Mục lục
[Dịch] Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Được sự cổ vũ của Trương Dương, Vu Hải Lâm lại nói với Trương Dương những sự thật càng bất ngờ hơn, Sử Học Vinh khi còn sống đã nuôi một cô sinh viên ở kinh thành, Vu Hải Lâm biết rằng cô gái đó là ở trường đại học Thanh Hoa, còn chụp một bức ảnh nữa, có điều tên và lớp cụ thể thì không biết, gã đưa bức ảnh đó của mình cho Trương Dương.

Trương Dương không thể không cảm thán về sự thâm hiểm của quan trường, chụp trộm, nghe trộm, chỉ có những việc anh không ngờ tới, chứ không có việc gì đám người này không làm được, hắn nhìn bức ảnh đó, trên tấm ảnh, Sử Học Vinh đang ôm một cô gái trẻ tuổi đi trên đường, không ngờ Sử Học Vinh không hề đề phòng chút nào, bị người ta nắm phải điểm yếu cũng là đáng kiếp.

Vu Hải Lâm nói: “Tôi cũng chỉ biết nhiều như vậy thôi, chủ nhiệm Trương, tất cả những điều tôi biết tôi đã nói cả rồi.”

Trương Dương cười nói: “Rất nhiều lúc không cần phải giấu diếm, nói ra thì mọi người cùng thoải mái hơn.” Hắn kéo ngăn kéo ra lấy ra một tấm vé vào cửa của Sa *** nghệ thuật, rồi nói: “Đồng chí Hải Lâm, đám vé này cho anh, thứ tư anh dẫn nhiều bạn đến cho đông nhé.”

Tra Vi lúc này đến bên ngoài phòng làm việc, vừa vặn nhìn thấy cảnh Trương Dương giúp cô quảng cáo về vé vào cửa, cô cười, mím môi, trông rất đáng yêu, cô đến đây là để lấy tấm ảnh.

Trương Dương thấy Tra Vi bước vào, cười nói với Vu Hải Lâm: “Đồng chí Hải Lâm, anh bận việc của anh đi, cuộc nói chuyện giữa chúng ta đừng để người khác biết.”

Vu Hải Lâm gật đầu, rồi gã đứng dậy rời đi.

Hai tay Tra Vi chắp sau lưng, bước đến trước mặt Trương Dương nói: “chủ nhiệm Trương, quảng cáo Sa *** của chúng tôi thật là nhiệt tình.”

Trương Dương cười nói: “Hi vọng của nghệ thuật Trung Quốc, đều ở trên người những thanh niên như các cô, giúp đỡ các cô cũng là điều nên làm.”

Tra Vi cười khanh khách, Trương Dương nghĩ đến mục đích chủ yếu Tra Vi tìm đến đây, hắn đứng dậy đến bên căn phòng bên cạnh, Tra Vi đi theo hắn, thấy trang hoàng đẹp đẽ của căn phòng, liền lè lưỡi nói: “Trương Dương, thật là đẹp quá, ban trú kinh các anh xây dựng đẹp đấy chứ, chẳng kém gì phòng của tổng thống đâu.”

Trương Dương lấy chiếc túi hành lí của mình ra, nói: “Vì vậy đã xảy ra vấn đề rồi, giờ đây đang điều tra vấn đề tham ô ở đây!”

Tra Vi nói: “Nên điều tra, vừa nhìn là đã biết có vấn đề rồi, một ban trú kinh cấp thành phố mà bày biện sắp đẹp bằng Cố Cung rồi.”

Trương Dương cười nói: “Con gái đừng nói đến chuyện chính trị.”

Tra Vi tức đến độ đấm vào vai hắn nói: “Anh cũng thật là gia trưởng đấy! Anh tham dự vào chính trị rồi, nói ra nghe xem, sao lại bị đẩy đến đây.”

Trương Dương nói: “Đây là kinh thành, sao lại nói là đẩy chứ? Chỉ có những đồng chí biểu hiện xuất sắc mới có cơ hội đến kinh thành thôi đấy.”

“Đừng có mà nói vậy, tôi đã nghe chị Phụng Tiên nói rồi, anh ấy là, anh lại gây chuyện ở Bình Hải, vì vậy lần này chạy đến đây để tránh nạn.”

Trương Dương biết rằng mình không giấu được, hắn cười gượng gạo nói: “gì ấy nhỉ….Nể mặt tôi chút có được không? Tôi có lòng tự trọng rất lớn đấy.” Hắn đưa bức tranh “Sơn Quỷ” cho Tra Vi, Tra Vi mở ra xem rồi chau chau mày: “Đây là cái gì chứ? Còn khó hiểu hơn của chúng tôi!”

Trương Dương cười nói: “Cô ấy à, trình độ thưởng thức cũng thường thôi, cô đóng khung thật đẹp cho bức tranh này, treo trong phòng triển lãm, nhất định làm người ta giật mình!”

Tra Vi bán tín bán nghi nói: “Chỉ một bức họa đen sì sì này mà cũng làm cho người ta giật mình sao?”

Trương Dương nói: “Nhất định là vậy!”

Tra Vi nói: “Trương Dương, anh nói xem, hai chúng ta thế nào!”

Trương Dương nói: “Cô nói về mặt nào!”

Tra vi mắng: “Tôi nói là quan hệ!”

Trương Dương nói: “Giữa chúng ta đâu có quan hệ gì chứ!”

Một câu nói làm cho Tra Vi đỏ mặt, mặc dù bình thường cô xuề xòa là vậy, nhưng dù sao thì vẫn là một khuê nữ, Trương Dương nói như vậy thật là quá hạ lưu, làm cho cô ấy không thể chấp nhận được, Tra Vi tức đến độ giơ tay ra tóm lấy tai của Trương Dương.

Trương đại quan cười nói: “Tôi biết tôi sai rồi, tôi biết tôi sai rồi, Tra đại tiểu thư tha mạng!”

Tra Vi véo tai của hăn, rồi mới bỏ ra: “Anh suốt ngày nói như vậy, không sợ bị cắt lưỡi sao.”

“Tôi cũng chẳng nói gì quá đáng mà, cô có đến nỗi phải phản ứng mạnh như vậy không?”

Tra Vi nói: “Dù sao anh chẳng phải là loại tử tế gì, tôi hỏi rằng anh có coi tôi là bạn không?”

Trương Dương nói: “Cô chẳng coi tôi là bạn, sao tôi phải coi cô là bạn chứ?”

Tra Vi nói: “Tối qua tôi chỉ là trêu họ thôi, thật ra trong lòng tôi đã coi anh là một tri kỉ chẳng có gì không thể chia sẻ, hồng nhan tri kỉ!”

Trương đại quan cười nói: “Đây chẳng phải là đang nịnh tôi sao? Lại còn hồng nhan tri kỉ nữa chứ, thật là biết dùng từ.”

Tra Vi trừng mắt với hắn rồi nói: “Anh tử tế chút cho tôi đi, tôi đang nói chuyện tử tế với an đó, mà anh lại có thái độ gì vậy.”

Trương Dương nhịn cười nói: “Cô nói đi, tôi đang nghe đây!”

Tra Vi nói: “Ngày triển lãm, tôi muốn mời Văn phu nhân đến.”

Trương Dương đã hiểu ra, nha đầu này nói với hắn nhiều câu dễ nghe như vậy, thật ra là có mưu đồ cả, mục đích là muốn hắn ra tay mời La Tuệ Ninh đến. Dù sao thì cũng là con của cán bộ cao cấp, suy nghĩ còn sâu sắc hơn con nhà bình thường nhiều.

Trương Dương nói: “Cô đâu có phải là không quen bà ấy đâu, cô trực tiếp đến đó mời tốt hơn.”

Tra Vi nói: “Anh là con nuôi của bà ấy, anh đi mời, bà ấy nhất định không từ chối.”

Trương Dương lắc đầu khó xử, sau khi hắn đến kinh thành không liên lạc với vợ chồng Văn Quốc Quyền, nói về lý thì cũng không đúng, nhưng trong lòng Trương Dương cảm thấy hơi sợ gặp họ, nghe lời nhắc nhở của Cố Doãn Tri, Trương Dương ý thức được rằng, mình đã làm nguy hại đến lợi ích chính trị của Lương Thiên Chính trong vụ ô nhiễm nước, mà quan hệ của Lương Thiên Chính và vợ chồng Văn Quốc Quyền rất tốt, vì chuyện này, Trương Dương hơi sợ, sợ rằng bị trách bởi sự việc này, vì vậy đến tận bây giờ vẫn chưa đi gặp họ.

Tra Vi nói: “Anh mau nói đi, anh rốt cuộc có giúp được việc này không?”

Trương Dương nói: “Hay là, tôi gọi điện thoại giúp cô nhé.”

Tra Vi gật đầu.

Trương Dương lại thay đổi ý nghĩ: “Thôi hay tôi trực tiếp đi một chuyến vậy.” Gọi điện thoại có hơi không tôn trọng đối phương, La Tuệ Ninh nhất định sẽ tức giận hơn.

Tra Vi nói: “Bà ấy đang ở trung tâm hồi phục sức khỏe, tôi dẫn anh đi!”

Trương Dương nói: “Lái xe sao?”

Tra Vi gật đầu, Trương Dương đi theo cô ấy ra ngoài, ngay lập tức ngớ người, Tra Vi lái một chiếc xe máy, xe máy dạng xe ga hiệu Quang Dương màu hồng.

Trương Dương nói: “Ban trú kinh chúng tôi có xe hơi.”

Tra Vi nói: “Đừng lằng nhằng nữa, lên xe đi, lúc này, đường tắc lắm, đi xe máy nhanh hơn.”

Cô ấy đã lên chiếc xe máy và khởi động rồi.

Trương Dương ngồi vào đằng sau Tra Vi, hai tay ôm về đằng trước, hắn đột nhiên nhớ đến Sở Yên Nhiên, nhớ đến lúc đầu khi họ quen nhau ở núi Thanh Sơn, hắn vẫn nhớ như in tư thế hào nhoáng khi lái xe máy của Sở Yên Nhiên

Vì Trương Dương không chú ý, nên khi Tra Vi kéo ga, Trương Dương bị hẫng lại đằng sau, hai tay hắn ôm mạnh lấy Tra Vi, nhưng vị trí của tay không đúng, ôm trúng vào hai chỗ mềm mại và có tính đàn hồi.

Gương mặt Tra Vi đỏ bừng giống như một quả táo chín, thấp giọng mắng: “Anh bỏ tay ra!”

Trương đại quan thật sự không cố ý làm vậy, đây là do hắn vô tình mà thôi, hắn chưa hạ lưu đến mức lợi dụng cơ hội này để làm trò này, nghe thấy Tra Vi trách như vậy, Trương Dương vội vàng bỏ tay ra, Tra Vi kéo ga theo điều kiện, thế là Trương đại quan ngã lăn ra sân của ban trú kinh.

Tra Vi ý thức được Trương Dương đã ngã, vội vàng dừng xe lại, quay đầu thấy dáng vẻ khổ sở của Trương Dương, tất cả những nỗi giận dữ Trương Dương lúc nãy đã biến đi đâu mất, cô khanh khách cười.

Trương đại quan bị ngã, hắn không phải cố ý làm vậy, vừa nãy thật sự là không phòng bị gì, dù sao nói gì hắn cũng là một cao thủ võ công, mà lại bị ngã trước mặt nhiều người thế này, thật là mất mặt!

Không ít người làm việc ở ban trú kinh đều nhìn thấy bộ dạng thê thảm của chủ nhiệm Trương ngã từ trên xe máy xuống, ai nấy muốn cười mà lại không dám cười, Trương Dương thấy thái độ của họ, càng cảm thấy xấu mặt, vậy mà lúc này Tra Vi lại nói: “Này, anh còn không biết ngồi xe à!”

Trương Dương cúi thấp đầu, rồi ngồi lại lên chiếc xe của Tra vi, lần này hắn đã nhìn đúng vị trí, hai tay đặt lên eo của Tra Vi, Tra Vi nói nhỏ: “Báo ứng không hay đâu!” Sau đó vặn tay ga phóng ra ngoài.

Từ lúc con trai đi Tân Cương, những ngày tháng của La Tuệ Ninh ngày càng vô vị, ngoài việc chăm sóc con gái, sức lực của bà chủ yếu đều đặt vào quỹ của Thiên Trì tiên sinh, từ lúc sau khi Thiên Trì tiên sinh mất, lợi dụng số tiền bán được của thư pháp, đã xây dựng được hai mươi ngôi trường tiểu học ở những vùng nghèo khó.

Văn Linh vẫn ngủ vùi như vậy, ánh mặt trời chiếu rọi vào từ cửa sổ, chiếu lên mặt cô ta, gương mặt trắng nhợt dường như cũng hồng hào lên dưới ánh mặt trời, nhìn gương mặt của con gái, La Tuệ Ninh liền thở dài, trong việc giáo dục con gái, bà đã thất bại, sau khi Văn Linh tỉnh dậy, tính tình thay đổi, làm bố chồng tương lai của cô ta là Đỗ Sơn Khuê tức chết, việc này cũng dẫn đến tình cảm lâu năm của cô ta và Đỗ Thiên Dã bị tan vỡ, đồng thời cũng làm cho quan hệ giữa nhà họ Văn và bên quân đội cũng xa cách dần. Con đường tình cảm của con trai Văn Hạo Nhiên cũng không thuận lợi, anh ta yêu con gái của Tần Hồng Giang là Tần Manh Manh, nhưng Tần Manh Manh đã sinh được một đứa con rồi, mặc dù La Tuệ Ninh là một bà mẹ phóng khoáng, nhưng nhà họ Văn cũng chú ý đến danh dự, không thể nào để một cô gái như Tần Manh Manh trở thành con dâu trong nhà được, nếu không, Văn gia nhất định sẽ trở thành trò cười cho toàn kinh thành. Con trai bà cũng vì chuyện này mà trở nên nản chí, và quyết định chuyển sang làm chính trị, đến Tân Cương để tập luyện, tiếp sau đó, rất nhiều sự việc phiền toái xảy ra, Tần Manh Manh giết chết anh trai của cô ấy là Tần Chấn Đông, giờ đây đang chạy ra nước ngoài không biết tông tích thế nào, con trai nuôi Trương Dương thì lại xông vào đại viện quân khu, cướp mất cháu ngoại nhà họ Tần là Tần Hoan, làm cho quan hệ vốn đã xa cách của Văn gia và bên quân đội giờ đây càng lạnh nhạt.

La Tuệ Ninh nghĩ đến đây không khỏi thở dài, xem ra trên thế giới này chẳng có việc gì là hoàn hảo cả, chồng bà ngày càng tiến bước trên con đường chính trị, thì gia đình của họ ngày càng không như ý, nếu như ông ấy có thể chú ý đến con cái hơn, thì cũng không đến nỗi như bây giờ.

Lý Vĩ bước đến báo cáo: “Phu nhân, Trương Dương đến rồi!”

La Tuệ Ninh không cảm thấy kì lạ, bà nhẹ nhàng thở dài nói: “Tiểu tử này, đã đến gặp tôi rồi!” Thời gian gần đây, Trương Dương gây không ít phiền toái ở bên ngoài, La Tuệ Ninh cũng nghe nói không ít, nhưng có một vài việc bà ấy không thích hợp đi hỏi, còn Trương Dương cũng chẳng tìm sự giúp đỡ của bà ấy, điều này chứng minh Trương Dương muốn dựa vào thực lực của mình để giải quyết những chuyện này, La Tuệ Ninh đột nhiên ý thức được mình càng ngày càng lãnh đạm với những sự việc chính trị rồi.

Trương Dương và Tra Vi cùng bước vào phòng bệnh, Tra Vi đã mua một bó hoa tươi. Bước vào theo Trương Dương, Tra Vi đã quen La Tuệ Ninh được nhiều năm, có điều qua lại không nhiều, Tra vi ngọt ngào gọi một tiếng dì La.

La Tuệ Ninh mỉm cười ừm một tiếng, rồi đứng dậy bắt tay Tra Vi, nhẹ nhàng khen: “Con gái của bộ trưởng Tra ngày càng xinh đẹp rồi.”

Tra Vi cười nói: “Dì La nói vậy làm cho cháu thật sự xấu hổ.”

Trương Dương nói: “Cô mà cũng biết xấu hổ à, mẹ nuôi tôi là người tốt, nói thật, bà ấy sợ động chạm đến lòng tự trọng của cô.”

Tra Vi khá tự tin với dung mạo của mình, Trương Dương không thể nào đả kích được cô ấy, cô ấy trừng mắt với Trương Dương và nói: “Thật là nhỏ nhen, có phải anh vẫn còn thù đúng không?”

Trương Dương đến trước mặt La Tuệ Ninh, cười rất sáng lạn: “Chào mẹ nuôi!”

La Tuệ Ninh nói: “Mẹ còn tưởng rằng con không còn nhớ đến người mẹ nuôi này nữa cơ!”

Trương Dương nói: “Gần đây công việc bận, rất bận, vì thế không có thời gian đến thăm mẹ, chẳng thế sao, con vừa có thời gian là chạy đến kinh thành, lần này đến là để thăm mẹ thôi đấy.”

La Tuệ Ninh nói: “chán con lắm!” Bà nhận lấy bó hoa trong tay Tra vi, rồi thay bó hoa trên đầu giường, Tra Vi nhận lấy bó hoa cũ, rồi vất vào trong thùng rác.

Trương Dương thì lại ngồi bên cạnh Văn Linh, giơ tay ra bắt mạch cho cô ấy, Trương Dương cảm thấy có lỗi về những việc đã làm cho Văn Linh trước kia, hắn xem mạch cho cô ta không phải là muốn giúp cô ấy trị thương, mà là muốn xem tình hình của cô ấy, mạch tượng của Văn Linh hơi yếu hơn so với lần trước Trương Dương đến, Trương Dương chau chau mà, xem ra tình hình của cô ấy không hề lạc quan, Trương Dương đã từng dùng kim để lấy nội lực bản thân, Trương Dương cũng chẳng làm cách nào được với tình trạng hiện tại của Văn Linh, thật ra, dù là giờ đây hắn có thể cứu Văn Linh tỉnh lại, thì nhất định cũng phải suy nghĩ kĩ, có trời mới biết, đây có phải là làm thức tỉnh một mối tai họa hay không, với Văn Linh, tình trạng hiện tại của cô ấy chưa chắc đã không phải là một điều tốt.

La Tuệ Ninh không hỏi về tình hình của con gái, bà không muốn làm khó Trương Dương, mọi thứ giờ đây đều do chính Văn Linh chuốc lấy, vì vậy vẫn nên để thuận theo tự nhiên thì hơn.

La Tuệ Ninh nói: “Ra ngoài ngồi đi!”

Ba người đến vườn cỏ bên ngoài, La Tuệ Ninh ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn đá, Lý Vĩ lấy ra mấy chai nước, Trương Dương và Tra Vi ngồi xuống bên cạnh La Tuệ Ninh.

La Tuệ Ninh nói: “Trương Dương, con đến kinh thành bao giờ thế?”

Trương Dương thật thà trả lời: “Con đến đây ba ngày rồi, vì phải giúp đỡ thành phố xử lý việc của ban trú kinh, vì vậy không có thời gian đến đây.”

La Tuệ Ninh nói: “Là do conkhông có thời gian, hay là do con sợ gặp mẹ?”

Trương Dương biết rằng tất cả mọi việc của mình đều không thể giấu được mẹ, hắn cười hà hà, rồi cầm chai nước lên uống mấy ngụm, đổi chủ đề: “Tra Vi, cô chẳng phải có chuyện muốn nói với mẹ nuôi tôi sao?”

Tra Vi nói: “Dì La, là thế này ạ, chúng cháu đã tổ chức một salon nghệ thuật thanh niên, khai mạc vào thứ 4 tại nhà nghệ thuật Thanh Niên, ngày khai mạc, chúng cháu muốn mời dì đến tham quan.”

La Tuệ Ninh vừa nghe đã hiểu rằng Tra Vi muốn lợi dụng sức ảnh hưởng của bà ấy trong giới văn hóa, La Tuệ Ninh cười nói: “Nói thật, ta cũng rất thích nghệ thuật hội họa thư pháp truyền thống của Trung Quốc, giới trẻ các cháu rất thích những phương thức nghệ thuật mới, thật sự ta có hơi không tiếp nhận được.”

Tra Vi tưởng rằng bà ấy từ chối khéo mình, nên trên mặt lộ ra vẻ thất vọng.

La Tuệ Ninh cười nói: “Nhưng, con mắt nhìn của ta không theo kịp thời đại, không có nghĩa là những tác phẩm nghệ thuật của các cháu không có chỗ dùng, với những tác phẩm nghệ thuật của giới trẻ, ta luôn ủng hộ, được, ta nhất định sẽ qua đó giúp cháu.”

Tra Vi thấy La Tuệ Ninh đã đồng ý, vô cùng vui mừng, cô đưa giấy mời dành cho quý khách cho La Tuệ Ninh, La Tuệ Ninh cười nói: “Thật ra việc này, cháu đến trực tiếp tìm ta là được, không cần phải thông qua Trương Dương.”

Tra vi cười hơi ngại ngần, trong lòng nói, vị phu nhân này thật là lợi hại, ngay cả trong lòng cô ấy nghĩ gì đều nhìn thấu được.

Trương Dương nói: “Mẹ nuôi à, cô ấy mời mẹ đi qua đó còn có 1 lý do nữa đấy, mẹ là chủ tịch quỹ Thiên Trì tiên sinh, Tra Vi dự định lần này bán 10 tác phẩm, số tiền bán được của tác phẩm đều quyên cho quỹ, việc này cô ấy ngại không nói với mẹ.”

La Tuệ Ninh nói: “Người trẻ các cháu mà có tấm lòng nhân ái như vậy, ta rất ủng hộ.”

Tra Vi đang muốn thể hiện tình cảm cảm ơn, thì điện thoại trong tay cô đã vang lên, bên nhà nghệ thuật xảy ra một vài vấn đề, bảo cô ấy nhanh chóng qua đó giải quyết. Cô chào tạm biệt La Tuệ Ninh, rồi vội vàng rời đi.

Trương Dương đương nhiên không đi cùng cô ấy, mặc dù hắn đã dự liệu được La Tuệ Ninh nhất định lên lớp với hắn, nhưng hôm nay đã gặp phải rồi, thì chỉ có thể tiếp nhận giáo dục mà thôi.”

La Tuệ Ninh nhìn sang Trương Dương, mặc dù tinh thần của Trương Dương khá tốt, nhưng hắn rõ ràng tiều tụy hơn so với lần gặp mặt trước, La Tuệ Ninh thở dài nói: “Trương Dương, con gầy đi rồi.”

Trương Dương cười nói: “Gầy cho có tinh thần mẹ à, gần đây công việc khá bận, lần đến kinh thành này vừa đúng lúc có thể nghỉ dài ngày, dưỡng sức.”

La Tuệ Ninh thì lại biết rằng sự tiều tụy của Trương Dương không phải là do công việc bận bịu, mà là do cái chết của Cố Giai Đồng, sự việc Trương Dương gây nên ở Mỹ bà ấy hiểu rất rõ, La Tuệ Ninh không giúp đỡ nhiều cho Trương Dương về việc đó, đương nhiên không phải là do La Tuệ Ninh không quan tâm đến đứa con trai nuôi này, mà là tất cả hành động của Trương Dương ở Mỹ đã động chạm đến thần kinh mẫn cảm của các mối quan hệ ngoại giao, là phó thủ tướng chính phủ, Văn Quốc Quyền không thích hợp tham gia vào, y chỉ thông qua điện thoại bảo người phụ trách lãnh sự quán tại Mỹ Thư Anh Hằng cố gắng giúp đỡ cho Trương Dương. La Tuệ Ninh nói: “Việc của Giai Đồng mẹ cũng cảm thấy rất đau lòng.”

Trương Dương nói: “Đã qua rồi.” Nhưng đôi mắt hắn vẫn lộ ra vẻ tiếc thương.

La Tuệ Ninh nhẹ nhàng nói: “Đi Mỹ con có gặp Yên Nhiên không?”

Trương Dương gật đầu nói: “Nếu như không có sự giúp đỡ của cô ấy, lần này con sẽ chẳng giải thoát khỏi khó khăn thuận lợi vậy.”

La Tuệ Ninh nói: “Có bao giờ nghĩ đến việc phát triển với Yên Nhiên thế nào về sau không?”

Trương Dương lắc đầu nói: “Con không biết, sự việc của Giai Đồng ảnh hưởng đến con rất lớn.”

La Tuệ Ninh thương xót nhìn đứa con nuôi, nhẹ nhàng khuyên bảo: “Những việc đã qua thì không thể nào thay đổi được, Giai Đồng đã ra đi nhưng con vẫn phải tiếp tục sống, con còn sự nghiệp, còn còn phải đối mặt với tình cảm của mình.”

Trương Dương nói: “Con hơi sợ hai chữ tình cảm này.”

La Tuệ Ninh nói: “Con cũng không còn nhỏ nữa rồi, cũng nên nghĩ đến chuyện kết hôn đi.”

Trương Dương lắc lắc đầu: “Mẹ à, con đã kết hôn rồi, Giai Đồng là vợ của con.”

La Tuệ Ninh thở dài nói: “Con làm như vậy, nếu như Giai Đồng dưới suối vàng có biết, thì không chắc cảm thấy được an ủi đâu, cô ấy yêu con, thì sẽ không bao giờ hi vọng con dùng việc này để bó buộc bản thân, Trương Dương, con hãy quên đi quá khứ, xây dựng một cuộc sống mới, đối mặt với việc tình cảm.”

Trương Dương cười nói: “Mẹ nuôi, con hiểu rồi!”

Bằng sự nỗ lực của đám thanh niên Tra Vi, Salon nghệ thuật ở nhà nghệ thuật Thanh Niên lần này đã khai mạc long trọng, ngày khai mạc, người đến xem không ít, trong đó có cả phu nhân phó thủ tướng La Tuệ Ninh, chủ tịch hiệp hội mỹ thuật Lý Thạch Quân, chủ tịch tập đoàn Tinh Tòa Tra Tấn Bắc cũng đến để chúc cháu gái, đương nhiên, y không đến một mình, thành viên tâp đoàn bao gồm của Khưu Phụng Tiên là hơn ba trăm người, làm vậy để cho đông đủ, bên Trương Dương cũng giúp Tra Vi mời không ít nhân công của ban trú kinh, đến khoảng 150 người, thêm vào hơn 400 sinh viên của trường mỹ thuật, nên trông rất náo nhiệt long trọng.

Phó chủ nhiệm ban trú kinh tỉnh Bình Hải Hồng Vệ Đông cũng đến, Trương Dương đưa ra lời mời, gã nhất định phải nể mặt, hơn nữa nơi này có thể kết giao với một vài nhân vật quan trọng của kinh thành, gã đương nhiên không bỏ qua.

Trương Dương thấy Hồng Vệ Đông mang một đám quan viên tới, cười hì hì bước đến nói: “Chủ nhiệm Hồng, cảm ơn đã đến tham quan!”

Hồng Vệ Đông cười bắt tay với hắn: “Tôi vốn đã là một người yêu nghệ thuật, có điều tế bào nghệ thuật lại rất có hạn.” Tất cả mọi người xung quanh đều cười rộ lên.

Hồng Vệ Đông thấy La Tuệ Ninh ở đằng xa, La Tuệ Ninh là trung tâm của quần chúng, đang ở đó nói chuyện với mấy vị bạn cũ, Trương Dương thấy ánh mắt của Hồng Vệ Đông, là đã hiểu ý của gã, mỉm cười nói: “Chủ nhiệm Hồng, tôi giới thiệu giúp anh!”

Hồng Vệ Đông bước đến cùng hắn, đến trước mặt La Tuệ ninh, Trương Dương cười nói: “Mẹ nuôi, vị này là chủ nhiệm Hồng ban trú kinh Bình Hải chúng ta.”

La Tuệ Ninh ngừng nói chuyện lại, rồi nhìn cười với Hồng Vệ Đông.

Hồng Vệ Đông vội vàng nói: “Văn phu nhân, tôi là Hồng Vệ Đông ở ban trú kinh Bình Hải, bà cứ gọi tôi là Tiểu Hồng là được.”

La Tuệ Ninh nói: “Tôi rất quen với Quách Thụy Dương, trước kia chúng ta hình như chưa gặp bao giờ.”

Hồng Vệ Đông nói: “Văn phu nhân, cuối năm ngoái tôi mới về kinh thành làm việc.”

La Tuệ Ninh gật đầu nói: “Hèn chi!”

Lúc này chủ tịch tập đoàn Tinh Toàn là Tra Tấn Bắc đến, y cũng là đến chào La Tuệ Ninh, Hồng Vệ Đông đứng sang một bên, ở Bình Hải, gã là nhân vật hàng đầu, nhưng ở kinh thành, trong mắt những người này, chẳng ai coi một chủ nhiệm ban trú kinh như gã là gì cả. Hồng Vệ Đông mới đến kinh thành không lâu, mục đích gã đến kinh thàn là để làm quen với một vài nhân vật có thực quyền, mở rộng các mối quan hệ xã hội, xây dựng cơ sở phát triển cho chính trị mai sau.

Trương Dương dẫn Hồng Vệ Đông bước vào trong nhà nghệ thuật, Hồng Vệ Đông vừa bước đi vừa nói: “Sự việc của Sử Học Vinh anh xử lý rất tốt, có bao giờ nghĩ đến việc làm việc ở kinh thành chưa?”

Trương Dương cười nói: “Tôi là người bị thành phố đẩy đến thôi, vốn là sau khi phó bí thư Ngô đến, tôi sẽ rời đi, nhưng không ngờ ông ấy lại đột nhiên phát bệnh, tôi chỉ có thể làm vị trí lãnh đạo lâm thời một thời gian thôi.”

Hồng Vệ Đông nói: “Trước kia anh đã làm công tác ở ban trú kinh, năng lực ở mặt này rất tốt.”

Trương đại quan thầm nói, đâu có phải chỉ năng lực ở mặt này tốt, năng lực mặt nào của tôi mà chẳng tốt. Hai người đến trước bước họa “Sơn Quỷ”, Hồng Vệ Đông dừng lại nhìn một lúc, nói thật, gã cũng chẳng thể nào ngắm được bức này, có điều gã cảm thấy rất thích chữ ở trên bức tranh, khi Hồng Vệ Đông ngắm bức tranh này, Tra Tấn Bắc và Khưu Phụng Tiên cũng bước đến, Tra Tấn Bắc rất am hiểu về nghệ thuật, y vừa nhìn một chút bức tranh này là đã bị hấp dẫn, vốn dĩ hôm nay y chỉ đến để cho đông người thôi, chẳng hi vọng có thể nhìn thấy tác phẩm nghệ thuật gì lớn ở đây, dù sao thì hôm nay cũng toàn là những tác phẩm của người trẻ tuổi, Tra Tấn Bắc từ tận đáy lòng rất coi thường năng lực sáng tạo nghệ thuật của đám người trẻ tuổi này, nhưng khi y nhìn thấy tấm “Sơn Quỷ” này, ngay lập tức đã bị chấn động, thậm chí không để ý đến lời chào của Trương Dương nữa, y nhìn kĩ càng từng góc độ của bức tranh, nhìn một lúc sau, mới thấp giọng nói: “Tranh đẹp!”

Trương Dương cười nói: “Tra tổng, bức tranh này thật sự đẹp sao?”

Tra Tấn Bắc gật đầu nói: “Không ngờ ở trong trường mỹ thuật lại có một nhân vật thế này.” Y vẫy vẫy tay với Tra Vi, Tra Vi đang ngắm tranh với La Tuệ Ninh, cô bảo Cố Dưỡng Dưỡng ra nói chuyện cùng bà ấy tiếp. Tra Tấn Bắc chỉ vào bức “Sơn Quỷ” rồi nói: “Bức tranh này là do ai vẽ vậy? Giúp ta gặp mặt một chút.”

Tra Vi nhìn sang Trương Dương ,rồi cười nói: “Bức tranh này à, tác giả không ở đây!”

Tra Tấn Bắc nói: “Hôm nay có bán bức này không, ta mua!”

Tra Vi cười khanh khách nói: “Đừng hỏi cháu, bức tranh này không phải là của học viện nghệ thuật chúng cháu đâu, là của Trương Dương mang đến đấy, bức này chẳng có gì đặc biệt, chú thật sự coi nó như bảo bối à?”

Tra Tấn Bắc lúc này mới biết bức tranh này là của Trương Dương mang đến, y cười nhìn Trương Dương gật đầu rồi nói: “Chủ nhiệm Trương, bức tranh này rốt cuộc là của ai vẽ vậy? Không phải là tác phẩm lớn của anh chứ?”

Trương Dương nói: “Tôi đâu có bản lĩnh vậy chứ, chữ là của tôi viết, nhưng bức tranh là của Viên Phân Kì vẽ, là một người bạn của tôi.”

Tra Tấn Bắc nói: “Bức tranh này là của anh sao?”

Trương Dương gật đầu.

Tra Tấn Bắc nói: “50000, tôi lấy nó!” Thật ra Viên Phân Kì không phải là họa sĩ nổi tiêng gì, Tra Tấn Bắc đưa ra cái giá cao như vậy, là vì Trương Dương đã nói, chữ bên trên đó là do hắn vẽ, Tra Tấn Bắc nếu như đưa ra một cái giá quá thấp, thì không tôn trọng Trương Dương.”

Trương Dương nói: “bức tranh này đâu đáng nhiều tiền vậy chứ.”

Tra Tấn Bắc nói: “Tôi trả 50000, thật ra tôi đã được lợi rồi đấy, chủ nhiệm Trương, tôi rất thích bức tranh này, anh để lại cho tôi đi.”

Trương Dương quen Tra Tấn Bắc lâu vậy, rất lịch sự với Tra Tấn Bắc, thật sự hắn không thể từ chối, đang chuẩn bị đồng ý, thì lại nghe thấy một âm thanh của cô gái: “Bức tranh này tôi cũng rất hứng thú!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK