Mục lục
[Dịch] Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tưởng Hồng Cương không nghi ngờ gì nữa là rất thông minh, nếu ngay từ đầu đã thông qua Trương Dương cầu để kéo gần quan hệ với Tống Hoài Minh, ngược lại sẽ để lại ấn tượng đầu cơ cho Tống Hoài Minh, Tống Hoài Minh thưởng thức nhất là người có năng lực, đánh giá một quan viên có năng lực hay không đương nhiên không thể thông qua ấn tượng gặp mặt một hai lần là có thể phán đoán được, nhưng ấn tượng ở trong đó cũng chiếm một tác dụng khá quan trọng.

Tống Hoài Minh nói: Cái mà anh nói là trị, cụ thể là gì? Đề tài của Tưởng Hồng Cương vẫn khiến tôi hứng thú.

Tưởng Hồng Cương nói: Hàm nghĩa của trị có rất nhiều, nhưng đối với Bắc Cảng mà nói, đầu tiên phải thực hành pháp trị! Tưởng Hồng Cương trước đó đã từng phân tích thủ pháp tòng chính của Tống Hoài Minh, tìm hiểu được thủ pháp chính trị mà Tống Hoài Minh coi trọng nhất chính là pháp trị, hắn đề xuất pháp trị cũng là để lấy lòng.

Tống Hoài Minh không nói gì, cầm chén trà lên uống một ngụm, y đang đợi Tưởng Hồng Cương nói tiếp.

Tưởng Hồng Cương nói: Tôi đã làm một cuộc điều tra, Bắc Cảng là địa phương có tỷ lệ phạm tội lớn nhất trong toàn bộ tỉnh Bình Hải, muốn phát triển, đầu tiên phải lấy ổn định xã hội làm cơ sở, muốn trồng hoa màu xuống đất, đầu tiên phải trừ hết toàn bộ cỏ dại và đá dăm trong đất, bằng không chúng sẽ cướp đi tài nguyên của hoa mầu, hoa mầu sao có thể trưởng thành khỏe mạnh được?

Tống Hoài Minh nói: Nói suy nghĩ cụ thể của anh đi. Y vẫn chê những lời này của Tưởng Hồng Cương có chút quá phù phiếm.

Tưởng Hồng Cương nói: Tôi cho rằng trị an của Bắc Cảng sở dĩ phát triển tới cục diện hôm nay là có quan hệ trực tiếp tới sự quản lý bất lực của hệ thống công an. Phát súng đầu tiên của Tưởng Hồng Cương là hướng vào hệ thống công an Bắc Cảng, hắn nói: Tôi cho rằng nên chỉnh đốn từ đơn vị chấp pháp, chỉ có để ngành chấp pháp của chúng ta trong sạch hơn, đội ngũ chấp pháp của chúng ta mới có thể hình thành một nhánh chính nghĩa chi sư có lực lượng.

Tống Hoài Minh nói: Đồng chí Hồng Cương, quan điểm này của anh có từng đem ra tiến hành thảo luận trong đội ngũ cán bộ Bắc Cảng không?

Tưởng Hồng Cương nói: Đã nói rồi, có điều bí thư Hạng và thị trưởng Cung không ủng hộ quan điểm của tôi, bọn họ cho rằng tôi nghĩ như vậy là đang chế tạo mâu thuẫn nội bộ, gây bất lợi cho sự đoàn kết và ổn định của đội ngũ cán bộ Bắc Cảng. Tưởng Hồng Cương cuối cùng cũng chĩa họng súng về phía Hạng Thành và Cung Hoàn Sơn.

Tống Hoài Minh gật đầu nói: Ý kiến của ban lãnh đạo không thống nhất cũng sẽ không có lợi cho quản lý thành thị.

Tưởng Hồng Cương nói: Bí thư Tống, giữa chúng tôi không có bất kỳ mâu thuẫn nội bộ gì cả, chỉ là có chút chính kiến không giống nhau thôi.

Tống Hoài Minh mỉm cười nói: Công là công mà tư là tư, là một cán bộ quốc gia, chút tố dưỡng chính trị này là cần phải có. Tống Hoài Minh nhìn rất thấu mục đích đến đây của Tưởng Hồng Cương, tuy rằng mấy vấn đề mà Tưởng Hồng Cương nói đều là tồn tại khách quan, nhưng vẫn có thể nhìn ra hắn giấu ham muốn cả nhân dưới sự công tâm, Tống Hoài Minh nghĩ tới Hạng Thành sắp về hưu, động tác lần này của Tưởng Hồng Cương khẳng định có liên quan tới thay đổi quyền lực của Bắc Cảng, chính là lần bái phỏng này của hắn khiến Tống Hoài Minh bắt đầu coi trọng hướng đi trong tương lai của ban quản lý Bắc Cảng.

Buổi trưa, Tống Hoài Minh mời tỉnh trưởng Chu Hưng Dân cùng nhau ăn cơm, hai người trừ xã giao bên ngoài ra, thời gian buổi trưa trên cơ bản cũng đều ăn cơm trong căn tin của cơ quan, vốn căn tin của cơ quan còn đặc biệt chuẩn bị phòng cho mỗi người bọn họ, nhưng về sau lại phát hiện không cần thiết, hai người chỉ cần là cùng đi thì sẽ ăn cơm chung, tổ hợp Tống Hoài Minh và Chu Hưng Dân trong mắt người ngoài vẫn là khá ăn ý.

Trên thực tế quan hệ của hai người trước giờ không tồi, gặp chuyện trong công tác đa số đều là lén câu thông, rất ít đem vấn đề ra thảo luận trên cuộc họp thường ủy.

Chu Hưng Dân tới hơi sớm, nhìn thấy Tống Hoài Minh tiến vào thì cười nói: Bí thư Tống, tôi bảo khiến bọn họ hấp một con cá quế rồi, lập tức sẽ đi đến.

Tống Hoài Minh cười nói: Long trọng thế?

Chu Hưng Dân nói: Cá quế là của tôi, mấy hôm trước câu được ở hồ Thu Hà, bảo lái xe đưa tới căn tin nuôi, chờ chúng ta có dịp thì ăn cùng nhau.

Tống Hoài Minh từ trong những lời này của Chu Hưng Dân nhận được tin tức, Chu Hưng Dân hôm trước chắc là đi gặp Cố Doãn Tri.

Tống Hoài Minh nói: Buổi sáng Tưởng Hồng Cương của Bắc Cảng tới.

Chu Hưng Dân nói: Tưởng Hồng Cương, tôi có ấn tượng đối với người đó, khi tôi tới Tân Hải khảo sát, đã gặp mặt hắn vài lần, người nói năng rất khéo.

Tống Hoài Minh cười nói: Có tìm hiểu kỹ về hắn không?

Chu Hưng Dân nói: Lần trước khi tới Bắc Cảng, tôi giành thời gian tìm hiểu một chút tư liệu về ban lãnh đạo đương nhiệm của Bắc Cảng, có điều vẫn là chỉ xem thành tích công tác của họ. Nói tới đây y bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện: Bí thư Thị ủy Bắc Cảng hình như sắp về hưu rồi?

Tống Hoài Minh bật cười. Ngộ tính chính trị của Chu Hưng Dân này rất cao, bối cảnh của y quyết định lịch trình sĩ đồ của y. Y trong tương lai sẽ thuận lợi hơn đa số người, trong khoảng thời gian này làm chung với Chu Hưng Dân, Tống Hoài Minh đã tìm hiểu rất kỹ về y.

Chu Hưng Dân cũng bật cười: Khó trách hắn lại tới tỉnh lý.

Tống Hoài Minh nói: Hắn cũng tới tìm anh à?

Chu Hưng Dân nói: Vốn đã đáp ứng buổi sáng ngày mai gặp mặt hắn, hắn muốn báo cáo công tác sắp tới của Bắc Cảng.

Người tới vị trí nhất định, độ cao nhất định rất dễ nhìn thấy bản chất của vấn đề, nhất là tới loại cảnh giới như của Tống Hoài Minh và Chu Hưng Dân, bọn họ đều nhìn ra, Tưởng Hồng Cương muốn mượn danh nghĩa báo cáo công tác để bắt đầu đi lại, mục đích đi lại tuyệt đối không phải là đặt công tác ở vị trí số một, mà là ban quản lý Bắc Cảng sắp gặp phải một lần thay già đổi trẻ, mục đích của Tưởng Hồng Cương hiển nhiên là vị trí của Hạng Thành.

Tống Hoài Minh nói: Năng lực của lãnh đạo Bắc Cảng nhiệm này rất hữu hạn, tài nguyên và điều kiện tốt như vậy bị bọn họ kinh doanh thành bộ dạng hiện tại, quả thực rất khiến cho người ta chán nản.

Chu Hưng Dân nói: Tôi lần trước tới Bắc Cảng ít nhiều cũng nhìn thấy được một số việc, Hạng Thành đó rất bảo thủ, bảo thủ trên tư duy, năng lực chơi chính trị vượt xa năng lực chơi kinh tế của y.

Tống Hoài Minh cười nói: Giang sơn lớn ắt có người tài, trên người bất kỳ cán bộ nào cũng đều mang theo tính đặc sắc của thời đại một cách rõ ràng, Hạng Thành quả thực có chút không thích ứng với sự phát triển của thời đại hiện giờ. Trong vấn đề phân công Hạng Thành Tống Hoài Minh không động nhiều tâm từ. Từ khi Kiều Chấn Lương còn tại nhiệm, y đã tham thảo với Kiều Chấn Lương đại kế để phát triển Bắc Cảng, bọn họ đều cho rằng tồn tại vấn đề rất lớn ở chỗ lãnh đạo của Hạng Thành, Tống Hoài Minh cũng đề nghị tiến hành điều chỉnh ban lãnh đạo Bắc Cảng, nhưng sau khi Kiều Chấn Lương trải qua thâm tư thục lự thì quyết định tạm hoãn tiến hành động tác lớn đối với ban lãnh đạo Bắc Cảng. Trong đó một bộ phận rất lớn là vì quan hệ của Hạng Thành và Tiết lão.

Mọi người đều biết, Hạng Thành là ân nhân cứu mạng của Tiết lão. Tiết lão đối đãi với Hạng Thành như con cháu, bất kể ai ngờ động tới y, đầu tiên phải tính toán nhân tố tình cảm của Tiết lão vào trong đó, huống chi, Hạng Thành trong công tác cũng không có sai lầm quá lớn, không thể tự dưng gạt y xuống được.

Kết quả của nuông chiều không hề mang đến tiến bộ cho Bắc Cảng, mà là nhìn thấy Bắc Cảng trở thành một mắt xích lạc hậu nhất của Bình Hải, cho nên sau khi Tống Hoài Minh thượng vị, chuyện thứ nhất y nhớ tới chính là điều chỉnh kết cấu lãnh đạo của Bắc Cảng, nhưng y cũng phải cân nhắc đến quan hệ các mặt, phái Trương Dương tới Tân Hải đảm nhiệm chức bí thư huyện ủy, có thể lý giải là nước cờ đầu tiên để y thay đổi cục diện chính trị của Bắc Cảng.

Chu Hưng Dân nhìn ra mục đích của Tống Hoài Minh, cho nên y chủ động đề cử Trương Dương. Khi Chu Hưng Dân mới đến Bình Hải, y cũng không phục Tống Hoài Minh, nhưng theo tiếp xúc với Tống Hoài Minh, y phát hiện Tống Hoài Minh trên chính trị có lập trường cực kỳ tỉnh táo, người này ngoài mặt nhìn thì tính tình ôn hòa, nhưng thủ pháp làm việc lại rất quyết đoán, một khi đã chuẩn mục tiêu thì rất ít thay đổi. Chu Hưng Dân cũng là người rất có chủ kiến, khát vọng chính trị của y cực kỳ rộng lớn, mới đến Bình Hải, y thậm chí cũng chỉ coi Tống Hoài Minh là một khách qua đường, cho rằng Tống Hoài Minh về sau chỉ là một vai phụ trong kiếp sống chính trị huy hoàng của mình mà thôi, nhưng sau khi tới Bình Hải y phát hiện rất nhiều chuyện y có thể nghĩ đến thì Tống Hoài Minh cũng đã nghĩ đến, nói cách khác, chính là Tống Hoài Minh cân nhắc vấn đề thì chu đáo hơn y nhiều, cũng kín đáo hơn nhiều, mà biểu hiện của Tống Hoài Minh ở trước mặt y cũng rất khiêm tốn, rất nhiều cơ hội đều chủ động tặng cho y. Cách làm như vậy của Tống Hoài Minh lại khiến Chu Hưng Dân cảm thấy y đáng kính, Chu Hưng Dân thậm chí cho rằng Tống Hoài Minh rất hiểu mình, còn hơn cả mình hiểu chính bản thân mình.

Chu Hưng Dân nói: Người nhắm tới vị trí của Hạng Thành chỉ sợ không chỉ có một mình Tưởng Hồng Cương.

Tống Hoài Minh nói: Bắc Cảng cần một người biết làm việc thực sự!

Chu Hưng Dân cười nói: Thật ra Trương Dương cũng là một người làm việc thực sự.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK