Điện thoại của hắn đổ chuông, bắt điện thoại, đầu dây bên kia vang lên giọng nói nghẹn ngào của Hải Lan: "Trương Dương, Âu Dương Như Hạ chết rồi... Em ngày mai sẽ tới Đông Giang!"
"Anh đang ở Đông Giang!"
Phó thị trưởng thường phụ Triệu Quý Đình sắc mặt âm trầm đáng sợ, y nhìn con trai của mình.
Triệu Hải Vệ không chút sợ hãi nhìn thẳng vào y.
Triệu Quý Đình nói với giọng trầm thấp: "Mày đã làm gì?"
Trên mặt Triệu Hải Vệ không hề lộ ra chút sợ hãi nói: "Cha đã làm gì?"
Triệu Quý Đình gầm lên: "Thằng mất dạy, mày quỳ xuống cho tao!"
Triệu Hải Vệ khinh thường lắc lắc đầu: "Con không làm sai gì cả, con vì sao phải quỳ?"
"Mày có đi tìm cô ta không?"
Triệu Hải Vệ gật đầu: "Có tìm, con bảo con tiện nhân đó rời khỏi bố!Để nó đừng hãm hại cha của con!"
Triệu Quý Đình giống như một con sư tử lao lên, tát cho con trai mình một phát, Triệu Hải Vệ không né tránh, sau khi chịu cái tát này, đầu càng ngẩng cao hơn: "Ả tự sát thì có liên quan gì tới con? Loại con gái như ả vốn đáng chết. Sao? Cha đau lòng à?"
Triệu Quý Đình tức đến nỗi cả người run rẩy: "Súc sinh... mày có nhân tính hay không?"
Triệu Hải Vệ nói: "Mẹ con bị ung thư phải nằm viện, nếu không phải là cha đối với bà ấy như vậy, bà ấy làm sao lại bị ung thư? Cha biết cái gì gọi là nhân tính không?"
"Mày!" Trong lòng Triệu Quý Đình như bị người ta quật mạnh một cái, y vô lực ngồi xuống.
Triệu Hải Vệ nói: "Ông không có tư cách dạy dỗ tôi!" Nói xong câu này hắn quay người bước ra khỏi cửa.
Lời đồn nhanh chóng được truyền bá, có người nói Âu Dương Như Hạ sinh hoat bừa bãi, có quan hệ không chính đáng với nhiều người đàn ông, bởi vì duyên cố bị cơ quan công an điều tra, Lương Thành Long, Đinh Triệu Dũng, Trần Thiệu Bân, Trương Dương không ai là ngoại lệ đều bị kéo vào trong, nguyên nhân cái chết lên quan tới Âu Dương Như Hạ được bàn tán xôn xao. Cách nói thịnh nhất là cô ta bởi vì bị tình cảm khốn nhiễu, không biết lựa chọn như thế nào, cuối cùng lựa chọn cái chết. Sau khi Âu Dương Như Hạ tự sát, cũng có không ít người nhắc tới Triệu Quý Đình, vị phó tỉnh trưởng thường vụ cũng thủy chung bảo trì trầm mặc.
Thông qua chứng cứ mà cơ quan công an điều tra được, Âu Dương Như Hạ quả thật là chết vì tự sát, còn thành phần tinh dịch còn sót lại trong cơ thể cô ta thì không có gì quan trọng, cho dù là tra ra người sở hữu thì cũng không thể định tội đối phương. Thông qua giám định nhiễm sắc thể, sự hiềm nghi của bốn người bọn Trương Dương bị bài trừ, chuyện này chỉ giới hạn trong nội bộ công an, song lời đồn đãi từ vẫn mọc lên như nấm sau mưa, cả Đông Giang đều dư luận xôn xao.
Dư luận và pháp luật là hai việc khách nhau, dư luận xã hội cường đại cũng khiến bọn Trương Dương sứt đầu mẻ trán, Trương Dương ý thức được nếu như chuyện này không tra ra chân tướng rõ ràng, danh dự của họ sẽ vì thế mà bị tổn thương, hắn tuy không để ý người ta nói gì, nhưng sự tự sát của Âu Dương Như Hạ quả thật là có quan hệ trực tiếp tới Triệu Hải Vệ, đã từng là bạn bè, hắn phải giúp Âu Dương Như Hạ đòi lại công đạo.
Lương Thành Long đối với chuyện này vẫn bảo trì thái độ kính nhi viễn chi, Trần Thiệu Bân sau khi bị ông già giáo huấn, thật thà ở trong nhà, người Trương Dương có thể tìm chỉ có Đinh Triệu Dũng, trong mấy bạn học, Đinh Triệu Dũng và Âu Dương Như Hạ có quan hệ thân thiết nhất.
Trương Dương nói: "Tôi phải lôi tên Triệu Hải Vệ ra!"
Đinh Triệu Dũng liếm liếm môi: "Cậu muốn làm gì?"
"Đòi công đạo cho Âu Dương Như Hạ, và sự thanh bạch của chúng ta!"
Đinh Triệu Dũng trầm mặc một lát rồi gật đầu: "Được!"
...
Triệu Hải Vệ bị Trương Dương và Đinh Triệu Dũng chặn ở trong bãi đỗ xe của bệnh viện nhân dân tỉnh, hắn nhận ra Đinh Triệu Dũng nhưng lại không nhận ra Trương Dương. Trương Dương căn bản không nói năng gì với hắn, bước tới điểm huyệt đạo rồi hắn rồi kéo hắn lên xe jeep của mình như kéo một con gà. Đinh Triệu Dũng thấy Trương Dương thần dũng như vậy, không khỏi há miệng trợn mắt, nhớ tới tình cảnh hắn bởi vì em gái Triệu Tĩnh mà xông vào nhà mình truy sát em trai mình, cùng loại người này làm bạn bè vẫn là tốt nhất.
Trương Dương lái xe dẫn Triệu Hải Vệ tới núi Quan Âm, dừng trước bốt điện thoại nơi tối qua họ đã giải cứu Âu Dương Như Hạ. Tuy là buổi sáng, nhưng gần đó cũng không có người. Trương Dương dừng xe, lôi Triệu Hải Vệ từ trên xe xuống, giải khai á huyết, tát cho hắn hai cái, đánh cho má Triệu Hải Vệ sưng phồng: "Mày làm gì thế? Cẩn thận tao báo cảnh sát bắt mày đấy!"
Trương Dương cười lạnh: "Báo cảnh sát? Lúc mày làm chuyện xấu sao không báo cảnh sát?"
Triệu Hải Vệ nhìn Đinh Triệu Dũng, nói: "Anh Đinh, anh có ý gì vậy?"
Trương Dương chỉ vào mũi hắn, nói: "Mày đừng có lắm lời, tối qua mày đã làm gì Âu Dương Như Hạ? Giờ thật thà khai ra cho tao!"
"Tao không biết Âu Dương Như Hạ!"
"Đánh rắm!" Trương Dương lại đá một cú.
Đinh Triệu Dũng lạnh lùng nói: "Triệu Hải Vệ, tối qua tao đã gặp Âu Dương Như Hạ, cô ấy nói là mày bắt cóc cô ấy tới đây, còn chụp ảnh cô ấy nữa, có phải không?"
Triệu Hải Vệ vẫn rất cứng miệng: "Anh nói gì thì là thế thật à? Anh bảo cô ta ra đối chứng với tôi đi?"
Đinh Triệu Dũng cũng nổi giận rồi, hắn rõ ràng biết Âu Dương Như Hạ đã chết mà còn nói vậy, thằng ôn này quá đáng ghét.
Trương Dương nói: "Mày rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, mày tốt nhất hãy ngoan ngoãn giao những bức ảnh đó ra, nếu không tao sẽ khiến mày sống không được mà chết cũng không xong!"
Triệu Hải Vệ tới hiện tại vẫn chưa rõ Trương Dương có thể làm được gì, hắn tức giận nói: "Mày cho rằng mày là ai, hiện tại là xã hội pháp chế, hành vi của chúng mày đã xúc phạm tới pháp luật quốc gia. Đinh Triệu Dũng, cha anh là bí thư chính pháp ủy, có cần tôi nhắc anh hậu quả của việc này không?"
Trong lòng Đinh Triệu Dũng thủy chung vẫn có chút do dự, dẫu sao thì gã và Trương Dương đều không phải là cảnh sát, không có quyền chấp pháp, trước mắt mà nói bọn họ hoài nghi Triệu Hải Vệ có liên quan tới cái chết của Âu Dương Như Hạ là bởi vì những lời mà Âu Dương Như Hạ đã nói, không có bất kỳ chứng cớ thiết thực nào cả.
Trương Dương thì mặc kệ, hắn trước chuyện đã suy nghĩ tới hậu quả, bất kể là dùng phương pháp nào, cũng phải từ trong miệng Triệu Hải Vệ bức ra chân tướng của việc này, nếu không bọn họ sẽ rơi vào cục diện bị động. Trương Dương cho rằng mấu chốt của sự việc là ở những bức ảnh đó, chỉ cần từ trong tay Triệu Hải Vệ có được chúng, tất cả có thể được giải quyết rõ ràng, lúc Trương Dương đang chuẩn bị hạ thủ bức cung Triệu Hải Vệ thì đằng sau đột nhiên vang lên tiếng còi của cảnh sát.
Hắn và Đinh Triệu Dũng đều giật mình, thực sự là không hiểu sao lại có cảnh sát đi theo.
Hai chiết xe cảnh sát dừng ở trước mặt họ, phó cục trưởng Loan Thắng Văn của phân cục công an khu Bạch Sa bước xuống, vẻ mặt y rất nhiêm túc, đi nhanh tới trước mặt họ: "Các cậu làm gì thế?"
Trương Dương lại đá cho Triệu Hải Vệ một cái, cú đá này đã giải huyệt cho hắn, Đinh Triệu Dũng toét miệng cười nói: "Cục trưởng Loan, ba người chúng tôi đang đùa với nhau thôi!"
Triệu Hải Vệ thảm hại bò dậy, hắn chỉ vào Trương Dương, nói: "Bọn họ bắt cóc tôi, bắt giữ người trái phép, tôi muốn tố cáo họ!"
Đinh Triệu Dũng cười nói: "Triệu Hải Vệ, đừng có nói lung tung, cậu có chứng cứ không?"
Trương Dương nói: "Là cậu hẹn chúng tôi tới đây gặp mặt, cậu nói bậy cái gì thế? Có phải muốn hãm hại chúng tôi không?"
Triệu Hải Vệ lớn tiếng nói: "Tôi muốn tố cáo các người!"
Loan Thắng Văn uy nghiêm nói: "Đừng có làm ồn nữa, tất cả theo tôi về cục cảnh sát tiếp nhận diều tra!"
Trương Dương và Đinh Triệu bị dẫn vào chiếc xe cảnh sát kia, còn Triệu Hải Vệ thì ngồi cùng xe với Loan Thắng Văn.
Tiến vào trong xe, vẻ mặt nghiêm trọng của Loan Thắng Văn hòa hoãn hơn nhiều, y an ủi Triệu Hải Vệ, nói: "Đừng sợ, về tới cục cảnh sát cứ nói thật ra, chúng tôi nhất định sẽ xử lý công chính."
Triệu Hải Vệ gật đầu.
Lúc này điện thoại của Loan Thắng Văn đổ chuông, y nhấc máy, nghe rõ bên trong nói gì, mặt lộ ra vẻ vui mừng: "Thật ư? Đã so sánh rồi à? Đang tiến hành loại bỏ nhiễm sắc thể rồi à? Ừ, tốt, tốt!"
Triệu Hải Vệ ngồi nghe ở bên cạnh, trong lòng thấp thỏm bất an, nhưng không biết những lời này của Loan Thắng Văn có liên quan tới vụ án của Âu Dương Như Hạ không.
Loan Thắng Văn gác điện thoại, nói với lái xe: "Mau về phân cục đi, trong móng tay của Âu Dương Như Hạ phát hiện một ít mảnh da, chắc là lúc giằng co để lại, luới trời tuy thưa mà khó lọt lắm!"
Câu này khiến Triệu Hải Vệ tim đập thình thịch, một lúc sau, hắn cuối cùng không nhịn được bèn nói: "Cục trưởng Loan, chúng tôi vừa rồi đùa nhau tôi, chuyện này tôi không muốn truy cứu."
Loan Thắng Văn cười nhạt, nói: "Nhưng tôi rõ ràng thấy họ đánh cậu!"
Triệu Hải Vệ cười nói: "Tôi và anh Đinh chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, đùa quen rồi, vả lại, quan hệ giữa hai chúng tôi rất tốt, tôi không muốn bởi vì chuyện mà mà làm tổn tương tới hòa khí."
Lý do này nghe rất đầy đủ, nhưng Loan Thắng Văn mắt cũng nhìn ra sơ hở, Triệu Hải Vệ sợ rồi, mặt Loan Thắng Văn nghiêm lại, nói: "Cậu cho rằng mình là ai? Cánh sát chúng tôi không có thời gian đùa với các cậu, về ghi khẩu cung cho tôi!"
Triệu Hải Vệ trong lòng hối hận vô cùng, vừa rồi thật sự không nên truy cứu chuyện này, hiện tại thì phiền phức rồi, mình tự đưa mình vào cục cảnh sát.
Mấy người bọn họ bị dẫn tới phân cục khu Bạch Sa, không lâu sau thì nhìn thấy có bác sĩ tới lấy máu, Trương Dương và Đinh Triệu Dũng thì không sao, nhưng Triệu Hải Vệ thì thà chết cũng không để bị lấy máu, hắn chỉ nói mình bị vựng huyết (thấy máu là xỉu). Các loại biểu hiện bất thường của Triệu Hải Vệ càng khiến Loan Thắng Văn càng nghi ngờ, sau khi y nghiệm lệnh bắt Triệu Hải Vệ trích máu, liền phân biệt giam ba người nửa tiếng, mục đích là để làm tiêu hao tính nhẫn nại của Triệu Hải Vệ.
Lúc Loan Thắng Văn thẩm vấn Triệu Hải Vệ, vẻ mặt của thằng nhóc này cực kỳ bất an, từ lúc bị lấy máu, hắn thấp thỏm không thôi, thấy Loan Thắng Văn, không đợi đối phương hỏi hắn đã đứng dậy, nói: "Cục trưởng Loan, tôi không phạm tội, ông dựa vào gì mà giam tôi?"
Trên mặt Loan Thắng Văn không có một chút vẻ tươi cười nào, y ném hồ sơ trong tay lên bàn: "Ngồi xuống cho tôi!"
Triệu Hải Vệ run bắn lên, từ từ ngồi xuống trước ánh mắt nghiêm khắc của Loan Thắng Văn.
Loan Thắng Văn nói: "Cậu thật thà kể lại chuyện tối qua cho tôi!"
Triệu Hải Vệ nói: "Tôi tối qua... một mực ở trong nhà. Sao? Ông hoài nghi tôi có liên quan tới cái chết của Âu Dương Như Hạ ư?" Hắn nói xong câu này liền cảm thấy hối hận, người ta căn bản chưa hỏi chuyện này, mình sao lại chủ động giơ mặt ra trước họng súng?
Loan Thắng Văn lạnh lùng nói: "Có phải cậu đã tới núi Quan Âm không?"
"Tôi không..."
"Rầm!" Loan Thắng Văn vỗ mạnh lên bàn, dọa cho Triệu Hải Vệ giật bắn người, trán ngay lập tức túa mồ hôi.
"Khoa học kỹ thuật hiện đại đã có đột phá rất lớn, một sợi tóc, một mẩu da, một giọt tinh dịch cũng có thể tiến hành phân tích nhiễm sắc thể, muốn chạy cũng chạy không thoát đâu!"
Mặt Triệu Hải Vệ trắng bệch, mồ hôi men theo má chạy xuống dưới cằm, sau đó tí tách rơi xuống đất. Hắn không có kinh nghiệm ứng đối với thẩm vấn, Loan Thắng Văn từ biểu hiện của hắn dã nhìn ra sắp đến điểm mấu chốt rồi, tiếp tục nói: "Cậu có phải đã chụp ảnh Âu Dương Như Hạ không?"
Triệu Hải Vệ cúi đầu xuống, nội tâm hắn đang giao chiến kịch liệt, sau ba phút trầm mặc, hắn đột nhiên bật khóc: "Tôi... tôi không giết cô ấy, tôi... thật sự không giết cô ấy... tôi không muốn cô ấy chết..."
Giọng nói của Loan Thắng Văn càng nghiêm lệ hơn: "Các cậu đã xâm phạm cô ấy!"
"Tôi không..." Triệu Hải Vệ ngẩng đầu lên, trong mắt đầy là nước mắt sợ hãi: "Là bọn họ.... bọn họ làm, tôi không ..."
Loan Thắng Văn cảm thấy đau lòng, y rút thuốc ra, chậm rãi châm lửa rồi nói khẽ: "Nói ra đi!"
...
Triệu Quý Đình hồn phi phách lạc bỏ điện thoại xuống, trong nháy mắt như già đi cả mười tuổi, cửa phòng vang tiếng gõ, chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy Hạ Bá Đạt bước vào: "Tỉnh trưởng Triệu, bí thư Cố bảo anh tới chỗ ông ấy một chuyến!"
Triệu Quý Đình gật đầu, y đứng đờ ra đó, nhưng lại không cất biết, suy nghĩ một lúc rồi mới run rẩy nhấc chân trái lên, cho tới tận khi bước vào văn phòng của Cố Doãn Tri, tinh thần của y vẫn còn hoảng hốt.
Cố Doãn Tri vẻ mặt phức tạp nhìn Triệu Quý Đình, người này là trợ thủ đắc lực mà một tay ông ta đưa lên, ông ta muốn bồi dưỡng Triệu Quý Đình thành người thế chỗ cho mình, nhưng không ngờ y lại luân lạc tới mức này. Vấn đề tác phong sinh hoạt của Triệu Quý Đình ông ta đã nghe nói từ lâu, vì chuyện này ông ta từng đặc biệt nhắc nhở Triệu Quý Đình, nhưng Triệu Quý Đình luôn xử lý rất tốt. Trên thực tế trừ phương diện này ra, những phương diện khác của Triệu Quý Đình không có bất kỳ vấn đề gì, lời bình của Cố Doãn Tri đối với y là tì vết không che được ánh ngọc, nhưng cái nên xảy ra cuối cùng cũng xảy ra rồi.
Triệu Quý Đình đứng ở trước mặt Cố Doãn Tri, Cố Doãn Tri cũng không có ý bảo y ngồi xuống, cứ vậy nhìn chằm chằm vào y.
Trong đầu Triệu Quý Đình chỉ nghĩ đến con trai, y thấp giọng nói: "Xin lỗi..."
Cố Doãn Tri có thể hiểu được tâm tình của Triệu Quý Đình lúc này, lúc trước khi con trai ông ta xảy ra chuyện, ông ta tuy ngoài mặt thì trấn định hơn Triệu Quý Đình, nhưng sự lo lắng trong lòng thì cũng là một loại giày vò khó có thể hình dung được.
Cố Doãn Tri thở dài, nói: "Anh khiến tôi rất đau lòng!"
Triệu Quý Đình nói: "Xin tổ chức xử lý tôi đi!"
Cố Doãn Tri lắc đầu, chuyện này của Triệu Quý Đình không tính là nghiêm trọng, nhưng trên sinh nhai chính trị mà nói, y đã xong rồi, trừ khi là kỳ tích xuất hiện, nếu không sinh nhai sĩ đồ tiếp theo của y sẽ giậm chân tại chỗ. Trong lòng Cố Doãn Tri nảy sinh sự cảm khái, kế hoạch đối với cục diện chính trị tương lai của Bình Hải trước khi ông ta về hưu đã sụp đổ, một nửa lại bởi vì tạo hóa trêu người, một nửa là bởi vì những cán bộ lãnh đạo này ước thúc bản thân và người nhà không nghiêm, cho nên mới tạo thành cục diện như ngày hôm nay.
Cố Doãn Tri nói: "Có thời gian thì tới bệnh viện chăm sóc Lý Bình đi!"
Triệu Quý Đình dạ một tiếng, lúc rời khỏi văn phòng bí thư tỉnh ủy, mắt không biết vì sao lại đỏ lên.
...
Triệu Hải Vệ không chịu nổi đòn tấn công tâm lý của Loan Thắng Văn, kể lại chuyện đã xảy ra từ đầu đến cuối, hắn bỏ tiền thuê một đám người bắt cóc Âu Dương Như Hạ, và chụp rất nhiều ảnh bất nhã của cô ta, nhưng sự phát triển của sự việc lại không nằm dưới sự khống chế của hắn, đám người đó thèm thuồng sắc đẹp của Âu Dương Như Hạ, đã hãm hiếp cô ta, điều này mới dẫn tới tinh thần của Âu Dương Như Hạ sụp đổ, cuối cùng dẫn tới việc tư sát.
Loan Thắng Văn biết án tình nghiêm trọng, chuyện này phải hồi báo với công an tỉnh, tỉnh thính lại thông báo cho bí thư chính pháp ủy Đinh Nguy Phong, sau khi Đinh Nguy Phong biết chuyện này, chỉ nói bốn chữ - thiên lý khó dung! Sự phẫn nộ của Đinh Nguy Phong không chỉ là bởi vì rất nhiều người cho rằng cái chết của Âu Dương Như Hạ có lien quan tới con trai y, mà còn thống hận hành vi ác động của Triệu Hải Vệ.
Vụ án của Triệu Hải Vệ làm chấn động cả tỉnh Bình Hải, một người là phát thanh viên chính của tỉnh, một người là con trai của phó tỉnh trưởng thường vụ, ân oán giữa bọn họ muốn không hấp dẫn sự chú ý của người khác cũng khó.
Bốn tên tòng phạm của Triệu Hải Vệ đều bị sa lưới, kỳ thực vụ án này vốn có thể vĩnh viễn chôn vui theo sự tự sát của Âu Dương Như Hạ, cú điện thoại mà Loan Thắng Văn nghe ở trước mặt Triệu Hải Vệ là thật, nhưng nội dung của điện thoại là giả, trong kẽ móng tay của Âu Dương Như Hạ không phát hiện ra được tổ chức da gì cả, tinh dịch còn sót lại trong cơ thể cô ta cũng bởi vì tẩy rửa quá kỹ cho nên không thể hoàn thành phân tích toàn diện, Loan Thắng Văn lợi dụng cú điện thoại này để từng bước khiến tâm lý của Triệu Hải Vệ trở nên hốt hoảng hơn, sau cùng dẫn tới phòng tuyến tinh thần của Triệu Hải Vệ hoàn toàn sụp đổ, chủng động khai ra tất cả những gì đã phát sinh.
Trên bức ảnh mà Triệu Hải Vệ cung cấp đã ghi rõ hành phi phạm tội của mấy người, những bức ảnh này hắn vốn muốn dùng để uy hiếp Âu Dương Như Hạ, sau cùng lại thành chứng cứ phạm tội của chúng. Hắn tuy không tham dự hãm hiếpÂu Dương Như Hạ, nhưng hắn là kẻ khởi xướng đầu têu chuyện này, tất nhiên phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc của pháp luật.
...
Trương Dương, Lương Thành Long, Đinh Triệu Dũng, Trần Thiệu Bân đều mặc áo gió màu đen, đeo kính râm, bọn họ cầm một vòng hoa ra từ trăm đóa bách hợp bện thành lặng lẽ đi tới linh đường của Âu Dương Như Hạ, tâm tình của mỗi người đều nặng nề như bước chân của họ.
Trên câu đối phúng điếu viết: Sống như hoa mùa hè, mất như tuyết mùa đông.
Nhìn di ảnh tươi cười của Âu Dương Như Hạ, Lương Thành Long và Trần Thiệu Bân mắt đỏ bừng, trong lòng bọn họ tràn đầy sự áy náy, sau khi Âu Dương Như Hạ chết, bọn họ chẳng làm được chuyện gì, là Trương Dương và Đinh Triệu Dũng bắt tay tra ra chuyện này, rửa oan cho Âu Dương Như Hạ.
Phía sau vang lên tiếng giày cao gót có tiết tấu, Trương Dương quay đầu lại nhìn, Hai Lam ôm một bó cúc trắng, nuốt lệ bước vào linh đường, cô ta và Âu Dương Như Hạ rất hợp nhau, trong thời gian Âu Dương Như Hạ học tập và tham quan Hương Cảng, hai người họ đã trở thành bạn bè thân thiết, cô ta còn hẹn qua mấy ngày nữa tới nội địa sẽ gặp Âu Dương Như Hạ, không ngờ nháy mắt đã người quỷ xa cách nhau.
Lúc Hải Lan ôm di ảnh của Âu Dương Như Hạ đã khóc không thành tiếng, Âu Dương Như Hạ có kinh lịch tương tự như cô ta, nhưng Âu Dương Như Hạ rõ ràng là không được may mắn như vậy, cô ta gặp được Trương Dương, chỉ là Trương Dương dựa vào dũng khí không biết sợ hãi và lòng can đảm hơn người cứu cô ta từ trong vực sâu ra, còn Âu Dương Như Hạ thì lại bị mệnh vận vô tình nuốt gọn.
Kiều Mộng Viện và Thời Duy cũng tới đưa chia buồn, hôm đó người tới viếng rất nhiều, Bạch Yến và Lê San San cũng tới, cái chết của Âu Dương Như Hạ khiến rất nhiều người cảm thấy thương tiếc và thương tâm, một nữ phát thanh viên xinh đẹp đang vào độ thanh xuân, trong lúc sự nghiệp đang lên lại đột nhiên rời bỏ trần thế, đây là một chuyện đáng tiếc như thế nào.
Hải Lan kéo cửa phòng, nhìn thấy Trương Dương đứng ở ngoài cửa, cô ta lao vào lòng Trương Dương rồi bật khóc, Trương Dương đóng cửa phòng lại, ôm chặt lấy cô ta, hôn lên tóc lên trán cô ta rồi nói nhỏ: "Cô nén bi thương đi em!"
Hải Lan thút thít nói: "Em nhìn thấy di ảnh của Như Hạ là luôn cảm giác bức ảnh đó là em..."
"Sao lại vậy được? Cô bé ngốc!" Trương Dương nhấc cằm cô ta lên, hôn lên môi cô ta một cái, thưởng thức vị nước mắt mằn mằn.
Hải Lan dùng sức ôm lấy Trương Dương, cô ta cảm thấy một loại bi thương và bất lực không nói thành lời, loại cảm giác này khiến cô ta sợ hãi, cô ta run giọng nói: "Yêu em đi... yêu em đi..."
Cảnh đêm yên tĩnh, bầu trời đêm ngoài cửa sổ giống như thiên nga đen, bên trên không có một ngôi sao nào.
Thân hình trắng nõn của Hải Lan kề sát trên người Trương Dương, loại cảm giác da thịt chạm nhau này khiến cô ta cảm thấy ấm áp và vững tâm, cô ta nhẹ nhàng vỗ lên ngực Trương Dương, ôn nhu nói: "Cám ơn!"
Trương Dương vỗ lên cái mông đầy đàn hồi của cô ta một cái, nói: "Vì sao lại cám ơn?"
Người Hải Lan run lên một cái, thủ thỉ nói: "Nếu không có anh, có lẽ mệnh vận của em cũng sẽ giống như cô ấy."
Trương Dương lắc đầu, dùng ngữ khí cực kỳ khẳng định, nói: "Sẽ không đâu!"
"Em biết, anh sẽ bảo vệ em!" Nằm trong lòng Trương Dương, Hải Lan giống như nằm trong bến cảng không có gió bão, tuy Trương Dương tuổi còn nhỏ hơn cô ta nhiều, nhưng cảm giác ỷ lại của Hải Lan đối với hắn vẫn nảy sinh.
"Người thật sự bức tử Âu Dương Như Hạ là Triệu Quý Đình!" Hải Lan cứ nghĩ tới chuyện này là phẫn nộ không thôi.
Trương Dương nói khẽ: "Y đã bị báo ứng rồi!"
Triệu Quý Đình ngồi một bình trong thư phòng, đối diện với ngọn đèn ở trên bàn, hai tay đan vào nhau, ánh mắt thủy chung nhìn chằm chằm vào bức ảnh ở phía trước, đó là bức ảnh mà y và Âu Dương Như Hạ chụp cùng nhau, Âu Dương Như Hạ ở trong ảnh còn phơi phới như vậy, nụ cười xá lạn như thế, nhưng y dã không còn được nhìn thấy cô ta nữa rồi, trên mặt Triệu Quý Đình chảy xuống một giọt lệ, vội vã dùng tay lau đi, rất nhanh y lại ý thức được xung quanh không có ai, Triệu Quý Đình cầm bức ảnh lên rồi chậm rãi xé bộ phận thuộc về Âu Dương Như Hạ, giọng nói trầm thấp và tràn ngập ưu thương: "Tạm biệt..."
...
Trương Dương vốn chuẩn bị ngày hôm sau thì rời khỏi Đông Giang, nhưng một cú điện thoại của Cố Doãn Tri khiến hắn không thể không ở lại. Cố Doãn Tri hi vọng hắn có thể giúp đỡ khám bệnh cho Lý Bình. Lý Bình là vợ của Triệu Quý Đình, mẹ của Triệu Hải Vệ, bình tâm mà luận, Trương Dương không muốn phát sinh quan hệ gì với Triệu gia cả, nhưng Cố Doãn Tri đã đề xuất yêu cầu, hắn cũng không thể cự tuyệt.
Để tránh quá đường đột, Cố Doãn Tri bảo chủ nhiêm văn phòng tỉnh ủy Hạ Bá Đạt đi cùng Trương Dương, Hạ Bá Đạt đảm nhiệm thị trưởng thành phố Nam Tích đã là chắc chắn, cũng thuận lợi thông qua khảo sát của bộ tổ chức, hiện tại y vui mừng hớn hở, Trương Dương cũng nghe nói tới tin tức này, ở ngay trước mặt chúc mừng Hạ Bá Đạt: "Chủ nhiệm Hạ, sau này phải đổi sang gọi thành thị trưởng Hạ rồi!"
Hạ Bá Đạt cười cười: "Nhờ có lãnh đạo coi trọng thôi! Tôi hiện tại vẫn nơm nớp lo sợ, sợ mình lại phụ trọng trách mà tổ chức giao cho!"
Trương Dương nói: "Chủ nhiệm Hạ ở trong thể chế tu luyện nhiều năm như vậy rồi, đời trẻ tuổi chúng tôi đều coi ngài là tấm gương để học tập, ngài đừng khiêm tốn nữa."
Hạ Bá Đạt bật cười ha hả, y biết rõ quan hệ giữa Trương Dương và Cố Doãn Tri, đối với người trẻ tuổi này hắn cũng kính úy và hân thưởng, một than niên mới hơn hai mươi tuổi đầu mà có quan hệ với tỉnh trưởng, bí thư thị ủy, cái này không thể chỉ dựa vào vận khí để giải thích, lần này chuyện của Triệu Hải Vệ cũng là một tay hắn lật ra, lời bình của Hạ Bá Đạt đối với Trương Dương từ hậu sinh khả úy biến thành sâu không thể lường.
Hạ Bá Đạt mời Trương Dương ngồi vào xe Hồng Kỳ, Trương Dương từ biển số nhận ra đây là xe riêng của Cố Doãn Tri, xem ra Cố Doãn Tri rất coi trọng chuyện lần này. Trương Dương có chút kỳ quái, Triệu Quý Đình rốt cuộc đã làm gì mà có thể khiến Cố Doãn Tri quan tâm đến y như vậy.
Hạ Bá Đạt giỏi nhất là nghe tiếng đoán sắc mặt, từ vẻ hoang mang của Trương Dương lập tức đoán được hắn đang nghĩ gì. Y mỉm cười, nói: "Sau khi vợ của bí thư Cố qua đời, Minh Kiện và Dưỡng Dưỡng còn nhỏ, may mà có Lý Bình chiếu cố họ, trong lòng Dưỡng Dưỡng và Minh Kiên, Lý Bình giống như là mẹ của họ vậy."
Trương Dương lúc này mới hiểu vì sao Cố Doãn Tri lại làm vậy, hắn nói khẽ: "Phó tỉnh trưởng Triệu gần đây chẳng không được dễ chịu lắm?"
Hạ Bá Đạt biết Trương Dương muốn thám tính tin tức nội mạc, kỳ thực những chuyện này cũng không cần phải giấu hắn. Y thở dài, nói: "Kỳ thực phó thị trưởng Triệu vốn rất có hi vọng bước lên cao, đáng tiếc chuyện lần này..." Nói tới đây y lại thở dài một tiếng, Hạ Bá Đạt nói chuyện rất có chừng mực, tới hiện tại y vẫn chưa nói rõ ràng ra cái gì, nhưng lại có thể biểu đạt ý tứ một cách hoàn chỉnh.
Trương Dương nghe hiểu, Triệu Quý Đình tất nhiên chịu ảnh hưởng của việc Âu Dương Như Hạ tự sát, xem ra sĩ đồ của y đã đi đến chung kết rồi. Loại chung kết này không có nghĩa là y phải thụt lùi mà là không thể tiếp tục lên cao, có vết nhơ này, e rằng y muốn trở mình cũng khó.
Hạ Bá Đạt nói: "Bí thư Cố trên cuộc họp thường ủy đặc biệt nhấn mạnh vấn đề đội ngũ cán bộ phải tự hạn chế mình, trong tỉnh sẽ đối diện với một cuộc vận động chỉnh đốn tác phong."
Trương Dương cười cười, Cố Doãn Tri đề xuất chuyện này là rất bình thường, chuyện của Triệu Quý Đình khiến vấn đề gia đình của cán bộ lãnh đạo một lần nữa lại được đưa lên mặt bàn, bất kể xuất phát điểm của Triệu Hải Vệ là gì, hành vi ác độc của hắn đều không thể tha thứ, ở trước mặt pháp luật thì không thể nói tới nhân tình, cái chết của Âu Dương Như Hạ lại kích phát lòng cùng căm thù kẻ địch của giới tin tức, gần đây áp lực của dư luận rất lớn. Bí thư Cố chỉnh đốn tác phong vào lúc này không chỉ là hiện thực cần thiết mà là cũng để dẹp yên lòng phẫn uất của người dân.
Chuyện của Triệu Quý Đình cũng đả kích Cố Doãn Tri rất lớn, ông ta trước đây một mực coi Triệu Quý Đình là người thay thế cho mình để bồi dưỡng, cuối cùng Triệu Quý Đình lại mang tới cho ông ta sự thất vọng, Cố Doãn Tri trước đây có một kế hoạch hoàn chỉnh cho tương lai của Bình Hải, ống ta không hề lưu luyến quyền lực mà là cho rằng mình thân là người đứng đầu Bình Hải, nên lưu lại một đoàn đội lãnh đạo làm việc có hiệu quả nhất cho Bình Hải. Triệu Quý Đình là một mắt xích quan trọng nhất trong kế hoạch của ông ta, hiện tại Triệu Quý Đình xảy ra vấn đề lớn, Cố Doãn Tri rất thất vọng. Ông ta ý thức được rằng chuyện này không những hủy đi tương lai của Triệu Quý Đình mà còn rất có khả năng trở thành bước ngoặt của chính cục Bình Hải trong tương lai, cứ thế này, Tống Hoài Minh trên chính đàn Bình Hải sẽ chiếm được địa vị càng lúc càng quan trọng.
Lý Bình là bị mắc bện ung thư tuyến giáp trạng, loại ung thư này dự đoán bệnh tình bình thường là rất tốt, bà ta đã được thông qua phẫu thuật cắt bỏ tổ chức bị ung thư, có điều sức khỏe của bà ta rất kém, lại thêm chuyện của con trai khiến bà ta bị đả kích, tình trạng sức khỏe hai ngày nay đi xuống rất nhanh. Phía bệnh viện đã báo tin về tình hình bệnh tình nguy kịch của bà ta.
Lúc Hạ Bá Đạt và Trương Dương đi tới phòng bệnh, chỉ có chị gái của Lý Bình đang ở cùng bà ta, từ lúc nghe nói vụ án Âu Dương Như Hạ tự sát có liên quan tới con trai mình, Lý Bình hiện tại còn chưa biết tin con trai mình vào tù, đang nằm trên giường bệnh ngủ thiêm thiếp.
Hạ Bá Đạt bước vào trong phòng bệnh, Lý Bình nhận ra y, ngọ nguậy định ngồi dậy.
Hạ Bá Đạt vội vàng ngăn lại: "Đừng ngội dậy, thân thể của chị không khỏe, cần phải nghỉ ngơi."
Lý Bình vô lực nói: "Chủ nhiệm Hạ, anh tới rồi đấy à?"
Hạ Bá Đạt đặt thực phẩm dinh dưỡng ở cái tù trên đầu giường: "Bí thư Cố vốn muốn tự mình tới thăm chị, nhưng hai ngày nay công việc bận bịu, ông ấy thực sự là không đi được nên ủy thác tôi tới thăm chị thay cho ông ấy, ông ấy bảo chị hãy dưỡng bệnh cho tốt, năm nay dợi Dưỡng Dưỡng về sẽ tới nhà chị chúc tết."
Lý Bình nói: "Hi vọng tôi có thể chống đỡ được cho tới khi Dưỡng Dưỡng về..."
Hạ Bá Đạt nói: "Sao lại nói vậy, tôi đã hỏi bác sĩ rồi, phẫu thuật rất thành công, chỉ là thể chất của chị hư nhược. Lý Bình, không phải là tôi nói chị đâu, nhưng làm người nhất định phải lạc quan, chuyện gì cũng để trong lòng thì rất dễ mắc bệnh."
Lý Bình gật đầu.
Hạ Bá Đạt giới thiệu Trương Dương với Lý Bình , có điều cũng không nói thân phận thực sự của Trương Dương, y mỉm cười, nói: "Vị này là Trương tiên sinh, chuyên gia dinh dưỡng từ Bắc Kinh tới, anh ấy trước đây từng phụ tách chăm sóc sức khỏe cho lãnh đạo trung ương, bí thư Cố nhờ anh ta tới đây giúp chị."
Lý Bình rất cảm động, trong miệng không ngừng nói cám ơn.
Trương Dương để phù hợp với hình tượng của mình hơn, đặc biệt mặc áo bông cân vạt, đi giày vải, có điều hắn vẫn hơi trẻ tuổi một chút, Lý Bình vẫn bán tính bán nghi năng lực của hắn. Điều này cũng khó trách, tâm lý của người bình thường, Trung y nổi danh đều là loại hạc phát hồng nhan, tiên phong đạo cốt.
Trương Dương chẩn mạch cho Lý Bình, Lý Bình quả thật là thể chất hư nhược, Trương Dương căn cứ theo tình hình sức khỏe của bà ta mà kê một đơn bổ khí ích huyết, cố bản bồi nguyên.
Lúc Trương Dương và Hạ Bá Đạt rời khỏi phòng bệnh, Hạ Bá Đạt hỏi khẽ: "Tình trạng của chị ấy thế nào?"
Trương Dương nói: "Không có vấn đề gì lớn, chủ yếu là thể chất quá yếu, chỉ cần chú ý điều dưỡng một chút là được."
Hạ Bá Đạt thở dài, nói: "Chị ấy còn chưa biết việc của Triệu Hải Vệ, nếu như để chị ấy biết, chỉ sợ sẽ lại chịu đả kích."
Lúc nói chuyện, nhìn thấy xe của phó tỉnh trưởng Triệu Quý Đình dừng ở bãi đỗ xe, Triệu Quý Đình nhìn thấy Hạ Bá Đạt và Trương Dương thì không khỏi ngây ra, y đã biết lần này con trai mình bị bắt, Trương Dương có ảnh hưởng rất lớn, Triệu Quý Đình chậm rãi bước về phía họ, gật đầu với Hạ Bá Đạt: "Hạ chủ nhiệm tới rồi à?"
Hạ Bá Đạt nói: "Bí thư Cố ủy thác cho tôi tới thăm Lý Bình!"
Triệu Quý Đình nói khẽ: "Giúp tôi cám ơn bí thư Cố!" Ánh mắt của y lướt một vòng trên mặt Trương Dương, không nói gì, nhấc chân bước về phía tầng phòng bệnh.
Trương Dương đợi y đi xa thì không khỏi cười khổ, nói: "Xem ra, y tính món nợ của con trai mình lên đầu tôi rồi."