Mục lục
[Dịch] Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy gã cảnh sát cởi áo ra, hai người trong đó trên người đều có vết bầm tím, Trương Dương nói: Cao Liêm Minh cũng hoàn thủ, đáng tiếc không đánh được vào mặt các anh, bây giờ còn thích chống chế với tôi nữa không?

Mấy gã cảnh sát đều cúi đầu xuống, một người trong đó kêu lên: Bí thư Trương, chuyện này không liên quan tới tôi, tôi chỉ đứng ở trong phòng cảnh vụ nhìn thôi. Câu này đã bán đứng tất cả những người khác, chứng minh chuyện đánh Cao Liêm Minh là năm người khác kết phường kết hội làm

Không ai ngờ được rằng vụ án không đầu mối này lại để Trương đại quan nhân vừa ra tay đã phá được, Cao Liêm Minh vừa nghe thấy là đám đồng sự đánh mình, tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng mặt, dứng lên định xông lên liều mạng, nhưng bị Trình Diễm Đông ngăn lại.

Cảnh Tiểu Giang thấy vụ án này đã được phá, là đấu tranh nội bộ cảnh sát, không liên quan tới thị trường giao dịch giao dịch của bọn họ, nghĩ thầm giờ thì hay rồi, không phải ngừng kinh doanh chỉnh đốn rồi.

Nhưng không ngờ Trương đại quan nhân lại bình thản nói: Ngay cả cảnh sát cũng tham gia vào sự kiện bạo lực này, đủ để chứng minh hoàn cảnh trị an của thị trường giao dịch ô tô rất hỗn loạn, nhất định phải chỉnh đốn, chỉnh đốn nghiêm túc!

Trương đại quan nhân nói xong thì xoay người rời đi, Hứa Song Kì tuy rằng chướng mắt với sự ngông nghênh của hắn, nhưng cũng không thể không bội phục năng lực phán án của hắn.

Trình Diễm Đông theo Trương Dương đi ra, nói khẽ: Bí thư Trương, anh sao có thể kết luận là người bên trong cảnh sát làm?

Trương Dương nói: Còn phải hỏi nữa à, Cao Liêm Minh ở thị trường giao dịch ô tô chỉ là một dân cảnh nhỏ, lại không đắc tội với nghiệp chủ, với cái miệng của hắn, khả năng đắc tội với đồng sự thì lớn hơn một chút, tôi thấy vẫn có thể là bởi vì sự tồn tại của hắn đã ngăn cản đường tài lộ của người khác.

Trình Diễm Đông nói: Chỉ bằng vào suy đoán mà có thể kết luận chuyện này ư?

Trương Dương nói: Sau khi một người phát lực thì da thịt trên nắm tay sẽ sẽ phát sinh biến hóa, loại biến hóa này trong khoảng thời gian ngắn không khôi phục được, không quan sát cẩn thận thì cũng sẽ không phát hiện, tôi luyện công từ nhỏ, đối với loại chuyện này thì mẫn cảm hơn các anh nhiều.

Trình Diễm Đông cảm thán nói: Bí thư Trương, anh nếu làm cảnh sát thì tất cả chúng tôi sẽ mất chén cơm.

Trương Dương cười nói: Yên tâm đi, tôi không cướp bát cơm của các anh đâu. Hắn nhìn nhìn biển của thị trường giao dịch ô tô: Mượn cơ hội này tra cho kỹ vào, xe tư của Bắc Cảng tràn lan, đa số đều là được tuồn ra từ nơi này, dưới sự quản lý của tôi không cho phép xuất hiện chỗ tàng ô nạp cấu.

Trình Diễm Đông gật đầu nói: Anh yên tâm đi!

Hứa Song Kì và Trương Dương ngồi xe về trung tâm hành chính, trên mặt y không hề có vẻ tươi cười, y cho rằng Trương Dương lại lợi dụng mình, ở trước mặt mọi người, biểu hiện của Trương Dương càng cường thế thì càng làm mình lu mờ.

Trương Dương có thể đoán được tâm tư hiện tại của Hứa Song Kì, hắn mỉm cười nói: Lão Hứa à, anh có ý kiến gì về việc tôi chỉnh đốn thị trường giao dịch ô tô?

Hứa Song Kì nói: Ý kiến thì không dám nói, tôi chỉ thấy như vậy sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với sự phát triển kinh tế của Tân Hải.

Trương Dương nói: Thị trường giao dịch ô tô đầy rẫy xe đen, anh có từng nghe nói chưa?

Hứa Song Kì nói: Đại đa số vẫn không có vấn đề gì, thật ra nơi nào có cảng thì đều tồn tại vấn đề này, một miếng bánh ngọt, có thể bên trên sẽ bị ruồi bọ bâu lấy mỗi con cắn một miếng, nhưng có như vậy thì chúng ta cũng không thể nào ném cả miếng bánh đi được.

Trương Dương nói: Lão Hứa à, lòng dạ của anh đúng là không nhỏ, có điều chúng ta nên khoang nhượng thì sẽ hết con này tới con khác tới, con người tôi rất đặc biệt, thờ phụng một câu, đó là thà ít mà tốt còn hơn!

Hứa Song Kì nói: Bệnh nhân cần uống thuốc, nhưng một liều thuốc mạnh không những không trị hết được bênh, người lại sẽ càng làm bệnh tình nặng hơn.

Trương Dương mỉm cười nói: Lão Hứa à, chỉ sợ là anh không biết đấy thôi, tôi chính là một bác sĩ giỏi.

Hứa Song Kì mỉm cười nửa tin nửa ngờ.

Trương đại quan nhân mắng thầm trong lòng, con mẹ nó, vì sao khi Mao lão tử nói thật thì chẳng có ai tin nhỉ?

Hứa Song Kì biết Trương Dương lần này nhất định muốn mượn đề tài để nói chuyện của mình, đối với việc này y cũng cảm thấy bất lực, thời gian Trương Dương tới tuy rằng không lâu, nhưng Hứa Song Kì đã hiểu ít nhiều tính tình của hắn, thằng ôn này đã nhận định chuyện gì thì sẽ kiên trì tới cùng.

Ngày Trình Nhuận Sinh tới Tân Hải trời đổ mưa to, Trương Dương thân là bí thư Tân Hải tự mình tới nhà ga Bắc Cảng đón ông ta, cùng đi với Trình Nhuận Sinh còn có con gái của ông ta, Trình Mẫn, Trình Mẫn nói rất nhiều, trên xe cứ luôn miệng oán thời tiết Bắc Cảng.

Trương Dương tự mình lái xe, Thường Hải Tâm ngồi ở ghế phụ, hai người nghe Trình Mẫn lải nhải thì không khỏi lộ ra một tia cười khổ, cũng may tâm tình của Trình Nhuận Sinh không hề bị ảnh hưởng.

Trình Mẫn nói: Bí thư Trương, chúng tôi tối nay ở đâu?

Trương Dương nói: Về Tân Hải, tôi đã an bài để hai người tới nhà tôi ở. Phòng ở của hải dương hoa viên của Trương đại quan nhân siêu lớn, bỏ không cũng nhiều, vốn Thường Hải Tâm chuẩn bị an bài cho cha con Trình Nhuận Sinh tới nhà khách huyền ủy ở, nhưng Trương Dương lo bên kia điều kiện đơn sơ, làm khổ vị giáo thụ khó khăn lắm mới mời tới được này.

Trình Nhuận Sinh cười nói: Tùy tiện an bài một chỗ ở là được rồi, tới nhà cậu thì rất phiền.

Trương Dương nói: Một mình tôi ở cả căn nhà lớn, giáo thụ Trình tới thì càng náo nhiệt, còn nữa, tôi đã cho người chuẩn bị cần câu rồi, đợi hôm nào thời tiết đẹp tôi đưa ngài đi câu cá. Trương đại quan nhân nói như vậy là để lấy lòng.

Trình Nhuận Sinh cười ha ha, nói: Được!

Trình Mẫn thì nói: Với cái thời tiết này ở chỗ bọn anh, không khéo mấy ngày cũng vẫn mưa.

Trương Dương phát hiện Trình Mẫn này là tiểu oán, hình như đối với tất cả đều bất mãn, không ngừng lải nhải. Về sau Trương Dương mới biết được, Trình Mẫn trước đây từng thích Thường Hải Long, có điều Thường Hải Long lại phớt lờ cô ta, cho nên hai người hoa rơi cố ý nước chảy vô tình, cuối cùng không thể trở thành tình lữ. Có lẽ là vì trên tình cảm không được như ý, cho nên tính tình của Trình Mẫn trở nên có chút cổ quái.

Đoàn đường thành phố - huyện từ Bắc Cảng đến Tân Hải vô cùng lầy lội, chủ yếu là cảng Phước Long Tân Hải, xe vận tải chở hàng đi lại liên tục, khiến đường bị tổn hại nghiêm trọng, Trình Mẫn lại oán thán một hồi.

Trình Nhuận Sinh nói: Trương Dương, con đường này nên sửa lại.

Trương Dương nói: Đã báo cho thị lý rồi, con đường này xây xong rồi, ngoài ra còn sâu một đường cao tốc từ thành phố tới huyện, tranh thủ đầu năm sau sẽ hoàn thành toàn bộ.

Trình Nhuận Sinh nói: Đề thăng hình tượng thành thị trước đi đã.

Trương Dương gật đầu.

Khi đi qua trạm thu phí Tân Hải, nhìn thấy trạm thu phí đã được dỡ bỏ, Trương đại quan nhân có chút hài lòng, có điều phía trước bởi vì có hai chiếc xe vận tải va chạm, nên thành tắc đường, phải đi vòng qua đường nhỏ.

Tính năng việt dã của xe Trương Dương rất mạnh, đương nhiên không sợ đường nhỏ lầy lội nhưng nhưng khi đi vòng qua thôn Tưởng, lại thấy ở đường nhỏ phía trước có người vây lấy bố trí chướng ngại vật, cái gọi là chướng ngại vật chính là một gốc cây nhỏ, xe cứ đi tới thì họ ngả cây xuống, sau khi lái xe đưa tiền thì họ cho qua.

Trương đại quan nhân bực lắm, mình sau khi thượng nhiệm đã bỏ toàn bộ tất cả trạm thu phí Tân Hải không ngờ không ngờ ở đây còn có một cái, có điều đây là không chính thức. Ba hán tử mặc đang thu phí một cách rất chuyên nghiệp.

Khi Đến phiên xe Trương Dương đi qua, một hán tử mặt đen trong số đó giơ tay ra: Năm đồng!

Trương Dương cũng không phải tiếc năm đồng, chỉ thấy việc này quá vô lý, hắn nhìn thằng ôn đó một cái: Trạm thu phí đều bị bỏ rồi, ai cho anh ở đây thu tiền?

Hán tử Mặt đen mắng: Co mẹ nó, nếu không phải trạm thu phí bị bỏ thì bọn tao có cần phải đội mưa đứng đây thu tiền không? Trạm thu phí xã này tồn tại đã lâu rồi, trước đây xe để tránh trạm thu phí đều đi vòng qua đây, nhà nước thu mười đồng thì họ thu hai đồng, mỗi ngày cũng kiếm được một khoản không nhỏ, nhưng từ sau khi trạm thu phí dỡ bỏ, trạm thu phí của họ tất nhiên là không có ai ghé qua, hôm nay nghe nói có tắc đường, cho nên mấy người này vội vàng tới đây kiếm tiền, thu phí cũng từ hai đồng lên năm đồng.

Trương Dương nói: Ai cho các anh phí ở đây?

Hán tử Mặt đen trừng mắt lườm hắn một cái: Mày là ai? Hắn nhìn nhìn biển số xe của Trương Dương, nông dân không có kiến thức gì cả, cho rằng chỉ là biển số xe ngoài huyện, hán tử mặt đen nhỏ đờm vào xe: Một xe ngoài huyện mà dám khệnh ở đất Tân Hải à, muốn ăn đòn phải không! Xe ngoài huyện thì mười đồng!

Trình Mẫn ngồi sau bật cười, cô ta hiện tại coi Trương Dương là trò cười rồi.

Trương đại quan nhân trước giờ luôn là người ưa sĩ diện, trước mặt khách quý, lại ở một mẫu ba phân đất của mình không ngờ lại bị mất người nhà quê bắt nạt, điều này khiến cho hắn mất hết cả mặt mũi.

Nếu là bình thường thì Trương Dương cũng đi so đo với đám nhà quê này, hắn lạnh lùng nói với hán tử mặt đen đó: Mau tránh ra cho tôi, toi là nhân viên công tác chính phủ, gây trở ngại công vụ là anh phải chịu trách nhiệm đó.

Tao nhổ vào, nhân viên công tác chính phủ cái đéo gì, mày cho dù là bí thư huyện ủy đi qua thôn tao cũng phải trả tiền!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK