Mục lục
[Dịch] Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Dương từ phía sau ôm Sở Yên Nhiên vào trong lòng, mũi hít mùi hương trong mái tóc ướt của cô ta, nói khẽ: Tối nay chúng ta cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại, thoái mái ngủ với nhau rồi.

Sở Yên Nhiên lại nói: Không được, anh ngủ phòng anh, em ngủ phòng em.

Trương Dương nói: Đã đăng ký kết hôn rồi, chính là vợ chồng hợp pháp, đại biểu hai ta có quyền ngủ chung giường, chẳng ai nói được gì cả.

Vẻ mặt Sở Yên Nhiên có chút ngượng ngùng: Nhưng bà ngoại em ở đây.

Trương đại quan nhân cười nói: Bà ngủ ở dưới lầu, chúng ta ngủ ở trên lầu, làm gì bà cũng không biết đâu.

Sở Yên Nhiên nói: Anh đáng ghét lắm, trong đầu chỉ nghĩ tới việc này thôi, anh lâu như vậy không gặp em. Chẳng lẽ không có gì muốn nói với em có? Có nghĩ tới chúng ta sẽ thiết kế hôn lễ như thế nào, có nghĩ tới anh lúc nào mới có thể thoát khỏi cảnh công tác bận rộn, có nghĩ tới...

Không đợi Sở Yên Nhiên hỏi xong, Trương đại quan nhân đã bế thốc cô ta lên, Sở Yên Nhiên hô khẽ, ôm cổ hắn.

Trương đại quan nhân hôn phớt qua môi Sở Yên Nhiên. Sau đó nói: Anh hiện tại chỉ nghĩ đến hưởng thụ quyền lợi của anh như thế nào. Em là vợ anh, đừng có hỏi nhiều như vậy, em tối nay chỉ phải làm có một việc, chính là làm tốt nghĩa vụ của một người vợ.

Bọn họ đang lúc trẻ tuổi, lâu ngày gặp lại! tất nhiên là đầy hăng hái, Trương đại quan nhân đối với Sở Yên Nhiên vừa mới trở thành kiều thê của mình, tất nhiên là hạ hết công phu ôn nhu, khiến cho Sở Yên Nhiên thở hổn hển, luôn miệng xin tha.

Mấy độ xuân tình đi qua, thân thể mềm mại của Sở Yên Nhiên tựa vào trong lòng Trương Dương, tứ chi của hai người vẫn quấy lấy nhau, Sở Yên Nhiên hai mắt ôn nhu như nước, thâm tình nhìn Trương Dương: Đúng là không chịu nổi anh. Anh đó, rốt cuộc có phải làm bằng sắt hay không.

Trương đại quan nhân cười nói: Anh đơn giản là sức khẻo tốt, ở phương diện nào đó thì yêu cầu hơi nhiều một chút, cái này không tính là khuyết điểm chứ?

Sở Yên Nhiên nói: Cho dù anh là người làm bằng sắt thì cũng có một ngày bị hút sạch.

Trương đại quan nhân nói: Đừng quên anh không phải người bình thường, anh là từ triều Đại Tùy tới... Ối... Sở Yên Nhiên thình lình nhéo lỗ tai hắn: Triều Đại Tùy này, triều Đại Tùy này, anh thực sự coi mình là văn vật ư?

Trương đại quan nhân nói: Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi. Vì sao khi anh nói thật thì em luôn không tin?

Sở Yên Nhiên ôm chặt hắn: Anh là người cổ đại cũng được, người ngoài hành tinh của được, tóm lại em đã gả cho anh thì sẽ ở với anh cả đời, anh đi đâu thì em đi đó. Anh đừng hòng chạy thoát.

Trương đại quan nhân nói: Anh đã bao giờ muốn chạy đâu? Em cho anh chạy anh cũng không chịu.

Sở Yên Nhiên nói: Đi ngủ sớm một chút đi, sáng mai còn cùng bà ngoại lên núi Thanh Đài.

Trương Dương nói: Xem thời tiết thế nào đã rồi tính.

Trời đẹp, trận mưa vào buổi chiều hôm ấy thì ngừng lại, ngày hôm sau không mưa, sáng sớm lão thái thái đã dậy, Trương Dương và Sở Yên Nhiên tuy rằng đã đăng kí kết hôn, nhưng dù sao cũng chưa chính thức tổ chức nghi thức, cho nên hai người vẫn chú ý tị hiềm, Trương Dương nửa đêm lẻn về phòng của mình ngủ, hắn thức dậy còn sớm hơn lão thái thái, khi Margaret ra bên ngoài, nhìn thấy Trương Dương đang đánh quyền trên bãi cỏ thì không khỏi cười nói: cậu luyện công cũng chịu khó nhỉ.

Trương đại quan nhân nói: Luyện công phải kiên trì, nếu ba ngày đánh cá hai ngày phơi nắng thì không thể nào thành được.

Margaret nói: cậu đối với Yên Nhiên cũng phải bảo trì loại tinh thần kiên trì này, như vậy tôi mới an tâm.

Trương đại quan nhân cười nói: Bà ngoại. bà yên tâm, cháu nhất định sẽ khiến hạnh phúc hạnh phúc.

Margaret nhìn đồng hồ, đã là năm rưỡi sáng, bà ta nhìn nhìn cửa sổ phòng Sở Yên Nhiên: Yên Nhiên vẫn chưa dậy à, con bé này không ngờ ham ngủ thế, đã nói là sáng sớm lên núi Thanh Đài mà.

Trương đại quan nhân đương nhiên biết Yên Nhiên vì sao đến bây giờ vẫn chưa dậy, tối hôm qua hai người triền miên cả nửa đêm, Sở Yên Nhiên sao có thể so với tố chất thân thể của mình, cô bé chắc bị dày vò quá, muốn dậy sớm chắc hơi khó, hắn cười nói: Có thể là đi đường mệt quá, để cháu đi gọi.

Trương Dương Sở Yên Nhiên ngoài phòng Sở Yên Nhiên, cửa phòng không hề khóa, hắn mở cửa phòng đi vào, nhìn thấy người ấy vẫn đang ngủ say, cười cười cười cười, đi tới, vươn tay ra vỗ lên cắp ngựa co dãn kinh người của Sở Yên Nhiên, Sở Yên Nhiên nói mê: Đừng...

Trương Dương người cười: Đừng cái gì? Mặt trời lên cao rồi, dậy đi thôi.

Sở Yên Nhiên lúc này mới mở mắt, chớp chớp nhìn nhìn ra ngoài cửa sổ, mìm môi nói: Đáng ghét, người ta mệt quá. Đều tại anh, dày vò người ta cả một đêm.

Trương đại quan nhân hôn lên mặt cô ta: Bà ngoại đang chờ ở bên ngoài kia kìa, đã nói là sẽ lên núi Thanh Đài rồi, em đừng để lão nhân gia phải đợi lâu.

Sở Yên Nhiên thở dài: Lát nữa anh lái xe,

Được, chỉ cần em thích thì anh sẽ làm lái xe cho em cả đời.

Ba người ăn sáng đơn giản rồi xuất phát tới núi Thanh Đài, hiện tại từ Giang Thành tới núi Thanh Đài đã xây đường cao tốc, đường trước đây phải đi mất gần hai tiếng đồng hồ, hiện tại chỉ cần không đến bốn mươi phút.

Trương Dương trực tiếp lái xe tới bãi đỗ xe của thác Bôn Long, đến nơi thì là bãy giờ rưỡi, đi lên nữa thì phải đi bộ, Margaret đi được vài bước thì thở hổn hển, Trương đại quan nhân chủ động cõng bà ta, lão thái thái cũng không khách khí với thằng cháu rể này, dù sao với sức khỏe của bà ta thì cũng không thể trèo lên được tới đỉnh Thanh Vân.

Hải đi qua Thanh Vân trúc hải thì nhìn thấy khu vực ngoại cảnh đã được đổi mới hoàn toàn, đường đi thông tới Thanh Vân trúc hải bị lưới sắt chặn lại, Trương đại quan nhân vốn cho rằng đây là xuất phát từ bảo hộ cảnh quan, nhưng đi thêm về phía trước thì bị hai nhân viên công tác cản lại: Ê! Đồng chí, mua vé đi!

Trương đại quan nhân vừa nghe vậy thì nhíu mày, núi Thanh Đài này có bán vé thì không sai, nhưng chỉ giới hạn trong cảnh khu khai phá đã hoàn thiện, vùng này trước đây chưa bao giờ có thu vé, Trương Dương nói: chúng tôi lên núi thăm người thân.

Hai người trẻ tuổi gác cửa nói: Lên núi thì phải mua vé.

Sở Yên Nhiên lấy ví ra chuẩn bị mua vé thì Trương đại quan nhân cản lại: Các anh là người của đơn vị nào?Nhà của tôi ở trên núi, tôi về nhà còn phải mua vé à?

Tên thanh niên cao trong đó nói: Giấy tờ của anh đâu? Tôi bảo này, anh lớn vậy rồi, mua ba cái vé cũng tiếc à.

Trương đại quan nhân thật sự là vừa bực mình vừa buồn cười, thằng cha này có mắt không tròng rồi, không ngờ không biết mình là ai? Lão tử tiếc ba cái vé à? Lão tử là không nuốt trôi được cục tức này, khai phá du lịch núi Thanh Đài chính là một tay tôi làm, là người tạo phúc một phương, hiện tại quay lại tìm quay lại thăm người thân mà còn thu vé vào cửa của tôi, thế này con mẹ nó không phải phản rồi sao?

Sở Yên Nhiên nói: Các anh nói gì vậy? Các anh thu vé vào cửa đã được quốc gia phê chuẩn chưa? Có thủ tục chính quy không?

Thanh niên cao nói: Liên quan gì tới cô? Một nữ hài tử xinh đẹp học gì không học, lại học người ta trốn vé, tôi không muốn nói chuyện với cô.

Với tính tình của Trương đại quan nhân trước đây thì đã sớm tát cho hắn một phát rồi, nhưng hôm nay tâm tình của hắn không tồi, không định so đo với đám người bình thường này.

Margaret có chút tức giận: Chỗ nào cũng bắt mua vé vào cửa, đến núi Thanh Đài cũng thu vé, phong cảnh danh thắng của nơi này đều là của quốc gia, nhân dân là chủ nhân của quốc gia, về nhà còn phải mua vé, đúng là chuyện lạ đó đây.

Một gã thanh niên khác cười nói: Lão nhân gia à, bà cũng không phải là người Trung Quốc, người nước ngoài cũng phải mua vé, có điều bà lớn tuổi rồi, được giảm giá.

Sở Yên Nhiên nói: Đơn vị thượng cấp của Các anh là đơn vị nào?

Thanh niên đó nói: Chính phủ xã Hắc Sơn Tử, ban quản lý phong cảnh núi Thanh Đài.

Sở Yên Nhiên cố ý nói : Xã Hắc Sơn Tử à, các anh biết Trương Dương không?

Hai người liếc mắt nhìn nhau, thanh niên cao nói: Trương Dương à, cô là nói cán bộ Trương Dương từ xã Hắc Sơn Tử của chúng tôi đi ra, hiện tại đảm nhiệm chức bí thư thị ủy Tân Hải ư?

Sở Yên Nhiên gật đầu, cười khanh khách nhìn Trương Dương.

Hai người đồng thời nói: Sao lại không biết, anh ta chính là một vị quan tốt, khu phong cảnh núi Thanh Đài chúng tôi nếu không có anh ta thì sẽ không phát triển tới quy mô hiện tại. Nếu nói có người có thể được miễn phí vé thì bí thư Trương chính là một trong số đó.

Margaret đứng bên cạnh nghe không nhịn được liền bật cười, không ngờ quan thanh của Trương Dương cũng không tệ lắm.

Trương đại quan nhân nghe mà mặt mày hớn hở.

Sở Yên Nhiên nói: anh ta chính là Trương Dương, các anh không biết à?

Hai thanh niên nhìn Trương Dương từ trên xuống dưới, lúc này mới đối chiếu Trương Dương với nhân vật truyền kỳ trên ti-vi, sau khi nhận ra Trương Dương thì hai người lập tức thay đổi thái độ, thanh niên cao liên tục xin lỗi: Xin lỗi, xin lỗi, chúng tôi thực sự không nhận ra, xin lỗi.

Trương đại quan nhân lắc đầu, hắn cũng lười nhiều lời với hai nhân viên quản lý này, cõng Margaret đi lên đỉnh Thanh Vân, tiến vào trong đó mới phát hiện phí là một bộ phận trúc hải, ngoài ra còn có một con đường nhỏ có thể đi thông tới đỉnh Thanh Vân. Có điều du khách rất ít đến đây, nơi này có độ cao so với mặt biển rất cao, địa thế hiểm trở, đồng bộ du lịch chưa hoàn thiện, còn có một nguyên nhân chắc chính là bị thu,vé vào Thanh Vân trúc hải và đỉnh Thanh Vân không ngờ là ba mươi đồng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK