Mục lục
[Dịch] Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Khải Minh lắc đầu, lắp bắp nói: "Tôi... tôi... tôi là một công dân tuân thủ pháp luật..." Vương Khải Minh thấy to chuyện rồi, gã đương nhiên là cảm thấy sợ hãi, nào dám tiếp tục dính vào.

Trương Dương không đợi gã nói hết, giậm mạnh chân ga, xe cảnh sát gào thét đuổi theo xe Chevy.

Vương Khải Minh nhìn xe cảnh sát đã đi xa, vẻ mặt thật sự là phức tạp đến cực điểm, thằng ôn này rốt cuộc là nhân vật như thế nào vậy? Một câu tiếng Anh cũng không hiểu, vừa mới tới Mỹ đã đánh cảnh sát một trận, còn cướp xe cảnh sát, giờ thì phiền phức to rồi. Hắn trong đầu đang mải miên man suy nghĩ, không lưu ý cảnh sát da trắng ở phía sau đã lảo đảo dứng dậy, giơ báng súng lên đập mạnh vào đầu gã, trước mắt Vương Khải Minh tối sầm, bịch một tiếng ngã xuống đất.

Cảnh sát đó lấy bộ đàm ra: "Tổng bộ... vừa mới có một gã nam tử châu Áu tấn công chúng tôi, cướp xe cảnh sát chúng tôi đi rồi, biển số xe cảnh sát là..."

Trương Dương cuối cùng ở trên đầu con phố thứ ba cũng đuổi theo được chiếc xe đó, hắn sở dĩ đánh ngã hai cảnh sát, đoạt lấy xe cảnh sát để đuổi theo, mục đích của hắn chính là muốn mau chóng lấy lại hộ chiếu của mình. Trương Dương vượt qua chiếc xe đó, bức nó phải đỗ lại ở vệ đường.

Lái xe có chút bực mình, hắn thật sự không hiểu, sao từ trong xe cảnh sát lại có một nam tử người Hoa mặc thường phục bước ra.

Trương Dương không nói câu nào, tung người nhảy lên xe, hắn nhìn vào trong chiếc xe Chevy, hi vọng nhìn thấy vali của mình, nhưng khiến hắn chấn kinh là, cửa xe đã bị bậy, bên trong trống rỗng, không có đồ gì cả, hành lý vốn để trong đó đã không cánh mà bay.

Lái xe hùng hùng hổ hổ đi xuống, hắn vừa bước ra cửa, liền bị Trương Dương đẩy lên thân xe, Trương Dương giơ nắm đấm, gầm lên: "Đồ đạc trong xe đâu?"

Lái xe đó không hiểu Trương Dương nói gì, hắn thân cao một mét chín, so với Trương Dương còn to hơn, nhưng ở trước mặt Trương Dương, hắn căn bản không có sức hoàn thủ, giãy dụa hét: "Tôi không biết, tôi không biết."

Một quyền của Trương Dương nện lên cửa xe, trên cả xe lập tức có thêm một quyền ấn rõ ràng, dọa cho lái xe đó suýt nữa thì tè cả ra quần, hắn run giọng nói: "Tôi... tôi thật sự không biết..."

Từ xa truyền tới tiếng còi xe cảnh sát, Trương Dương mấp máy môi, hắn đẩy lái xe đó, nhanh chóng chạy về phía trước, trong nháy mắt đã biến mất ở góc đằng xa.

Chuyện đầu tiên sau khi Vương Khải Minh tỉnh lại chính là giận dữ kháng nghị: "Tôi muốn kiện các người, tôi là công dân nước Mỹ, các người vì sao có thể đối đãi với tôi như vậy? Tôi muốn gặp luật sư của tôi."

Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, hai nam tử mặc tây trang màu đen bước vào, một trung niên đầu hơi hói trong đó đi tới trước mặt Vương Khải Minh, trả lại giấy chứng nhận của Vương Khải Minh cho gã, vẫy vẫy tay, tất cả cảnh sát bên trong đều lui ra ngoài.

Vương Khải Minh nhìn nam tử trung niên đó, nói: "Các vị muốn làm gì? Tôi là công dân nước Mỹ, có quyền tạm trú hợp pháp."

Người trung niên đó cười cười, nói: "Tôi tên là Mike, FBI!" Hắn đưa ra giấy chứng nhận của mình cho Vương Khải Minh xem

Vương Khải Minh có chút hồ đồ, FBI là cơ quan tình báo Trung ương, nếu nói chuyện của Trương Dương kinh động đên cục di dân thì rất bình thường, nhưng sao lại lôi cả cơ quan tình báo Trung ương vào? Gã đến nước Mỹ lâu như vậy rồi vẫn chưa bao giờ gặp CIA, một chút nhận thức đều là thấy được trong phim ảnh, FBI trong ấn tượng cũng không nhiều hơn được là bao.

Mike kéo ghế ngồi xuống đối diện Vương Khải Minh, chân bắt chéo, hắn rút ra một chi điếu xì gà, nói với Vương Khải Minh: "Có phiền không?"

Vương Khải Minh lắc đầu: "Nếu cho tôi một điếu thì không phiền gì cả."

Biểu hiện của Mike rất hòa ái, đưa cho Vương Khải Minh một điếu xì gà, rút bật lửa ra châm cho gã, cũng châm cho mình một điếu, hắn đưa ra một bức ảnh, ảnh chụp là được chụp từ máy giám sát trên đường, trên ảnh Trương Dương đang cấp tốc chạy, cho nên chụp rất không rõ ràng. Mike nói: "Có thể nói cho tôi biết tư liệu của người này không?"

Vương Khải Minh hút xì gà, nhìn ảnh, giả vờ suy tư, một lúc sau mới lắc đầu nói: "Không biết, nhìn thoáng thì cũng quen quen, nhưng tôi nghĩ mãi vẫn không ra anh ta là ai?" Vương Khải Minh vẫn rất thông minh.

Mike nói: "Vương tiên sinh, hôm nay anh từ sân bay Buffalo đón hắn đi, sau đó tới thành thị thác nước Niagara để điều tra chuyện ba thanh niên Trung Quốc gặp được tai nạn xe cộ, anh có thể không biết hắn là ai ư?"

Vương Khải Minh cười nói: "Anh nói vậy tôi cũng nhớ ra được một chút, anh đã biết rõ tất cả như vậy, còn hỏi tôi làm cái gì?"

Mike nói: "Nói cho tôi biết tư liệu của hắn."

Vương Khải Minh tuy rằng không biết FBI vì sao lại điều tra Trương Dương, nhưng hắn hiểu rõ, chỉ cần là đám người này tìm tới cửa thì chắc chắn là không phải chuyện gì tốt. Vương Khải Minh nói: "Tôi không quen anh ta, mọi người đều là người Trung Quốc, cho nên tôi cho anh ta đi nhờ một đoạn đường, những chuyện khác thì tôi chịu."

Mike cười cười gật đầu, hắn ném xì gà xuống đất, nói khẽ: "Vương tiên sinh, anh từ New York xa xôi tới đây đón hắn, hiện tại lại nói với tôi rằng không biết hắn, anh cho rằng tôi sẽ tin ư?"

Vương Khải Minh nói: "Tin hay không tùy anh, anh nếu không tin thì anh đi bắt hắn đi, rồi tìm hắn về đây đối chất với tôi."

Nụ cười trên mặt Mike chợt tắt hẳn, lạnh lùng nói: "Tôi rất nhanh sẽ bắt được hắn."

Trương Dương thoát khỏi sự tìm kiếm của cảnh sát, hắn đi bộ men theo đường cái, ánh mắt vô ý nhìn thấy tủ kính của cửa hàng ven đường, hắn đi vào, từ trên đầu người mẫu của cửa hàng lấy xuống cái mũ lưỡi chai màu lam, nhìn giá viết bên trên, lấy một tờ đô la để trên quầy, cũng may là nắn có năm ngàn đô mang theo người, chưa bị lấy mất.

Một quốc gia đối với hắn mà nói hoàn toàn xa lạ, nhân khẩu của thành phố nhỏ này căn bản không thể nào so sánh với đa số thành thị trong nước, thời tiết rất lạnh, người đi đường rất ít, Trương Dương đội mũ lưỡi trai, che đi tóc màu đen, mắt màu đen, khiến hắn ở trong dòng người không phải là quá bắt mắt.

Hắn ở ven đường bắt một chiếc xe taxi, tuy rằng hắn không hiểu tiếng Anh, nhưng hắn nhớ rõ tên của tiểu trấn mà Vương Khải Minh đã nói, đó là Potter Varner.

Người lái xe híp mắt lại nhìn người Trung Quốc trẻ tuổi này, Trương Dương cười cười với hắn, nụ cười đã mất đi sự tươi sáng của ngày trước: "Potter Varner!"

Lái xe gật đầu, ý bảo hắn ngồi vào.

Trương Dương ngồi ở ghế sau, thắt dây an toàn rồi nói khẽ: "Go!"

Ban mai của Đông Giang rất đẹp, Hải Sắt phu nhân đang cầm hai bó hoa bách hợp, một bó đặt ở trước bia mộ của Hứa Thường Đức, một bó đặt ở trước bia mộ của Hứa Gia Dũng, nhìn hai phần mộ đặt sát nhau, trong đôi mắt của Hải Sắt phu nhân toát ra vẻ ưu thương vô cùng, cô ta lấy khăn tay ra, rất cẩn thân lau bụi trên ảnh của Hứa Gia Dũng, nói khẽ: "Không biết hai người ở dưới đó có được vui không?"

Nói xong liền trầm mặc một hồi lâu rồi mới nói khẽ: "Tôi thì rất không vui." Một giọt nước mắt men theo gò má rơi xuống, chậm lãi rơi lên đóa hoa bách hợp, cánh hoa trắng khẽ rung rung, giọt nước mắt giống như sương sớm đó lại thuận theo cánh hoa rơi xuống mặt đất, giọt nước mắt vỡ tan, trong lòng cũng đã vỡ nát.

Hải Sắt phu nhân nói khẽ: "Bọn họ không có cơ hội trở lại rồi."

Long Quý đứng ở phía sau Hải Sắt phu nhân, tuy rằng cách xa nhau một đoạn, không nhìn được vẻ mặt của cô ta, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng sự đau khổ của cô ta. Nhìn thấy Hải Sắt phu nhân đứng lên, Long Quý vội vàng đi tới, đỡ lấy tay cô ta.

Hải Sắt phu nhân lắc đầu, Long Quý vội vàng buông tay.

Hải Sắt phu nhân nheo hai mắt lại, nhìn ánh sáng mặt trời đang nhô lên, nói khẽ: "Ở Mỹ chắc là tối rồi?"

Long Quý nói: "Đã tiết lộ tin tức cho Đường Hưng Sinh, hắn rất khẩn trương, cho rằng Trương Dương muốn gây bất lợi cho hắn, hắn sẽ tìm người xuống tay với Trương Dương."

Hải Sắt phu nhân lạnh lùng nói: "Chuyện này hình như không có liên quan gì với chúng ta."

Long Quý gật đầu: "Chuyện nhất định sẽ tiến hành dựa theo kế hoạch."

Hải Sắt phu nhân xoay người nhìn bia mộ trong nắng sớm, tràn ngập sầu não nói: "Người ta chỉ sau khi mất đi mới biết được cái gì là quan trọng nhất."

Trương Dương cuối cùng cũng trong gió tuyết đến được trấn Potter Varner, trả tiền xe xong, hắn bước trong gió tuyết đi vào trấn nhỏ này, cái trấn nhỏ này nắm ở cửa ra vào đường cao tốc số 90, dân cư trong trấn cũng không nhiều, đường xá rất rộng, bởi vì do gió tuyết cho nên người đi đường rất thưa thớt.

Từ sau khi rời khỏi sân bay đến bây giờ, Trương Dương vẫn chưa ăn cơm, hắn đội gió tuyết đi tới trấn nhỏ, ở lối vào của trấn nhỏ có một nhà hàng cơm Trung Quốc tên là Bắc Kinh Mới, Trương Dương đẩy cửa bước vào.

Bởi vì do gió tuyết cho nên sinh ý trong nhà hàng cũng không tốt, bên trong không có khách, chủ nhà hàng là một lão bản nương mập mạp, nhìn thấy Trương Dương tiến vào, bà ta nhiệt tình chào: "Tiên sinh, ngài là người Trung Quốc à?"

Trương Dương cười cười, có thể ở trong một trấn nhỏ xa xôi gặp được người Trung Quốc, cảm thấy thân thiết biết bao, hắn gật đầu nói: "Đại tỷ, tôi là người Trung Quốc, tiếng Anh không tốt lắm, may mà nhìn thấy được thấy chữ hán trên hộp đèn của các vị."

Lão bản nương cười nói: "Mời ngồi, tôi mang menu ra cho cậu, xem xem chọn ăn gì."

Trương Dương đưa một trăm đô la cho bà ta, nói: "Cứ tùy tiện làm chút đồ ăn đi, tôi còn phải lên đường."

Lão bản nương nói: "Vậy thì làm hai món nhé, canh trứng chim cà chua và hai bát cơm."

Trương Dương gật đầu nói: "Được, tiền thế có đủ không?" Hắn ở trong nước có nghe nói tiêu phí ở nước Mỹ rất cao, cho nên lo lắng một trăm đôla này không đủ.

Lão bản nương cười nói: "Đủ, đủ, tôi còn phải thối lại cho cậu nữa."

Trương Dương nói: "Không cần thối đâu." Tính tình của Trương Dương trước giờ luôn rất rộng rãi, dẫu sau thì cũng phải tiêu, để người ngoại quốc kiếm không bằng để đồng bào kiếm.

Lão bản nương đi thu xếp, Trương Dương ngồi ở giữ bàn ăn, nhìn gió tuyết bên ngoài, chỉ trong một thoáng hình như lại lớn hơn nhiều, trên tivi đang phát tin tức. Trương Dương nhìn thấy trên màn hình xuất hiện ảnh của mình, chụp rất mờ, hắn không khỏi kinh hãi trong lòng, không ngờ mình đã thành tội phạm truy nã, hắn nhìn nhìn chung quanh, cũng may là không có khách nào khác, lão bản nương đang ngồi đó đọc báo, ánh mắt không hề hướng lên tin tức trên tivi, chắc là không chú ý tới bức ảnh vừa rồi.

Đồ ăn rất nhanh liền được làm xong, lão bản nương bưng đồ ăn đến trước mặt Trương Dương, cười nói: "Bình thường chúng tôi đều là dựa theo khẩu vị của người Mỹ, đồ ăn phải làm cay cay ngọt ngọt, cậu từ quốc nội đến, cho nên tôi đặc biệt bảo đầu bếp làm đồ Trung Quốc chính tông cho cậu."

Trương Dương nhìn nhìn, một bát mì tiêu ớt với thịt, một bát canh trứng chim, nơi này là nước Mỹ, có thể được ăn đồ Trung Quốc cũng không phải dễ dàng gì. Hắn cầm bát cơm lên và từng miếng, lão bản nương cũng không đi ngay, ngồi xuống đối diện hắn, mỉm cười nói: "Tiên sinh từ đâu tới đây?"

"Bình Hải" Trương Dương nói xong liền chút hối hận, mình không nên tiết lộ quá nhiều tin tức cá nhân, hiện tại hắn là một người không có hộ chiếu, không có chứng minh thư, chẳng khác gì người nhập cư trái phép, ở thành phố thác nước Niagara, bởi vì nóng lòng tìm lại hành lý của mình, hắn đã ra tay đánh ngã hai cảnh sát, điều này chắc đã cấu thành tội tấn công cảnh sát, phiền phức của mình thật sự là không ít.

Lão bản nương cười nói: "Tôi là người Bắc Kinh, Bình Hải tôi cũng từng tới rồi, hiện tại phát triển rất khá."

Trương Dương cười cười, hắn cố ý từ chỗ lão bản nương hỏi thăm một số tin tức: "Người Hoa trong trấn nhiều không?"

Lão bản nương thở dài nói: "Không nhiều lắm, nhưng mở nhà hàng lại không ít, chỉ quán ăn Trung Quốc đã có ba cái, cạnh tranh lẫn nhau rất găng. Nơi có người Hoa, không phải là giúp đỡ lẫn nhau mà là kèn cựa lẫn nhau, lợi nhuận hiện tại ngày một kém, tôi chỉ có thể miễn cưỡng duy trì, có đôi khi ngẫm lại định chuẩn bị không làm nữa, nhưng con trai vẫn còn đang đi học, tôi đợi nó học xong mới có thể đi được."

Trương Dương gật đầu, nói khẽ: "Đáng thương cho lòng cha mẹ trong thiên hạ."

Lão bản nương cười nói: "Người Trung Quốc chúng ta là như vậy đó, lúc nào cũng lo nghĩ cho con cái, đúng rồi, cậu là tới đây du lịch hay là công tác."

Trương Dương nói: "Có chút việc, đại tỷ, chị có nghe nói tới sự kiện ô tô rơi xuống vực xảy ra mấy ngày trước không?"

Lão bản nương gật đầu nói: "Có, một chiếc xe jeep từ trên đường quốc lộ ven sông mất khống chế lao xuống vực sâu, rồi lọt vào sông Niagara, cảnh sát đang tiến hành công tác tìm kiếm, tôi nghe nói trong xe có ba người Trung Quốc, đều là nữ hài tử, có hai thi thể đã được phát hiện, xe jeep cũng được vớt lên rồi, hai nữ hài tử bị kẹt trong xe, ngạt thở mà chết."

Trong lòng Trương Dương run lên, hắn không ăn được nữa, nói khẽ: "Đại tỷ, trong ba người có bằng hữu của tôi, chị biết thi thể của bọn họ được để ở đâu không? Tôi muốn đi nhận."

Lão bản nương nói: "Chắc là ở cục cảnh sát, những chuyện này tôi cũng không rõ, tôi rất ít quan hệ với cảnh sát, cục cảnh sát cách quán ăn này không xa, cậu đi ra cửa, rẻ phải rồi cứ đi thẳng lẽ sẽ thấy, có điều giờ muộn rồi, bọn họ chắng là không cho cậu nhận xác đâu."

Trương Dương gật đầu, hắn đứng dậy nói: "Cám ơn, tôi đi xem thế nào." Hắn bước ra ngoài cửa, khi đi ra, một cảnh sát từ bên ngoài bước vào, Trương Dương theo bản năng cúi đầu xuống, sợ đối phương nhìn thấy hình dáng của hắn.

Cảnh sát đó khi đi ngang qua Trương Dương, nhìn nhìn hắn, không đợi hắn nhìn rõ bộ dạng của Trương Dương, Trương Dương đã bước ra khỏi quán ăn.

Sau khi Trương Dương rời khỏi nhà hàng thì bước nhanh về phía trước, hắn chưa đi được bao xa thì phía sau vang lên giọng nói của tên cảnh sát đó: "Ê, đứng lại."

Trương Dương giả bộ không nghe thấy, tiếp tục bước về phía trước.

"Ê, anh đứng lại đó cho tôi."

Dư quang ở khóe mắt Trương Dương liếc ra sau, nhìn thấy tay của cảnh sát đó đang đặt lên bao súng, hắn dừng bước lại, trong lòng thầm kêu xui xẻo, không ngờ vừa tới tiểu trấn đã bị cảnh sát chú ý.

Cảnh sát đó bước tới: "Tiên sinh, xin cho tôi xem giấy tờ."

Trương Dương chậm rãi xoay người lại.

Cảnh sát nói: "Giơ tay lên, quay người lại."

]Trương Dương bất đắc dĩ lắc đầu, hắn bỗng nhiên nhấc chân lên, đá bay súng trên tay cảnh sát đó, sau đó một quyền đánh ngất hắn.

Lão bản nương nhà hàng nghe thấy động tĩnh liền từ trong đi ra, sợ đến nỗi phát ra tiếng hét chói tai.

Trương Dương cười cười với bà ta: "Đừng sợ, tôi không làm gì chị dâu, giờ chị quay lại đi, coi như chưa xảy ra chuyện gì, được không?"

Lão bản nương sợ hãi xoay người bỏ chạy vào nhà hàng.

Trương Dương nhặt súng lục lên, lại từ trên người tên cảnh sát tìm ra chìa kóa xe, hắn kéo cảnh sát tới bên cạnh xe, điểm trúng huyệt hôn mê của hắn, ném hắn vào trong xe, dùng còng khóa hắn lên vô lăng, sau cùng thì ném chìa khóa vào trong cốp, chuyện bắt đầu biến thành càng lúc càng hỏng bét rồi.

Trương Dương có chút hối hận, mình vì sao không chịu học tiếng Anh, ở nước này, không hiểu tiếng Anh thì một bước cũng khó đi. Hắn qua cửa kính nhà hàng nhìn thấy lão bản nương đang gọi điện thoại, nói không chừng bà ta là đang báo cảnh sát, mình phải lập tức rời khỏi nơi này. Nhưng rời khỏi đây rồi thì biết đi đâu đây? Hắn muốn tới cục cảnh sát, hắn muốn tận mắt nhìn xem trong hai thi thể đó có Cố Giai Đồng hay không. Nhưng hắn thậm chí ngay cả biển báo giao thông cũng không hiểu được. Trương Dương bỗng nhiên nghĩ ra một chủ ý, biện pháp tốt nhất chính là để cảnh sát dẫn mình tới đó.

Ý nghĩ này của Trương Dương còn chưa kịp thực thi thì nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, hai xe cảnh sát đi tới trước mặt hắn, bốn gã cảnh sát từ bên trong xe lao ra, bọn họ súng nhắm vào Trương Dương, lớn tiếng nói: "Giơ tay lên, xoay người lại."

Trương Dương giơ tay lên, xoay người lại, một cảnh sát lao tới, còng tay hắn lại. Mấy cảnh sát rất nhanh liền phát hiện đồng bạn bị còng trong xe, có điều hắn hiện tại đang hôn mê.

Trương Dương lại nhìn thấy lão bản nương trong, bà ta đang nói gì đó với cảnh sát, Trương Dương toét miệng cười: "Đại tỷ, sao lại chẳng niệm chút tình đồng bào nào thế." Không nghi ngờ gì nữa, là nữ nhân này đã bán đứng mình.

Lão bản nương lúc này gan cũng lớn hơn rồi, bà ta trợn mắt nói: "Danh dự của người Hoa chúng ta đều bị những người nhập cư trái phép như cậu phá hỏng rồi, còn trẻ mà không chịu học tập, không ngờ lại tấn công cảnh sát." Chú ấn tượng tốt vừa rồi Trương Dương lưu lại giờ đã biến mất hết rồi.

Mấy cảnh sát thương lượng muốn đưa đồng sự đó tới bệnh viện, trong bọn họ có hai người đưa tên đồng sự đang mê man bất tỉnh tới bệnh viện, hai người còn lại thì áp giải Trương Dương lên xe cảnh sát, đưa tới cục cảnh sát.

Cục cảnh sát trong trấn cũng không có lớn lắm, chỉ tương đương với đồn công an của quốc nội, buổi tối chỉ có ba người trực ban, sau khi tới cục cảnh sát, bọn họ đưa Trương Dương tới phòng thẩm vấn, khiến Trương Dương bất ngờ là, lão bản nương trong nhà hàng đó cũng tới theo, thì ra những cảnh sát này không hiểu tiếng Trung, đặc biệt gọi bà ta tới làm phiên dịch.

Cảnh sát phụ trách vụ án của Trương Dương ngồi xuống đối diện hắn, đánh giá hắn một chút rồi líu lo một tràng.

Lão bản nương nhà hàng giúp đỡ phiên dịch: "Cậu tên gì? Từ đâu đến? Vì sao lại tấn công cảnh sát?"

Trương Dương nói: "Chị giúp tôi nói với hắn, tôi không muốn gây chuyện, tôi chỉ muốn nhìn thấy người bị chết trong vụ tai nạn, tôi quen một người trong đó."

Lão bản nương phiên dịch lại lời của Trương Dương truyền cho tên cảnh sát đó, lúc này một gã cảnh sát da đen trực ban khác đi tới, trong tay hắn cầm một bản tư liệu, thông qua đối chiếu đã nhận ra thanh niên người Hoa ở trước mặt hôm nay ở thành phố thác nước Niagara đã đánh ngã hai cảnh sát, cướp xe cảnh sát, cảnh sát da đen đi tới trước mặt Trương Dương: "Cái con lợn da vàng này, không những nhập cư trái phép, hơn nữa còn dám tấn công cảnh sát." Hắn vươn tay ra kéo mũ Trương Dương xuống, tóm lấy tóc hắn.

Trương Dương lạnh lùng nhìn hắn, nói khẽ: "Hắn nói gì vậy?"

Lão bản nương dẫu cũng cũng là người Trung Quốc, nghe thấy cảnh sát da đen nói ra những lời có tính vũ nhục như vậy thì cũng cảm thấy xấu hổ, ho khan một tiếng, không dám phiên dịch.

Trương Dương nói: "Hắn chửi tôi à?"

Cảnh sát da đen nhìn Trương Dương, nhe răng cười nói: "Mày là đồ mất dạy, vô sỉ nhập cư trái phép, có tin tao vặt trứng mày xuống rồi nhét vào miệng mày không." Nói xong hắn nói với lão bản nương nhà hàng: "Giúp tôi phiên dịch cho hắn nghe."

Lão bản nương đỏ mặt phiên dịch lại những lời này, Trương Dương nói: "Giúp tôi nói với hắn, tôi rất tức giận."

Cảnh sát nghe nói Trương Dương tức giận, đều cười rộ lên, cảnh sát da đen xoa xoa tóc Trương Dương: "Tức giận à, mày ở trước mặt tao giống như một con kiến, một kẻ đáng thương mà thôi..."

Hai tay Trương Dương vặn một cái, chỉ nghe thấy rắc một tiếng, còng tay làm bằng thép bị hắn giật dứt, không ai ngờ được lại sẽ phát sinh biến hóa như vậy, cảnh sát da đen có phản ứng đầu tiên, hắn vươn tay ra muốn tóm cổ Trương Dương, nhưng bị Trương Dương tóm được ngón cái, vặn một cái ngược chiều kim đồng hồ, chỉ nghe thấy rắc, ngón cái của cảnh sát da đen đã bị vặn gãy, hắn rên lên một tiếng, hai chân khuỵu xuống, Trương Dương thừa thế rút gậy cảnh sát của hắn ra, một gậy đập vào giữa hai chân hắn, cảnh sát da đen hét lên một tiếng kinh thiên động địa.

Tên cảnh sát bồi thẩm khác vội vàng rút súng, Trương Dương giơ côn cảnh sát lên ném ra, bốp một tiếng ném trúng súng trên tay hắn, súng keng một cái rơi xuống đất. Trương Dương thế như mãnh hổ rời hang, vọt lên một tay nắm lấy yết hầu hắn, lập tức điểm trúng huyệt đạo của hắn

Tên cảnh sát trực ban ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh, từ bên ngoài chạy vào, vừa mới đẩy cửa phòng ra, chân trái của Trương Dương đã móc lấy cái ghế hất ra, nện lên người tên cảnh sát đó, chỉ trong giây lát, Trương Dương đã đánh ngã toàn bộ ba gã cảnh sát trực ban.

Lão bản nương sợ hãi hét thảm không thôi, Trương Dương lạnh lùng nhìn bà ta: "Tôi hiện tại cuối cùng cũng hiểu vì sao Trung Quốc lại có nhiều Hán gian như vậy."

Lão bản nương run rẩy nói: "Đừng... đừng đánh tôi."

Trương Dương tóm lấy tên cảnh sát da đen đó, kéo hắn đến trước mặt lão bản nương: "Giúp tôi hỏi hắn, thi thể của hai cô gái Trung Quốc gặp chuyện không may để ở đâu?"

Lão bản nương run rẩy phiên dịch lại lời nói của Trương Dương, cảnh sát da đen đó lúc này đã sớm bị sự thần võ của Trương Dương dọa cho hồn phi phách tán, run giọng nói: " Ở phòng để xác."

Trương Dương hừ lạnh một tiếng, vỗ bóp một cái lên đầu hắn: "Dẫn tôi đi." Hắn lại nói với lão bản nương đang co rúm lại trong góc tường: "Bà cũng đi cùng."

Phòng để xác của trấn cách cục cảnh sát khoảng hai km. Trương Dương bức tên cảnh sát da đen đó đi cùng với hắn, về phần hai cảnh sát khác tất cả đều bị Trương Dương chế trụ huyệt đạo, tự giải huyệt cần mười hai tiếng đồng hồ.

Cảnh sát da đen ngón cái bị Trương Dương vặn gãy, đau đến nỗi mặt vặn vẹo.

Trương Dương nhắc nhở hắn: "Ngoan ngoãn nghe lời thì tôi cam đoan anh không sao, nếu không, thứ mà tôi bẻ gãy tiếp theo là cổ của anh đó.” khi hắn những lời này ánh mắt cũng liếc lão bản nương đó một cái, dọa cho bà ta rùng mình.

Người gác đêm của phong để xác mặt mày mệt mỏi mở cửa, hắn quen thân với tên cảnh sát da đen đó, ngáp một cái rồi oán giận nói: "Ewan, đã trễ thế này rồi anh còn tới đây làm gì?"

Ewan cố nén đau đớn, hắn thật sự bị Trương Dương dọa cho sợ hãi rồi, trước đây chỉ kiến thức sự lợi hại của công phu Trung Quốc trên phim ảnh, hôm nay được thấy thật, còng tay bằng thép mà có thể dễ dàng bẻ gãy như vậy, vừa ra tay đã đánh ngã ba cảnh sát bọn họ, càng thần kỳ hơn là, hắn dùng ngón tay chọc một cái, hai đồng sự của mình liền không nhúc nhích được nữa, thằng ôn này nhất định là người siêu năng, Ewan tuy rằng bộ dạng cao lớn thô kệch cao lớn thô kệch, nhưng lá gan rất nhỏ, người Mỹ đa số đều rất sợ chết, bọn họ thờ phụng đạo lý núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đun, sẽ không tùy tiện quên mình làm liệt sĩ. Ewan nói: "Tôi dẫn người tới nhận xác, chính là hai cổ thi thể trên chiếc xe jeep rơi xuống sông đó."

Lão bản nương ngoan ngoãn ở bên cạnh phiên dịch lại.

Người gác đêm gật đầu, dẫn bảo họ vào phòng để xác, dân cư của trấn nhỏ không nhiều lắm, cho nên bình thường trong phòng để xác cũng không có bao nhiêu thi thể, người tới gác đêm đi tới trước tủ lạnh đánh số 7, rút thi thể ở tầng trên ra.

Trương Dương đi tới, tim đập kịch liệt, khi thật sự phải đối mặt với hiện thực, hắn mới nhận thức được rõ ràng rằng nội tâm của mình phải chịu đựng áp lực cực lớn như thế nào. Ewan kéo túi đựng xác ra, thi thể bị sưng phồng, lại trải qua ướp lạnh, màu da tái nhợt làm cho người ta sợ hãi, Trương Dương cắn chặt môi, cẩn thận phân biệt bộ mặt của thi thể, không phải của Cố Giai Đồng, hắn lắc đầu.

Người gác đêm đẩy thi thể vào lại, rồi rút ngăn dưới ra, hình dung của cỗ thi thể này càng làm cho người ta sợ hãi hơn. Trương Dương từ nốt ruồi đen trên mặt thi thể phân biệt, cũng không phải là Cố Giai Đồng, hắn lại lắc đầu. Tuy rằng không tìm được thi thể của Cố Giai Đồng, nhưng nội tâm của Trương Dương lại trở nên càng trầm trọng hơn, xe jeep từ vách núi cao năm mươi thước rơi xuống sông Niagara chảy xiết, hy vọng sống sót của Cố Giai Đồng là cực kỳ xa vời.

Rời khỏi phòng để xác, tên cảnh sát da đen Ewan đó nói khẽ: "Có người anh muốn tìm hay không?"

Trương Dương nói: "Trong xe jeep tổng cộng có ba người, có tin tức của người thứ 3 không?"

Ewan lắc đầu: "Hành động tìm kiếm vẫn chưa kết thúc, lãnh sự quán New York cũng gửi người tới, nghe nói người mất tích còn lại là con gái của một là vị quan lớn Trung Quốc."

Trương Dương nhíu mày, trong gió tuyết hắn mơ hồ nghe thấy tiếng còi cảnh sát, Trương Dương không tiếp tục hỏi nữa, hắn chạy nhanh ra xa, rất nhanh thân ảnh của hắn liền biến mất trong gió tuyết đầy trời.

Bởi vì lo lắng bị cảnh sát vây, Trương Dương rời khỏi trấn Potter Varner, ở trong rừng cây ngoài trấn nhỏ gần bờ sông ngủ một đêm.

Sáng sớm lặng lẽ đến, Trương Dương chậm rãi mở mắt, hắn nằm trên một chạc cây đại thụ, tuyết rơi cả một đêm, trên người hắn phủ đầy tuyết, hơi động một chút là tuyết rơi xuống lả tả.

Một đêm này hắn bị thống khổ và cừu hận tra tấn, hắn có thể kết luận vận xui mà Cố Giai Đồng lần này gặp phải là người khác cố ý chế tạo, trước mắt tình huống duy nhất nắm được chính là Cố Giai Đồng đã mất tích, tới nước Mỹ vốn định để điều tra rõ chuyện này, nhưng xui xẻo là hắn vừa mới đến đây, hộ chiếu và tất cả hành lý đều bị mất, mình đột nhiên trở thành một người nhập cư trái phép không rõ thân phận.

]Trương Dương hít một hơi không khí lạnh lẽo, hắn chậm rãi đứng lên, vươn tay ra, chấn cho tuyết đọng trên người rơi xuống, sau đó từ trên đại thụ cao năm thước nhảy xuống, hai chân đứng trên mặt tuyết, không lưu lại chút dấu vết vào, Trương Dương đi về phía đường quốc lộ, hắn cần người giúp, đi tới trạm điện thoại công cộng ở ven đường, Trương Dương cầm điện thoại, tối hôm qua hắn nhớ tới Sở Yên Nhiên, cũng nhớ tới Tả Hiểu Tình, nhưng hắn cuối cùng phủ quyết ý định nhờ hai cô giúp đỡ, hắn không muốn liên lụy tới hai cô. Trương Dương đắn đo mãi, trực tiếp điện thoại cho lãnh sự quán Trung Quốc ở New York.

Trong điện thoại truyền đến một giọng nữ dễ nghe, là nói tiếng Anh.

Trương Dương nói: "Tôi muốn tìm người phụ trách của lãnh sự quán."

Đối phương ngây ra một thoáng rồi nói khẽ: "Tiên sinh, anh cần giúp gì ư? Có chuyện gì có thể trực tiếp nóivới tôi." Lãnh sự há có phải là có thể tùy tiện gặp được, chế độ của quan viên trong nước cũng vậy mà ở nước ngoài cũng vậy.

Trương Dương nói: "Tôi là quan viên Trung Quốc, tới Buffalo làm việc, nhưng vừa xuống máy bay thì hành lý bị mất, hộ chiếu và thư mời thương vụ của tôi tất cả đều ở bên trong đó, tôi muốn nói chuyện với người phụ trách của các cô."

"Tiên sinh, có thể nói cho tôi biết tính danh và thân phận của anh không?"

Trương Dương nói: "Tôi tên là Trương Dương, là con nuôi của phó thủ tướng quốc vụ viện Văn Quốc Quyền, cho tôi nói chuyện với ngươi phụ trách của các cô." Nếu không phải bất đắc dĩ, Trương Dương cũng sẽ không lôi thân phận của cha nuôi ra, nhưng cũng chỉ có như vậy mới có thể dẫn tới sự coi trọng của lãnh sự quán.

Đối phương ngạc nhiên ồ một tiếng, cô ta lập tức nói: "Xin anh chờ một chút." Trương Dương chủ động tỏ rõ thân phận khiến cô ta chú ý.

Trương Dương đứng ở trong trạm điện thoại công cộng kiên nhẫn đợi đối phương trả lời, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn ra phía bên ngoài, sợ có cảnh sát chú ý tới nơi này, trên đường quốc lộ sáng sớm không có nhiều ô tô lắm, một chiếc xe quét tuyết chậm rãi tiến lên, chiếc chiếc ô tô ở phía sau dè dặt đi theo.

Trong ống nghe truyền tới một giọng nữ, giọng nói này có chút quen thuộc, có điều khẳng định không phải là người vừa rồi tiếp điện thoại, cô ta tràn ngập ngạc nhiên nói: "Trương Dương? Anh đến nước Mỹ rồi à?"

Trương Dương rất nhanh liền từ trong giọng nói nhận ra, đối phương không ngờ là Điền Linh, vợ của Vương Học Hải, Trương Dương từng ở trên tàu hỏa giải vây giúp Điền Linh, quan hệ vốn không tồi, nhưng về sau bởi vì chuyện của Vương Học Hải, Điền Linh cũng nảy sinh ngăn cách với hắn, hai người đã rất lâu rồi không liên lạc với nhau, nhớ là Điền Linh trước đây làm ở bộ ngoại giao.

Trương Dương có chút không thể tin được, hỏi lại: "Chị Linh à?"

Điền Linh vui vẻ nói: "Trương Dương, đúng là cậu rồi! Không ngờ cậu lại đến Mỹ."

Trương Dương cũng không ngờ Điền Linh lại ở lãnh sự quán New York, dù sao có thể tìm được một người quen cũng là chuyện tốt, Trương Dương đem phiền toái của mình ra nói cho Điền Linh nghe, Điền Linh sau khi nghe xong an ủi hắn: "Cậu đừng lo lắng, tôi lập tức sẽ đi tìm tổng lãnh sự phản ánh một chút, tôi cho cậu một số điện thoại, lãnh sự quán đã có người đi tìm kiếm hiện trường rồi, anh ta tên là Bạch Chí Quân, nói cho tôi biết vị trí cụ thể của cậu, tôi sẽ bảo anh ta tới đón cậu."

Trương Dương nói ra vị trí đại khái hiện tại của mình.

Điền Linh giập máy, đầu tiên gọi điện thoại cho Bạch Chí Quân, bảo hắn hắn đi tới gần trấn Potter Varner đón Trương Dương, sau đó cô ta tới văn phòng của tổng lãnh sự Thư Anh Hằng.

Thư Anh Hằng đang gọi điện thoại, y nói chuyện điện thoại xong, ngẩng đầu lên, hỏi Điền Linh: "Chuyện gì?"

Điền Linh đi trước mặt y, nhỏ giọng kể lại chuyện vừa rồi cho y.

Thư Anh Hằng nghe xong, vẻ mặt ngưng trọng nói: "Hộ chiếu của anh ta đã mất rồi à? Không ngờ còn đả thương cảnh sát ỹ?"

Điền Linh nói: "Trương Dương rất không đơn giản, tôi thấy hắn lần này đến nước Mỹ nhất định có liên quan tới sự mất tích của Cố Giai Đồng."

Thư Anh Hằng nói: "Vừa nhận được tin tức, giầy và áo khoác của Cố Giai Đồng đã được vớt, trên áo khoác có rất nhiều vết máu, căn cứ vào phân tích tình huống hiện trường, cô ta chắc là dữ nhiều lành ít."

Điền Linh cắn môi, cô ta từng gặp Cố Giai Đồng, đối với Cố Giai Đồng cũng rất yêu mến, không ngờ Cố Giai Đồng xinh đẹp trẻ tuổi đầy hứa hẹn như vậy lại chết trong tai nạn xe hơi, trong lòng cảm thấy vô cùng tiếc hận.

Thư Anh Hằng đứng dậy nói: "Tôi phải đi Buffalo, bí thư Cố buổi trưa sẽ tới , tuổi lớn như vậy mà lại mất đi con gái, chuyện này đối với ông ta là đả kích rất lớn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK