Mục lục
[Dịch] Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Dương muốn lái xe của hắn, Hạng Thành kiên trì bảo tài xế của ban trú kinh lái xe, đây cũng là nghĩ cho Trương Dương, uống rượu lái xe rồi bị bắt là chuyện nhỏ, nhưng nếu gây ra tai nạn giao thông thì phiền rồi, Hạng Thành là người cẩn thận, đây là điểm đáng khen trong tính cách của y, cũng là điểm mà Tiết lão vô cùng thưởng thức.

Sở dĩ xuất động chiếc xe này của Trương Dương, là vì biển số của chiếc xe này của Trương Dương so với bất kỳ một chiếc nào của ban trú kinh đều khệnh hơn nhiều, biển số xe vào rất nhiều lúc chính là giấy thông hành, Hạng Thành cũng là lần đầu tiên ngồi vào xe của Trương Dương, cảm thấy không gian rất rộng, so với chiếc Audi của y thì thoải mái hơn nhiều.

Hạng Thành nói: Không gian của xe này rộng thật!

Trương Dương nói: Đồ của bọn tây vừa to vừa chắc!

Hạng Thành nói: Ở trên đường cũng không gặp nhiều lắm.

Trương Dương cười nói: Lễ vật đính hôn mà Tiết Vĩ Đồng tặng cho tôi và Yên Nhiên!

Nghe thấy Trương Dương nói như vậy, trong lòng Hạng Thành lại càng căng thẳng, y biết Trương Dương và Tiết Vĩ Đồng là huynh muội kết bái, nhưng không ngờ quan hệ của bọn họlại thân mật tới mức này.

Khi Trương Dương lái xe vào số một Yến Tinh, nhìn thấy Tiết Vĩ Đồng lái Lamborghini từ phía sau vọt lên, Tiết Vĩ Đồng vòng ra bên trái xe của hắn, ngẩng đầu nhìn thấy người lái xe không phải là Trương Dương, Trương Dương kéo cửa sổ sau xuống, cười nói: Em gái, anh đây này.

Tiết Vĩ Đồng cười cười, đi trước lái xe vào cửa lớn biệt thự,xe của Trương Dương không lái vào, mà là đỗ ở bên ngoài. Hạng Thành mang đến một ít đặc sản địa phương, cũng không có gì quý giá. Trương Dương giúp y mang xuống, đây là sự tôn trọng đối với lãnh đạo, để Hạng Thành đi trước, còn mình đi tụt lại sau một chút.

Tiết Vĩ Đồng nhìn thấy Hạng Thành, kinh hỉ nói: Bác Hạng, bác tới kinh thành từ lúc nào vậy?

Hạng Thành cười nói: Đồng Đồng, càng lớn càng xinh, bác tới từ trưa.

Tiết Vĩ Đồng hôm nay mặc một thân quân trang kiểu Mỹ, gần đây cả ngày chạy ở bên ngoài, da đã thành màu lúa mạch khỏe mạnh, hơn nữa tóc chỉ dài hơn một tấc, thoạt nhìn như con trai, chẳng thế nào xinh đẹp cho nổi.

Trương Dương nói: Tóc càng lúc càng ngắn!

Tiết Vĩ Đồng cười nói: Ai cũng nói tóc dài thì óc ngắn, cho nên em cắt ngắt đi cho óc nó dài.

Trương Dương và Hạng Thành đều bật cười.

Tiết lão đang ngồi trên ban công tầng hai phơi nắng, nghe thấy động tĩnh phía dưới, mở mắt ra nói: Hạng Thành tới à!

Hạng Thành thân thiết nói: Tiết lão, là tôi, tôi đến nói chuyện với ngài đây.

Tiết lão cười cười vẫy vẫy tay với y: Lên đi!

Hạng Thành đi nhanh tới, Trương Dương ngẩng đầu cười cười với Tiết lão, hắn không hề đi theo, mà là đứng ở sân cùng Tiết Vĩ Đồng, Tiết Vĩ Đồng nói: Hai người vì sao đi cùng nhau?

Trương Dương nói: Y là lãnh đạo trực tiếp của anh, anh đi cùng y có gì không bình thường à?

Tiết Vĩ Đồng cười nói: Nhưng e nghe nói hai người hục hặc với nhau mà?

Trương Dương nói: Công là công mà tư là tư, trên công tác phải khác chứ, cũng không phải là có thù oán cá nhân gì, anh đối với lãnh đạo trước giờ đều rất tôn trọng.

Tiết Vĩ Đồng vẻ mặt không tin, cô ta ngửi thấy mùi rượu trên người Trương Dương: Uống rượu à?

Trương Dương gật đầu nói: Lãnh đạo tới, nói sao cũng phải làm vài chén, đây là quy củ của quan trường.

Tiết Vĩ Đồng cười nói: Quy củ cái gì, anh đừng có lừa em, đúng rồi, tối nay có việc gì không?

Trương Dương nói: Có, anh phải tiếp bí thư Hạng.

Tiết Vĩ Đồng nói: Không cần anh tiếp ông ấy, mỗi lần ông ấy tới kinh thành đều nói chuyện với ông em mãi không xong, em thấy tối nay vẫn không biết lúc nào thì đi đâu!

Từ trong lời nói của Tiết Vĩ Đồng có thể nghe ra quan hệ của Tiết lão và Hạng Thành vô cùng thân mật.

Trương Dương nói: Em có chính sự gì à?

Tiết Vĩ Đồng vừa nghe thấy câu này thì chút không vui: Tam ca, anh chọc em đấy à, cái gì mà em có chính sự à? Em lúc nào chả có chính sự, buổi tối em dẫn anh tới một chỗ để mở rộng tầm mắt.

Trương Dương nói: Đừng thừa nước đục thả câu, nói rõ ra đi, bằng không thì anh không đi đâu!

Tiết Vĩ Đồng cười nói: Anh nếu dám không đi, em sẽ gọi điện thoại cho chị dâu, bảo với chị ấy rằng anh lăng nhăng ở kinh thành.

Trương đại quan nhân kêu khổ không ngừng: Anh nào có? Anh hiện tại đang như khổ hạnh tăng, từ khi Yên Nhiên đi rồi, anh căn bản không dám nhìn thẳng người phụ nữ nào khác, đừng có nói là lăng nhăng, em gái không thể nào hại anh trai của mình được.

Tiết Vĩ Đồng nói: Em không phải là phụ nữ à?

Trương Dương nghĩ thầm anh thực sự sự không coi em là phụ nữ, nhưng câu này không thể nói ra được, nói ra ít nhiều gì cũng làm tổn thương tới cô ta, Trương Dương cười nói: Em là em gái anh, khác mà!

Tiết Vĩ Đồng nói: Em mặc kệ, anh tối nay phải!

Tiết Vĩ Đồng tối hôm đó dẫn Trương Dương đi ăn đồ Nhật Bản, Trương đại quan nhân gọi ít cá và rượu trắng, đồ ăn Nhật Bản chính là thanh đạm như vậy. Khi ăn cơm Trương Dương không khỏi nhớ tới Liễu Sinh Đạo Chính vừa bị mình đánh, không biết thằng ôn đó còn có chủ ý với Hương Sơn biệt viện hay không?

Khi Tiết Vĩ Đồng ăn cơm thì không ngừng nhìn lên, thúc giục Trương Dương ăn cho mau, Trương Dương vốn đã không thích món Nhật Bản không mặn không nhạt, cô ta vừa giục thì dứt khoát không ăn nữa, để bụng lát nữa về ăn khuya.

Hai người rời khỏi nhà hàng, lên xe thể thao của Tiết Vĩ Đồng thì nhìn thấy Từ Kiến Cơ dẫn Hồng Nguyệt tới.

Từ Kiến Cơ mặc tây trang đi giày da, lái một chiếc BMW màu đen, Tiết Vĩ Đồng không nhịn được trêu gã: Nhị ca, anh tưởng ra ngoài bàn chuyện làm ăn à? Ăn mặc chính thức như vậy, cứ như sợ người khác không biết anh là thương nhân ý.

Hồng Nguyệt bên cạnh Từ Kiến Cơ cười nói: Anh ấy vừa bàn chuyện làm ăn xong, không kịp thay quần áo.

Tiết Vĩ Đồng nói: Ôi! Nghe cách xưng hô này, có vẻ tình cảm của hai người các ngươi phát triển nhanh chóng thật. Câu này khiến Hồng Nguyệt đỏ mặt.

Từ Kiến Cơ nói: Không phải là đi xem đấm bốc ư? Có quy định phải mặc quần áo gì chắc.

Trương Dương giờ mới biết Tiết Vĩ Đồng gọi hắn tới đây là để xem đấu quyền, sau khi lên xe, hắn nói với Tiết Vĩ Đồng: Đấu quyền gì vậy? Trung Quốc hay là ngoại quốc?

Tiết Vĩ Đồng nói: Đánh hắc quyền, đầy đẫm máu kích thích, anh tuyệt đối chưa xem bao giờ đâu.

Trương Dương cười nói: Anh có gì là chưa từng xem đâu.

Tiết Vĩ Đồng nhấn ga, xe thể thao vút đi như tên.

Đấu quyền không thể ở sân vận động chính thức, mà là ở trong một kho hàng ở khu nam ở kinh thành, kho hàng này thuộc sở hữu của Cốc Kế Dương, người này cũng là con cháu của một cán bộ cao cấp, trong giới thái tử của kinh thành cũng nằm trong số người nổi danh, đám con cháu quan hoạn này không thiếu kẻ nhàn rỗi, bọn họ truy cầu cuộc sống xa hoa của xã hội thượng lưu, bọn họ sống an nhàn sung sướng, đồng thời cuộc sống của bọn họ cũng thiếu khúc chiết, bọn họ đa số đều ghét sự bình ổn, thích theo đuổi sự kích thích khác thường, có nhu cầu thì liền có thị trường, Cốc Hiến Dương nắm lấy thương cơ này, trừ vận chuyển hàng hóa ra, gã cũng làm kinh doanh thể thao, năm năm trước bắt đầu tổ chức thi đấu thể thao, nhưng sau này phát hiện thi thể thao bình thường không toản mãn được tâm lý thèm của lạ của đám người này, thế là hắn bắt đầu thử làm đấu quyền ngầm.

Ba năm trước vừa đưa ra, được hoan nghênh rất lớn, loại trò chơi đầy chân thật và máu tanh này rõ ràng có thể kích thích thần kinh của đám con cháu quan lớn, Cốc Hiến Dương từ đánh nhỏ gõ nhỏ lúc đầu, bắt đầu dần dần quy mô hóa quốc tế hóa môn hoạt động này. Lúc ban đầu thi đấu quyền ngầm của gã chỉ tới từ quyền thủ trong nước, về sau lại từ các quốc gia như Nhật Bản, Thái Lan, Hàn Quốc, về sau lại mở rộng tới cả năm lục địa. Đương nhiên Cốc Hiến Dương biết loại hoạt động này không hợp pháp, muốn tổ chức được lâu dài không chỉ cần dựa vào nhân mạch và quan hệ của hắn, còn phải chế định ra một loạt biện pháp đảm bảo sự an toàn của trận đầu, quyền thủ bị thương cũng là điều khó tránh khỏi, mấu chốt là không thể xảy ra án mạng.

Nhưng đã thi đấu thì bất kỳ chuyện gì cũng có thể xảy ra, tuy rằng Cốc Hiến Dương vô cùng cẩn thận, mấy năm nay vẫn không thiếu tuyển thủ bị trọng thương, nặng nhất là một người bị đánh cho liệt nửa người, xong rồi phải bỏ ra cả đống tiền mới bịt được miệng tuyển thủ đó.

Tổng thể mà nói thì Cốc Hiến Dương làm vẫn không tồi, ít nhất hiện tại hắn vẫn liên tục tổ chức đấu quyền ngầm. Cũng có càng lúc càng nhiều con cháu quý tộc gia nhập, đám người này gia nhập đương nhiên không phải vì trận đấu, bọn họ tới một là để quan khán trận đấu, tìm kiếm một loại kích thích trên cảm quan, hai là để cá cược, chỉ bằng vào tổ chức trận đấu, tiêu thụ cái gọi là thẻ hội viên, Cốc Hiến Dương kiếm không được bao nhiêu, nhưng một khi có thành phần cá cược, tính chất hoàn toàn cải biến, lợi nhuận của hắn cũng tăng lên như lăn cầu tuyết. bất kể là thắng hay thua, hắn là nhà cái đều có thể giành được thu nhập không ít, Cốc Hiến Dương một mực kiên trì làm một cách công bình công chính, tuyệt đối không thao túng trận đấu, bởi vì hắn hiểu rõ người có thể chơi ở chỗ hắn, toàn là nhân vật có máu mặt, nếu như hắn động tay động chân vào trận đấu, vạn nhất để người khác biết được, hắn đừng hoàng lăn lộn tiếp ở kinh thành này, đám con cháu quan to đều có nhãn giới rất khá, luôn có quy hoạch lâu dài về tương lai của mình, bọn họ rất khó động lòng vì lợi ích ngắn hạn. Đương nhiên cái này cũng không có nghĩa là Cốc Hiến Dương chuẩn bị cả đời tập trung vào cái ngành này, loại chuyện không thể thấy ánh sáng này, hắn không thể nào làm cả đời được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK