Mục lục
[Dịch] Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

úc Kiều Mộng Viện thức giậy thấy mình không ngờ lại đang dựa vào đùi Trương Dương, chắc là tối qua mệt quá nên không biết đã ngủ thiếp đi lúc nào. Trương Dương ngôi khoanh chân như lão tăng nhập định, mắt nhắm lại vẫn đang ngủ say, Kiều Mộng Viện cẩn thận rời khỏi người hắn, day day các cổ đã tê rần, mình cứ vậy hồ đồ ngủ một đêm, căn bản không hề suy nghĩ tới nhân tố nguy hiểm mà một nữ tử cô thân phải đối diện, cô ta đột nhiên phát hiện mình hoàn toàn tin tưởng Trương Dương.

Kiều Mộng Viện không đánh thức Trương Dương, kéo lều rón rén chui ra, cô ta vốn cho rằng có thể nhìn thấy mặt trời mọc, nhưng sáng sớm trên núi nhiều sương mù, căn bản là không nhìn thấy cảnh vật ở đằng xa. Kiều Mộng Viện bước về phía trước mấy bước, gió núi thổi tới, rạng đông tụ lại trong sớm chốc rồi phiêu tán, diễn dịch ra một loại hiểu quả đâm nhạt khác nhau, điều này khiến cảnh vật mà Kiều Mộng Viện nhìn thấy càng hư ảo bất định, cô ta thậm chí hoài nghi mình vẫn còn ở trong mộng, cái lạnh buổi sáng thì lại vô cùng chân thực. Kiều Mộng Viện kéo chặt cái khóa jacket của Trương Dương, chiếc áo jacket này đối với cô ta mà nói thì hơi rộng, Kiều Mộng Viện hít sâu một hơi, nhớ lại mỗi một tình tiết ngày hôm qua, bất chi bất giác lộ một nụ cười hiểu ý, ít nhất thì lúc này cô ta cũng không cảm thấy phiền não nữa.

Kiều Mộng Viện bước về phía trước, đá bị sương mai thấp ướt nên rất trơn, cô ta trượt chân suýt nữa thì ngã, một cánh tay khỏe mạnh kịp thời ôm lấy eo cô ta khi cô ta sắp mất thăng bằng, chính là Trương Dương xuất hiện đúng lúc ở bên cạnh cô ta.

Kiều Mộng Viện cười cười, long lanh như nắng mai, nhưng vẫn không xóa tan được sương mù trên đỉnh núi, sương mù càng lúc càng dày. Trương Dương nói: "Quan Hải thạch là nơi rất tốt để ngắm mặt trời ló rạng khỏi biển mây, có điều cô không quen thuộc với địa hình nơi này, cẩn thận trượt chân một cái là thành thiên cổ hận đấy, bên dưới là vực sâu vạn trượng."

Kiều Mộng Viện mỉm cười, nói: "Chỉ có khi thấy nguy hiểm mới có thể cảm thấy sợ hãi."

Trương Dương gật đầu, Kiều Mộng Viện nhìn đồng hồ thì thấy đã sáu rưỡi sáng rồi, cô ta nhớ tới sáng này còn phải về công ty ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, liền đề nghị: "Chúng ta thu dọn một chút, lập tức xuống núi đi, mười giờ tôi phải tới công ty..."

Trương Dương nói: "Sao gấp thế?"

Đôi lông my đen của Kiều Mộng Viện rủ xuống, nói khẽ: "Tôi đã đáp ứng họ hôm nay ký hợp động chuyển nhượng cổ phần rồi."

Trương Dương nói: "Vẫn định rời khỏi Giang Thành à?"

Kiều Mộng Viện không nói gì, trong đầu nhớ lại những lời níu kéo của Trương Dương tối hôm qua.

Trương Dương nói: "Giờ sương mù dày lắm, đợi sương tan rồi về."

Kiều Mộng Viện nói khẽ: "Vẫn thấy đường mà."

Trương Dương thấy thái độ của cô ta kiên quyết như vậy, chỉ đành thu dọn lều, hai người sau khi rửa mặt trong suối núi, men theo đường núi mà đi xuống. Lúc đi qua Tử Hà quan, Trương Dương quay đầu lại nhìn một cái, cửa quan vẫn đóng chặt, xem ra lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa vẫn đang ngủ.

Kiều Mộng Viện nói: "Anh trông có vẻ quyến luyến không muốn đi, hay là tôi đi một mình, anh ở lại."

Trương Dương nói: "Tôi và cô phải cùng tiến cùng thoái, cô đi rồi tôi ở lại cũng chẳng còn gì vui."

Trong lòng Kiều Mộng Viện gợn sóng, câu này của Trương Dương như có ám chỉ gì đó, cô ta nói khẽ: "Bất kể là một người quan trọng như thế nào thì cũng chỉ là khách qua đường trong thế giới của người khác mà thôi."

Trương Dương nói: "Lời nói của cô sao lại có một loại thiện ý."

Kiều Mộng Viện nói: "Chắc là bị ảnh hưởng của mẹ tôi đấy, gần đây bà ấy cho tôi không ít kinh Phật, tôi đang nỗ lực làm được tới tứ đại giai không."

Trương Dương nói: "Không tức thị sắc, sắc tức thị không, tôi không thể nào là được tới tứ đại giai không."

Kiều Mộng Viện tiếp lời: "Anh đã làm được tứ đại giai sắc rồi." Ở cùng một chỗ với Trương Dương, Kiều Mộng Viện rõ ràng là vui vẻ hơn nhiều, nói đùa cũng nhiều hơn.

Trương đại quan nhân cười ha ha, nói: "Cô cùng với một phần tử nguy hiểm tứ đại giai sắc như tôi, cô nam quả nữ cùng qua một đêm dài, đảm sắc thật sự là không bình thường."

Kiều Mộng Viện mỉm cười, nói: "Anh không phải bảo tôi coi như như một cái dấu ư, cho nên tôi giống như sở nguyện của anh, con anh là một dấm chấm lửng."

Trương Dương cười khổ, nói: "Không thể nào, tôi không có địa vị đó."

Lúc Trương Dương đưa Kiều Mộng Viện về tới Hối Thông thì đã là mười một giờ sáng rồi, vừa tới Giang Thành thì trời đổ mưa, tốc độ lái xe của Trương Dương thủy chung không nhanh không chậm, Kiều Mộng Viện biết hắn là cố ý, trên đường tới công ty có mấy cú điện thoại gọi tới, Kiều Mộng Viện đều không nhấc, cô ta biết rằng Hứa Gia Dũng không đạt được mục đích thì quyết sẽ không đi.

Xe pickup của lái vào trong bãi đỗ xe trước trụ sở của công ty Hối Thông, Kiều Mộng Viện đẩy cửa xe bước xuống, Trương Dương vội vàng ra theo, xòe cái áo jacket của mình ra giúp Kiều Mộng Viện che mưa.

Kiều Mộng Viện tin rằng thằng ôn này có thành phần quan tâm, nhưng khẳng định là cũng có thành phần diễn kịch, hắn có tám chín phần mười là muốn lợi dụng phương thức này để đả kích Hứa Gia Dũng.

Hứa Gia Dũng lúc này đang định ở góc phòng hội nghị nhìn ra ngoài, khi gã thấy Trương Dương đưa Kiều Mộng Viện vào, sắc mặt lập tức biến thành tím tái, Phạm Tư Kỳ lạnh lùng nhìn gã, tuy hôm nay cô ta đánh phấn rất dày, nhưng vẫn có thể thấy vết bầm tím trên mặt, trong lòng cô ta hận Hứa Gia Dũng tới cực điểm.

Kiều Mộng Viện vẫn mặc quần áo thể thao lúc ra ngoài hôm qua, đi đôi giày thể thao cùng kiểu với Trương Dương, khi hai ngươi bước vào phòng họp thì lộ ra vẻ rất hợp đôi.

Điều khiến Hứa Gia Dũng tức giận là khóe miệng Kiều Mộng Viện vẫn mang theo nụ cười hạnh phúc.

Kiều Mộng Viện gật đầu với Phạm Tư Kỳ, nói: "Xin lỗi, trên đường gặp chút chuyện cho nên tới muộn, để Phạm tiểu thư phải đợi lâu rồi."

Phạm Tư Kỳ mỉm cười, nói: "Không sao, tới được là tốt rồi!"

Ánh mắt của Kiều Mộng Viện chẳng buồn liếc Hứa Gia Dũng lấy một cái, cô ta lại nói với Phạm Tư Kỳ: "Phạm tiểu thư đợi một chút, tôi tới văn phòng một chút đã, có một số giấy tờ để ở đó."

Phạm Tư Kỳ gật đầu.

Sau khi Kiều Mộng Viện đi, Trương Dương không ngờ lại nghênh ngang ngồi xuống cạnh Hứa Gia Dũng, Hứa Gia Dũng nhìn hắn đầy oán độc: "Đây không phải là chỗ của anh!"

Trương Dương cười nói: "Tôi là trợ lý của Kiều Mộng Viện."

Hứa Gia Dũng tức giận nói: "Tôi sao không biết nhỉ?"

Trương Dương mỉm cười: "Chuyện giữa chúng tôi cần phải giải thích với anh à?" Hắn dựa sát vào Hứa Gia Dũng, ghé vào tai gã, nói: "Hôm qua tôi hình như thấy anh đứng ở ngoài khu nhà của Mộng Viện."

Hai mắt Hứa Gia Dũng phủ lên một tầng máu, gã hận không thể xé xác Trương Dương ra rồi nhai từng miếng thịt của hắn, gã nhắc nhở mình phải giữ bình tĩnh, lạnh lùng nói: "Anh nhìn nhẩm rồi."

Trương Dương nói khẽ: "Là anh, tôi không nhìn nhầm đâu, chẳng lẽ anh không cảm thấy hiếu kỳ chút nào à, không muốn biết tối qua giữa hai chúng tôi đã xảy ra chuyện gì ư?"

Hứa Gia Dũng nói: "Tôi không có hứng thú."

May mà Kiều Mộng Viện lúc này bước vào, nộ hỏa suýt nữa thì bạo phát của Hứa Gia Dũng kịp thời nén xuống được. Gã ý thức được lấy lại Hối Thông mới là điều quan trọng, Kiều Mộng Viện sớm đã không thuộc về gã, cô ta xảy ra chuyện gì, chuyện của cô ta đã không còn liên quan tới mình, Hứa Gia Dũng bi ai ý thức được rằng, trong thế giới của gã chỉ còn lại hai chữ báo thù, căn bản không thể nào dung nạp được sự tồn tại của tình cảm, lần này sau khi về Giang Thành, Hứa Gia Dũng càng lúc càng cảm thấy rõ ràng rằng,mình đối với Kiều Mộng Viện có khát vọng chưa từng có, gã phát hiện mình đã thực sự yêu Kiều Mộng Viện một cách sâu xắc, nhưng trước đây gã chưa từng nhận thực rõ ràng, cừu oán quá sâu đã che mờ hai mắt gã, gã không ngờ lại bỏ qua tình cảm một mực bồi bạn ở bên cạnh.

Hứa Gia Dũng nói: "Người không liên quan tới nghiệp vụ nội bộ của công ty nên ly khai." Ánh mắt của gã hướng sang Trương Dương.

Phạm Tư Kỳ gật đầu phụ họa: "Nên là như vậy!"

Trương Dương cũng không kiên trì ở lại, mỉm cười đứng dậy, nói với Kiều Mộng Viện: "Mộng Viện, anh ra ngoài đợi em, em ký hợp đồng xong thì anh đưa em về nghỉ ngơi."

Kiều Mộng Viện không nói gì, chỉ mỉm cười với Trương Dương, cô ta biết Trương Dương là đang cố ý chọc giận Hứa Gia Dũng, Kiều Mộng Viện vẫn có chút phê bình úp mở đối với cách làm này của Trương Dương, cô ta không thích bị người ta lợi dụng, càng không thích tranh đấu giữa hai người mà lại kéo cô ta vào bên trong, cho nên Kiều Mộng Viện mới quyết định giao Hối Thông ra, triệt để giao ra, từ giờ xóa bỏ quan hệ với Giang Thành, Hứa Gia Dũng và Trương Dương muốn đấu nhau thế nào cũng được, từ hôm nay trở đi sẽ không còn liên quan gì đến mình nữa.

Trương Dương quay người bước đi, lặng lẽ dùng công phu truyền âm nhập mật nói với Hứa Gia Dũng: "Sau này không có phép mày có chủ ý với Mộng Viện nữa, kể từ tối hôm qua, cô ta đã là nữ nhân của tao rồi." Trương đại quan nhân đã phát hiện ra Hứa Gia Dũng lúc này đã không thể nào nhịn hắn được nữa, cho nên tiếp tục gây hấn gã.

Kiều Mộng Viện nói: "Được rồi, chúng ta chuẩn bị ký hợp đồng!" Nhưng cô ta đột nhiên phát hiện hai mắt Hứa Gia Dũng bắn ra ánh mắt hung tàn và điên cuồng, gã gầm lên, cầm lấy bình hoa ở trên bàn đập mạnh vào gáy Trương Dương: "Súc sinh."

Trương đại quan nhân trước giờ võ công siêu quần đối với sự tập kích của Hứa Gia Dũng không ngờ lại không phát giác, bình hoa đập vào gáy Trương đại quan nhân bị chấn cho vỡ vụn, Trương Dương không rên lên tiếng nào ngã vật xuống đất.

Không ai ngờ được tình huống ở hiện trượng lại phong vân đột biến, Kiều Mộng Viện thốt lên một tiếng kinh hãi, ngay lập tức lao đến trước mặt Trương Dương, đẩy Hứa Gia Dũng ra, cũng không biết là cô ta đâu ra sức lực mạnh như vậy, không ngờ lại đẩy cho Hứa Gia Dũng lảo đảo, suýt nữa thì ngã xuống đất.

Kiều Mộng Viện nhìn Trương Dương hai mắt nhắm chặt, lo lắng quá nên nước mắt lưng tròng.

Hứa Gia Dũng cũng ngây ra, mấy ngày nay gã bị Trương Dương bức đến sắp phát điên rồi, cả người ở bờ vực sụp đổ, mục đích mà Trương Dương nói câu vừa rồi là để kích nộ gã, Hứa Gia Dũng cho rằng nghe khác cũng nghe thấy, nhưng Trương đại quan nhân lại sử âm chiêu, dùng công phu truyền âm nhập mật, cũng chính là nói chỉ có Hứa Gia Dũng có thể nghe thấy, người khác căn bản không nghe thấy gì, ở trong mắt người ngoài, Trương Dương đang đi ra thì Hứa Gia Dũng bỗng dưng xông lên dùng bình hoa đập hắn.

Hứa Gia Dũng cắn chặt môi, bước lên trước một bước, lúc này đầu óc của gã đã có chút tỉnh táo, mình cuối cùng vẫn bị Trương Dương kích nộ, vừa rồi không ngờ đã mất đi lý trí.

Kiều Mộng Viện cho rằng gã lại muốn gây bất lợi với Trương Dương, rít lên: "Cút! Cút ra ngoài cho tôi!"

Hứa Gia Dũng nghe thấy Kiều Mộng Viện mắng mình như vậy, trong lòng đau đớn tới cực điểm, mà cũng hận tới cực điểm. Nếu như trong tay gã có súng, khẳng định sẽ bắn chết Trương Dương.

Phạm Tư Kỳ bước lên kéo gã lại, áy náy nói: "Xin lỗi, Gia Dũng quá xung động rồi!"

Kiều Mộng Viện nhìn Phạm Tư Kỳ rồi lại nhìn Hứa Gia Dũng, gằng từng chữ: "Các người nghe cho rõ đây, cổ phần của Hối Thông tôi sẽ không chuyển nhượng đâu."

Hứa Gia Dũng tức giận nói: "Nhưng lúc trước cô đã đáp ứng rồi ."

Kiều Mộng Viện nói: "Hứa Gia Dũng, Hối Thông không phải là của một mình anh, tôi vốn muốn giao lại Hối Thông cho anh, nhưng thấy hành động của anh hiện tại, anh và một thằng điên có khác gì nhau không? Vì cừu hận mà anh có thể bất chấp tất cả, tôi không thể nào lấy vận mệnh của mấy ngàn nhân viên của Hối Thông ra mạo hiểm, tôi nghĩ kỹ rồi, tiền vốn của anh tôi sẽ trả lại cho anh không thiếu một xu, tiền lãi mà anh nên được nhận cũng sẽ nhất định trả đủ, nhưng anh nhớ cho kỹ, tôi sẽ không giao Hối Thông cho anh, tuyệt đối không đâu."

Trước mặt Hứa Gia Dũng tối sầm, gã cảm thấy mộn lại cảm giác đau đớn đến uất nghẹn, nói: "Cô vì sao lại làm vậy, Hối Thông không phải là của cô."

Gã nghe thấy Trương Dương nói khẽ: "Mày chính là một thằng ngu, cút ra xa cho tao."

Hứa Gia Dũng gầm lên: "Trương Dương, mày có thể biểu hiện như một nam nhân không, cùng tao đường đường chính chính giải quyết chuyện này, dùng thủ đoạn ti bỉ như vậy để lừa Mộng Viện làm gì, mày không phải là người." Những lời này ai nói cũng được nhưng tuyệt không đến lượt gã nói.

Sáu bảo vệ sau khi nhận được tin tức liền xông vào phòng họp, Kiều Mộng Viện không chút khách khí, nói: "Mời họ ra ngoài, Hối Thông không hoan nghênh họ, sau này quyết không cho phép họ được bước nửa bước vào Hối Thông."

Trương đại quan nhân trong lòng sung sướng vô cùng, hắn một lòng muốn ngăn cản Kiều Mộng Viện nhượng lại cổ phần của Hối Thông cho Hứa Gia Dũng, nghĩ đi nghĩ lại sau cùng nghĩ ra âm chiêu này, nhưng Trương Dương vẫn có chút hối hận, cảm giác mình đã lợi dụng sự thiện lương của Kiều Mộng Viện, lợi dụng sự quan tâm của cô ta đối với mình, nhưng nếu không làm vậy thì Kiều Mộng Viện kiểu gì cũng giao lại Hối Thông cho Hứa Gia Dũng, hắn không thể trơ mắt nhìn cơ nghiệp mà Kiều Mộng Viện khổ cực sáng lập ra bị Hứa Gia Dũng đoạt mất, Trương đại quan nhân giải thích với bản thân rằng đây chính là sự lừa gạt đầy thiện ý.

Hứa Gia Dũng tức giận đến cực điểm, gã gầm lên với Kiều Mộng Viện: "Mộng Viện, cô mở mắt to ra mà nhìn đinh, hắn là một thằng hỗn đản, hắn đang lừa cô, hắn căn bản là đang giả vờ."

Kiều Mộng Viện lạnh lùng nói: "Tiễn khách!"

Phạm Tư Kỳ thở dài, cất bước rời khỏi phòng họp, Hứa Gia Dũng cũng bị bảo vệ lôi kéo đẩy ra ngoài.

Hứa Gia Dũng đã mất đi sự hàm dưỡng ngày trước, gã chửi mắng Trương Dương cực kỳ ác độc, nhưng vận xui của gã ngày hôm nay vẫn chưa hoàn toàn kết thúc, vừa ra khỏi cửa lớn của Hối Thông thì ba chiếc xe cảnh sát đã cản đường gã. Đỗ Vũ Phong mặc cảnh phục uy nghiêm bước tới trước mặt Hứa Gia Dũng, chính nghĩa lẫm liệt nói: "Hứa Gia Dũng, anh bị hiềm nghi làm tổn thương hại người khác, hiện tại chúng tôi muốn bắt anh, đây là lệnh bắt, xin theo chúng tôi về hiệp trợ điều tra."

Hứa Gia Dũng hậm hực nhìn Đỗ Vũ Phong: "Anh có chứng cứ gì? Anh dựa vào gì mà bắt tôi?"

Đỗ Vũ Phong cười chế giễu, nói: "Dựa vào tôi là cảnh sát của nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa, anh phạm trội trên lãnh thổ Trung Quốc, tôi bắt anh là thiên kinh địa nghĩa."

Hứa Gia Dũng nói: "Tôi muốn tố cáo anh, anh thì tính là cảnh sát gì chứ, anh và Trương Dương là cùng một bọn, hãm hại tôi."

Đỗ Vũ Phong cười nói: "hãm hại anh ư, anh xứng à? Ẩu đả nhân viên công tác của chính phủ, gan của anh to đấy, theo tôi về rồi nói."

Trương Dương chậm rãi mở hai mắt ra, vẻ mặt hoang mang, thấy biểu tình quan tâm trên mặt Kiều Mộng Viện, hắn cố ý giả vờ kinh ngạc: "Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy."

Đôi mắt trong sáng như nước của Kiều Mộng Viện nhìn Trương Dương, cô ta lập tức phát giác ra được thành phần biểu diễn trong đó, nếu như là người khác thì cô ta sẽ tin, nhưng võ công của Trương Dương thì cô ta biết rõ, một người có thể đánh với cả đám cao thủ Bát Quái môn, một người dám đơn thương độc mã xông vào trụ sở quân khu sao lại có thể bị Hứa Gia Dũng đánh ngã được. Kiều Mộng Viện nói khẽ: "Anh không sao thì tốt rồi, về nghỉ ngơi đi." Nói xong cô ta đứng dậy bước tới phòng làm việc.

Sự quan tâm vừa rồi của Kiều Mộng Viện đối với Trương Dương là thật lòng, nhưng lập tức cô ta lại nghĩ tới Trương Dương lần này bị đánh ngã có thành phần ngụy trang ở bên trong, Kiều Mộng Viện không điểm phá, nhưng trong lòng lại cảm thấy mất mát vô cùng.

Quay về phòng làm việc, đóng cửa lại, Kiều Mộng Viện buồn bã ngồi xuống ghế, quay sang nhìn ra cửa sổ, vừa hay nhìn thấy cảnh Hứa Gia Dũng bị giải đi, cô ta lập tức ý thức được hôm nay từ ngay lúc đầu Trương Dương đã cố ý chọc giận Hứa Gia Dũng, Kiều Mộng Viện cảm thấy một loại thương tâm trước giờ chưa từng có, vành mắt cô ta ướt sũng, rút khăn tay ra lặng lẽ lau nước mắt thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của nữ thư ký ở bên ngoài: "thị trưởng Trương, anh không thể vào được." Trương Dương đã đẩy cửa xông vào.

Kiều Mộng Viện nhướn mày, lệ quang trong mắt vẫn chưa kịp giấu đi, dư nộ trên mặt vẫn chưa hết. Nói với thư ký đang đuổi theo sau Trương Dương cản hắn lại: "Không có gì đâu, cô ra ngoài trước đi."

Nữ thư ký gật đầu, bất mãn lườm Trương Dương một cái rồi mới lui ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.

Trương Dương nói: "Cô lại khóc rồi."

Kiều Mộng Viện vẻ mặt lạnh lùng: "Không khóc, chỉ bị bụi rơi vào mắt thôi."

Trương Dương nói: "Xin lỗi."

"Anh không có chỗ nào không phải với tôi cả!"

Trương Dương cũng nhìn thấy đàn xe cảnh sát nhấp nháy ở bên dưới, hắn nói khẽ: "Xin lỗi, vừa rồi tôi rõ ràng có thể né tránh công kích của Hứa Gia Dũng, nhưng tôi lại không né, tôi là cố ý để bị ăn đòn của gã, tôi muốn để cô nhìn thấy bộ mặt thật của gã, tôi muốn ngăn cản cô chuyển nhượng cổ phần của Hối Thông cho gã.

Kiều Mộng Viện sịt mũi một cái, cô ta rõ ràng cảm thấy ủy khuất, Kiều Mộng Viện nói: "Nếu như mục đích của anh là vậy thì chúc mừng anh, anh đã đạt được mục đích rồi."

Trương Dương nói: "Tôi không muốn lừa cô."

"Kẻ lừa đảo thường thường sẽ ngụy trang rất thành thật, nhưng những gì mà miệng anh nói lại không có câu nào là thật cả!"

Trương Dương nói: "Tôi không biết làm thế nào để ngăn được cô, Hối Thông là tâm huyết của cô, tôi muốn nhìn thấy cơ nghiệp mà cô khổ sở sáng lập ra lại bị tên gia hỏa âm hiểm đó cướp đi."

Kiều Mộng Viện nhìn Trương Dương, tình tự của cô ta đột nhiên biến thành phẫn nộ và kích động: "Trương Dương! Anh có biết tôi vì sao muốn từ bỏ Hối Thông không? Bởi vì tôi không muốn bị kẹp ở giữa anh và Hứa Gia Dũng, để rồi bị hai người lợi dụng, các anh hận nhau, các anh giống như hai con chó muốn cắn xe nhau, các anh tự mình đánh nhau thế nào thì không liên quan tới tôi! Nhưng vì sao nhất định phải kéo tôi vào, vì sao nhất định muốn lợi dụng tôi."

Trương Dương không cò gì để nói.

Vành mắt Kiều Mộng Viện đỏ lựng lên: "Kỳ thực tôi hôm nay trên đường về Giang Thành, tôi đã hạ quyết tâm rồi, tôi quyết định giữ lại Hối Thông, ở lại Giang Thành, tôi biết mục đích mà Hứa Gia Dũng giành lại Hối Thông không đơn thuần, gã căn bản không muốn Hối Thông phát triển thành lớn mạnh hơn, mà chỉ muốn coi Hối Thông là công cụ báo thù của gã, tôi không muốn Hối Thông trở thành vũ khí của gã, không muốn mấy ngàn công nhân viên trở thành pháo hôi của gã, cũng không muốn Giang Thành trở thành chiến trường giữa anh và gã."

Trương Dương nói: "Cô hiểu được là tốt rồi."

Kiều Mộng Viện tức giận nói: "Tôi không hiểu, tôi không hiểu nam nhân các anh vì sao lại giỏi lừa đảo đến vậy, trừ nói dối lừa đảo ra, các anh còn giỏi cái gì nữa? Anh luôn miệng nói rằng là bằng hữu của tôi, khăng khăng đòi cùng tôi cùng tiến cùng thoái, nhưng anh đã làm gì? Hứa Gia Dũng ti bỉ, nhưng anh cũng chẳng hơn gã được là bao, anh có ý thức được rằng chuyện mình làm cũng giống như gã không?"

Trương Dương nói: "Hắn lừa đảo là để lợi dụng, là để báo thù, còn tôi là vì bảo vệ cô! Tôi là có thiện ý!"

"Tôi không cần!"

Trương Dương đầy vẻ thương xót nhìn Kiều Mộng Viện, nói: "Xin lỗi, tôi biết hành vi của tôi là không đủ quang minh chính đại, nhưng tôi thật sự quan tâm cô, Hứa Gia Dũng là một thằng điên, tôi sợ gã sẽ gây bất lợi cho cô, tôi sợ gã sẽ gây bất lợi cho người nhà và bạn bè của tôi, bất kể là dùng thủ đoạn gì, tôi cũng phải đánh bại gã, triệt để đánh ngã gã, bắt gã phải rời khỏi nơi này!"

Kiều Mộng Viện lạnh lùng nói: "Chuyện giữa các người không liên quan gì tới tôi, tôi cũng không cảm thấy hứng thú gì cả, hiện tại, trước khi tôi gọi bảo vệ, anh tự đi đi."

Trương Dương gật đầu, lui từng bước ra ngoài, khi đi tới ngoài cửa, hắn nói khẽ: "Tối qua tôi rất vui."

Kiều Mộng Viện nhìn cửa phòng làm việc từ từ đóng lại, nhất thời không nén được bi thương, nằm trên bàn làm việc khóc thút thít.

...

Hứa Gia Dũng bị dẫn tới phòng thẩm vấn, Đỗ Vũ Phong một mình dẫn gã vào, đóng cửa phòng lại, Đỗ Vũ Phong kéo ghế ngồi đối diện Hứa Gia Dũng, híp mắt lại quan gát gã.

Hai tay Hứa Gia Dũng bị bẻ ngược ra sau, gã tức giận nhìn Đỗ Vũ Phong, nói: "Anh tốt nhất hay thả tôi ngay đi, vợ của tôi là chủ tịch tập đoàn Tinh Nguyệt của Singapore, đơn xin nhập tịch của tôi rất nhanh thôi sẽ được phê chuẩn, anh bắt tôi là sẽ tạo thành ảnh hưởng quốc tế đấy."

Đỗ Vũ Phong cười nói: "Ai quan tâm chứ?"

Hứa Gia Dũng nói: "Tôi muốn mời luật sư."

Đỗ Vũ Phong nhắc nhở gã: "Đây là Trung Quốc, đừng có mang những thứ học được ở bên ngoài ra đùa với tôi." Gã đứng dậy, đi lấy dùi cui treo trên tường.

Trong mắt Hứa Gia Dũng lộ ra một tia sợ hãi: "Anh muốn làm gì? Anh nếu biết pháp mà phạm pháp, tôi sẽ kiện anh đó."

Đỗ Vũ Phong mỉm cười vừa cầm dùi cui gõ lên bàn vừa đi vào ra sau Hứa Gia Dũng. Gã đột nhiên cầm dùi cui đập mạnh lên lưng Hứa Gia Dũng, đập cho Hứa Gia Dũng rầm một tiếng ngã xuống đất, Đỗ Vũ Phong khinh thường nói: "Kiện tao à? Mày là đồ rác rưởi, Tần Bạch là huynh đệ của tao, mày làm vậy là cố ý phải không? Mày hận Trương Dương, cho nên mày mới bất chấp thủ đoạn báo thù những người ở bên cạnh cậu ấy." Đỗ Vũ Phong nói tới đây, lại đá cho Hứa Gia Dũng một phát vào bụng, Hứa Gia Dũng đau đến nỗi con người như con tôm. Hứa Gia Dũng hét thảm: "Tôi muốn kiện anh."

Đỗ Vũ Phong nói: "Mày có thể kiện tao, nhưng mày hiện tại đang ở trong tay tao, trước khi mày kiện tao, tao phải cho mày một lý do để kiện tao." Gã đâm dùi cui có điện vào người Hứa Gia Dũng, Hứa Gia Dũng đau đến nỗi cả người co giật.

Khi xe Lincoln của Phạm Tư Kỳ dừng ở trước cục công an, xe pickup của Trương Dương cũng vừa hay đỗ ở bên cạnh. Trương Dương bước xuống mỉm cười với Phạm Tư Kỳ, hắn là tới cục cảnh công an cung cấp chứng cứ, mà mục đích Phạm Tư Kỳ tới đây là để bảo lãnh cho Hứa Gia Dũng.

Biểu tình trên mặt Phạm Tư Kỳ rất dửng dưng, không đáp lại nụ cười của Trương Dương.

Trương Dương nói: "Phạm tiểu thư là tới bảo lãnh cho Hứa Gia Dũng à?"

Phạm Tư Kỳ nói: "Cái này có liên quan tới anh à?"

Trương Dương nói: "Nếu như tôi là cô, tôi sẽ không bảo lãnh cho gã."

Phạm Tư Kỳ tức giận lườm Trương Dương: "Anh đúng là quá đáng, phải hại chết Gia Dũng thì anh mới cam tâm à?"

Trương Dương nhìn vết bầm trên mặt Phạm Tư Kỳ: "Nếu gã chết rồi, cô sẽ thương tâm hay là vui mừng?"

Phạm Tư Kỳ tức giận nói: "Thế là có ý gì?"

Trương Dương nói: "Có thể là cô cảm thấy tôi rất mất lịch sự, nhưng tôi trước giờ không đánh nữ nhân, Phạm tiểu thư, ai mà ác đến vậy, không ngờ lại ra tay đánh cô."

Phạm Tư Kỳ vô thức ôm lấy mặt, đầy cảnh giác nhìn Trương Dương, nói: "Anh tránh ra, nếu không tôi kiện anh quấy rối tôi đó."

Trương Dương cười nói: "Tôi chỉ hiếu kỳ thôi, không có ý gì khác." Hắn lui ra sau một bước rồi lại nói: "Căn cứ và phản anh của nhân viên phục vụ của khách sạn, quan hệ giữa hai vợ chồng cô không được tốt, Phạm tiểu thư, cô thật là nhân nhượng đối với gã."

Phạm Tư Kỳ nói: "Đừng cho rằng tôi không muốn anh muốn làm gì? Tình cảm của hai vợ chồng chúng tôi anh không thể nào chia cắt được đâu, anh tránh ra cho tôi."

Trương Dương cười nói: "Vợ chồng có rất nhiều loại, vợ chồng trên danh nghĩa hay là vợ chồng thật? Phạm tiểu thư, tôi rất đồng tình với cô."

Trong lòng Phạm Tư Kỳ giống như là bị roi quất một cái, cô ta ngây ra nhìn Trương Dương, lúc này cô ta mới ý thức được nam nhân này thật sự là không đơn giản, người biết việc riêng của Hứa Gia Dũng không nhiều, nhưng câu nói này của Trương Dương căn bản là đang ám chỉ rằng hắn đã biết điều này. Phạm Tư Kỳ trước giờ luôn coi Hứa Gia Dũng là ác ma, nhng hiện tại tên ác ma này ở trước mặt Trương Dương tựa hồ như không có sức hoàn thủ. Lô Thừa Phong bắt đầu tin rằng Trương Dương đủ nắm chắc có thể chiến thắng Hứa Gia Dũng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK