Mục lục
[Dịch] Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thanh niên nhân nọ bật cười ha hả nói: “Tiểu tử, nhà ngươi rất kiêu ngạo a!”

Trương Dương cũng đã nhìn ra, người ta rõ ràng là chủ động gây chuyện, chứ bình thường ở xã Hắc Giả Sơn này giám cùng mình đối mặt thật không nhiều lắm. Trương Dương đang suy nghĩ xem có nên cho hắn một bài giáo huấn hay không, thì thanh niên này trước tên đã nhằm Trương Dương mà xuất thủ, hắn vung tay đấm tới phía Trương Dương.

Người trong nghề vừa ra tay là đã biết sức nhau, Trương Dương từ tư thế hắn khởi thủ, cùng bước tấn hai chân lập tức nhìn ra thằng nhãi này đích thị là cao thủ.

Tốc độ xuất thủ của đối phương lúc bắt đầu không nhanh, thế nhưng khi còn cách Trương Dương chừng khoảng hai tấc thì vai phải hắn hơi trầm xuống, thắt lưng bắt đầu phát lực. Trương Dương làm một cái động tác hơi lùi người về phía sau, vừa khít tới điểm tận lực của quyền đối phương, sau đó tay trái nhanh chóng túm lấy rồi vặn mạnh tay phải của đối phương. Thân người nhanh chóng áp sát lại, tay phải tung một cú móc nhằm vào cắm đối phương.

Thanh niên kia giơ tay trái chắn trước cổ chặn lại quyền của Trương Dương, gối nhằm tiểu phúc của Trương Dương mà lên. Hắn hai lần ra tay đều là kĩ thuật cận chiến rất cao, hơn nữa đều mang theo nội gia quyền kình. Trương Dương giơ chân lên chặn gối của hắn lại, thân thể lao nhanh về phía trước, dùng vai húc mạnh vào ngực thanh niên kia, đồng thơi hai tay phát lực. Thanh niên này rốt cuộc cũng không theo nổi nhịp độ và sức mạnh trong động tác cảu Trương Dương, cả thân người bị đẩy văng về phía sau, choạng vạng lùi tới sáu bảy bước mới đứng vững lại được, tuy rằng là thế nhưng vẫn thập phần khó khăn. Trong ánh mắt hắn toát lên vẻ kính ngạc cùng với phẫn nộ, đang muốn xông lên lần thứ hai thì nghe thấy một thanh âm trầm ổn: “Phục Sinh! Dừng tay lại!”

Một trung niên nhân mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn màu xám đi tới, hắn ôm quyền hướng Trương Dương nói: “Vị tiểu huynh đệ này, thực sự là hổ thẹn. Đồ đệ của ta không hiểu chuyện, đã đắc tội rồi.”

Trương Dương thấy người ta khiêm tốn tạ lỗi với mình, tự nhiên cũng muốn biểu hiện ra vẻ phong độ, liền mỉm cười nói: “Đồ đệ của ngươi cũng thật không tệ a!” Vừa nói trong lòng vừa thầm đánh giá trung niên nhân này, trông dán vè trầm ổn đạo mạo, hơn nữa có thể đào tạo ra một tệ tử như vậy, xem ra nhất định là một cao thủ lợi hại. Xã Hắc Sơn Tử này xem chừng thật đúng là ngoạ hổ tàng long.

Tôn Mãn Độn thấy xảy ra tranh chấp, vội vàng chạy tới giữa nói: “Đều là người một nhà! Đều là người một nhà cả! Có gì từ từ nói!” Sau đó hắn đem Trương Dương cùng trung niên nhân kia giới thiệu với nhau, nguyên lại trung niên nhân kia tên gọi là Lương Bách Xuyên, tại Xuân Dương mở một võ quán lớn, đồng thời cũng là hội trưởng Hình Ý Quyền Giang THành. Trong giới võ thuật Giang Thành chính là một nhân vật nổi danh. CÓn thanh niên nhân kia là đồ đệ của hắn tên là Nghiêm Phục SInh.

Trương Dương thầm nghĩ chính mình cũng chả làm gì, đây là chính Nghiêm Phục SInh kia gây sự rồi xuất thủ trước với mình.

Lương Bách Xuyên nhìn qua chiếc xe của Trương Dương, thấy bốn cái lốp xe đều… Lập tức sắc mặt trở lên khó coi, quây lại hỏi Nghiêm Phục Sinh: “Là ngươi làm sao?”

Nghiêm Phục Sinh trên mặt lộ rõ vẻ sợ sệt lắc lắc đầu. Hắn học võ với sự phụ đã lâu, hiểu rõ môn quy rất quy củ, nghiêm ngặt. Giả như dám làm loại chuyện này, lọt đến tai sư phụ thì nhất định chịu chừng phạt rất nghiêm khắc.

Trương Dương cũng không có ý định gây khó dễ cho bọn họ, phải biết rằng Lương Bách Xuyên này cũng là một nhân vật phong vân, loại võ lâm danh sĩ này thủ hạ đẹ tử đông đảo, các mối quan hệ cũng khó lường. Nếu như kết ân oán với hắn, sợ là sau này phiền phức không ít, Trương đại quan nhân ta đây mặc dù cũng chẳng sợ gì, nhưng dù sao cũng là người của nhà nước, không thể làm cái chuyện thượng cẳng chân hạ cẳng tay với đám ấy được.

Nhưng Sở Yên Nhiên lại không dễ buông tha như thế, nàng chỉ vào Nghiêm Phục Sinh nói: “Ta biết chính ngươi là kẻ vừa phá hoại xong. Cái thứ lén lén lút lút, nhìn đã biết không phải dạng tốt đẹp gì!”

Mặt Nghiêm Phục Sinh đỏ lên: “Ta không làm!”

Lương Bách Xuyên đối với đồ đệ mình thì rất rõ ràng tính cách, Nghiêm Phục Sinh tuy rằng tính nết hấp tấp nóng nảy, nhưng làm ngươi rất mực thành thực, nếu hắn nói không có làm, thì chắc chắn là không có làm. Lương Bách Xuyên bèn mỉm cười nói: “Vị tiểu cô nương này, ta tin tưởng vào nhân phẩm của Phục Sinh, loại kê minh cẩu đạo hèn hạ này hắn chắc chắn không làm đâu!”

Sở Yên Nhiên lạnh lùng nói: “Ngươi là sư phụ hắn đương nhiên là tin hắn nói rồi. Nói không chừng các ngươi cùng một mạch.”

Vừa nghe Sở Yên Nhiên nói vậy xong, sắc mặt Lương Bách Xuyên đích xác có phần khó coi. Lúc này từ phía bên trong đi ra bốn gã thanh niên hán tử, tất cả đều là đồ đệ của Lương Bách Xuyên. Sở Yên Nhiên vừa rồi nói đều bị bọn họ nghe được, nhưng người này tự nhiên không dễ dàng bỏ qua cho kẻ dám vũ nhục sư phụ họ, cả đám giận giữ tiến lên vây Trương Dương cùng Sở Yên Nhiên lại.

Trương Dương tuy không muốn gây sự, nhưng từ trước tới giờ chưa bao giờ là một người sợ phiền phức. Thấy đám người kia hùng hổ xông tới như vậy, vẻ tươi cười trên khuôn mặt hắn nhanh chóng biến mất, ánh mắt cũng trở lên lạnh như băng.

Lương Bách Xuyên cả giận nói: “Làm cái gì thế? Đều lui hết xuống cho ta! Đây là chỗ các ngươi sinh sự hả?”

Năm tên đồ đệ đều cúi gằm mặt xuống, từ bên trong đi ra một vị trung niên nhân, nhìn niên kỉ cũng phải hơn năm mươi tuổi, so với Lương Bách Xuyên còn cao hơn. Thấy sự tình như vậy liền đứng ra cười nói: “Vị tiểu huynh đệ này. Ta khả dĩ có thể đứng ra chứng minh giùm bọn họ tuyệt không phải là người làm như vậy đâu!”

Sở Yên Nhiên khinh thường nhìn qua mặt lão: “Ngươi chứng minh giúp? Ngươi có tư cách sao?”

Trung niên nhân bị nàng trách móc đích xác có phần hơi xấu hổ, hắn cười nói: “Người học võ chúng ta chán ghét nhất là những chuyện tình xấu xa hèn hạ này. Bình thường sư phụ đối với chúng ta yêu cầu rất nghiêm ngặt. Những chuyện như thế này chúng ta tuyệt đối không làm! Ta nghĩ nhất định là hiểu lầm!”

Tôn Mãn Độn thấy hắn đi lên, vẻ mặt tươi cười nói: “Chúc xã trưởng, ngài thế nào cũng đi ra?”

Trương Dương ngẩn người ra, Tôn Mãn Độn hướng hắn giới thiệu: “Vị này chính là Chúc xã trưởng xã Tây Lâu!”

Đầu óc Trương Dương trong nháy mắt đảo một vòng, hắn lập tức nhớ ra Vương Bác Hùng trước khi đi nói qua, tiếp nhận vị trí của hắn chính là xã trưởng xã Tây Lâu Chúc Khánh Dân. Không phải chứ, thế nào lại có thể trùng hợp như vậy được. Chúc Khánh Dân này cư nhiên lại chạy tới tận đây ăn thịt lừa, hơn nữa lại còn là người trong võ lâm. Con mẹ mấy cái sự trùng hợp chết tiệt này luôn rơi trúng đầu mình thế nhỉ.

Chúc Khánh Dân lúc biết thân phận của Trương Dương cũng liền tươi cười, hắn đã nhân được thông tri từ nguyên bí thư Đảng uỷ xã Vương Bác Hùng, nay cũng là tân nhiệm cục trưởng cục thuế huyện Xuân Dương. Đoàn công tác của xã Tây Lâu cũng đã hoàn toàn tiếp nhận chỉ thị rõ ràng, hai ngày này sẽ đến xã Hắc Sơn Tử công tác. Lương Bách Xuyên là Hình Ý Quyền sư phụ, cả đám sư huynh sư đệ hướng hắn mời khách. Chúc Khánh Dân biết Hắc Sơn Tử này có món thịt lừa nổi tiếng, cho nên dẫn mọi người tới đây. Ai ngờ lại gặp sự việc như thế này.

Trương Dương biết thân phận Chúc Khánh Dân tự nhiên bỏ đi ý niệm truy cứu vừa rồi, hắn cười cười nói: “Quên đi! Nếu đã là hiểu lầm. Vậy tốt nhất không gây thêm phiền phức cho nhau nữa.”

Sở Yên Nhiên còn muốn tiêp tục truy cứu, lại bị Trương Dương kéo đi ra ngoài.

Chúc Khánh Dân dù sao cũng là người trong thể chế, tâm tư so với người khác tự nhiên là kín đáo hơn nhiều, hắn vỗ vỗ vai Nghiêm Phục Sinh, thấp giọng hỏi: “Ngũ sư đệ, có chuyện gì xảy ra thế?”

Nghiêm Phục Sinh hơi đỏ mặt nói: “Nói thế nào cũng không phải là ta làm!”

Chúc Khánh Dân từ lời này của hắn đương nhiên đã nghe ra là Nghiên Phục Sinh có thể không làm, nhưng chắc hắn cũng biết rõ là ai làm. Chúc Khánh Dân cũng không tiếp tục truy vấn nữa, nói mấy câu cùng sư phụ và mấy vị huynh đệ, rồi tất cả lại tiếp tục vào trong uống rượu.

Trương Dương cùng Sở yên Nhiên đi ra đến chỗ ô tô, Sở Yên Nhiên phẫn nộ giật khỏi cánh tay hắn, nói lớn: “Nhất định là bọn họ làm. Ngươi làm sao vậy? Tự lúc nào lại trở lên sự phiền phức thế?”

“Ta không phải là sợ. Nhưng chúng ta dù sao cũng không có chứng cứ gì. Cứ đứng đó cãi nhau thì giải quyết được gì?” Trương Dương vừa nói, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại trên chiêncs Toyota, trong đầu tự nhiên xuất hiện một cái tên Điêu Đức Chí, lần trước tại đài truyền hình hắn ăn nói lỗ mãng đã bị Trương Dương giáo huấn cho một trận. Lúc ấy Trương Dương đập xe hắn cũng chính là chiếc này. Trương Dương lúc này mới nhớ ta cái tên nông dân xí nghiệp gia này xuất thân từ xã Tây Lâu, Chúc Khánh Dân kia cũng chính là từ xã Tây Lâu đến, vài sự kiện liên hệ với nhau, sự tình diễn ra càng kì quặc. Trương Dương đột nhiên kéo Sở yên Nhiên quay lại, Sở Yên Nhiên cả giận nói: “Làm gì thế?”

Trương Dươgn đoán không hề sai, Chúc Khánh Dân bọn họ tới đây ăn chính là do Điêu Đức Chí an bài. Điêu Đức Chí cũng đang ngồi ở bên trong, từ lần ăn đòn ở đài truyền hình lần trước, thằng nhãi này cho rằng mấy bao tiêu tiêu chuẩn còn quá kém, cho nên lần này an bài mời tiệc, một là chúc mừng Chúc Khánh Dân, hai là cầu Lương Bách Xuyên giới thiệu cho hắn mấy hảo đồ đệ làm bảo tiêu. Ai ngờ oan gia ngõ hẹp, ở đây lại gặp Trương Dương, thù hận cũ nổi lên trong lòng, thằng nhãi này giả vờ đi WC, rồi lẻn ra phá hỏng lốp xe của Sở yên Nhiên.

Về phần Nghiêm Phục Sinh thì hắn vốn đã muốn làm bảo tiêu cho Điêu Đức Chí, thấy Điêu Đức Chí làm vậy chẳng những không có hỏi đến, sau khi nghe Điêu Đức Chí nói trái lại còn có tâm tư giúp Điêu Đức Chí trút giận. Chỉ là hắn không ngờ công phu của Trương Dương lại lợi hại như vậy, không những không ra tay được, ngược lại còn bị Trương Dương cho một bài học.

Sự việc vừa rồi chỉ có Điêu Đức Chí cùng Nghiêm Phục Sinh rõ ràng, bởi vì chuyện vừa rồi nên bầu không khí tiệc rượu vốn đang náo nhiệt trở lên lạnh nhạt đi rất nhiều. Chúc Khánh Dân tuy rằng là quan chức cao nhất ở đây, thế nhưng Lương Bách Xuyên là sư phụ của hắn, mọi việc tự nhiên lấy Lương Bách Xuyên làm chính. Lương Bách Xuyên hiển nhiên tâm tình ăn uống nữa, nhàn nhạt cười nói: “Chúng ta đi thôi!”

Hắn nói còn chưa dứt lời, cửa phòng đã bị Trương Dương cùng Sở Yên Nhiên đẩy vào. Trương Dương mỉm cười nói: “Xin lỗi mấy vị! Vừa rồi ta với bằng hữu mới nhớ ra, xin phép quấy quả một chút!” Vừa nói ánh mắt hắn đã nhìn vào Điêu Đức Chí đang ngồi ở góc.

Điêu Đức Chí thấy Trương Dương tiến tới, trên mặt thoáng biến sắc, vội vàng cúi gằm mặt xuống, cố gắng tránh khỏi ánh mắt Trương Dương, chỉ tiếc là đã chậm.

Lương Bách Xuyên cười cười đứng lên nói: “Tiểu Trương chủ nhiệm, sự tình đều đã nói rõ ràng, cần gì phải xin lỗi!”

Chúc Khánh Dân đã lưu ý ánh mắt của Trương Dương nhìn, lại thấy bộ dáng Điêu Đức Chí có vể kinh hoàng mất tự nhiên. Trong lòng tự nhiên minh bạch chuyện vừa rồi xảy ra.

Trương Dương cười nói: “Điêu lão bản! Thật trùng hợp a! Đúng là nhân sinh hà xử bất tương phùng!”

Điêu Đức Chí nghe được Trương Dương gọi đích tên mình, sợ đến giật cả mình, tay cầm chén rượu không tự chủ được run lên, khiến chén rượu rơi xuống đất vỡ nát.

Trương Dương mỉm cười, trước mặt Chúc Khánh Dân cũng không có vội vạch trần, gật đầu nói: “Mọi người dùng bữa ngon miệng nhé!” Sau đó xoay người kéo Sở Yên Nhiên ra ngoài.

Lương Bách Xuyên bị hành động của Trương Dương làm cho có chút mờ hồ, hắn quay sang hỏi Chúc Khánh Dân: “Hắn có ý tứ gì vậy?”

Chúc Khánh Dân nhàn nhạt cười, rồi quay sang nhìn Điêu Đức Chí đang ngồi kia với ánh mắt đầy thâm ý: “Điêu lão bản, có thể nói chuyện gì xảy ra không?”

Đỗ Vũ Phong nửa giờ sau mới tới Thanh Thai Sơn Trang, thấy bốn cái lốp xe nát bén, không khỏi nở một nụ cười, hắn lôi từ xe ra mấy dụng cụ sửa xe. Gần đây hắn nghiễm nhiên trở thành chuyên viên sửa xe riêng cho Sở Yên Nhiên.

Đỗ Vũ Phong cười nói: “Đắc tội với người ta a?”

Trương Dương gật gật đầu, thấp giọng nói: “Tân nhiệm bí thư Đảng uỷ xã Chúc Khánh Dân đang ở bên trong!”

Đỗ Vũ Phong nao nao, Trương Dương lúc này mới đem chuyện tình Điêu Đức Chí kể đầu đuôi ra. Đỗ Vũ Phong không khỏi bật cười ha hả, nghĩ không ra cái tên nông dân xí nghiệp gia ấy mà cũng thù giai ra phết.

Trương Dương thấp giọng nói: “Ta vốn không định tha cho hắn, nhưng hôm nay thì khác, dù sao cũng nên nể mặt mũi Chúc bí thư một chút.”

Hai người đang nói chuyện bên này, Lương Bách Xuyên cùng Chúc Khánh Dân đã đi tới, phía sau là Điêu Đức Chí với vẻ mặt xấu hổ đang bước theo. Trương Dương cùng Đỗ Vũ Phong chào hỏi, Chúc Khánh Dân chỉ Điêu Đức Chí đúng đó nói: “Điêu lão bản có chuyện muốn nói với ngươi!”

Điêu Đức Chí đỏ mặt, ánh mắt cũng không giám nhìn thẳng vào Trương Dương, ấp úng nói: “Trương chủ nhiệm, thật không phải… Chuyện… vừa rồi.. là ta làm…”

Sở Yên Nhiên từ bên cạnh giận giữ đi tới nói lớn: “Ngươi thế nào lại xấu xa như vậy? Một nam nhân đại trượng phu có thể làm chuyện hèn hạ như thế sao?”

Điêu Đức Chí cúi gằm mặt xuống không nói gì, nếu như không phải vì Lương Bách Xuyên và Chúc Khánh Dân thúc ép, hắn sẽ không đời nào thừa nhận chuyện này.

Trương Dương ra vẻ rộng rãi cười nói: “Quên đi! Trước đây hai ta có chút xích mích với nhau, ngươi vừa rồi làm thế coi như là trút giận, chúng ta không ai thiếu ai cả. Từ nay về sau coi như mọi truyện đều xoá bỏ.” Dù sao Trương đại quan nhân đích xác cũng không có thèm tính toán với loại tiểu nhân vật như Điêu Đức Chí, bất quá đối với việc này thì hắn cũng ko hoàn toàn rộng lượng đến như vậy, nguyên nhân chính khiến cho Trương Dương rộng rãi đến như thế chính là Chúc Khánh Dân ở đây, người ta đã chủ động muốn làm rõ ràng, thì mình cũng nên nể mặt mũi người ta một chút. Tuy rằng hắn bây giừo đang là phó chủ nhiệm sở thương mại và đầu tư huyện, nhưng biên chế chân chính vẫn là chủ nhiệm kế hoạch hoá gia đình xã, Chúc bí thư danh chính ngôn là lãnh đạo của hắn.

Chúc Khánh Dân đối với biểu hiện rộng rãi của Trương Dương cũng biểu thị sự hài lòng, làm tân nhiệm bí thư Đảng uỷ xã Hắc Sơn Tử, tự nhiên đối với tình hình nội bộ xã hắn cũng phải tìm hiểu rõ ràng một chút. Có người đã nói riêng với hắn, vị chủ nhiệm kế hoạch hoá gia đình này là một người có bối cảnh thâm sâu, kỳ thực từ việc Trương Dương đang kiêm nhiệm cả phó chủ nhiệm sở thương mại và đầu tư của huyện cũng có thể nhìn ra điều đó. Chúc Khánh Dân thuộc về cái loại người không có nhiều tham vọng tiến thủ trên đường quan lộ, tới từng này tuổi rồi, tiến xa hơn nữa cũng không còn có nhiều cơ hội, cho nên Chúc Khánh Dân bình thường đối với võ học hứng thú hơn nhiều đối với chính trị, chính là một cán bộ có sở thích đặc biệt nhất tại Xuân Dương huyện này.

Lương Bách Xuyên sở dĩ buộc Điêu Đức Chí đứng ra thừa nhận là bởi vì hắn trời sinh tính tình chính trực, trong mắt không một vẩn đục. Hắn cho rằng là người học võ, muốn giải quyết mâu thuẫn tranh chấp phải đường đường chính chính đứng ra khiêu chiến, loại chuyện tình xấu xa đáng hổ thẹn này thực sự là vô cùng hèn hạ thấp kém. Hơn nữa vừa rồi hắn chứng kiến Trương Dương xuất thủ có thể khẳng định là công phu của Trương Dương tuyệt không thấp hơn hắn, trong lòng Lương Bách Xuyên không khỏi giấy lên tâm tư muốn cùng Trương Dương tỉ thí luận bàn. Chờ song phương nói chuyện xong xuôi, lúc này mới nói: “Tiểu Trương chủ nhiệm, có thời gian, hai chúng ta xem thân thủ một chút!” Người trong võ lâm, lời này chính là ý tứ muốn luận bàn võ thuật.

Trương Dương cũng minh bạch ý tứ của Lương Bách Xuyên không phải là ý khiêu khích, là thực tâm muốn cùng hắn luận bàn, liền tươi cười nói: “Khi nào có cơ hôi, ta cũng rất muốn xem sư phụ của Chúc bí thư đây thân thủ ra sao.”

Chúc Khánh Dân nở nụ cười: “Tiểu Trương chủ nhiệm, nếu như không phải cái thân già này mẫn cảm, ta thực sự cũng muốn lãnh giáo thân thủ ngươi lắm a!”

Đỗ Vũ Phong trong lòng thầm mừng, thật không ngờ cái lão tân nhiệm bí thư Đảng uỷ xã này lại có nghĩa khí giang hồ như vậy.

Mất hứng nhất trong mọi người hẳn là Sở Yên Nhiên, trên đường quay trờ về xã Hắc Sơn Tử, trên mặt nàng cứ lạnh như băng, hầu như mỗi lần nàng về xã Hắc Sơn Tử này đều gặp chuyện, đầu tiên là bị tai nạn, sau đó lại bị người ta bắt cóc, giỡ cũng lại có chuyện xảy ra. Không lẽ cái xã này là điểm đen có xung với nàng sao?

Trương Dương cầm danh thiếp của Sở yên Nhiên nhìn, bỗng nhiên linh cơ khẽ động, nha đầu này đúng là có tiền àm không có chỗ tiêu, hay cái là chính mình lại đang là phó chủ nhiệm sở thương mại và đầu tư huyện a, không bằng khiến nàng đầu tư về Xuân Dương huyện một chút, coi như là mình cũng để lại chút thành tích. Hắn đem ý nghĩ ra nói với Sở Yên Nhiên, Sở yên Nhiên nghe xong không có ý kiến gì, chỉ nhẹ giọng nói: “Chờ ta trở lại thương lượng với Lâm a di xem có được không đã.”

Trương Dương tươi cười nói: “Ngươi nói với a di ngươi, chỉ cần đầu tư tại huyện Xuân Dương này, ta sẽ tối ưu chính sách ưu đãi cho các người.”

Sở Yên Nhiên vốn không ưa nhìn cái điệu bộ ra dáng quan lớn của hắn, nhịn không được đá hắn một câu: “Một phó chủ nhiệm sở thương mại đầu tư sợ rằng không làm chủ được đến như thế a?”

“Ta phát hiện dạo này ngươi đá xoáy ta càng ngày càng nhiều a! Có phải ngươi có cái thú vui đó không?”

Sở yên Nhiên nhìn bang quơ nói: “Cứ cho là thế đi!”

“Buổi tối có ở lại đây không? Nếu như có thì về nhanh còn vác mấy cái chăn ra phơi chút nắng.”

Sở Yên Nhiên mặt hơi nóng lên, nàng cắn cắn môi dưới: “Ta trở về Kinh Sơn, ngày mai đi du lịch cùng Lâm a di, chắc chừng một tháng mới trở về.”

Trương Dương ra bộ thở dài nhẹ nhõm một cái: “Hài… Một tháng a! Lâu như vậy sao? Vậy nếu như ta nhớ ngươi thì biết phải làm sao đây?”

Tâm hồn thiếu nữ của Sở Yên Nhiên không khỏi động một chút, nhưng trên măẹt mang theo vè tươi cười diễu cợt: “Trên đời còn có người có thể khiến cho Trương đại quan nhân nhớ sao?”

Trương Dương thở dài nói:

"Ngã bản tương tâm hướng minh nguyệt

Vô nại minh nguyệt chiếu câu cừ

Giá thế thượng đa tình đích nhân thị tối bất hạnh đích!"

( Bản tâm hướng minh nguyệt

Nhưng minh nguyệt lại tỏ nơi nào

Trên đời đa tình là khổ nhất nhân sinh)

Sở Yên Nhiên bật cười khanh khách: “Ngươi điên rồi, thực sự là điên nặng rồi!”

Trương Dương cảm thấy thật chẳng biết làm sao, chính mình đã trịnh trọng biểu lộ tình cảm thế nào mà lọt vào tai nàng lại thành dở hơi không biết? Hay là bản thân còn chưa đủ thành ý a?

Chuyện tìnhAn Ngữ Thần dũng mãnh xông lên Thanh Hà thôn An Chí Viễn đã biết, An Chí Viễn đối với quyết định của cháu gái mình thì rất không vừa lòng, hành vi đó của An Ngữ Thần chính là đắc tội với cả thôn THanh Hà. An Chí Viễn tuy rằng tuổi ngoài bảy mươi, thế nhưng suy nghĩ thì không hề hồ đồ, lão biết rõ danh tiếng của phụ thân tại Thanh Thai sơn này không tốt, xem xét tình huống cụ thể, người dân trong thôn đối với quyết định của xã thì nhất mực phản đối. Hành vi đó của An Ngữ Thần chỉ khiến mâu thuẫn của thôn dân Thanh Hà với bọn họ càng tăng thêm.

An Chí Viễn tìm Trương Dương, đối với hành vi của An NGữ Thần biểu thị sự áy náy, đồng thời hỏi về chuyện tình mộ địa cùng đền thờ.

Có chuyện An Ngữ Thần làm đệm, Trương Dương xử lý vấn đề này hiển nhiên càng có nhiều chủ động. Trên mặt hắn lộ ra chút vẻ tâm trạng, nói với An Chí Viễn: “An lão, nguyên bản là chuyện này ta cũng đã thương lượng với Lưu lão bí thư, vấn đề có lẽ cũng không quá khó, nhưng thật không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Hơn hai mười người dân thôn bị thương, ta thật vất vả lắm mới ổn định lại họ được. Lúc này tiếp tục đưa chuyện ra nói sợ rằng không thích hợp.”

An Chí Viễn thở dài nói: “Hơn nửa tháng nữa là tới ngày giỗ cha ta, ta muốn làm chuyện này thật nhanh, hoàn thành tâm nguyện bao nhiêu năm qua. Hài…! Tiểu Trương chủ nhiệm, ngươi vô luận thế nào cũng phải giúp ta việc này. Về phần những thôn dân kia, chi phí thuốc men bồi thường ta sẽ chi trả, hơn nữa chỉ cần có thể thực thi thành công, ta sẽ bỏ vốn giúp xã nhà tu sửa đường xá cầu cống.”

Trương Dương thầm nói đúng là lão cáo già, ta quan tâm là ngươi đầu tư hay không đầu tư về Xuân Dương huyện, tu sửa đường xá cái chó gì? Mấy cái việc cỏn con ấy đừng có tưởng dễ dàng sai khiến ta. Trương Dương nhấp một ngụm trà, xoay trọng tâm câu chuyện tới chủ đề đầu tư: “An lão, chuyện đầu tư ngươi tính thế nào?”

An Chí Viễn nhíu mày, phải công nhận rằng tiểu tử này tuy còn trẻ nhưng độ giảo hoạt phải nói là rất cao, cư nhiên xoay chuyện mộ địa sang liên hệ cùng chuyện đầu tư. An Chí Viễn có chút mất hứng, hắn rất ghét người khác khiến hắn miễn cưỡng làm một việc gì, mà Trương Dương rõ ràng là lợi dụng chuyện mộ địa muốn hắn đầu tư tại Xuân Dương. An Chí Viễn thấp giọng nói: “Trương Dương! Ta vốn vẫn coi ngươi là tiểu bằng hữu, cho nên rất nhiều chuyện ta không muốn làm rùm beng mới nhờ tới người. Chứ kỳ thực, trực tiếp nói một câu trên huyện, một khối mộ địa hẳn là không khó?”

Trương Dương gật đầu, đích xác với lực ảnh hưởng của An Chí Viễn này, chỉ cần hắn đưa ra yêu cầu, trên huyện khẳng định sẽ bật đèn xanh ngay lập tức, Trương Dương mỉm cười nói: “Nhưng An lão chắc cũng biết một câu, trên có chính sách thì dưới cũng có đối sách, vô luận bất luận tại thời nào cũng thể thể bỏ qua lực lượng quần chúng được, nếu như không công tác thông suốt tư tưởng cho nhân dân ở đây, hẳn sau này sẽ xảu ra không ít phiền toái. An lão hẳn là không có khả năng lúc nào cũng có mặt ở đây phải không?”

An CHí Viễn cũng rõ lời Trương Dương nói hoàn toàn là thực tế.

Trương Dương lại nói tiếp: “Hiện tại chuyện này gặp chút phiền phức, bọn họ cho rằng lập mộ địa ở thượng du, sẽ phá huỷ đi phong thuỷ của thôn.”

An Chí Viễn nói: “Ta có thể bồi thường kinh tế cho họ, hơn nữa ta có thể mời phong thuỷ sư tốt nhất đến.”

“An lão a! Có điều tiền cũng không phải là vạn năng đâu! Trên đời này có nhất nhiều người không cần đến tiền, hơn nữa rất nhiều chuyện không thể giải quyết bằng tiền.” Trương Dương đáp lại.

An Chí VIễn thành thật nói: “mấy trợ lí của ta đã khảo sát tình huống, hiện trạng kinh tế tại Giang Thành, căn cứ vào đó tổng hợp lại phân tích, có thể nói hiện tại Giang Thành không thích hợp để đầu từ.” Những lời này coi như triệt để từ chối lời kêu gọi đầu tư của Trương Dương.

Trương Dương nghe vậy trong lòng không khỏi phiền muộn, thì ra là ngươi cũng chẳng phải là vì cố hương gì cả, rốt cuộc thì cũng là con của đại tướng cướp mà thôi, tất cả đều chỉ là vì tư lợi! Không có đầu tư TRương đại quan nhân sẽ không có thành tích, không có thành tích thì sẽ rất khó được đề thăng, Trương Dương hiểu rõ đạo lý đó, trong lòng không khỏi buồn bã: “An lão, gia hương đối với ngài thật sự rất có thành ý a.”

“Thành ý không đại biểu được cho sinh ý, việc làm ăn buôn bán phải lo lắng đầu vào với sản xuất, phải lo lắng tới vấn đề lợi tích, ta không thể vì tình cảm cá nhân mà mạo hiểm cả tập đoàn, đem sinh ý toàn bộ gia tộc thành trò đùa được!”

Trương Dương trầm tư một hồi, An lão nói đích xác là cũng có lý, người ta tuy rằng là có tiền, tuy rằng là sinh ra tại Xuân Dương huyện này, thế nhưng đó cũng chưa thể là lý do đủ để lão xuất tiền ra đầu tư về huyện. Trương Dương thờ dài, thấp giọng nói: “Quyết định của An lão tiên sinh ta cũng có thể hiểu được, thôi thì chuyện mộ địa ta sẽ tân lực giúp đỡ ngày làm sao cho thoả đáng, thế nhưng còn chuyện lập đền thờ cho Tôn nhị nương kia có lẽ nên hoãn lại.”

An Chí Viễn nguyên tưởng ràng Trương Dương nghe xong lão cự tuyệt đầu tư thì cũng sẽ tìm cách từ chối yêu cầu của lão, nghĩ khôgn ra Trương Dương cư nhiên lại nói như vậy, thật khiến lão có chút bất ngờ.

Trương Dương lúc này mới đem chuyện Lưu Truyện Khôi kịch liệt phản đối kể lại từ đầu chí cuối cho An Chí Viễn nghe. An Chí Viễn nghe xong lập tức minh bạch, nguyên lại là Tôn nhị nương chính là kẻ thù giết cha của Lưu Truyện Khôi. Đặt mình vào địa vị của người khác mà ngẫm lại, Lưu Truyện Khôi kia đích xác là nuốt không trôi cục tức này. An Chí Viễn liền thấp giọng nói: “Trương Dương, ngươi có thể an bài cho ta gặp mặt Lưu lão bí thư chi bộ kia được chứ?”

Yêu cầu này dù sao cũng tịnh không quá đáng, đối với Trương Dương mà nói cũng chẳng khó khăn gì. Hắn lập tức lái xe đưa An Chí Viễn tới thôn Thanh Hà.

Lưu Truyện Khôi đối với AN Chí Viễn tới thăm cảm thấy vô cùng kinh ngạc, đa phần thời gian đều ngâm cí điếu thuốc mà hút chứ chẳng nói lời nào. Kỳ thực nói hắn là An Chí VIễn có thể cừu hận thì cũng thật không rõ ràng. Nhị nương của An Chí Viễn đem cha lão bắn chết, bên ngoài đều cho rằng đó là vì cha lão hăng hái làm việc nghĩa, nhưng trong lòng Lưu Truyện Khôi cũng rõ ràng, năm đó mẹ lão cũng không phải chỉ một lần oán giận, cha lão cũng không phải là cái thứ tốt đẹp gì, thèm thuông nhan sắc của Tôn nhị nương, nguyên vốn là định có ý đồ, nhưng ai ngờ bị ăn ngay một viên đạn. Nhưng vô luận nói thế nào, thì rõ ràng Tôn nhị nương vẫn là người hại chết cha lão.

Trương Dương sau khi giới thiệu bọn họ xong, để phá tan cái không khí bế tắc, An Chí Viễn mỉm cười nói: “Lưu bí thư chi bộ, ta lần này đặc biệt xin lỗi chuyện đứa cháu gái của ta, nó tuổi còn trẻ, không hiểu chuyện, dễ xung động cho nên mới đắc tội với người thôn ta. Ta xin phép được bồi thường tiền thuốc men gọi là để tạ lỗi.”

Lưu Truyện Khôi nhả ra một cột khói, hai mắt lim dim nhìn.

An chí Viễn lại nói: “Từ trước tới giờ ta luôn có một nguyện vọng, muốn đem cha ta cùng nhị nương ta hợp táng cùng một chỗ. THế nhưng nhiều năm qua vì không tìm được phần mộ của cha, cho nên mới đình trệ đến bây giờ. Ta biết ta đã ly khai gia hương lâu năm như vậy, tới giờ lại trờ về gây nhiều phiền phức cho thôn ta như thế là không phải, nhưng thân là phận làm con, ta cũng đàng vì phụ mẫu mà làm trong chữ hiếu.” Hắn vừa nói vừa xúc động.

Lưu Truyện Khôi hút xong một hơi thuốc rồi nói: “Cha ngươi là một tướng cướp, ta không thể để cho mộ phần của hắn phá hỏng cả phong thuỷ của thôn được.”

Trương Dương ngồi nghe truyện mà trong lòng thầm phục. lão Lưu bí thư chi bộ này thực sự là ngay thẳng a. Thằng nhãi này thực sự là thống khoái, mục đích của hắn chính là mang An lão về đây để L Truyện Khôi trực tiếp từ chối lão. Dù sao An Chí Viễn cũng đã quyết định không đầu tư về Xuân Dương huyện, cho nên cũng không cần hao phí sức lực vì chuyện này nữa, tốt nhất cứ để Lưu lão bí thư từ chối là xong

An CHí VIễn gật đầu nói: “Không sai, đúng là đã từng là tướng cướp, thế nhưng lão nhân gia dù sao cũng đa qua đời rất lâu rồi. Những sai lầm đã sớm trở thành quá khú, nếu như Lưu bí thư chi bộ đồng ý đáp ứng. Ta sẽ vì thôn Thanh Hà mà tu sửa đường xá, nâng cấp cải thiện cuộc sống sinh hoạt của thôn. Ngươi thấy thế nào?”

“Ta đây không cần tiền!” Lưu Truyện Khôi lạnh lùng nói, hắn ghét nhất là những kẻ có tiền tự cho mình là nhất, có tiền là có tất cả sao? Ta đây là người sơn dã, nhưng cũng không phải là kẻ dễ khuất phục a.

An Chí Viễn nhìn Trương Dương với ánh mát xin sự giúp đỡ, Trương Dương kì thực cũng có chút đồng tình với lão nhân này. Dù sao lão cũng lặn lọi từ xa xứ về đây muốn mang thầy u táng cùng một chỗ, chỉ mong làm trong chữ hiếu. THật không ngờ nguyện vọng này cũng khó mà thực hiện được.

Trương Dương hướng Lưu Truyện Khôi nói: “Lưu bí thư chi bộ, An lão đã quyết định không lập đền thờ, ngươi xem chuyện mộ địa…”

Lưu Truyện Khôi dứt khoát: “Ta đây không thể đem tương lai của cả thôn ra đặt cược được. An đại hồ tử là thổ phỉ, nếu như mai kia phong thuỷ thôn này bị huỷ, linh khí chằng còn, con cháu đời sau biết làm sao đây? Nếu không các ngươi đem thôn chuyển đi chỗ khác thì ta đồng ý cho các ngươi.”

An Chí Viễn vẻ mặt buồn rầu bước ra khỏi uỷ ban thôn.

Nhìn bóng lưng An CHí Viễn, Trương Dương cảm thấy có chút không đành lòng, đuổi theo nói: “An lão, ta đưa ngươi trở lại!”

An Chí VIễn lắc lắc đầu, hắn nói: “Khỏi! Ta muốn yên tĩnh một mình!” Rồi chậm rãi hướng Thanh Vân Phong đi tới.

Trương Dương nhìn lão nhân tội nghiệp lủi thủi lên núi, trong lòng lo lắng nhỡ có chuyện gì… Nhưng lại sợ lỗ mãng theo sau thì lại khiến lão tức giận. Đành đợi một lúc rồi mới đuổi theo lên núi, hắn đoán chắc hẳn là lão đi tới mộ phần An đại hồ từ trên Thanh Vân trúc hải. Dù sao hắn cũng đang là một phó chủ nhiệm sở thương mại và đầu tư huyện. mà cái sở này thành lập chủ yếu là để nhắm và An Chí Viễn. Hắn đầu từ là một chuyện, nhưng nhỡ bây giờ mà lão xảy ra cái sự gì, món này chỉ sợ chắc chắn tính lên đầu hắn, lúc đấy… THôi thì dù sao niên kỷ cũng lớn như vậy, chiếu cố cho lão cũng là điều nên làm.

Lấy tốc độ của Trương Dương đi với Thanh Vân trúc hải chắc cũng mất khoảng một giờ đồng hồ, nhưng khiến cho Trương Dương kì quái là dọc đường đuỏi theo vẫn chưa thấy bóng lão đâu. Một lão nhân bảy mươi tuổi đi đường núi với cái tốc độ đó thật là ghế gớm au, xem ra hậu đại của An đại hồ tử đều hết sức bưu hãn a.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK