Mục lục
[Dịch] Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồng Chính Tể vươn tay ra, Kim Mẫn Nhi lúc này cũng không còn lạnh lùng như vừa rồi, có điều cô ta hiển nhiên không chuẩn bị khiêu vũ mở màn với Hồng Chính Tể, nếu dựa theo kịch bản thì Hồng Chính Tể và Kim Mẫn Nhi nhảy xong sẽ có người tới đưa hoa tươi và nhẫn, Hồng Chính Tể sẽ tặng hoa và đeo nhẫn cho cô ta, hôn sự cũng tính là được xác định, trước đó Kim Thừa Hoán cũng đã dặn dò con gái, nhưng Kim Mẫn Nhi lại không làm theo kế hoạch của bọn họ, cô ta nói khẽ: Điệu nhảy Thứ nhất tôi muốn nhảy với cha. Khi nói cô ta mỉm cười, giọng nói cũng vô cùng ôn nhu và lễ phép.

Hồng Chính Tể cơ hồ không thể tin đây là Kim Mẫn Nhi vừa rồi, có điều yêu cầu này của cô ta cũng không tính là quá đáng, Hồng Chính Tể cười cười gật đầu.

Kim Mẫn Nhi đi về phía cha.

Kim Thừa Hoán cười nói với tổng thống Hồng: Đứa con gái này của tôi xem ra vẫn rất lưu luyến tôi.

Tổng thống Hồng cười nói: Điệu nhảy thứ nhất hay là để hai cha con anh nhảy đi.

Kim Thừa Hoán dẫn con gái đi xuống sân nhảy, Kim Mẫn Nhi ôm lấy vai cha, nhìn khuôn mặt cha, cảm thấy xa lạ vô cùng.

Kim Thừa Hoán biết con gái đang nghĩ gì, ôm cô ta nhảy theo nhạc, tới giữa sân nhảy, nói khẽ: Con gái, cha chỉ có một đứa con gái là con thôi, trong lòng cha thì không gì quan trọng bằng con, tin cha đi, cha vĩnh viễn sẽ không hại con.

Kim Mẫn Nhi nói khẽ: anh ta sẽ không sao chứ?

Kim Thừa Hoán mấy máy môi, hiện tại Trương Dương chỉ sợ đã trở thành một khối thi thể lạnh như băng rồi, hắn nói khẽ: Đã an bài người đưa hắn về nước rồi, Mẫn nhi, hai đứa không phải cùng chung một thế giới, quên!!

Sẽ không quên! Vĩnh viễn Sẽ không quên! Kim Mẫn Nhi nhìn thẳng vào mắt cha.

Kim Thừa Hoán nhìn ánh mắt đau xót của con gái, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy run rẩy.

Kim Mẫn Nhi nói: Nếu mẹ con còn sống, bà ấy sẽ không để cha đối đãi với con như vậy, nếu bác cả con sống, bác ấy cũng sẽ không để cho cha làm vậy với con.

Kim Thừa Hoán nói khẽ: Mộng tưởng và hiện thực khác nhau, cha biết cái gì mới là hạnh phúc thực sự.

Đó là hạnh phúc của cha. Không phải của con.

Điệu nhảy vừa kết thúc, Kim Mẫn Nhi muốn đi, lại bị cha tóm lấy cổ tây dẫn đi về phía Hồng Chính Tể.

Kim Thừa Hoán cười rất vui vẻ, nhưng Kim Mẫn Nhi biết trong nụ cười của cha tràn ngập sự dối trá.

Hồng Chính Tể chủ động ra đón, cũng tươi cười nói: Chú Kim!

Kim Thừa Hoán nói: Chính Tể à. Từ hôm nay trở đi tôi giao Mẫn nhi cho cậu chiếu cố, cậu phải yêu thương nó, đừng có bắt nạt nó đấy.

Hồng Chính Tể cười nói: Chú Kim yên tâm, cháu sẽ làm thật tốt!

Kim Mẫn Nhi nói: Xin lỗi, tôi ra đây một chút!

Hồng Chính Tể có chút kinh ngạc nói: Cô định đi đây?

Toilet! Kim Mẫn Nhi đi tới toilet.

Kim Mẫn Nhi rời đi lúc này là vì cô ta nhận được ám hiệu của Trương Dương, Kim Thừa Hoán hiển nhiên không yên tâm với con gái, hắn cầm một chén rượu, ánh mắt hướng về phía một nữ hầu. Nữ hầu đó lập tức minh bạch ý tứ của hắn.

Kim Mẫn Nhi dọc theo thông đạo đi đến toilet, cô ta đi không nhanh không chậm, Trương Dương dùng truyền âm nhập mật nói với cô ta: Có người đang theo dõi em, em sau khi tiến vào toilet thì dùng phương pháp mà anh dạy em đánh ngất cô ta. Khóa trái cửa phòng lại, sau đó thì trong thời gian ngắn nhất tiến vào trong buồng trong cùng phía bắc, dọc theo bồn cầu bò vào ống thông gió, rồi từ đó đi về hướng tây, tới cuối đường thì rẽ trái, anh sẽ ở cửa vào ống thông gió đợi em.

Trương đại quan nhân trước đó đã có được bản đồ kiến chúc của phủ tổng thống do Quyền Chính Thái đưa. Đây là để sáng tạo điều kiện thuận lợi cho hắn.

Kim Mẫn Nhi dựa theo phân phó của Trương Dương đi vào toilet, cô ta đi vào không bao lâu thì nữ hầu lkia cũng bước vào theo, Kim Mẫn Nhi nhanh chóng xông ra, một chưởng đánh vào gáy cô ta, mấy món võ phòng thân mà Trương Dương dạy cho cô ta vô cùng hữu dụng, nữ hầu đó không rên lên nổi một tiếng nào đã đổ gục.

Kim Mẫn Nhi khóa trái cửa phòng lại, bước nhanh tiến vào buồng trong cùng phía bảy, cởi giày cao gót rồi giẫm lên tùng đựng nước của bồn cầu, mở trần nhà phía trên, tìm tới cửa thông gió mà Trương Dương đã nói, cô ta leo lên, dọc theo ống thông gió tối om bò về phía trước.

Nhưng Kim Mẫn Nhi vừa mới bò lên đã phát hiện nữ hầu bị cô ta đánh ngất cũng đã tỉnh lại, cô ta ôm, lắc cái đầu bị đánh cho ong ong, nhìn thấy chân của Kim Mẫn Nhi đang chui vào trong ống thông gió.

Nữ hầu vội vàng lấy điện thoại ra báo cáo chuyện này với Kim Thừa Hoán.

Kim Thừa Hoán đang nói chuyện với tổng thống Hồng, nghe thấy tiếng chuông di động thì nói tiếng xin lỗi, đi sang bên bắt máy, khi hắn khi hắn nghe thấy thủ hạ báo cáo thì sắc mặt không khỏi biến đổi, nói khẽ: Lập tức lôi nó về cho tôi.

Nữ hầu xông lên trước buồng, một cước đá văng cửa, cô ta cũng giẫm lên thùng đựng nước, nhưng đầu của cô ta vừa lộ ra thì mặt đã trúng một cước thật mạnh, Kim Mẫn Nhi đang chờ cô ta ở đó, một cước này dùng hết toàn lực, đá cho nữ hầu đó hét thảm một tiếng, thân thể ngã mạnh xuống.

Kim Mẫn Nhi biết hành tàng đã bại lộ, cô ta nhanh chóng bò sát về phía trước.

Khi Kim Mẫn Nhi ở ống dẫn thông gió đối phó với nữ hầu kia, Trương Dương đã từ một bên khác tiến vào ống thông gió, bên ngoài truyền đến tiếng chó sủa. Hiển nhiên bên trong phủ tổng thống đã bắt đầu tăng mạnh giới nghiêm.

Trương Dương nghe thấy trong ống thông gió truyền đến tiếng vang, thính giác nhạy bén đã phán đoán ra phương hướng mà Kim Mẫn Nhi đang bò, hắn vội vàng bò tới.

Kim Thừa Hoán tới trước mặt tổng thống Hồng, sắc mặt lộ ra vẻ cực kỳ mất tự nhiên, tổng thống Hồng nói khẽ: Xảy ra chuyện gì vậy?

Kim Thừa Hoán nói: Tổng thống tiên sinh, tiểu... Tiểu nữ gặp một số phiền toái...

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Kim Thừa Hoán nói: Tôi hoài nghi, nó có thể bị người ta bắt cóc!

Tân khách từ lực lượng bảo an đột nhiên tăng cường đã ý thức được khẳng định có chuyện bất thường phát sinh, tổng thống Hồng ra hiệu cho vũ hội cứ tiếp tục cử hành, hắn gọi con trai sang một bên rồi nói khẽ: Chính Tể, Kim Mẫn Nhi tiếp tục rồi!

Gì cơ? Hồng Chính Tể cơ hồ không thể tin vào tai mình.

Tổng thống Hồng không nhanh không chậm ôm vai con trai rồi hạ giọng nói: Cố gắng đừng để kinh động đến khách, tìm cô ta, xem họ rốt cuộc muốn làm gì? Tổng thống Hồng cũng không tin lời nói vừa rồi của Kim Thừa Hoán, bởi vì gần đây phát sinh một loạt sự kiện, vũ hội hôm nay được an phòng vô cùng nghiêm mật, bọn cướp không thể dễ dàng trà trộn vào như vậy, vẻ mặt vừa rồi của Kim Mẫn Nhi hắn cũng nhìn thấy rất rõ, cô ta tựa hồ không vui với chuyện đính hôn, không thể loại trừ cô ta vào thời khắc mấu chốt đã đào hôn, Kim Thừa Hoán sở dĩ nói cô ta bị bắt cóc, chỉ là tìm bậc thang mà xuống thôi.

Thư Anh Hằng cầm rượu vang tới trước mặt tổng thống Hồng, mỉm cười nói: Tổng thống Hồng, chúc mừng anh à Kim tướng quân hai nhà làm thông gia, có thể đoán được quý quốc sẽ bước lên con đường phát triển ổn định.

Tổng thống Hồng cười cười, cầm chén rượu lên chạm với Thư Anh Hằng, nhấp một ngụm rồi nói: Đa tạ cát ngôn của đại sứ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK