau ăn cơm đi!"

Lưu Diễm Hồng có chút do dự.

Ngô Minh nói: "Tôi vừa tới Nam Tích cũng không có bạn bè gì, cô cũng từ Đông Giang tới, chúng ta tùy tiện nói chuyện một chút, Nam Dương Quốc Tế nhé, sáu rưỡi tối, cô thấy sao?"

Ngô Minh đã nói đến nước này, Lưu Diễm Hồng cũng không thể nào từ chối được, Lưu Diễm Hồng gật đầu: "Được, có điều tôi còn có chuyện chưa làm sao, không nhất định sẽ tới đúng giờ đâu."

"Muộn thế nào tôi cũng chờ cô."

Trương Dương về Ủy ban thể dục thể thao, phát hiện trong Ủy ban thể dục thể thao im ắng, trong sân cũng không có ai, Trương đại quan nhân có chút kỳ quái, hỏi bảo vệ ở cửa mới biết tất cả mọi người đang ở trong phòng họp.

Trương Dương nghĩ thầm đã họp rồi mình cũng không nên làm phiền, hắn đi lên văn phòng của mình ở tầng hai, khi lặng lẽ đi qua cửa phòng họp, đột nhiên nghe thấy một tiếng nói đồng loạt: "Chào Chủ nhiệm Trương!"

Trương đại quan nhân bị tiếng chào bất thình lình khiến cho giật mình, lại nhìn thấy tất cả mọi người ở trong phòng hội nghị đứng lên rồi đồng thời vỗ tay.

Tràng vỗ tay này là để hoan nghênh hắn đã trở về, Trương Dương hai đời làm người, đã nhìn quen gió mưa, rất ít khi bị tràng diện như thế này khiến cho cảm động, nhưng hôm nay trong lòng lại ấm áp dạt dào, hắn chậm rãi bước vào phòng họp, tiếng vỗ tay càng lúc càng nhiệt liệt. Sau khi Trương Dương nghỉ bệnh, một mực do phó chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao Thôi Quốc Trụ chủ trì công tác, y cười cười đi tới bên cạnh Trương Dương, đón Trương Dương vào bên trong phòng họp.

Tiếng vỗ tay kéo dài mãi vẫn chưa dứt, cho tới khi Trương Dương lên tới bục chủ tịch, làm động tác hạ hai tay xuống, tỏ ý bảo mọi người dừng vỗ tay thì tiếng vỗ tay mới dần dần lắng đi.

Thôi Quốc Trụ lớn tiếng nói: "Chủ nhiệm Trương đã trở lại, tôi như trút được gánh nặng, từ hôm nay trở đi, công tác của Ủy ban thể dục thể thao chúng ta lại do chủ nhiệm Trương phụ trách!"

Tiếng vỗ tay lại vang lên.

Trương Dương không thể không lặp lại động tác vừa rồi của hắn, hắng giọng nói: "Cám ơn sự hoan nghênh của mọi người đối với tôi, cũng cám ơn mọi người quan tâm đến tôi như vậy, trong lúc tôi nghỉ bệnh, mọi người vất vả rồi!"

"Chủ nhiệm Trương vất vả rồi!" Không biết là ai lớn tiếng hô lên.

Trương Dương mỉm cười, những người khác cũng cười theo.

Trương Dương nói: "Tôi hy vọng Ủy ban thể dục thể thao chúng ta vẫn như trước kia, bất kể là tôi có mặt hay không, mọi người đều phải làm việc nghiêm túc, năm nay Ủy ban thể dục thể thao chúng tanh phải gánh trách nhiệm rất nặng nề, vận hội tỉnh cử hành ở Nam Tích, từ hôm nay trở đi, chúng ta phải tiến vào trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu khẩn trương, không chỉ phải làm tốt công tác chuẩn bị vận hội tỉnh, còn phải động viên các vận động viên, trên vận hội tỉnh lần này phải nỗ lực phấn đấu, giành một thành tích thật tốt cho toàn thể người dân thành phố Nam Tích!"

Trương Dương trở lại văn phòng không lâu, hai phó chủ nhiệm Thôi Quốc Trụ và Lý Hồng Dương đều theo vào, hắnbảo Phó Trường Chinh đi pha trà cho họ, lại đặt tập văn kiện mà Tống Hoài Minh đưa vào trong tủ bảo hiểm, hắn thở dài, nói: "Các anh đó, làm long trọng như vậy làm gì?"

Thôi Quốc Trụ cười nói: "Là ý của mọi người, nghe nói chủ nhiệm Trương quay lại đi làm, mọi người đều rất mong ngóng, cho nên tụ lại ở trong phòng hội nghị, biểu đạt một chút tâm tình hoan nghênh của chúng tôi đối với anh."

Trương Dương cười nói: "Vớ vẩn, truyền ra ngoài không biết người ta sẽ nói gì."

Lý Hồng Dương nói: "Chủ nhiệm Trương không phải không bao giờ bận tâm tới những lời mà người khác nói ư? Sao giờ lại đột nhiên quan tâm tới ảnh hưởng quần chúng như vậy?"

Trương Dương nói: "Trước khác nay khác, Nam Tích xảy ra nhiều chuyện như vậy, chúng ta cũng đừng gây thêm loạn làm gì."

Thôi Quốc Trụ và Lý Hồng Dương liếc mắt nhìn nhau, sự biến động của cục diện chính trị Nam Tích bọn họ đều biết rõ, hiện tại tất cả cán bộ trong thể chế Nam Tích chú ý nhất chính là chuyện của tập đoàn tham ô của Từ Quang Nhiên, Thôi Quốc Trụ bởi vì trước đây đi lại gần gũi với Từ Quang Nhiên, gần đây trong lòng vẫn luôn thấm thỏm. Trước khác nay khác, trước đây khi Từ Quang Nhiên không xảy ra chuyện gì, cán bộ Nam Tích đều cảm thấy vinh quang vì quan hệ được với y, nhưng hiện tại sau khi Từ Quang Nhiên xuống ngựa, cả đám đều sợ dính líu đến y.

Thôi Quốc Trụ nói: "Chủ nhiệm Trương, khoản tiền bán đấu giá khu đất sân thể dục cũ có thể xảy ra vấn đề."

Trương Dương nhíu mày nói: "Chuyện này trước tiên gác tạm sang một bên, lão Thôi à, công tác của Ủy ban thể dục thể thao anh còn phải tiếp tục chủ trì vài ngày."

Thôi Quốc Trụ kinh ngạc nói: "Sao cơ?" Y thật sự không muốn chủ trì công tác nữa, trong khoảng thời gian Trương Dương bị bệnh, tuy rằng cấp trên giao công tác của Ủy ban thể dục thể thao cho y phụ trách, nhưng y không hề có được bao nhiêu quyền lực thực tế, y cũng hiểu rõ mình chỉ là lâm thời thế thân, chi tiêu trên tài vụ y không dám quyết định, cho dù là việc nhỏ, y cũng phải thương lượng với mấy phó chủ nhiệm khác, trước khi Trương Dương đến, giữa mấy phó chủ nhiệm của Ủy ban thể dục thể thao đều không phục nhau, theo sự có mặt của Trương Dương, tất cả mọi người đều phục hắn, nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ đã thay đổi, Thôi Quốc Trụ vẫn không thể phục chúng, nói thật thời gian này chủ trì công tác, Thôi Quốc Trụ cũng gặp không ít khó khăn, y hận không thể tức khắc giao quyền lực ra, thực sự không hy vọng lại có biến cố gì nữa.

Trương Dương nhìn Thôi Quốc Trụ, không khỏi có chút buồn cười, xem ra Thôi Quốc Trụ là thật lòng không muốn làm chủ nhiệm của Ủy ban thể dục thể thao, hắn cười nói: "Đừng khẩn trương, cuối tuần giải thi đấu điền kinh toàn quốc sẽ cử hành ở thành phố Nam Võ tỉnh Vân An, tôi được mời đến tham quan thi đấu, còn phải tham gia một hội nghị cán bộ của Ủy ban thể dục thể thao quốc gia, lần này cả đi cả về chắc là hơn mười ngày, tôi đi ra ngoài, ở đây cũng phải có người phụ trách chứ?"

Thôi Quốc Trụ nghe nói là chuyện này, y cũng yên tâm, loại công tác này y có thể miễn cưỡng diễn tiếp được.

Trương Dương nói với Lý Hồng Dương: "Lão Lý à, anh đi cùng tôi nhé."

Lý Hồng Dương gật đầu, y không có ý kiến gì, gần đây thành phố Nam Tích bởi vì Từ Quang Nhiên xuống ngựa mà biến thành thần hồn nát thần tính, đi ra ngoài giải sầu cũng tốt cũng tốt, trước đây Lý Hồng Dương không chỉ một lần tham gia hội nghị tương tự, đơn giản là du sơn ngoạn thủy, nhân tiện ăn uống an dưỡng, không hơn không kém.

Sau khi Thôi Quốc Trụ và Lý Hồng Dương rời đi, Phó Trường Chinh tới bên cạnh Trương Dương, nói: "Chủ nhiệm Trương, người bạn đó của anh cơ hồ mỗi ngày đều tới tìm anh."

"Ai vậy?" Trương Dương kinh ngạc nói.

"Triệu Thiên Tài! Anh bảo tôi an bài cho anh ta ở Nam Dương Quốc Tế, ở nhiều ngày lắm rồi mà vẫn chưa có ý định đi."

Trương Dương vỗ vỗ gáy mình, sau khi về nước đã vứt Triệu Thiên Tài ở đó, đây chính là vị hảo huynh đệ đã cam khổ với hắn ở nước Mỹ, Trương Dương nói: "Đợi lát nữa tôi đi gặp hắn?"

Phó Trường Chinh gật đầu, xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, Trương Dương lại nhớ ra một chuyện: "Sao không thấy chủ nhiệm Thường đâu nhỉ?" Người mà hắn nói là Thường Hải Tâm, hôm nay trong phòng họp, Trương Dương đặc biệt lưu ý một chút, tất cả nhân viên của Ủy ban thể dục thể thao cơ hồ đều có mặt, nhưng lại không tìm thấy bóng dáng của Thường Hải Tâm.

Phó Trường Chinh nói: "Cô ta á, chắc là đang ở trung tâm tin tức, mấy ngày gần đây, cô ta mỗi ngày đều tới văn phòng của anh đó."

Thường Hải Tâm ngồi lặng trước máy tính, ánh mắt mê man lộ ra vẻ tâm thần không yên, từ trong ánh sáng phản chiếu của màn hình nhìn thấy một bóng người bước tới phía sau cô ta, Thường Hải Tâm cắn cắn môi, nói khẽ: "Anh đã về rồi à?"

Trương Dương ừ một tiếng, kéo ghế ngồi xuống bên trái Thường Hải Tâm, Thường Hải Tâm nhìn từ mặt nghiêng rất đẹp, trán đầy đặn, mũi cao thẳng, đường cong đôi môi và cái cằm rất xinh, cô ta vẫn không nhìn Trương Dương, ngón tay thon dài trắng nõn gõ bàn phím một cách không mục đích.

Trương Dương cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô ta, thấy trong mắt cô ta đã ngấn lệ, cô ta bỗng nhiên đứng dậy: "Xin lỗi, tôi phải ra ngoài một chuyến."

Thường Hải Tâm nhanh chóng chạy vào phòng trong, ở sâu trong lòng cô ta cảm thấy rất vui mừng và an ủi vì Trương Dương đã trở về, nhưng nhiều ngày như vậy không có tin tức của Trương Dương, cô ta không có lúc nào là không cảm thấy lo lắng cho hắn, nghe thấy giọng Trương Dương, đột nhiên cảm thấy ủy khuất, tâm tình biến thành cực kỳ phức tạp. Cô ta sợ mình rơi lệ ở trước mặt Trương Dương, sợ tình cảm của mình mất đi khống chế.

Khi Thường Hải Tâm quay lại trước máy tính thì phát hiện Trương Dương đã đi rồi, trên màn hình hiện lên hai chữ "tôi hiểu"

Triệu Thiên Tài trong khoảng thời gian này sống rất thoải mái, trong tay còn có không ít đôla, bởi vì Trương Dương trước đó đã an bài, gã ở Nam Dương Quốc Tế không phải tốn tiền, lợi dụng khoảng thời gian này gã du lịch gần Nam Tích, những năm này, gã ở Mỹ quốc một mực đều sống trong cảnh lén lút không thấy ánh mặt trời, theo Trương Dương trở về quốc nội, đột nhiên có một loại cảm giác như thấy lại ánh sáng, chỉ là thằng ôn Trương Dương này không biết đi đâu rồi.

Cho nên khi nhìn thấy Trương Dương bước vào, Triệu Thiên Tài không nhịn được liền bắt đầu trách móc, nói sao cũng là huynh đệ đồng sinh cộng tử, cùng chung hoạn nan, thằng ôn này không nói tiếng nào cứ vậy bỏ đi, Triệu Thiên Tài tuy rằng tới Trung Quốc, nhưng thân phận của gã hiện tại rất có vấn đề, thiếu một thân phận chính thức, gã cũng không dám đi loạn.

Triệu Thiên Tài nói: "Tôi nói này, anh cứ vậy không nói tiếng nào bỏ đi, tôi phải làm sao đây?"

"Cái gì mà anh phải làm sao đây?" Trương Dương ngồi dựa vào sa lông, cầm quả táo ở trên bàn uống trà lên cắn một miếng.

Triệu Thiên Tài nói: "Thân phận của tôi ý, những ghi chép quá khứ của tôi!"

Trương Dương cười cười, trước khi tới đây hắn đã liên hệ với Hình Triêu Huy, Hình Triêu Huy đáp ứng giúp Triệu Thiên Tài sửa lại tất cả thân phận, Trương Dương nói: "Yên tâm đi, vài ngày nữa thân phận của anh sẽ được làm lại, anh sẽ có giấy chứng minh của nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa chúng ta, những ghi chép trước đây sẽ được xóa sạch sẽ, anh sau này thích đi đâu thì đi."

Triệu Thiên Tài nghe vậy mừng rỡ vô cùng, gã đi tới ngồi xuống bên cạnh Trương Dương: "Vậy thì phải cám ơn anh rồi?"

"Cám ơn cái gì? Anh ở Mỹ giúp tôi nhiều như vậy, tôi có nói chữ cám ơn nào đây?"

"Đó là vì anh không biết lịch sự, tu dưỡng giáo dục của tôi quyết định tôi phải nói chữ cám ơn này." Rời khỏi nước Mỹ, Triệu Thiên Tài cũng khôi phục lại máu hài hước.

Trương Dương cười ha ha, hắn nhìn chung quanh một vòng rồi nói: "Sống thé nào?"

Triệu Thiên Tài nói: "Tốt, chỉ là không có giấy tờ, tôi chỉ dám đi dạo ở gần Nam Tích, mỗi ngày đại đa số thời gian đều là ở trong khách sạn, thực sự có chút buồn chán."

"Về sau có tính toán gì không?"

Triệu Thiên Tài nói: "Một bước một bước tính một bước thôi, tạm thời vẫn chưa có tính toán gì?"

Trương Dương gật đầu: "Kỹ thuật sửa xe của anh tốt như vậy, không dùng thì thật sự là quá lãng phí, ở chung quanh trung tâm thể dục mới xây không ít cửa hàng, có một số đã xây xong rồi, đang cho thuê, hay là tôi lưu lại cho anh mấy căn, làm một xưởng sửa chữa xe hơi, trước tiên ổn định công việc đã rồi tính tiếp."

Triệu Thiên Tài nói: "Tôi không có tiền!"

Trương Dương cười nói: "Tôi tìm người tài trợ, anh nhận làm là được rồi!"

Triệu Thiên Tài nói: "Được, không thành vấn đề!" Gã đối với tương lai của mình căn bản không có kế hoạch gì, rất là mù mịt, căn bản chưa từng nghĩ tương lai sẽ phát triển như thế nào, cho nên Trương Dương nói gì thì gã nghe nấy.

Trương Dương nhìn nhìn đồng hồ, đã sắp đến giờ cơm rồi, hắn nói với Triệu Thiên Tài: "Đi thôi, chúng ta cùng tới Hải Thiên ăn cơm, tôi vừa hay giới thiệu mấy người bạn cho anh."

Khi hai người tới đại sảnh khách sạn thì gặp Lưu Diễm Hồng, Trương Dương nhìn thấy cô ta liền có chút đau đầu, hôm nay không biết là làm sao mà cứ gặp cô ta suốt. Có điều cấp bậc của Lưu Diễm Hồng bày ra đó, vì lịch sự nên hắn vẫn phải chào hỏi, Trương Dương đành bước tới, cười nói: "Bí thư Lưu, sao lại gặp mặt rồi?"

Lưu Diễm Hồng cũng không khỏi bật cười: "Đúng vậy, lại gặp mặt rồi, bí thư Ngô hẹn tôi đi ăn cơm, cùng ăn nhé."

Trương Dương nghe nói Lưu Diễm Hồng là được Ngô Minh mời, lập tức nghĩ tới khuôn mặt hư tình giả ý của Ngô Minh, Trương Dương đối với Ngô Minh trước giờ không có hảo cảm gì, người này cả ngày ân cần vồn vã với Lưu Diễm Hồng, chứng tỏ là muốn theo đuổi Lưu Diễm Hồng, Trương Dương lo lắng Lưu Diễm Hồng phải chịu thiệt, nhỏ giọng nhắc nhở cô ta: "Bí thư Ngô đối với chị rất đặc biệt!"

]Lưu Diễm Hồng nghe thấy câu này, mặt không khỏi đỏ lên, gắt: "Thằng nhóc cậu nói năng bậy bạ gì đó? Quan hệ công tác bình thường thôi!"

Trương Dương nói: "Tình cảm trên công tác cũng có thể thăng hoa, người cùng đơn vị sau cùng trở thành vợ chồng nhiều lắm."

Lưu Diễm Hồng bị hắn nói cho mặt đỏ tim đập, nhất thời không ngờ lại quên mất chuyện của hắn và Sở Yên Nhiên, gắt: "Nói linh tinh ít thôi, những lời đồn thường là do loại người như cậu tạo ra đó."

Trương Dương nói: "Chị Lưu à, tôi là quan tâm tới chị thôi, lòng người khó đoán, nhất là chúng ta ở trong thể chế, cũng có loại tình cảm là mang mục đích chính trị, tôi lắm lời rồi, chị ăn muối còn nhiều hơn tôi ăn gạo cơ mà, tôi đi trước đây!" Trương Dương nhìn ra Lưu Diễm Hồng khi nghe thấy câu này thì lộ ra vẻ không vui, lập tức cáo từ.

Tối nay tâm tình của Lưu Diễm Hồng không tốt lắm, vừa rồi cô ta nhận được điện thoại của Tống Hoài Minh, Tống Hoài Minh ở trong điện thoại nói cho cô ta một tin, bí thư Ủy ban kỷ luật tỉnh đã có nhân tuyển khác, hy vọng lên chức của cô ta hoàn toàn tan biến.Lưu Diễm Hồng tuy rằng không phải là một nữ nhân có dã tâm quá lớn, nhưng mọi người ở xung quanh đều thấy cô ta làm rất tốt, khi cô ta cho rằng mình lần này nhận chức của Tằng Lai Châu là chuyện chắc chắn thì lại xảy ra biến cố, trong lòng cảm thấy mất mát cũng là điều khó tránh khỏi.

Ngô Minh cũng nhìn ra tình tự của Lưu Diễm Hồng không được tốt, y rất ga lăng đứng dậy, kéo ghế giúp Lưu Diễm Hồng, đợi cho Lưu Diễm Hồng ngồi xuống y mới trở lại vị trí của mình, rất ân cần rót một cốc sữa đậu nành cho Lưu Diễm Hồng: "Uống cốc sữa đậu nành trước đi cho ấm bụng!"

"Cám ơn!" Lưu Diễm Hồng cầm cốc sữa đậu nành ấm áp đó, ở sâu trong lòng lại cảm thấy lạnh toát như băng.

Ngô Minh cũng không biết nguyên nhân khiến tâm tình của Lưu Diễm Hồng xuống thấp, y còn tưởng rằng công tác điều tra của cô ta ở Nam Tích gặp khó khăn, mỉm cười nói: "Thích ăn gì? Tôi đã xem thực đơn rồi, thức ăn của nơi này rất khá. Đầu bếp đặc biệt là mời từ Hongkong đến đó."

Lưu Diễm Hồng ỉu xùi nói: "Anh cứ xem mà gọi, tôi thì thế nào cũng được."

Ngô Minh cười cười gật đầu: "Vậy tôi tự chủ trương!" Y gọi vài món thức ăn, lại dưa một chai rượu vang mà mình mang đến cho nhân viên phục vụ mở.

Sau khi rót rượu vang, Ngô Minh nâng chén: "Nào, vì sự gặp lại ở Nam Tích của chúng ta."

Lưu Diễm Hồng cũng chạm cốc với hắn, nhấp một ngụm rượu rồi bỏ chén xuống, không có ý dùng bữa.

Ngô Minh ân cần nói: "Có phải là công việc rất bận không?"

Lưu Diễm Hồng nói: "Vẫn ổn, điều tra ở Nam Tích đã tiếp cận phần cuối rồi, thêm vài ngày nữa là tổ điều tra của chúng tôi sẽ rời khỏi."

Ngô Minh nói: "Nhìn ra được cô hôm nay không mấy vui vẻ, chắc không phải là vì tôi chứ? Có phải là hình tượng của tôi đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến khẩu vị của cô không?"

Lưu Diễm Hồng không khỏi bật cười: "Đừng nói vậy, có liên quan gì tới anh đâu? Được rồi, đừng nói đề tài vây quanh tôi nữa, nói về anh đi."

Ngô Minh uống một ngụm rượu, nói: "Tôi thì có gì đâu, từ Lam Sơn tới Nam Tích, đổi thang không đổi thuốc, vẫn là phó bí thư thị ủy thôi, tiếp tục an tâm làm công tác Đảng của tôi." Ngô Minh từ sau khi thất bại trong cạnh tranh vị trí bí thư thị ủy Lam Sơn với Thường Tụng, cả người trở nên trầm thấp hơn nhiều. Lần này bị điều tới Nam Tích, Ngô Minh không hề cảm thấy mất mát nhiều lắm. Y ngược lại cảm thấy vui sướng. Dù sao y ở Lam Sơn đã bị coi là người thất bại, muốn lật mình cơ hồ là không có khả năng, tuy rằng Thường Tụng không hề bởi vì những hành vi của ytrước đây mà tiến hành trả thù, nhưng muốn để Thường Tụng trọng dụng y là rất khó, thị trưởng Thường Lăng Không trên tuổi tác thì cũng có ưu thế hơn so với y, y ở lại Lam Sơn cũng không có bất kỳ cơ hội phát triển nào, lần này bởi vì ban lãnh đạo Nam Tích thay đổi, y được điều đến Nam Tích, đối với Ngô Minh mà nói có nghĩa là có một cơ hội hoàn toàn mới. Thời gian y tới Nam Tích tuy rằng không lâu, nhưng y đối với hiện trạng quan trường của Nam Tích đã tiến hành một phen nghiên cứu sâu xa.

Một đám thường ủy lấy Từ Quang Nhiên tham ô bị mất chức, khiến Nam Tích để lại rất nhiều chỗ trống quyền lực, chính quyền Nam Tích chắc chắn gặp phải một lần tẩy bài và quá trình sắp xếp lại hàng ngũ, biến động lớn có nghĩa là có cơ hội lớn.

Bí thư thị ủy Lý Trường Vũ nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy. Điều này có nghĩa là cơ sở chính trị của y ở Nam Tích không vững chắc, thị trưởng Hạ Bá Đạt là nhân vật tôn thừa đạo trung dung, nói trắng ra là một kẻ không dám nhận trách nhiệm, có thể nói chính đàn Nam Tích hiện tại rất hỗn loạn, càng hỗn loạn thì càng có cơ hội đi lên. Ngô Minh cho rằng một kỳ ngộ chính trị hoàn toàn mới đang bày ra trước mắt y. Chỉ cần y nắm giữ chuẩn, trong chính đàn tương lai của Nam Tích có thể có được một chỗ đứng.

Lưu Diễm Hồng cũng tính là hiểu Ngô Minh, biết rằng người này rất có dã tâm, lúc trước bởi vì cạnh tranh chức bí thư thị ủy thành phố Lam Sơn với Thường Tụng mà phí hết tâm tư. Sự chán nản khi thất bại, cô ta hiện giờ cũng đang phải nếm trải, Lưu Diễm Hồng nói: "Tôi không tin, anh có thể bằng lòng với chức phó bí thư thị ủy của anh."

Ngô Minh đương nhiên nhớ rõ bộ dạng chán nản trước kia của mình bị Lưu Diễm Hồng nhìn thấy hết, y cười nói: "Ngay cả bản thân tôi cũng không tin. Tâm thái của tôi hiện tại giống như một lão tăng nhập định vậy, đối với quyền lực sớm đã không còn thèm khát như trước đây, đại khái là vì đã trải qua một lần vấp váp."

Lưu Diễm Hồng nhắc nhở y: "Loại tâm thái này của anh cũng không ổn. Không sợ người làm cán bộ có dã tâm, chỉ cần loại dã tâm này chỉ dùng trong sự nghiệp là được, dùng trên con đường chính quy là hợp lý, nếu như thật sự biến thành vô dục vô cầu, tôi thấy dạng cán bộ này có mười phần là không làm được gì."

Ngô Minh cười ha ha, nói: "Chưa gì mà cô đã chụp cho tôi cái mũ không làm được gì rồi, cái mà tôi nói chỉ là tâm thái, không phải là nói tôi vô dục vô cầu, có thể là sau khi trải qua một số vấp váp, con người ta sẽ trở nên thực tế hơn, tôi nghĩ tôi trước đây quá cố chấp quan vị của bản thân, mà bỏ qua trách nhiệm mà tôi thực sự phải coi trọng, lần biến động này đối với tôi mà nói chính là một cơ hội."

Lưu Diễm Hồng trêu: "Cơ hội để làm mới mình à?"

Ngô Minh cười nói: "Có thể nói như vậy, tội muốn làm ra chút chuyện ở Nam Tích, làm được một số việc tốt." Y rất ân ân gắp một con tôm cho Lưu Diễm Hồng, đặt vào đĩa của cô ta.

Lưu Diễm Hồng nói: "Anh không cần phải khách khí như vậy đâu."

"Cô là lãnh đạo, cứ coi như tôi đang nịnh hót cô."

Lưu Diễm Hồng nói: "Tôi có gì hay đâu mà phải nịnh hót, chỉ cần là anh không làm trái pháp luật, không phạm sai lầm, tôi sẽ không tìm anh gây phiền phức."

Ngô Minh nói: "Không thể nói vậy được, tôi từng nghe bí thư Tằng nói, sau khi ông ấy về hưu, Ủy ban kỷ luật sẽ do cô phụ trách." Quan hệ của Ngô Minh và Tằng Lai Châu rất tốt, cho nên từ chỗ y cũng nghe được một số tin tức.

Nhắc tới chuyện này, Lưu Diễm Hồng không khỏi buồn chán, cô ta nhẹ giọng thở dài: "Tôi làm gì có năng lực đó."

Ngô Minh ở trong quan trường lăn lộn nhiều năm, rất giỏi nghe tiếng đoán sắc, từ vẻ mặt của Lưu Diễm Hồng đã ý thức được chuyện này có thể có biến, y có chút hối hận vì đã nhắc tới đề tài này.

Lưu Diễm Hồng nói: "Tổ chức đã xác định rồi, đồng chí Lưu Chiêu của văn phòng chống tham nhũng Đảng của Trung kỉ ủy sẽ đến Bình Hải đảm nhiệm chức bí thư Ủy ban kỷ luật.”

Con người ta khi buồn bực luôn muốn tìm một người để thổ lộ. Chỉ cần là ở trong thể chế, bất kể anh là nam nhân hay là nữ nhân. Đả kích của quan trường thất ý đều là cực lớn.

Ngô Minh cuối cùng cũng hiểu Lưu Diễm Hồng vì sao hôm nay thủy chung tình tự không cao, thì ra là không giành được chức bí thư Ủy ban kỷ luật. Cô ta và mình, trong lần biến động chính trì này đều giẫm chận tại chỗ, chẳng trách cô ta lại mất hứng như vậy: "Còn nhớ lần trước ở Đông Giang ăn cơm cùng nhau không?"

Lưu Diễm Hồng gật đầu.

Ngô Minh nói: "Khi đó tâm tình của tôi so với cô còn kém hơn, thật ra quan trường chính là như vậy đó, giống như là lên cao thì thấy núi nào cũng nhỏ, loại cảm giác đó ai cũng hướng tới, nhưng có thể làm được chỉ có một người. Chúng ta cảm thấy vị trị của mình không đủ cao, thủy chung ngẩng đầu nhìn lên trên, luôn muốn lên cao thêm một bước, khi thực sự lên rồi, lại phát hiện bên trên còn có vô số tầng, tôi gần đây bắt đầu cân nhắc lại, những quan viên chúng ta cả ngày trong đầu đều chỉ nghĩ tới trèo lên cao, nhưng lại rất ít có người chân chính dừng bước, thoải mái thưởng thức một chút phong cảnh ở xung quanh. Cho dù trèo lên cao rồi thì sao chứ? Liệu có cảm thấy cây cao gió cả không? Liệu có nhớ lại rằng trong quá trình mình không ngừng trèo lên phải chăng chỉ nhìn thấy bậc đá, mà bỏ qua phong cảnh ở dọc đường?"

Hai mắt Lưu Diễm Hồng trở nên sáng ngời, cô ta không ngờ Ngô Minh có thể nói ra những lời có chiều sâu như vậy.

Ngô Minh nói: "Đối với chúng ta mà nói gặp trắc trở chưa chắc đã là chuyện xấu, có thể khiến chúng ta càng nhận rõ được mình hơn, có thể khiến chúng ta chấn chỉnh lại thái độ làm người, thái độ làm quan."

Lưu Diễm Hồng chủ động nâng chén: "Vì những lời này của anh, cạn chén."

Trang trí trong ngoài Hải Thiên đã toàn bộ làm xong, nhưng vẫn chưa chính thức khai trương đón khách, Viên Ba ban đầu định ngày khai trương vào mồng 8 tháng 3, ngày Quốc tế Phụ Nữ, vào ngày này gã đặc biệt mời chủ hiệm hội phụ nữ thành phố Nam Tích tới cắt băng khánh thành, trang trí khách sạn toàn bộ đều do công ti Kim Điển của Thường Hải Long một tay làm tất.

Viên Ba sau tết âm lịch liền tới Nam Tích. Chuẩn bị công việc khai trương khách sạn, bữa cơm hôm nay một là để nghênh đón Trương Dương trở về, hai là để đáp tạ các vị bằng hữu, tham dự tiệc tối có Trương Dương, Triệu Thiên Tài, Kiều Bằng Cử, Kiều Mộng Viện, Thường Hải Long, Thường Hải Tâm, Trình Diễm Đông, Cao Liêm Minh. Vốn Viên Ba mời Lương Thành Long, nhưng Lương Thành Long bởi vì bận việc tranh thầu ở Đông Giang, cho nên không thể đến được.

Trương Dương nghe nói Lương Thành Long lại đang tranh thầu, không khỏi nói: "Quầy hàng của Lương Thành Long chưa đủ lớn à, hai công trường ở Nam Tích còn chưa đủ bận ư? Anh ta định cùng lúc làm bao nhiêu việc đây?"

Kiều Bằng Cử cười nói: "Không ai ngại tiền cắn tay cả, loại chuyện kiếm tiền này, đương nhiên là làm càng nhiều càng tốt."

Người làm kinh thương ở đây không ít, tất cả đều đồng tình với những lời này của Kiều Bằng Cử.

Viên Ba nói: "Kiếm tiền là một chuyện, mọi người cùng nhau vui vẻ cũng là một chuyện khác, tiền kiếm nhiều đến thế nào mà nếu ở bên cạnh không có bạn thì cũng chẳng vui gì."

Thường Hải Long nói: "Lời này của Viên tổng khiến tôi cảm động, dù kiếm được bao nhiêu tiền cũng không mua được tình bạn."

Viên Ba nâng chén, nói: "Cảm ơn mọi người có thể quang lâm Hải Thiên, cũng cảm tạ các vị bằng hữu luôn tận sức ủng hộ tôi, ở đây tôi xin được cường điệu cảm tạ chủ nhiệm Trương." Trong trường hợp Chính thức Viên Ba vẫn xưng hô với Trương Dương như vậy.

Trương Dương cười nói: "Đừng nói như vậy, bên ngoài đã đồn đại ồn ào lắm rồi, nói tôi có cổ phần ở Hải Thiên của anh, anh còn nói như vậy nữa thì tôi càng thêm khó mà nói rõ được."

Cả đám người đều bật cười.

Mọi người cùng cạn chén rượu này, đa số người ngồi đây đều là bạn của nhau, Triệu Thiên Tài là một khuôn mặt mới trong đây, tất nhiên cũng trở thành đối tượng mà mọi người kính rượu, tửu lượng của Triệu Thiên Tài không được tốt lắm. Uống vài chén rượu là mặt đỏ bừng, Trương Dương nhìn thấy cứ tiếp tục như vậy, thằng ôn này kiểu gì cũng toi, liền cản lại: "Tửu lượng của Triệu Thiên Tài không được tốt lắm, mọi người đừng có chuốc anh ta như vậy."

Cao Liêm Minh cười nói: "Thiên Tài, cái tên này của anh cũng khệnh ghê, hai chúng ta đều thuộc một loại hình. Tôi là liêm minh, anh là thiên tài, hai chúng ta cạn một chén."

Trương Dương trừng mắt lườm gã: "Lại thể hiện rồi, thằng ôn anh chỉ giỏi tìm yếu, có gan thì tìm tôi mà chuốc."

Cao Liêm Minh cười ha ha, nói: "Anh cho rằng tôi ngốc lắm à, uống rượu với anh chẳng phải là tự tìm chết sao?" Câu này chọc cho mọi người đều bật cười.

Trương Dương nói: "Thiên Tài là kỹ sư xuất sắc, sở trường của anh ta là sửa ô tô, về sau các anh ai có xe muốn sửa, xe ai xảy ra vấn đề, cứ tìm anh ta mà nhờ."

Triệu Thiên Tài rất khiêm tốn, gã cười nói: "Chỉ cần là bằng hữu của chủ nhiệm Trương, chuyện của các vị chính là chuyện của tôi, tôi sẽ tận sức mà làm."

Viên Ba nói: "Tôi vừa mua một chiếc xe cũ, đang chuẩn bị đại tu, sau này khi làm đám cưới sẽ đưa đón cô dâu chú rể, đi khắp nơi tìm chỗ sửa mà không ai dám nhận, Thiên Tài, hay là cậu giúp tôi đi."

Triệu Thiên Tài nói: "Không thành vấn đề!"

Viên Ba nói: "Tuy rằng là bằng hữu, nhưng tiền công chúng ta vẫn phải tính."

Triệu Thiên Tài cười nói: "Không cần đâu, chuyện nhỏ thôi mà."

Trương Dương nói: "Hay là thế này đi, Viên tổng, anh cung cấp một căn phòng ở khách sạn cho Thiên Tài, anh ta mới tới Nam Tích, một mực ở Nam Dương Quốc Tế, vẫn chưa kịp tìm nhà, trước tiên tới chỗ anh ở, cũng tiện giúp anh sửa xe."

Viên Ba sảng khoái đáp: "Hải Thiên có phòng nhiều như vậy, anh cứ thoải mái mà chọn."

Cao Liêm Minh chêm vào một câu: "Nếu là tôi thì sẽ chọn phòng tổng thống."

Triệu Thiên Tài cười nói: "Chỉ cần một căn phòng bình thường có thể tắm rửa là được rồi."

Khi Trương Dương uống rượu với Kiều Mộng Viện, thấp giọng hỏi: "Khảo sát thế nào?"

Kiều Mộng Viện mỉm cười nói: "Chỉ mới xem khu đất đó, thuận tiện tìm hiểu một chút quy hoạch phát triển của tập đoàn Kim Sơn trước đây, tôi vẫn đang thận trọng cân nhắc."

Kiều Bằng Cử cảm khái nói: "Sinh ý chính là sinh ý, anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng, nếu Mộng Viện không xem trọng nó, người làm đại ca như tôi có nói hay thế nào cũng vô dụng."

Thường Hải Long nói: "Mọi người muốn làm khai phá. Trăm ngàn lần chớ quên công ty của tôi, tôi sẽ đi theo mọi người gõ trống xin chút cơm."

Kiều Bằng Cử nói: "Anh nói chuyện khiêm tốn thế, công ty của anh những năm nay phát triển với tốc độ chóng mặt, ở Bình Hải cũng là số một số hai rồi."

Thường Hải Long cười nói: "Đâu có khoa trương như vậy, ở hai cái địa phương Lam Sơn và Nam Tích còn có được chút danh tiếng, nhưng ở Bình Hải công ty trang trí có quy mô lớn hơn Kim Điển thì nhiều lắm. Hiện tại toàn quốc đâu đâu cũng đang làm khai phá xây dựng, công ty trang trí xây dựng lớn nhỏ mọc ra như nấm sau mưa vậy, sinh ý so với trước đây thì khó khăn hơn nhiều."

Thật ra mọi người làm ăn ở đây đều có loại cảm xúc này, Kiều Mộng Viện nói: "Đây là kết quả tất yếu của một xã hội phát triển. Lúc mới mở cửa, rất nhiều người gan lớn kiếm được tiền trước, đại bộ phận người trong bọn họ cũng không được tính là tài giỏi gì, chỉ có chăng là họ đi trước mọi người, khi người khác không dám làm kinh thương thì bọn họ đi trước một bước, tiền đương nhiên là rất dễ kiếm, nhưng theo sự phát triển của cải cách mở cửa, theo sự gia tăng của ý thức kinh tế của mọi người, hiện tại người làm kinh thương càng lúc càng nhiều, muốn kiếm được tiền, muốn làm càng lúc càng lớn thì phải có tầm mắt vượt thời đại và tư duy linh hoạt."

Viên Ba nói: "Còn có một điểm quan trọng hơn là quan hệ, ở Trung Quốc chúng ta làm ăn mà không có quan hệ xã hội thì một bước cũng khó đi." Nói xong câu này, gã cười nói với Trình Diễm Đông: "Trình cục về sau phải chiếu cố tôi nhiều hơn nhé."

Hải Thiên không phải là hạt khu của Trình Diễm Đông. Viên Ba nói như vậy cũng chỉ là khách khí. Trình Diễm Đông mỉm cười nói: "Hải Thiên từng có vết xe đổ, Viên tổng nhớ phải kinh doanh hợp pháp đấy."

Viên Ba cười nói: "Điểm này mọi người cứ yên tâm, muốn làm ăn lâu dài thì không thể theo đường ngang ngõ tắt được. Khối phẩm bài Hải Thiên này tôi sẽ dựng lại."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK