Mục lục
[Dịch] Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Dương nói: Tôi không kéo bè kết phái, mục đích của tôi là muốn biến Tân Hải trở nên tốt hơn, vả lại họ đông như vậy, tôi không thể nào chiến đấu một mình được?

Lưu Diễm Hồng nói: Ai bảo cậu chiến đấu một mình? Cùng là một chuyện, phương pháp xử lý bất đồng có thể tạo thành hậu quả bất đồng, chuyện Hưng Long hiệu, cậu căn bản là không cần phải tự mình đi làm, cậu hoàn toàn có thể thông tri cho cảnh sát Bắc Cảng.

Trương Dương biết Lưu Diễm Hồng cũng không biết tình huống thực tế của Bắc Cảng, dưới tình huống lúc đó, nếu lựa chọn thông tri cho phía Bắc Cảng trước, chỉ sợ Hưng Long hiệu đã sớm chạy mất rồi, căn bản không thể bị bọn họ bắt quả tang.

Lưu Diễm Hồng nghe thấy hắn nửa ngày không nói gì, bảo: Sao? Không phục à?

Trương Dương nói: Việc không nên làm cũng đã làm rồi, bọn họ có thể làm một thì tôi cũng không ngại làm mười lăm.

Lưu Diễm Hồng cười nói: Cậu muốn làm thế nào?

Trương Dương nói ra chuyện mình vừa rồi đi tìm Trần Cương.

Lưu Diễm Hồng nói: Trần Cương sẽ không đáp ứng, cho dù hắn đáp ứng thì lãnh đạo thành phố Bắc Cảng cũng sẽ không đồng ý,cậu thế này gọi là khiêu chiến vượt cấp có biết hay không ? Lãnh đạo ghét nhất loại người như cậu đó.

Trương Dương cười nói: Tôi cũng thấy nắm chắc không lớn, cho nên muốn thính trưởng Lưu tạo cho bọn họ một số áp lực.

Lưu Diễm Hồng nói: Có ý gì?

Trương Dương nói: Bắc Cảng nếu có thể phái tổ công tác tới chỗ tôi thì chị cũng có thể phái tổ công tác tới chỗ họ, bọn họ có thể lợi dụng tổ công tác để tiến hành thay nhau oanh tạc chúng tôi, chị cũng có thể, cho bọn họ chút áp lực đi, khiến bọn họ ước gì chuyện này mau qua đi, tùy tiện đẩy ra một người gánh trách nhiệm là được rồi.

Lưu Diễm Hồng nói: Thằng ôn cậu thật sự là trăm phương ngàn kế, lần này nhất định phải đá bí thư Ủy ban chính pháp Tân Hải đi mới cam tâm!

Trương Dương nói: Thằng cha này ôm hố xí không chịu ỉa, tôi đã thấy hắn chướng mắt lâu rồi, trước đây tôi không tóm được thóp của hắn, lòng còn nhân từ, nhưng hiện tại bỗng nhiên phát hiện, lăn lộn ở trong quan trường thì không thể quá chú ý tới đạo nghĩa, xử hắn cần phải lý do ư? Ba chữ Có lẽ có là đủ rồi!

Đầu kia điện thoại, Lưu Diễm Hồng không biết vì sao trầm mặc, qua một lúc lâu cô ta mới: Trương Dương, tôi biết!

Lưu Diễm Hồng sau khi gác điện thoại thì tâm tình rất phức tạp, tuy rằng cô ta không nhìn thấy Trương Dương, nhưng cô ta đã cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi trên người Trương Dương, cô ta không thể hiểu rõ đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu.

Lưu Diễm Hồng ngẩng đầu nhìn đồng hồ, nhớ tới buổi tối hôm nay hẹn Tống Hoài Minh đi ăn cơm, cô ta đứng dậy mặc áo khoác.

Tống Hoài Minh và Lưu Diễm Hồng đã rất lâu rồi không ăn cơm cùng nhau. đây không phải bởi vì tị hiềm, trên thực tế sau khi trải qua phong ba chuyện xấu lần trước, hai người đều trải qua khảo nghiệm, trên cương vị đều được đề thăng, sau khi Tống Hoài Minh chính thức trở thành người đứng đầu Bình Hải, lời đồn đại nhảm nhí về tác phong sinh hoạt của y đã tuyệt tích, tới vị trí hiện giờ của Tống Hoài Minh, nếu một người muốn lợi dụng vấn đề tác phong sinh hoạt để lật đổ y thì căn bản là điều không thể, huống chi Tống Hoài Minh đi nghiêm ngồi thẳng.

Lưu Diễm Hồng minh bạch, giữa mình và Tống Hoài Minh càng ngày càng có khoảng cách, loại khoảng cách này là do vị trí của bọn họ tạo thành, từng có một độ cô ta thử coi Tống Hoài Minh như bạn học của mình, là bạn bè mà mình không có gì phải dấu diếm, thậm chí cô ta cô ta từng goi Tống Hoài Minh trở thành người yêu của mình, nhưng hiện thực lại khiến cô ta dần dần tỉnh táo lại, tuy rằng Tống Hoài Minh ở trong lòng cô ta vẫn hoàn mỹ, nhưng nam nhân hoàn mỹ này tuyệt đối không thuộc về mình, cô ta phải xếp chuẩn vị trí của Tống Hoài Minh trong cảm nhận của mình, hắn chỉ có thể là lãnh đạo của mình, quan hệ duy nhất nên phát sinh giữa bọn họ chính là quan hệ công tác.

Nụ cười của Tống Hoài Minh vẫn khiêm tốn, bất kỳ lúc nào y cũng vẫn vẫn duy trì phong độ của người khiêm tốn, Lưu Diễm Hồng vẫn động lòng, cô ta cô ta đã có thể dùng lý trí để khống chế tốt bản thân. Tống Hoài Minh đặc biệt tới sớm hơn năm phút, là đàn ông nên như vậy, nhìn thấy Lưu Diễm Hồng đi vào trong phòng, Tống Hoài Minh lịch sự đứng lên, giúp cô ta treo áo lên mắc, lại đi tới kéo ghế cho cô ta ngồi.

Lưu Diễm Hồng cười nói: Tôi hà đức hà năng năng, không ngờ có thể cho được bí thư Tống làm đi theo làm tùy tùng cho tôi.

Tống Hoài Minh bật cười: Nơi này không có bí thư Tống, chỉ có bạn học cũ.

Lưu Diễm Hồng ngồi xuống, Tống Hoài Minh đưa menu cho cô ta.

Lưu Diễm Hồng nói: Anh chọn giúp tôi đi.

Tống Hoài Minh gật đầu, gọi vài món thức ăn rồi báo cho nhân viên phục vụ.

Đề tài của Bọn họ vẫn quay chung quanh công tác, Lưu Diễm Hồng nói: Gần đây liên tiếp xử lý sáu cán bộ cấp ban, mười lăm người cấp phó ban, nhân viên tương quan cũng không ít, so sánh với năm rồi thì hành vi tham ô hủ bại năm nay có tăng không giảm.

Tống Hoài Minh nhíu mày, nói khẽ: Tham lam đối với rất nhiều người mà nói là dụ không thể kháng cự, Giang Thành, Nam Tích trước sau đều xảy ra đại tham ô, chúng ta cũng đã tiến hành xử lý nghiêm túc, dưới tình huống như vậy không ngờ vẫn còn có người bí quá hoá liều.

Lưu Diễm Hồng nói: Gần đây xảy ra hai chuyện mang tiền công bỏ trốn, những phần tử tham ô này so với thủ đoạn trước đây thì càng đa dạng hơn, cân nhắc cũng toàn diện hơn, bọn họ trước khi sự việc bại lộ thường thường sẽ an bài đường lui, một khi gặp gió thổi cỏ lay gì sẽ lập tức lẩn trốn.

Tống Hoài Minh tức giận nói: Đừng tưởng rằng chạy trốn tới nước ngoài là có thể nhở nhơ ngoài vòng pháp luật, nhất định phải truy tra tiếp, lợi dụng tất cả thủ đoạn có thể để xử lý những phần tử tham ô này.

Lưu Diễm Hồng nói: Theo sự phát triển của thời đại, công tác của Ủy ban kỷ luật chúng tôi càng lúc càng gian khổ, bí thư Tống, anh biết bộ môn nào hiện tại oán giận chúng tôi nhất không? Không đợi Tống Hoài Minh trả lời, Lưu Diễm Hồng nói tiếp: Bộ tổ chức, nhìn thấy bộ trưởng Tiêu là tôi nói với hắn, xin bộ tổ chức về sau chọn lựa cán bộ nghiêm khắc hơn một chút, trăm ngàn đừng tuyển một số sâu mọt vào trong đội ngũ đảng chúng tôi.

Tống Hoài Minh nói: Trước khi tiến vào đội ngũ này rất thuần khiết, nhưng sau khi tiến vào cũng từ từ biến chất, tôi thấy, phải giải quyết vấn đề tham ô hủ bại từ căn bản, nhất định phải thay đổi quan niệm của bọn họ, chỉ có tạo dựng lên nhân sinh quan chính xác thì mới có thể cam đoan tính thuần khiết của đội ngũ cán bộ.

Lưu Diễm Hồng nói: Tôi tuy rằng là cán bộ của Ủy ban kỷ luật, nhưng tôi không tin có thể giải quyết vấn đề tham ô hủ bại từ căn bản.

Tống Hoài Minh mỉm cười nói: Cô từ lúc nào trở nên bi quan như vậy? Tôi nói căn bản cũng không phải là tuyệt đối, chúng ta phải xây dựng một đại hoàn cảnh, phả khiến ngọn gió liêm khiết thổi khắp đội ngũ cán bộ của chúng ta.

Lưu Diễm Hồng nói: Bí thư Tống nghe nói sở trưởng sở quản xe Tân Hải Triệu Kim Khoa nhảy lầu chưa?

Tống Hoài Minh gật đầu: Sao? Chuyện có kết quả chưa? Bởi vì phát sinh ở Tân Hải, y tất nhiên đặc biệt chú ý một chút.

Lưu Diễm Hồng lắc đầu nói: Manh mối gián đoạn, trước mắt chỉ có thể kết luận hai chuyện, một làTriệu Kim Khoa là bị giết, hai là Triệu Kim Khoa lúc còn sống tồn tại hành vi tham ô hủ bại nghiêm trọng, chỉ tiền lục soát được từ trong nhà hắn đã có tới hơn hai trăm vạn.

Tống Hoài Minh giật mình, trong thanh âm của y tràn ngập phẫn nộ: Một sở trưởng sở quản xe cấp huyện nho nhỏ không ngờ đã tham ô nhiều tiền như vậy, sau lưng hắn nhất định tồn tại vấn đề rất lớn, là ai đề bạt phân công cán bộ như vậy? Hắn là thông qua cách gì mới có thể được nhận chức vị trọng yếu như vậy? Hắn là bị ai giết? Giết hắn rốt cuộc là để bảo vệ ai?

Lưu Diễm Hồng nói: Người này vừa chết, rất nhiều manh mối liền bị gián đoạn.

Tống Hoài Minh nói: Tiếp tục tra, cho đến khi điều tra rõ mới thôi.

Lưu Diễm Hồng nói: Trương Dương muốn lợi dụng chuyện này để tiến hành điều chỉnh ban lãnh đạo Tân Hải.

Tống Hoài Minh nói: Thằng ôn này đi đâu là gây chuyện tới đó.

Lưu Diễm Hồng nói: Vấn đề của Bắc Cảng không đơn giản, trước mắt tất cả bị vạch trần ra mới là bề nổi, nếu muốn thâm nhập sâu hơn thì phải quấy tung cái vũng nước đục này, khiến con cá lớn ẩn sâu bên dưới trồi lên mặt nước.

Tống Hoài Minh nói: Bên trong cặn càng nhiều thì muốn quấy vũng nước này càng khó. Y biết mục đích Lưu Diễm Hồng nói những lời này: Khi cần thiết có thể cho hắn một số trợ lực!

Lưu Diễm Hồng nói: Trương Dương so với trước đây thì thành thục hơn rất nhiều! Khi những lời này, cô ta đột nhiên nhớ tới vừa rồi khi trò chuyện với Trương Dương, hắn đã nói từ có lẽ có.

Tống Hoài Minh nói: Người ta rồi cũng sẽ lớn dần, trưởng thành nhanh chóng trong chính trị, thường thường từ lúc bắt đầu đảm nhiệm chức đứng đầu một nơi nào đó. Y khí định thần nhàn uống ngụm trà, nói khẽ: Chuyện Tân Hải bỏ huyện lập thành phố đã thành kết cục đã định, sắp tới chắc sẽ chính thức có công văn xuống, tương lai vị trí thường ủy Bắc Cảng có lẽ sẽ có biến động.

Mắt Lưu Diễm Hồng sáng ngời, từ trong những lời này của Tống Hoài Minh có thể biết được, Tống Hoài Minh sớm có an bài đối với chuyện của Trương Dương rồi, y rõ ràng đang để lộ ra một tin tức chính xác, chỉ cần công văn chính thức để Tân Hải bỏ huyện lập thành phố được đưa xuống, Trương Dương bước tiếp theo chính là thường ủy thành phố Bắc Cảng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK