Mục lục
[Dịch] Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trận mưa của Giang Thành đã đổ hai ngày rồi, song vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, từ sau khi sự kiện giới đấu xảy ra, thôn Chu Tiểu Kiều một mực không được an tĩnh, trong nhà Chu Hồng Vệ thỉnh thoảng lại có thể nghe thấy mấy tiếng khóc lóc, đó là của mẹ và anh em của hắn. Vợ và con cái của Chu Hồng Vệ đều tới Đông Giang, bọn họ muốn kiện, muốn chính phủ trả lại công đạo, muốn Trần Sùng Sơn đền mạng.

Chu Hồng Tinh ngồi trong lều linh cữu, vừa hút thuốc vừa lớn tiếng nói: "Mẹ kiếp, em không tin là không có chỗ nào nói lý cả, huyện lý không lên tiếng, vậy thì chúng ta kiện tới tỉnh lý, tỉnh lý mà không lên tiếng thì chúng ta kiện tới trung ương, nhất định phải đòi lại công đạo cho anh em của mình."

Anh cả Chu Hồng Quân trừng mắt lườm gã, đánh mắt ra hiệu cho gã, hai anh em đi tới cạnh đống cỏ khô ở trong vườn. Chu Hồng Quân nói khẽ: "Mày chú ý cái mồm một chút, ngàn vạn lần đừng có mà nói lung tung."

Chu Hồng Tinh nói: "Sợ cái gì, anh em của mình chết, em muốn đòi công đạo không được à?"

Chu Hồng Quân nói: "Mày tối qua thua hơn năm trăm đồng đúng không?"

Chu Hồng Tinh hậm hực nói: "Mẹ kiếp, cái đám chó đó thông đồng chơi em!"

Chu Hồng Quân tức đến nỗi túm lấy tai gã: "Mày có não không đấy, giờ là lúc nào mà còn đi đánh bạc, tiền đó tự dưng mà có à?"

Chu Hồng Tinh khó khăn lắm mới gạt được tay của anh trai ra, mặt mày khổ não nói: "Không phải chỉ là năm trăm đồng thôi ư? Có gì mà không thua được?"

Chu Hồng Quân nói: "Mày thông minh một chút đi, để người ta biết chuyện chỗ tiền này thì chúng ta phải làm sao?"

Lúc này ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng còi xe cảnh sát, hai anh em ngây người, vội vàng chạy ra xem.

Hai chiếc xe cảnh sát dừng lại trước cửa nhà họ, sáu cảnh sát bước ra, một người trong đó nghiêm giọng chất vấn: "Ai là Chu Hồng Tinh?"

Chu Hồng Tinh ngẩng đầu ưỡn ngực bước lên: "Là tôi, có chuyện gì vậy?"

Cảnh sát đó uy nghiêm nó: "Bắt lại!"

Chu Hồng Tinh nghe thấy là muốn bắt gã, quay người định bỏ chạy, nhưng hai cảnh sát đã xông lên bẻ quặt tay gã ra sau, sau đó thì áp giải lên xe cảnh sát.

Chu Hồng Quân vội vàng chạy theo: "Đồng chí cảnh sát, các anh không thể tùy tiện bắt người như vậy được!"

Người cảnh sát đó lấy lệnh bắt ra: "Nhìn cho rõ đi, chúng tôi có phải là tùy tiện bắt người hay không? Anh ta có liên quan tới một vụ án trộm cắp, người mà chúng tôi muốn bắt chính là anh ta!"

Tối hôm đó trong thôn Chu Tiểu Kiều không chỉ có một mình Chu Hồng Tinh bị bắt, còn có sáu thôn dân nữa, những người này đều có phần tham dự vào cuộc giới đấu và cướp tài vật ngày hôm đó.

Lệnh bắt những người này là đích thân cục trưởng cục công an huyện Xuân Dương Thiệu Vệ Giang ký, thượng cấp cực kỳ bất mãn đối với cách xử lý của bọn họ trong chuyện này, Thiệu Vệ Giang sau khi suy nghĩ liền đưa ra quyết định dùng trọng quyền xuất kích, phải dùng hành động thực tế để chấn nhiếp những thôn dân hay gây chuyện này, đồng thời lợi dụng chuyện này để di dời sự chú ý của họ đối với Trần Sùng Sơn.

Khi bốn chiếc xe cảnh sát đang chuẩn bị rời khỏi thôn Chu Tiểu Kiều, thôn dân nghe thấy tin tức liền ùa ra. Hiện trường rơi vào cảnh hỗn loạn, thôn dân bị kích động vây quanh xe cảnh sát của họ, có người còn bắt đầu cầm đá ném vào xe cảnh sát, tối nay của thôn Chu Tiểu Kiều đã được định trước là không yên bình.

...

Đỗ Thiên Dã gần đây nghỉ ngơi không được tốt, lúc hai giờ sáng, cục trưởng cục công an Vinh Bằng Phi gọi điện thoại tới, báo cái với gã chuyện phát sinh xung đột giữa cảnh sát và thôn dân thôn Chu Tiểu Kiều, Đỗ Thiên Dã nghe xong liền nổi giận, càng xử lý nhẹ nhàng thì càng xảy ra chuyện, thôn Chu Tiểu Kiều này lúc nào mới hết chuyện đây?

Đỗ Thiên Dã tức giận nói: "Lão Vinh, thế là sao? Anh không phải là nói tình hình đã được khống chế rồi ư, vì sao lại đột nhiên kích hóa như vậy?"

Vinh Bằng Phi cũng đầy một bụng tức: "Tôi cũng không ngờ Thiệu Vệ Giang lại để như vậy, không biết là gã nghĩ cái gì nữa!"

Đỗ Thiên Dã nói: "Lão Vinh, anh lập tức tham gia vào chuyện này, không thể để chuyện tiếp tục to ra nữa!"

Vinh Bằng Phi nói: "Tôi biết, tôi đang tới Xuân Dương đây! Bí thư Đỗ yên tâm đi, tôi nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này."

Đỗ Thiên Dã gác điện thoại, có chút mệt mỏi dựa vào sa lông, vào những lúc như thế này, trong lòng gã càm cảm thấy cô độc không sao kể xiết, bên cạnh ngay cả một người bạn để trút bầu tâm sự cũng không có. Án chiếu theo sự giải thích của Thiệu Vệ Giang, gã là muốn lợi dụng phương thức này để chấn nhiếp những người dân của thôn Chu Tiểu Kiều, để tránh chuyện bao vây chính phủ huyện ủy lại phát sinh, nhưng trên thực tế lại chẳng khác nào lại kích hóa cục diện vừa mới hòa hoãn, bất kể xuất phát điểm của Thiệu Vệ Giang là gì, hậu quả tạo thành đều không tốt. Trong lòng Đỗ Thiên Dã nảy sinh một loại cảm giác bất lực, cảm giác này khiến gã thấp thỏm bất an, trước đây gã chưa từng hoài nghi năng lực chấp chính của mình. Gã cho rằng mình có thể điều khiển tốt con thuyền lớn Giang Thành này, nhưng hiện tai gã phát giác Giang Thành trên dưới đầy sóng ngầm, không biết lúc nào sẽ nổi lên sóng lớn ngập trời. Từ lúc bị quấn vào cuộc giới đấu tới nay, Đỗ Thiên Dã cảm thấy mình rơi vào trong một vũng lầy vô hình, vô số bàn tay đang kéo gã xuống, khiến gã không thể thoát ra, càng lún càng sâu.

Di động trong tay Đỗ Thiên Dã liên tục xoay tròn, gã mở danh bạ điện thoại ra, khi trên màn hình xuất hiện một dãy số, gã hơi do dự một chút, chần chừ khoảng mười giây rồi mới ấn phím.

Giọng nói của Tô Tiểu Hồng không hề lộ ra vẻ mệt mỏi, cô ta nói khẽ: "Khuya vậy rồi còn gọi, có việc gì à?"

Đỗ Thiên Dã lúc này mới nhớ ra giờ mới là hai giờ sáng, gã áy náy nói: "Xin lỗi... tôi ấn nhầm số! Khuya vậy rồi còn làm phiền cô, thật là ngại quái."

Tô Tiểu Hồng cười nói: "Nhầm thì cũng nhầm rồi, tôi cũng không ngủ được, muộn vậy rồi anh còn định làm phiền ai thế?"

Đỗ Thiên Dã chỉ cười cười, hỏi khẽ: "Gần đây tốt chứ?"

Tô Tiểu Hồng ừ một tiếng: "Sinh ý không tồi, đã vào quỹ đạo rồi, tôi có thể thoải mái đưa cho em trai lo liệu, đang chuẩn bị đi du lịch đây!"

Đỗ Thiên Dã nói: "Đi ra ngoài cũng tốt, cả ngày bận làm ăn, tinh thần căng thẳng quá độ thì không tốt cho thân thể đâu."

Tô Tiểu Hồng cười cười, nói: "Tôi thấy là tinh thần anh lúc nào cũng căng thẳng mới đúng, nỗi lo của tôi chẳng qua chỉ là một quán bar Hoàng Gia Giả Nhật, còn nỗi lo của anh là cả Giang Thành, tôi mệt còn có thể đi du lịch, anh mà ra ngoài thì cũng là đi công tác!"

Đỗ Thiên Dã thở dài, nói: "Cái này cũng là thân bất do kỷ, người ta khi bước vào sĩ đồ rồi thì chẳng khác nào là vứt bỏ tự do."

Tô Tiểu Hồng nói: "Nên thả lỏng một chút!" Kỳ thực Tô Tiểu Hồng cũng có nghe nói với sự kiện giới đấu phát sinh ở núi Thanh Đài, nhưng cô ta biết những chuyện kiểu này không tiện hỏi, Đỗ Thiên Dã gọi điện thoại cho cô ta tuyệt đối cũng không phải là nhầm số, tuy không nhìn thấy Đỗ Thiên Dã, nhưng Tô Tiểu Hồng vẫn có thể từ trong giọng nói của gã mà cảm thụ được nỗi cô độc này, sự mẫn cảm của phụ nữ nói với cô ta rằng, Đỗ Thiên Dã nhất định gặp phải phiền phức, gã có tâm sự.

Đỗ Thiên Dã nói: "Muộn rồi, cô ngủ đi!"

Tô Tiểu Hồng nói khẽ: "Anh cũng ngủ sớm đi, có chuyện gì thì cứ gọi điện cho tôi.

Sở Trấn Nam hối hả tới Giang Thành, lão tướng quân này không thèm nghỉ ngơi, ngay lập tức tới nhà khách Kim Thuẫn Thăm lão chiến hữu Trần Sùng Sơn bị giam giữ ở đây. Có thường ủy thành phố Giang Thành, tư lệnh quân khu Giang Thành Quách Lượng đi cùng, lão tướng quân ở Giang Thành có thể coi là không gặp trở ngại gì.

Lúc Sở Trấn Nam bước vào phòng, Trần Sùng Sơn đang nhoài người trên bàn viết chữ, hàng chữ viết rồi ngay ngắn, chứng tỏ ông ta rất chuyên tâm. Cho dù là Sở Trấn Nam và Quách Lượng tới, Trần Sùng Sơn cũng không quay đầu lại nhìn lấy một cái.

Quách Lượng vốn định lên tiếng, nhưng Sở Trấn Nam chìa tay ra ngăn y lại, ông ta mỉm cười bước tới, lại thấy Trần Sùng Sơn đang viết xuất sư biểu của Gia Cát Lượng.

Trần Sùng Sơn lại viết thêm mười phút nữa mới xong, Sở Trấn Nam đứng ở bên cạnh xem mười phút.

Trần Sùng Sơn chậm rãi đặt bút lông sói xuống, duỗi tay, quay người lại, nói: "Lão Sở, ông sao lại tới đây?"

Sở Trấn Nam cầm bức tranh chữ lên, nói: "Tôi thích, tặng tôi nhé!"

Trần Sùng Sơn cười nói: "Ông cũng biết thưởng thức thư pháp à? Thích thì cầm đi!"

Sở Trấn Nam nhìn một lúc mới đặt bức tranh chữ lên bàn, thấy Quách Lượng vẫn đứng ở trong phòng, bực bội phất phất tay: "Ra ngoài đợi đi, tôi có lời muốn nói với lão Trần!"

Quách Lượng tuy là tư lệnh viên của quân phân khu Giang Thành, nhưng ở trước mặt Sở Trấn Nam lại chỉ có nước chịu nghe chửi, y cười cười, ra hiệu cho hai cảnh sát phụ trách canh gác, mấy người cùng nhau rời khỏi phòng.

Sở Trấn Nam nhìn thấy Trần Sùng Sơn không hề có vẻ gì khác lạ, lúc này mới thấy yên tâm, ông ta ngồi xuống mép giường, nói: "Lão Trần, ông đúng là gớm thật! Rời bộ đội lâu vậy rồi mà bắn súng vẫn chuẩn như vậy! Khá lắm!"

Trần Sùng Sơn thở dài, nói: "Tôi không muốn giết hắn, chỉ là phát này bắn chệch cho nên mới khiến hắn mất mạng!"

Sở Trấn Nam nói: "Cái đám cặn bã xã hội này nên giết, có gì mà lo? Tôi vừa hỏi rồi, phòng vệ chính đáng, không có vấn đề gì cả!" Ông ta lại nhìn hoàn cảnh của căn phòng, gật đầu, nói: "Bọn nhóc con này cũng tính là có lương tâm!"

Trần Sùng Sơn nói: "Lão Sở, sao ông biết chuyện của tôi?"

Sở Trấn Nam nói: "Trương Dương gọi điện thoại cho tôi, hắn nói ông gặp chút phiền phức, hiện tại người nhà của người bị chết luôn miệng đòi ông phải đền mạng, tôi sợ ông có chuyện nên vội vàng tới đây."

Trần Sùng Sơn không biết gì về tin tức bên ngoài, hai ngày nay chỉ ở trong nhà khách Kim Thuẫn, ở trong trạng thái bị phong bế, lúc nhàn rỗi cũng chỉ biết viết chữ, bởi vì Đỗ Thiên Dã đã đặc biệt dặn dò, nên Vinh Bằng Phi tiến hành quan chiếu đặc biệt đối với Trần Sùng Sơn, để ông ta ở lại đây cũng là bảo hộ cho ông ta. Điều mà Trần Sùng Sơn lo lắng nhất là chuyện này sẽ mang tới ảnh hưởng không tốt cho con trai, đối diện với lão chiến hữu Sở Trấn Nam này, ông ta cũng không giấu diếm, nói khẽ: "Lão Sở, tôi thế nào cũng không sao, chỉ không muốn chuyện này khiến Đỗ Thiên Dã bị liên lụy."

Sở Trấn Nam nói: "Ông nổ súng là để cứu nó, sao mà không liên lụy cho được? Nó là con trai ông, không thể trơ mắt người làm cha như ông xảy ra chuyện được!"

Trần Sùng Sơn cười khổ: "Lão Sở, ông vẫn chưa hiểu tâm tư của tôi à?"

Sở Trấn Nam nói: "Thằng nhóc Trương Dương đó là một tên quỷ cơ linh, hắn gọi điện kể nguyên nhân của chuyện này cho tôi, lại sợ Đỗ Thiên Dã khó xử nên bảo tôi ra mặt bảo vệ ông! Ông yên tâm đi, chuyện của hai cha con ông tôi không nhắc đến một chữ nào cả."

Trần Sùng Sơn lúc này mới yên tâm.

Theo tính khí của Sở Trấn Nam thì hiện tại phải đón Trần Sùng Sơn tới sở chiêu đãi của quân phân khu, nhưng Trần Sùng Sơn lại không muốn khiến chuyện này trở thành ầm ĩ hơn, nói rằng sống ở Kim Thuẫn cũng không có gì không tốt cả, hệ thống công an một mực rất lễ độ đối với ông ta, chiếu cố cũng rất chu đáo.

Sở Trấn Nam quay về xe jeep của mình, Quách Lượng nói: "Tư lệnh, ông ta sao rồi?"

Sở Trấn Nam nắm chặt quyền đầu: "Đã mời luật sư chưa? Lão Trần rõ ràng là phòng vệ chính đáng, phía cảnh sát vì sao lại muốn giam giữ ông ta? Cái đám thôn dân đó thì dựa vào gì mà kiện người ta? Phạm pháp, làm chuyện sai trái, không ngờ còn dám kiện cáo lung tung, trong mắt chúng còn có vương pháp nữa không?"

Quách Lượng cười nói: "Tư lệnh, vụ án vẫn chưa kết thúc mà? Có ai nói là Trần Sùng Sơn phạm tội đâu, cục công ai đưa ông ấy vào đây chẳng phải là vì để bảo hộ cho ông ấy ư? Đây cũng là kế quyền nghi thôi, phải tính đến áp lực của dư luận xã hội chứ."

Sở Trấn Nam tức giận nói: "Áp lực đư luận cái gì, con mẹ nó toàn là vô nghĩa cả, lão Trần là phòng vệ chính đáng, nên được phán vô tội và phong thích, ai dám gây chuyện nữa thì điều bộ đội tới, một người lo một người không được thì chúng ta hai người lo một, tôi cũng muốn xem xem người gây chuyện có nhiều hơn bộ đội không?"

Quách Lượng chỉ cười.

Sở Trấn Nam nói: "Cười cái gì? Thằng chó cậu cũng không phải là hạng tốt lành gì cả, trơ mắt nhìn lão chiến hữu của tôi bị người ta khi phụ mà không giúp đỡ!"

Quách Lượng ở trước mặt Sở Trấn Nam chẳng bao giờ dám tức giận: "Tư lệnh, ông yên tâm đi, theo tôi thấy Trần Sùng Sơn không sao đâu, đám người này ngoài mặt thì là kiến cáo Trần Sùng Sơn, nhưng trên thực tế là là nhắm vào Đỗ Thiên Dã, chỉ cần bí thư Đỗ giải quyết được vấn đề, vậy thì chuyện phía này tất nhiên sẽ được giải quyết dễ dàng thôi."

Sở Trấn Nam nói: "Nhắm vào Đỗ Thiên Dã cũng chẳng khác nào nhắm vào Trần Sùng Sơn!"

Quách Lương đương nhiên không hiểu được hàm nghĩa chân chính trong câu nói này của Sở Trấn Nam, y mỉm cười: "Tư lệnh, ông khó lắm mới tới Giang Thành một chuyến, lần này phải ở chơi vài ngày nhé, tôi sẽ cùng ông đi tới các nơi để chơi."

"Chơi cái rắm, lão chiến hữu của tôi đang bị giam lỏng, tôi có tâm tình để chơi à?"

Quách Lượng nói: "Ông cứ nghỉ ngơi đi đã, Tạ Chí Quốc và Hồng Trường Vũ đều gọi điện tơi rồi, bọn họ tối nay sẽ tới, ông là tư lệnh, loại chuyện nhỏ này vốn không cần ông phải phí tâm, chúng tôi nhất định sẽ giải quyết chuyện này một cách khiến ông hài lòng, Trần Sùng Sơn khẳng định sẽ được bình an, tôi đảm bảo đấy!"

Sở Trấn Nam lúc này mới thoải mái hơn một chút, gật gật đầu, nói: "Được, tôi tin cậu lần này, Trần Sùng Sơn lúc nào được thả thì tôi rời khỏi Giang Thành lúc đó, nếu không tôi sẽ ở nhà cậu cả đời."

Quách Lượng cười ha ha, nói: "Tôi cầu còn không được nữa là!"

Quách Lượng ngoài miệng thì nói nghe rất đơn giản, nhưng trong lòng thì hiểu rõ chuyện này không dễ làm, hiện tại trong thể chế Giang Thành ai cũng biết rằng có người mượn việc này để chọc ngoáy, mục tiêu lần này chính là bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã.

....

Chiều ngày hôm đó thị ủy Giang Thành mở cuộc họp thường ủy. Hôm nay tới rất đủ, mỗi người đều từ trong sắc mặt u sầu của Đỗ Thiên Dã nhìn ra tâm tình của vị bí thư thị ủy này rất xấu, cuộc họp bắt đầu từ Vinh Bằng Phi báo cáo lại cuộc xung đột của cảnh sát và thôn dân phát sinh ở thôn tiểu Kiều tối qua, Vinh Bằng Phi nói: "Trong cuộc xung đột tối qua tổng cộng tạo thành sáu cảnh viên bị thương, có điều đều là bị thương nhẹ, ba chiếc xe cảnh sát bị hủy, may mà trong quá trình xung đột, cảnh sát chúng tôi bảo trì được sự khắc chế tương đối, cho nên hiện trường không có bách tính bị thụ thương." Nói tới đây y hơi dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: "Lúc đó có phóng viên đang thu thập tin tức ở thôn Chu Tiểu Kiều, vừa hay chụp lại được cảnh cảnh sát và thôn dân xung đột."

Phó thị trưởng thường vụ Lý Trường Vũ nhíu mày, nói: "Vừa hay ư? Trong thiên hạ lấy đâu ra nhiều chuyện trùng hợp như vậy? Người dân của thôn Chu Tiểu Kiều này đúng là không đơn giản! Kiện tới huyện lý, tới thị lý rồi tới tỉnh lý, không ngờ còn đưa chuyện này tới tận kinh thành, tôi làm ở Xuân Dương nhiều năm như vậy mà sao không phát hiện họ lợi hại vậy nhỉ?"

Chủ nhiệm đại biểu nhân nhân Triệu Dương Lâm nói: "Bách tính hiện tại đã khác với ngày xưa rồi, thông qua báo chí tivi bọn họ có thể hiểu được rất nhiều chuyện, bọn họ đều có ý thức pháp luật!"

Bộ trưởng tổ chức Từ Bưu nắm lấy ngay lỗi trong lời nói của Triệu Dương Lâm, cười lạnh bảo: "Có ý thức pháp luật ư? Có ý thức pháp luật mà lại làm vậy à? Cướp đoạt tài vật của quốc gia, tự tiện giới đấu, bao vây cơ quan quốc gia, kháng cự cảnh sát chấp pháp, cái này gọi là ý thức phạm luật à? Đúng là nực cười!"

Mặt Triệu Dương Lâm đỏ bừng lên, câu này nói quả thật là đầy sơ hở, chẳng trách lại bị người ta nói móc, y ho khan một tiếng, nói: "Tôi không phải là có ý đó, tôi là nói bọn họ có kiến thức hơn xưa nhiều!"

Đỗ Thiên Dã nói: "Sự kiến giới đấu ở núi Thanh Đài đã phát sinh được mấy ngày rồi, chuyện không những không lắng lại, thậm chí càng ngày càng có xu thế ác liệt hơn, một chuyện hết sức rõ ràng, vì sao lại thành phức tạp như vậy? Vì sao lại ầm ĩ tới mưc ai ai cũng biết? Tôi nghĩ chúng ta nên suy nghĩ lại một chút. Khi chúng ta quan chú cải cách mở cửa thì đồng thời cũng bỏ qua xây dựng văn minh tinh thần, cho nên mới để phát sinh ra sự kiện tranh giành tài vật của núi Thanh Đài, cho nên mới phát sinh sự kiện giới đấu đổ máu!"

Triệu Dương Lâm chậm rãi nói: "Hiện tại mấu chốt của vấn đề là Trần Sùng Sơn không phải là phòng vệ chính đáng!"

Đỗ Thiên Dã lạnh lùng nhìn Triệu Dương Lâm, gã gằn từng chữ: "Lúc đó tôi cũng có mặt, Trần Sùng Sơn nếu như không nổ súng, vậy thì tôi sẽ chết dưới cái xẻng của Chu Hồng Vệ rồi, tôi có thể chứng minh cho ông ta, ông ta là vì tôi nên mới nổ súng!"

Chủ tịch hội nghị hiệp thương chính trị Mã Ích Dân nói: "Bí thư Đỗ, chúng tôi tin những gì mà anh nói là sự thực, nhưng vấn đề hiện tại là người dân không tin, bọn họ cho rằng Trần Sùng Sơn đã giết người, Chu Hồng Vệ phạm pháp tất nhiên là có pháp luật chế tài, trên pháp luật anh ta cũng không bị xử bắn phải không? Trần Sùng Sơn giết anh ta, người dân không tiếp nhận được hiện thực này cũng là bình thường."

Phó thị trưởng Viên Thành Tịch nói: "Không biết là ai phát tán tin tức, nói Trần Sùng Sơn vô tội được thả, cho nên mới kích hóa mâu thuẫn, chúng ta vẫn phải chiếu cố tới cảm thụ của người dân."

Đỗ Thiên Dã tức giận nói: "Cái gì gọi là chiếu cố cảm thụ của người dân? Chẳng lẽ để chiếu cố tới cảm thụ của họ thì phải đưa một lão nhân vào ngục ư? Pháp luật chính là pháp luật, không cần phải chiếu cố cảm thụ của ai cả!"

Không ai nói gì, tất cả thường ủy đều cảm thấy Đỗ Thiên Dã đã mất đi sự lãnh tĩnh rồi.

Đỗ Thiên Dã nói: "Làm bất cứ chuyện gì cũng phải tuân theo pháp luật của quốc gia, không nói tới nhân tình gì cả, tôi sở dĩ kiện trì nói Trần Sùng Sơn vô tội không phải là vì ông ta đã cứu tôi, mà là dưới loại tình huống đó, tôi nhìn thấy rất rõ ràng, tôi có thể giúp ông ta làm chứng! Tôi có thể chứng minh ông ta là dưới tình huống vạn bất đắc dĩ nên mới nổ súng!"

Quách Lượng ho khan một tiếng, nói: "Ai cho phép những phóng viên đó đưa tin vậy? Chuyện này không phức tạp, là vấn đề phạm tội và chấp pháp, có liên quan gì tới phóng viên chứ?"

Bộ trưởng tuyên truyền Dương Khánh Sinh nói: "Hiện tại chú trọng tự do ngôn luận, phương diện giới đưa tin không dễ khống chế, nếu như đắc tội với họ, chuyện sẽ càng phát triển theo hướng bất lợi."

Quách Lượng nói: "Tôi thấy chuyện này từ ban đầu đã xử lý có vấn đề rồi, lực độ chấp pháp không đủ cứng rắn, cho nên mới nhiều lần xuất hiện chuyện đối kháng với chính phủ!" Y sở dĩ nói vậy là bởi vì có Sở Trấn Nam, lúc trước Quách Lượng đối với chuyện địa phương rất ít khi tham gia vào, nhưng lão tư lệnh vì chuyện này mà tự mình chạy tới Giang Thành đốc trận, biểu hiện của Quách Lượng tất nhiên là phải chủ động hơn một chút.

Thái độ đột nhiên trở nên tích cực chủ động của Quách Lượng dẫn tới sự chú ý của các thường ủy, Triệu Dương Lâm liếc y một cái, thở dài, nói: "Chuyện hiện tại đã tới nước này rồi, chẳng lẽ muốn thực hành quân quản?"

Câu nói này khiến Quách Lượng rất khó chịu, y cao giọng nói: "Nếu như địa phương không xử lý được chuyện này, chúng tôi tuyệt đối có thể giúp đỡ duy trì trật tự bình thường của quốc gia!"

Thị trưởng Tả Viên Triêu một mực trầm mặc cho tới hiện tại, ông ta cảm thấy đã tới lúc mình lên tiếng rồi, hắng giọng một cái rồi nói: "Chủ nhiệm Triệu nói đúng, mẫu thuẫn toàn bộ đều tụ tập trên người Trần Sùng Sơn, theo như tôi biết thì Trần Sùng Sơn trước mắt tạm thời được giữ tại khách sạn Kim Thuẫn. Thế nà đi, theo trình tự bình thường, trước tiên giam giữ Trần Sùng Sơn, tất cả dùng pháp đình tuyên phán làm chuẩn!" Điều mà Tả Viên Triêu nói là phương pháp xử lý bình thường, trong việc xử lý chuyện của Trần Sùng Sơn lần này quả thật là thành phần bao che hơi nhiều một chút.

Nhưng Tả Viên Triêu không ngờ câu nói này của mình lại gây nên phản ứng cường liệt của Đỗ Thiên Dã, Đỗ Thiên Dã nói như chém đinh chặt sắt: "Không được! Tuyệt đối không được!"

Quách Lượng cũng cười nói: "Hiện tại bắt Trần Sùng Sơn là có ý gì? Để dẹp yên oán khí của người nhà người chết à, hay là để chứng tỏ sự công chính vô tư của chúng ta? Người ta chỉ cảm thấy chúng ta là đang sợ họ thôi!"

Vinh Bằng Phi không nói gì, trong chuyện của Trần Sùng Sơn, Đỗ Thiên Dã quả thật là biểu hiện quá khẩn trương. Từ góc độ của người bàng quan là y mà nói, Đỗ Thiên Dã nên đặt thân ngoài chuyện này mới đúng.

Lúc này thư ký Giang Nhạc của Đỗ Thiên Dã vội vàng chạy vào, ghé vào tai gã nói gì đó.

Đỗ Thiên Dã lập tức tuyên bố tan họp.

Nguyên nhân Đỗ Thiên Dã đột nhiên cho tan họp là bởi vì tỉnh lý phái người tới, người được phái tới là tổ công tác, tổ trưởng tổ công tác lần này do phó bí thư Ủy ban kỷ luật tỉnh Lưu Diễm Hồng đảm nhiệm, phó tổ trưởng là thính phó trưởng công an Điền Khánh Long, bọn họ lần này là do bí thư tỉnh tủy Cố Doãn Tri phái tới tìm hiểu tình uống.

Đỗ Thiên Dã ở trong văn phòng của mình chiêu đãi hai vị lãnh đạo.

Lưu Diễm Hồng mỉm cười, nói: "Bí thư Đỗ, tôi biết là tôi không được hoan nghênh, nhưng bí thư Cố đã phái bọn tôi tới tìm hiểu tình huống, chúng tôi cũng chỉ có thể trơ mặt ra mà tới thôi."

Đỗ Thiên Dã cười nói: "Hoan nghênh hai vị tới Giang Thành chỉ đạo công tác!"

Điền Khánh Long nói: "Tôi cũng không phải là tới chỉ đạo công tác, tôi lần này tới là để tìm hiểu tình hình vụ án!"

Đỗ Thiên Dã nói: "Không ngờ sự kiện giới đấu phát sinh ở núi Thanh Đài lại dẫn tới nhiều sự chú ý như vậy, tôi rất lấy làm xấu hổ. Thân là bí thư thị ủy Giang Thành mà không xử lý tốt được chuyện này, khiến cho các lãnh đạo phải lo lắng."

Lưu Diễm Hồng cười nói: "Anh đừng nói nhiều lời lẽ nhà quan như vậy, trong lòng anh khẳng định là có điều đối chọi với chúng tôi. Thế này đi, chúng ta coi như là cuộc nói chuyện giữa bạn bè vậy, chúng tôi nói tình hình cho anh, anh thì kể lại sự tình phát sinh một cách cụ thể cho chúng tôi, mọi người nói rõ chuyện ra, chúng tôi sau khi hiểu được tình huống rồi rất nhanh sẽ về tỉnh lý báo cáo lại cho bí thư Cố."

Đỗ Thiên Dã nói: "Được! Xin hai vị cứ hỏi!"

Lưu Diễm Hồng và Điền Khánh Long nhìn nhau, Lưu Diễm Hồng cười nói: "Lão Điền, anh trước đi!"

Điền Khánh Long nói: "Bí thư Đỗ, chuyện mà tôi hỏi có liên quan tới án tình hôm đó, anh có thể kể lại một lượt về tình huống tường tận của cuộc giới đấu ngày hôm đó không?"

Đỗ Thiên Dã gật đầu, gã không phải là lần đầu tiên nói tới chuyện này, nhưng gã vẫn kiên nhẫn kể lại một lượt.

Đợi Đỗ Thiên Dã nói xong, Điền Khánh Long hỏi: "Bí thư Đỗ, lúc đó khi Chu Hồng Vệ lao về phía anh, anh có phát hiện ra không?"

Đỗ Thiên Dã lắc đầu, nói: "Hắn từ phía sau lao về phía tôi, tôi sao mà có thể phát hiện ra được!"

Điền Khánh Long nói: "Phát súng của Trần Sùng Sơn là từ lưng Chu Hồng Vệ bắn vào, cũng chính là nói, vị trí của Trần Sùng Sơn lúc đó là ở phía sau anh!"

Đỗ Thiên Dã gật đầu: "Không sai!"

Điền Khánh Long nói: "Anh căn bản không nhìn thấy Chu Hồng Vệ tập kích anh, nói một cách khác, anh không thể chứng minh là dưới tình huống an toàn tính mạng của anh bị uy hiếp cho nên Trần Sùng Sơn đã nổ súng!"

Đỗ Thiên Dã ngây ra, câu nói này của Điền Khánh Long đã chỉ đúng chỗ yếu hại, gã cũng chưa từng nghĩ tới vấn đề này, Đỗ Thiên Dã nói: "Ở hiện trường có rất nhiều người, còn có người có thể làm chứng! Đạo sĩ Lý Tín Nghĩa của Tử Hà quan, còn có..." Gã nhớ tới Tô Viện Viện, lập tức dừng lại.

Lưu Diễm Hồng nói: "Có phải là còn có Tô Viện Viện không?"

Đỗ Thiên Dã trước đây xuất thân từ Trung kỷ ủy, đối với phương tức công tác không gì không len vào được của ủy ban kỷ luật đã hiểu rõ vô cùng, mình không cần thiết phải che giấu chuyện này, gã gật đầu, thản nhiên nói: "Không sai!"

Lưu Diễm Hồng nói: "Tô Viện Viện vì sao lại ở hiện trường?"

Đỗ Thiên Dã nói: "Tôi và cô ta gặp nhau trên đường!"

Lưu Diễm Hồng cười nói: "Thật là trùng hợp!"

Đỗ Thiên Dã nói: "Núi Thanh Đài là khu phong cảnh, không ai quy định chỉ cho phép một mình tôi tới đó!"

Lưu Diễm Hồng lấy một bức ảnh ra đưa cho Đỗ Thiên Dã.

Đỗ Thiên Dã nhận lấy bức ảnh, trên ảnh toàn là hình chung của hắn và Tô Viện Viện, Đỗ Thiên Dã trong lòng trầm xuống, Lưu Diễm Hồng là dùng phương thức này để bác bỏ lời nói dối của mình.

Lưu Diễm Hồng nói: "Bí thư Đỗ, anh trước đây từng công tác ở Trung kỷ ủy, chắc hiểu làm sao để phối hợp với công tác của chúng tôi chứ?"

Đỗ Thiên Dã ném ảnh sang một bên, nói: "Những bức ảnh này là người khác gửi cho các vị ư?"Lưu Diễm Hồng nói: "Đúng! Gửi cho chúng tôi không chỉ có những tấm này thôi đâu!"

Đỗ Thiên Dã nói: "Ảnh không chứng minh được vấn đề gì cả, tôi thừa nhận, hôm đó tôi đúng là hẹn với Tô Viện Viện cùng lên núi, tôi sở dĩ muốn giấu chuyện này, nguyên nhân chính là không muốn người hữu tâm lợi dụng chuyện này để rèm pha. Chuyện giới đấu không có liên quan gì tới Tô Viện Viện cả, cô ta chỉ vô tình bị kéo vào thôi."

Điền Khánh Long nói chuyện vẫn tính là khách khí: "Bí thư Đỗ, anh biết giấu chuyện này chẳng khác nào là giấu đi một chi tiết quan trọng không?"

Đỗ Thiên Dã nói: "Xin lỗi, tôi đã tạo thành khốn nhiễu cho phía cảnh sát!" Kỳ thực chuyện này là Vinh Bằng Phi nhắc gã làm vậy, đã bị người khác phát hiện thì Đỗ Thiên Dã cũng chỉ có một một mình thừa nhận thôi.

Lưu Diễm Hồng cười nói: "Có thể là bí thư Đỗ công tác ở ủy ban kỷ luật lâu ngày, cho nên lòng đề phòng quá nặng, sợ chúng tôi sẽ lấy chuyện nhỏ này ra để bới móc, sợ ảnh hưởng quần chúng không tốt."

Đỗ Thiên Dã nghĩ thầm trong lòng, các người không phải là lấy chuyện nhỏ ra để bới móc ư?

Lưu Diễm Hồng nói: "Tôi còn có một vấn đề, anh có thể nói rõ một chút quan hệ giữa anh và Trần Sùng Sơn không?"

Đỗ Thiên Dã trấn định như thường, nói: "Cha tôi lúc sinh tiền có quan hệ chiến hữu với Trần Sùng Sơn, ông ấy là thế thúc của tôi."

Lưu Diễm Hồng gật đầu, nói: "Tình huống mà chúng tôi cần tìm hiểu trên cơ bản chỉ có vậy thôi."

Đỗ Thiên Dã nói: "Xin chuyển cáo tới bí thư Đỗ, tôi sẽ xử lý tốt chuyện này."

Lưu Diễm Hồng nói: "Tôi sẽ nói."

...

Tô Viện Viện cúi đầu, mười ngón tay đan vào nhau, có thể nhìn ra là cô ta đang rất khẩn trương.

Điền Khánh Long và Vinh Bằng Phi nhìn nhau, Vinh Bằng Phi nói: "Tô Viện Viện, cô không cần phải khẩn trương, chúng tôi gọi cô tới là để tìm hiểu một số tình huống, cô nói thực ra, nói xong là có thể ra về."

Tô Viện Viện gật đầu.

Điền Khánh Long nói: "Hôm phát sinh giới đầu ở núi Thanh Đài cô có ở hiện trường phải không?"

Tô Viện Viện nói: "Đúng."

"Lúc tiếng súng vang lên cô đang làm gì?"

"Tôi lúc đó rất sợ hãi, bị người ta đẩy ngã xuống đất!"

"Cô có nghe thấy tiếng súng không?"

Tô Viện Viện gật đầu.

Điền Khánh Long lại nói: "Cô có nhìn thấy cảnh Trần Sùng Sơn nổ súng không?"

Tô Viện Viện ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng bệch, trong mắt lấp lánh vẻ sợ hãi: "Tôi..."

Điền Khánh Long cười nói: "Cô không cần sợ, cô nhìn thấy gì thứ cứ nói cái đó? Chỉ cần nói ra sự thực mà cô biết là được rồi."

Tô Viện Viện nói: "Tôi không nhìn thấy, tôi chỉ nghe thấy tiếng súng!"

"Cô có nhìn thấy Chu Hồng Vệ tay cầm xẻng từ phía sau công kích Đỗ Thiên Dã, cấu thành uy hiếp tới sinh mạng của ông ta không?"

Tô Viện Viện cắn môi, nói: "Tôi... tôi...nhìn thấy, tôi thấy Chu Hồng Vệ tay cầm hung khí muốn công kích bí thư Đỗ, tôi thấy Trần Sùng Sơn nổ súng..."

Giọng nói của Điền Khánh Long đột nhiên biến thành nghiêm khắc: "Nhưng cô vừa rồi đã nói rõ là cô không nhìn thấy ông ta nổ súng!"

Tô Viện Viện ôm mặt, đột nhiên bật khóc: "Ông đừng hỏi tôi nữa, tôi không nhìn thấy gì cả, tôi không nhìn thấy gì cả!"

Sắc mặt Vinh Bằng Phi biển đổi, lúc trước chứng cứ mà Tô Viện Viện cung cấp là cô ta tận mắt nhìn thấy Chu Hồng Vệ từ phía sau công kích Đỗ Thiên Dã, tạo thành uy hiếp tới sinh mạng của Đỗ Thiên Dã, cho nên mới dẫn tới Trần Sùng Sơn dùng súng bắn Chu Hồng Vệ, nhưng hiện tại, cô ta lại lật lại toàn bộ chứng cứ, Vinh Bằng Phi dùng sức vỗ bàn, nói: "Tô Viện Viện, cô bình tĩnh một chút đi, nói rõ lại chuyện phát sinh hôm đó! Cô phải biết rằng, khẩu cung có liên quan tới hướng đi sau cùng của vụ án, không thể nói linh tinh được!"

Điền Khánh Long nhìn Vinh Bằng Phi với ánh mắt trách cứ, câu nói này của y rõ ràng có thành phần ám thị ở bên trong.

Nữ cảnh sát ở bên cạnh đi tới đưa khăn tay cho Tô Viện Viện, Tô Viện Viện lau nước mắt, chỉnh lý lại tình tự của mình, nói: "Tôi thật sự là không nhìn thấy Trần Sùng Sơn nổ súng, lúc đó Chu Hồng Vệ lao về phía bí thư Đỗ!"

Ngữ khí của Vinh Bằng Phi hòa hoãn hơn một chút: "Cô nhìn thấy Chu Hồng Vệ cầm xẻng lao về phía bí thư Đỗ, và muốn công kích anh ta?"

Tô Viện Viện nghĩ một chút rồi nói: "Tôi thấy anh ta xông về phía bí thư Đỗ, nhưng tôi không nhìn thấy anh ta cầm xẻng!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK