Mục lục
[Dịch] Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đỗ Thiên Dã lại nói: “Bên phòng chiêu thương sao thế? Thường Lăng Phong từ chức rồi? Người này là một nhân tài hiếm có, có liên quan gì đến cậu không?”

Trương Dương nói: “Tuyệt đối không, việc anh ấy từ chức tuyệt đối không có quan hệ gì với tôi!”

Đỗ Thiên Dã chau mày: “Cậu giúp tôi khuyên anh ấy một chút, không thể vì việc xử lí cậu ảnh hưởng đến công tác mà!”

Trương Dương nói: “Thôi, người đó rất cứng đầu, chưa chắc đã nghe tôi đâu.”

Đỗ Thiên Dã nói: “Cậu nhất định phải rút ra bài học kinh nghiệm từ chuyện này, con người ta không phải lúc nào cũng gặp may đâu.”

Trương Dương nói: “Lần này tôi xảy ra chuyện, đám người Triệu Dương Lâm đó nhảy rất cao, ông nghĩ thế nào?”

Đỗ Thiên Dã nói: “Có liên quan đến cậu sao?”

Trương Dương nói: “Bí thư Đỗ, điểm yếu lớn nhất của ông là quá thật thà, với đám hồ li tinh đó, lúc cần ra tay thì vẫn phải ra tay, nếu không tóm được cái đuôi cáo của chúng, thì bắt cáo con!”

Đỗ Thiên Dã sáng bừng mắt, câu này của Trương Dương làm cho ông ta nghĩ ra rất nhiều điều.

Lần này Trương Dương đến Đông Giang học tập rất khiêm nhường, hắn quyết định đi tàu hỏa đến Đông Giang, Tần Hoan biết hắn muốn đi, tất nhiên là không muốn rời, Trương Dương khó khắn lắm mới dỗ được Tần Hoan, bắt xe đến bến tàu hỏa, trong phòng chờ tàu gặp Phương Văn Đông cũng đến Đông Giang làm việc như hắn.

Từ lúc Phương Văn Nam vào tù, tập đoàn Thịnh Thế đã mất đi trụ cột lớn. Giờ đây chỉ còn lại việc kinh doanh ở nhà ăn và khách sạn, quy mô nhỏ hơn không chỉ một nửa so với trước kia.

Trương Dương rất đồng tình với hoàn cảnh lúc này của Phương Văn Nam, hắn nhắc đến chuyện không lâu trước đó Phương Văn Nam tự sát.

Phương Văn Đông nói: “Chỉ là nhất thời nghĩ không thông mà thôi, anh tôi sau khi trải qua chuyện đó, đã thay đổi hẳn, giờ đây cả ngày đều xem kinh Phật, anh ấy nói sau khi ra tù sẽ xuất gia!”

Trương Dương nói: “Dựa vào năng lực của anh ấy, sau khi ra tù nhất định sẽ làm cho mọi thứ quật khởi!”

Phương Văn Đông cảm khái nói: “Từ sau khi Hải Đào mất, anh trai tôi chẳng còn thiết tha gì nữa, có lúc tôi nghĩ, có phải là tôi đã hại anh ấy rồi hay không?” Chuyện Phương Văn Nam mưu sát Điền Bân là do chính anh ta báo cáo với cảnh sát.

Trương Dương nói: “Con người ta sống cả một đời, lên lên rồi lại xuống xuống, ai mà nói cho rõ được chứ?” Hắn hỏi về tình hình của tập đoàn Thịnh Thế.

Phương Văn Đông thở dài nói: “Ngày càng đi xuống, tôi đã bán chi nhánh của Lam Sơn và Nam Tích đi rồi, lần này đến Đông Giang là để đàm phán đầu tư!”

Trương Dương chẳng hứng thú gì với việc kinh doanh, không hỏi tiếp nữa, Phương Văn Đông cũng biết gần đây Trương Dương gặp phiền phức, cũng không nói kĩ.

&&&

Chuyến tàu cập bến Đông Giang lúc tám giờ tối, không gian lất phất mưa bay, Trương Dương bước xuống tàu, đã nhìn thấy Cố Gia Đồng đứng ở ngoài chờ hắn, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Cố Gia Đồng mặc chiếc áo gió màu xanh lam, eo cô rất thon, làn da trắng ngần, dường như trên đó đang lấp lánh ánh sáng, lông mày cong cong, trên cặp lông mày đen có hơi nước đọng, làm cho gương mặt cô như tranh vẽ.

Ánh mắt Trương Dương ngừng lại trên bờ môi hồng của cô, mím mím môi, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất xúc động, muốn hôn lên môi Cố Gia Đồng, nhưng ở đây là chỗ nhiều người qua lại, Trương đại quan cũng biết ngượng, phải khiêm nhường!

Cố Gia Đồng đã nhận ra ý định của hắn, cô cười, trên mặt lộ ra hai núm đồng tiền: “Lên xe đi rồi nói!”

Trương Dương cầm chiếc ô, che cho Cố Gia Đồng khỏi ướt, trận mưa đêm đã trở thành một lớp màn che đi hai người họ, tay hắn ôm vào eo Cố Gia Đồng, Cố Gia Đồng dựa người vào lòng hắn, ngước mặt lên, Trương Dương vội đặt một nụ hôn lên môi cô, hai tay Cố Gia Đồng ôm Trương Dương chặt hơn nữa, cảm giác này làm cô say, làm cô đê mê, cô muốn giữ lại thứ cảm giác này, mãi mãi.

Trương Dương ghé sát vào tai cô thì thầm: “Anh muốn…”

Cố Gia Đồng đỏ mặt đánh lên người hắn, hai người dìu nhau bước đi trong cơn mưa, trong đầu nghĩ lại đêm mưa ở Bắc Kinh, con đường đó, cơn mưa đó, bốt điện thoại đó….

Đến nhà để xe, vào trong chiếc Benz của Cố Gia Đồng, Cố Gia Đồng bất chấp tất cả ào đến, trèo lên lòng Trương Dương, ôm lấy cổ hắn, mãnh liệt hôn lên môi hắn. Trương Dương đã kịp phản ứng lại, không khí trong xe đột nhiên trở nên ấm cúng, tất cả đều diễn ra âm thầm, chiếc biểu tượng xe Benz ở đầu xe như cánh hoa, không ngừng rung rinh run rẩy…

Cố Gia Đồng như một chú cừu non, nằm yên tĩnh trong lòng Trương Dương, Trương Dương nhìn thời gian, đã là mười giờ 15 phút rồi, hai người vẫn ở trong nhà để xe, Trương Dương thò tay ra vuốt làn tóc của Cố Gia Đồng, nhẹ nhàng nói: “Em có đói không?”

“Không đói…No lắm…”

Trương đại quan cười ranh mãnh, mặt Cố Gia Đồng chợt nóng bừng, đứng dậy véo tai hắn: “Anh thật là vô lại!”

Trương Dương nói: “Nếu không đi, thì nhà gửi xe phải thu vé gửi qua đêm rồi đấy!”

Cố Gia Đồng chỉnh lại quần áo của mình trong bóng tối, mở chiếc gương trang điểm ra, thấy tóc mình hơi xù, vội đỏ mặt, quay người đi. Trương Dương cười rất vô sỉ. Nhưng với Cố Gia Đồng, thì cô lại cảm thấy thật dễ thương.

Có lẽ là để chuyển sự chú ý, Cố Gia Đồng thò tay mở chiếc máy thu âm, lúc này đang có thời sự, tối qua ở nhà để xe tiểu khu Minh Nam phát hiện hai xác chết trên một chiếc xe Satana. Nạn nhân là một nam một nữ, hai người chết trong tình trạng không còn mảnh vải che thân, theo điều tra ban đầu, nguyên nhân dẫn đến cái chết của hai người là thiếu không khí….

Cố Gia Đồng nghe vậy vội vàng mở cửa xe, Trương Dương cười ha ha.

Cố Gia Đồng nói: “Anh còn cười à!”

Trương Dương khởi động chiếc xe, phóng ra khỏi nhà để xe.

Cảnh mưa trên hồ Thu Hà thật đẹp, Trương Dương và Cố Gia Đồng ngồi trên một căn phòng tầng hai, mặc dù không được tắm ánh nắng mặt trời, nhưng có thể nghe thấy tiếng mưa tí tách đập vào cửa kính, đằng xa xa là cảnh đêm lờ mờ trong lớp mưa giăng mắc.

Trương Dương cầm chén rượu vang cụng li với Cố Gia Đồng: “Cạn li vì chúng ta đã thoát chết!”

Cố Gia Đồng biết rằng hắn đang nói đến tin tức vừa rồi nghe, đỏ bừng mặt nói: “Anh không thể nói câu nào tử tế hơn à?”

Trương Dương nói: “Anh là một người thật thà!”

Cố Gia Đồng lườm hắn ta, rồi nhẹ nhàng nói: “Việc của An Đạt Văn xử lí xong rồi à?”

Trương Dương gật đầu: “Chẳng có chuyện gì to tát, anh ta đã không truy cứu nữa, trong thành phố cũng đã có hình thức xử phạt với anh rồi, việc học tập của anh ở trường đảng tháng này là lao động cải tạo.”

Cố Gia Đồng nói: “Em còn định đến Giang Thành để thăm anh, nhưng gần đây sức khỏe của cha em không được tốt, sáng hôm nay em đã đưa ông đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe, bác sĩ bảo ông phải nghỉ ngơi nhiều!”

Trương Dương nói: “Ngày mai anh đi thăm ông!”

Cố Gia Đồng nói: “Tối mai đi, tối ngày mai cha em có ở nhà!” Cô đặt chén rượu xuống nói: “May mà anh đã đề cử cho em Thường Hải Thiên, người này thật sự rất có năng lực, có thể làm việc độc lập, nếu không thì Nhân Như đi rồi, em thật sự không biết sẽ bận thế nào.”

Trương Dương nói: “Nhân Như đến Hồng Kong, đi đăng kí cho công ty quảng cáo rồi!”

Cố Gia Đồng gật đầu nói: “Em biết, giữa chúng em luôn liên lạc với nhau mà, cô ấy có chuyện gì thì sẽ nói với em ngay.” Cố Gia Đồng dừng một lúc rồi nói: “Cả chuyện của anh nữa.”

Trương Dương cười ha ha: “Anh đã biết từ lâu cô ấy là tai mắt em gài bên anh rồi mà!”

Cố Gia Đồng mắng: “Cô ấy rất gần gũi với anh!”

Trương Dương bị câu này của Cố Gia Đồng làm cho hơi ngượng, quan hệ ám muội của hắn và Hồ Nhân Như, Cố Gia Đồng thừa biết, có điều không nói ra, điểm này Cố Gia Đồng làm rất tốt, Hồ Nhân Như cũng làm rất tốt, cô biết vị trí của mình, từ trước đến nay chưa từng tranh sủng với Cố Gia Đồng.

Cố Gia Đồng không hề muốn nói đến vấn đề nhạy cảm này, cô dịu dàng nói: “Nghe nói anh nhận một đứa con trai?”

Trương Dương nói: “Tên là Tần Hoan, cũng là con trai nuôi của em, nếu gặp nó em nhất định sẽ thích.”

Cố Gia Đồng cười, nhẹ nhàng nói: “Ở cái tuổi này của em, phần lớn mọi người đã làm mẹ rồi!”

Trương Dương trong lòng chợt ngẩn ra, ngay lập tức cảm thấy áy náy, Cố Gia Đồng đã hai mươi bảy tuổi, thật sự đã đến tuổi làm mẹ rồi, nhưng gia đinh và thân phận của cô ấy quyết định, cô không thể như ý muốn.

Trương Dương giơ tay ra, ôm chặt lấy Cố Gia Đồng, nhìn gương mặt của cô, nhẹ nhàng nói: “Tin anh đi, không lâu sau, chúng ta sẽ có một đứa con của chính chúng ta.”

Cố Gia Đồng đỏ mặt đẩy hắn ra, nói: “Ai mà muốn sinh con cho anh cơ chứ! Anh mơ đấy à!” Nhưng trong lòng cô lại rất ấm áp, rất muốn vậy. Có điều cô biết hiện thực, mình và Trương Dương không thể nào đến được với nhau, trong lòng cô đã chấp nhận sự thật trở thành người tình của Trương Dương, cô không dám nghĩ đến chuyện về sau, giờ đây cô đã rất mãn nguyện rồi.

Cố Gia Đồng nói: “Có phải anh đã gặp Dưỡng Dưỡng ở Bắc Kinh?”

Trương Dương gật đầu: “Gặp mấy lần rồi, anh gặp cô ấy lúc đi thăm Minh Kiến, có một cậu đang theo đuổi cô ấy.”

Cố Gia Đồng cười nói: “Em biết, là Giang Quang Á, là cháu của phó thủ tướng tiền nhiệm Giang Đạt Dương, bố mẹ cậu ta làm ăn, điều kiện gia đình rất tốt!”

Trương Dương nói: “Điều kiện của ngay bản thân Giang Quang Á cũng rất tốt, anh thấy cậu ta cũng không tồi đâu!”

Cố Gia Đồng nhấp một ngụm rượu, hai mắt nhìn Trương Dương.

Trương Dương bị cô ấy nhìn hơi khó chịu, nói: “sao lại nhìn anh như vậy?”

Cố Gia Đồng nói: “Dưỡng Dưỡng thích anh!”

Trương đại quan rất khó xử, nói: “Cái gì nhỉ…Em đang nói vớ vẩn gì vậy? Sao lại có thể thế được, anh luôn coi cô ấy là em gái!”

Cố Gia Đồng nói: “Anh coi nó là em gái, nhưng nó lại không coi anh là anh trai, em là chị nó, em có thể nhận ra, nó thích anh!”

Trương đại quan thở dài: “Việc này có hơi không hay nhỉ?”

Cố Gia Đồng nói: “Còn nhớ trước kia em đã từng nhắc nhở anh, cách Dưỡng Dưỡng xa một chút, nó rất sùng bái anh, không những xem anh là ân nhân cứu mạng, mà còn xem anh là người tình lí tưởng, tiểu nha đầu đó nghĩ như vậy đấy.”

Trương Dương thở dài: “Cô ấy là em vợ của anh, anh thật sự không có ý định làm gì vớ vẩn!”

Cố Gia Đồng thấy dáng điệu mồ hôi đầy trán của hắn, chợt cười lên, đưa cho Trương Dương một tờ giấy để lau mồ hôi: “Anh xem anh kìa, em có nói anh cái gì đâu? Dù sao thì anh nhớ lấy cho em, về sau phải để ý vào, đừng để cho tiểu nha đầu đó lại nghĩ thế lần nữa.”

Trương Dương cười nói: “Nghe câu này của em, sao anh cảm thấy mình như một mối hiểm họa lớn vậy?”

“anh chính là một mối hiểm họa lớn!”

“Vậy mà em còn đối xử tốt vậy với anh?”

Cố Gia Đồng thở dài một tiếng: “Kiếp trước em nợ anh, có câu gì ấy nhỉ, em không vào địa ngục thì ai vào? Anh có muốn hại thì hại em đây này, em quyết định hi sinh bản thân!”

“Câu này là em nói đấy nhé, về sau đừng có hối hận!”

&&&

Trương Dương gặp bí thư tỉnh ủy Cố Doãn Tri lần này, cảm thấy ông ấy đã già đi rất nhiều, khi bước vào căn phòng số chin, nghe thấy tiếng ho của Cố Doãn Tri.

Cố Doãn Tri biết được Trương Dương sẽ đến, ông ăn mặc rất thoải mái ở nhà, chỉ mặc một bộ ngủ màu ghi, đeo kính, ngồi ở phòng khách đọc báo.

Trương Dương đã ăn xong cơm mới đến, hắn mang đến cho Cố Doãn Tri một chiếc đĩa sứ triều Minh, chiếc đĩa này do hắn bỏ 500 tệ ra mua ở thị trường đồ cổ, ở ngoài không quá đẹp, hắn biết tính khí của bí thư Cố, những đồ quá đắt Cố Doãn Tri nhất định không nhận, ông không quan tâm đồ sứ đó có đắt không, mà ông hứng thú với lịch sử đằng sau đồ sứ đó.

Cố Doãn Tri cầm chiếc đĩa lên nhìn: “Từ lò dân mà ra, có lẽ là triều Minh, chất lượng không được tốt lắm, bao nhiêu tiền?”

Trương Dương thật thà nói: “Năm trăm!”

Cố Doãn Tri lắc đầu nói: “Không đáng, nhiều nhất là hai trăm!”

Trương Dương cười nói: “Ông giữ lại chơi đi!”

Cố Doãn Tri cũng chẳng khách khí với hắn, đặt chiếc đĩa lên bàn trà, nói với Cố Gia Đồng: “Tí nữa con đưa tiền cho cậu ấy!”

Cố Gia Đồng gật đầu, thật ra trong lòng mọi người đều hiểu, Cố Gia Đồng nhất định sẽ không đưa tiền cho Trương Dương, đưa cho Trương Dương hắn cũng không lấy, nhưng câu này bí thư Cố phải nói.

Cố Doãn Tri gỡ bộ kính trên mắt xuống, day day mũi: “Già rồi! Gần đây sức lực không được như trước kia nữa rồi….” Rồi ông lại ho hai tiếng.

Trương Dương bảo ông giơ tay ra để hắn chẩn mạch, phát hiện cơ thể của Cố Doãn Tri không có vấn đề gì lớn lắm, hắn mỉm cười nói: “Lần trước tôi có dạy cho bí thư Cố chút công phu ngồi thiền đó, ông có còn tập không?”

Cố Doãn Tri nói: “Ngày nào cũng tập, nhưng cơ thể vẫn không được như trước nữa.”

Trương Dương nói: “Cơ thể của ông chẳng có vấn đề gì cả, ho thì dễ giải quyết thôi, tí nữa tôi kê cho ông ít thuốc, bảo chị Gia Đồng sắc thuốc cho ông uống, bảo đảm khỏe lên ngay!”

Cố Doãn Tri nói: “Nhưng gần đây tôi cứ hay buồn ngủ, làm việc gì cũng mất tinh thần.”

Trương Dương nói: “Bí thư Cố sắp sửa nghỉ hưu rồi?”

Trong ánh mắt Cố Doãn Tri có hơi thất vọng, không ai hiểu nguyên nhân bệnh của ông ấy bằng ông ấy, câu này của Trương Dương đã nói đúng vào chỗ đó, còn hơn ba tháng nữa là ông ấy nghỉ hưu, có tính ra thì cũng được 100 ngày, trước kia, ông ấy luôn tưởng rằng mình đã chuẩn bị rất tốt cho việc nghỉ hưu, nhưng khi thật sự đối mặt với nó, Cố Doãn Tri phát hiện ra mình vẫn có chút không muốn rời.

Cố Gia Đồng cảm nhận được sự thay đổi của cha, nhẹ nhàng nói: “Hai người nói chuyện nhé, con đi pha trà!”

Trương Dương nói: “Con người ta khi đối diện với sự thay đổi to lớn, sự biến đổi trong lòng sẽ phản ánh thành sự thay đổi trong sinh lí, với tất cả mọi người, điều đó đều bình thường!”

Cố Doãn Tri nhấc một cái đệm đặt vào sau lưng, tìm một tư thế thoải mái hơn ngồi dựa vào ghế sô pha: “Lúc này cậu đến Đông Giang làm gì?”

Trương Dương không giấu giếm: “Tránh nạn chính trị!”

Cố Doãn Tri cũng nói thẳng: “Nghiêm trọng vậy ư? Không sợ bị lôi về à?”

Trương Dương nói: “Không sợ, tôi bị đuổi ra ngoài đây!

Cố Doãn Tri đã nghe con gái nhắc đến chuyện của Trương Dương, ông cũng không chú ý lắm, một mặt là đối với ông, đây cũng chẳng phải là chuyện to tát gì, còn một nguyên nhân khác nữa, đó là Trương Dương là con rể tương lai của Tống Hoài Minh, lại là con nuôi của phó thủ tướng Văn, việc này chẳng đến phiên ông quản.

Trương Dương nói: “Tôi đã bị miễn chức, thành phố bảo tôi đến trường đảng tham gia lớp huấn luyện cán bộ thanh niên!”

Cố Doãn Tri nói: “Dành chút thời gian học tập cũng không phải là chuyện xấu!”

Cố Gia Đồng bưng ấm trà mới vừa pha vào, rót một cốc cho cha, rồi rót một cốc cho Trương Dương,

Cố Doãn Tri nói: “Gia Đồng, chẳng phải con đã đi học trà đạo rồi sao? Không để cho chúng ta thưởng thức xem à?”

Cố Gia Đồng cười nói: “Phức tạp lắm ạ, con không nhẫn nại được!”

Cố Doãn Tri cười ha ha: “Nếu nói đến việc không nhẫn nại được thì phải nói Trương Dương mới đúng, một chủ nhiệm phòng chiêu thương như anh đánh cả người đầu tư, thật là chuyện cười lớn.”

Trương Dương cầm cốc trà lên hít một hơi, nhấm một ngụm rồi nói: “Lần này tôi gây ra sự phiền phức lớn cho bí thư Đỗ rồi, một đám thường ủy nhân cơ hội này nhảy lên.”

Môi Cố Doãn Tri nở một nụ cười, ông biết rằng Trương Dương đang muốn truyền tín hiệu cho mình, có thường ủy làm khó Đỗ Thiên Dã, việc này thật sự là hơi kì quái, Đỗ Thiên Dã vừa lên chức, nhậm chức chưa được bao lâu, trong hơn bốn năm đó, Đỗ Thiên Dã là lãnh đạo số một ở Giang Thành, trước đó Cố Doãn Tri cũng đã từng tìm hiểu, Đỗ Thiên Dã có năng lực có quyền lực, trước đó ông ta luôn làm cho đám thường ủy sợ một phép, nhưng lần này Trương Dương vừa xảy ra chuyện, trong thường ủy Giang Thành đã có người muốn nhảy lên, việc này thật bất thường, cần phải biết Đỗ Thiên Dã có nhiều mối quan hệ, hơn nữa, ông ta nắm được Giang Thành, phó thủ tướng Văn có tác dụng rất lớn. Ở Bình Hải, Cố Doãn Tri và Tống Hoài Minh đều rất hài lòng về Đỗ Thiên Dã, có người đứng đằng sau như vậy, sao đám thường ủy Giang Thành lại dám công khai hát trái điệu với ông ta cơ chứ? Xúc giác chính trị của Cố Doãn Tri rất nhạy bén, ông đột nhiên ý thức được rằng sự biến đổi đó tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên.

Trước khi mưa to gió giật, có thể nhìn thấy ếch nhái nhảy, có thể nhìn thấy chim yến loạng quạng, có thể nhìn thấy kiến rời tổ, những hiện tượng rất bình thường này báo hiệu một sự thay đổi. Chính trị cũng như vậy, Cố Doãn Tri im lặng một lúc lâu. Cần phải nói đến việc sự thay đổi trong cơ cấu chính trị ở Bình Hải là ông, mấy tháng nữa ông sẽ nghỉ hưu, ông đã đề cử Tống Hoài Minh với cấp trên, qua thời gian này ông ta quan sát Tống Hoài Minh, phát hiện rằng Tống Hoài Minh là một người có năng lực, mặc dù ở một vài quan điểm cũng không giống với ông ta, nhưng không hề ảnh hưởng đến sự tán đồng của ông đối với Tống Hoài Minh. Sự nâng đỡ của Văn Quốc Quyền với Tống Hoài Minh cũng rất rõ ràng, Cố Doãn Tri từ trước đến giờ luôn tưởng rằng Tống Hoài Minh sẽ tiếp nhận công việc của ông một cách thuận lợi, nhưng những lời này của Trương Dương, làm cho ông trở nên cảnh giác.

Cố Gia Đồng thấy cha trầm tư không nói gì, biết rằng ông đang suy nghĩ vấn đề, lặng lẽ đến đằng sau ông, đấm bóp hai bờ vai cho ông.

Cố Doãn Tri nhắm nghiền mắt nói: “sau khi về hưu, tôi định đến Nam Tích sống!”

Cố Gia Đồng hơi ngớ người, không biết tại sao cha mình đột nhiên nói đến chuyện nghỉ hưu.

Trương Dương nói: “Nghỉ hưu rồi cũng vẫn phải cống hiến, đây là đặc sắc của đảng chúng ta mà!”

Cố Doãn Tri cười nói: “Đã ở trên sĩ đồ bao nhiêu năm nay, tôi cũng mệt rồi, Nam Tích là quê của tôi, tôi chuẩn bị đến đó ở!” Đầu ông lắc lư theo từng nhịp đấm bóp của Cố Gia Đồng: “Gia Đồng, cha còn nhớ con có nhà ở Nam Tích đúng không?”

Cố Gia Đồng nói: “Nhà gì ạ, chỉ là một cái lều cũ ở Tây Tiều cổ trấn thôi. Là của cha để lại đấy chứ, mấy năm trước chính phủ trấn Tây Kiều đã tìm đến đó, nói là căn hộ đó là của ông con, cha không lấy, họ lại tìm đến con, con thấy thủ tục đầy đủ cả, đúng thật là chỗ của chúng ta nên đã lấy về, tất cả gồm một gian rưỡi, lúc đó con đến đó một lần, vừa vặn đúng lúc mấy nhà bên cạnh đều muốn bán, thế là con đã mua về, gọi người đến sửa lại một chút, hai năm rồi cũng chưa về đó.”

Cố Doãn Tri nói: “Con xem đi về đó thu dọn chút đi!”

Cố Gia Đồng nói: “Cha thật sự muốn về thị trấn nhỏ đó sống ư?”

Cố Doãn Tri nói: “Không biết tại sao, gần đây cha thường xuyên mơ thấy hình ảnh của quê hương, mơ thấy hồi còn nhỏ!”

Trương Dương nói: “Có thể là làm quan làm đến cảnh giới này của ông, bắt đầu tìm đến những thứ chân thực nhất rồi!” Nói đến đây, hắn bỗng nghĩ lại Kiều Chân Lương, chợt cười nói: “Thời gian trước, trên đường đến núi Thanh Đài, xe của tôi bị hỏng, vừa đúng lúc đó gặp được một người trung niên, mặc một bộ quần áo như một ông thợ sửa xe vậy, còn giúp tôi sửa xe, về sau này tôi mới biết, hóa ra là một cán bộ lớn!”

Cố Doãn Tri hứng khởi: “Ai thế? Nói ra xem nào, không biết chừng ta còn quen đấy!”

Trương Dương nói: “bí thư tỉnh ủy tỉnh Vân An Kiều Chấn Lương!”

Cố Doãn Tri mở to hai mắt, ông đã ý thức được điều gì đó, mặc dù trong lòng không thể xác định chắc chắn, nhưng ông ta biết rằng, Kiều Chấn Lương không phải tự nhiên chạy đến Giang Thành. Từng tín hiệu dồn dập đập vào tai ông ta. Ông ta đã bắt đầu đoán định được hướng đi tương lai của việc này.

Cố Gia Đồng nói: “Ông ta đến thăm Kiều Mộng Yên?”

Trương Dương gật đầu, nói: “Hai vợ chồng Kiều Chấn Lương hình như rất không thích Từ Gia Dũng!”

Cố Doãn Tri ngáp, rồi nói: “Ôi già rồi, chưa đến chín giờ, mà đã buồn ngủ rồi!”

Trương Dương nghe ra bí thư Cố đã ra lệnh đuổi khách, ngay lập tức đứng dậy cáo từ.

Cố Gia Đồng giả vờ tiễn Trương Dương đến cổng, nói nhỏ: “Anh về trước đi, chút nữa em sẽ qua!”

Trương Dương cười nói: “Vẫn còn sớm, anh đi tới chỗ Viên Ba xem thế nào, lâu lắm không gặp rồi!”

Cố Gia Đồng nhẹ nhàng nói: “Chút nữa em gọi điện cho anh.”

Trương Dương gật đầu, quay người đi.

&&&

Từ lúc Viên Ba tiếp nhận Vọng Giang Lầu, việc làm ăn rất tốt, giờ đây anh ta đã mở một tiệm chi nhánh ở khu Phổ Ninh. Khi Trương Dương đến tìm anh ta, Viên Ba đang ngắm nghía chiếc 386 của anh ta.

Thấy Trương Dương bước vào, Viên Ba vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ: “Trương Dương! Anh đến từ bao giờ thế? Sao lại không nói cho tôi biết một câu, ăn cơm chưa?”

Trương Dương cười nói: “Ăn rồi, chỉ đến chỗ anh ngắm nghía chút thôi!”

Viên Ba nói: “Tôi bảo người đi chuẩn bị ít rượu với đồ nhắm, anh em ta uống mấy chén!”

Trương Dương lắc đầu đáp: “Tôi no lắm không uống được nữa đâu, tôi đến Đông Giang là để học tập, phải ở đây một tháng kìa, còn nhiều lúc cần phải làm phiền anh.”

Viên Ba cười nói: “Được, tôi rất hoan nghênh!”

Trương Dương đi đến trước mặt chiếc máy vi tính của anh ta, Viên Ba đang đánh điện tử.

Viên Ba nói: “Người ta cứ nói phải đi cùng công nghệ nên tôi cũng mua một chiếc về học dùng xem sao. Không học thì thôi, vừa học đã giật thót mình, hóa ra tôi sắp thành mù chữ rồi.” Anh ta bảo người phục vụ mang một bình nước chanh lên.

Trương Dương cũng khát rồi, rót một cốc uống: “Viên Ba, gần đây phải chuẩn bị cho tôi mấy bàn tiệc đấy, tôi mời mấy người bạn!”

Viên Ba cười nói: “Đừng lo, Vọng Giang Lầu, Ngô Việt, còn có cả Bảo Thực Nguyên ở khu Phổ Ninh nữa, anh muốn đi đâu thì đi đến đấy.” Anh ta cũng nghe nói chuyện phiền phức của Trương Dương, quan tâm hỏi: “Nghe nói anh xảy ra một số việc, cuối cùng thế nào rồi?”

Trương Dương cười nói: “còn nói thế nào được nữa, giờ thì nghỉ ngơi thôi. Họ bảo tôi đến trường đảng nhận sự giáo dục, còn về vấn đề công việc, thì về sau sẽ tính.”

Viên Ba nói: “Anh điều đến tỉnh làm đi, nơi miếu nhỏ Giang Thành đó không đủ chỗ để dung nạp bồ tát lớn như anh đâu.”

“Anh đã xem trọng tôi quá rồi, tôi chỉ là một phó sở, đến tỉnh để làm gì chứ? Nguyên tắc của tôi là thà xứ mù thằng chột làm vua còn hơn đến đó bị người ta bắt nạt, để tôi đi theo đằng sau đít mấy công thính trưởng sở trưởng, thì tôi chịu không nổi.”

Viên Ba cười nói: “Ai mà dám để con rể tương lai của bí thư tỉnh ủy đi đằng sau đít mình cơ chứ.”

Trương Dương nói: “Anh nói linh tinh gì thế?”

Viên Ba nói: “Tôi nào có nói linh tinh, ai mà không biết bí thư Cố của chúng ta sắp sửa nghỉ hưu rồi, tỉnh trưởng Tống tiếp nối con đường của ông ta là điều đã được định trước rồi.” Anh ta vỗ vỗ vai Trương Dương nói: “Con mắt của tiểu tử nhà anh hay lắm đấy, tỉnh trưởng Tống rất có tiền đồ, có một ông bố vợ như thế, thì tiền đồ của anh cũng rộng mở rồi.”

Trương Dương cười nói: “Tôi không thích dựa vào người khác!” Hắn đến chỗ Viên Ba để giết thời gian, hai là để nói về chuyện của Phương Văn Nam, ở bến tàu hỏa hắn gặp Phương Văn Đông, làm cho Trương Dương rất đồng cảm, Viên Ba và Phương Văn Nam là bạn học cũ, giờ đây Phương Văn Nam không may mắn, Trương Dương hi vọng người bạn học cũ này có thể giúp Phương Văn Nam một tay.

Nhắc đến tình hình của Phương Văn Nam, Viên Ba cũng rất cảm khái, anh ta nói: “Không lâu sau khi Phương Văn Nam tự sát, tôi còn đến nhà tù thăm anh ấy, giờ đây anh ấy nhìn thấu tất cả rồi, đi đến bước đường ngày hôm nay, toàn bộ đều trách anh ta. Tập đoàn Thịnh Thế đã xong, về sau Phương Văn Nam ra tù rồi cũng không thể làm kinh doanh được nữa.”

Trương Dương nói: “Trên đường đến đây tôi đã gặp Phương Văn Đông, nghe nói Phương Văn Nam muốn đi tu!”

Viên Ba gian manh nói: “Tôi không thích Phương Văn Đông, không phải là tôi ám chỉ việc anh ta báo cho cảnh sát, nếu là tôi tôi cũng sẽ làm như thế, chỉ có điều tôi thấy Phương Văn Đông báo cho cảnh sát là có động cơ riêng cả.”

Trương Dương nói: “Anh muốn nói anh ta muốn nuốt trọn gia sản của Phương Văn Nam?”

Viên Ba nói: “Giờ nói những thứ này chẳng có ích gì nữa rồi, dù sao thì mọi chuyện đã xong, Phương Văn Nam không để tâm, thì những người ngoài như chúng ta hà tất phải chú ý đến nó chứ?”

Trương Dương còn chưa kịp ngồi ấm mông thì điện thoại của Cố Gia Đồng đã vang lên, xe cô đang đỗ ngoài Vọng Giang Lâu.

Trương Dương chào Viên Ba rồi đi ra ngoài Vọng Giang Lâu, chui vào trong chiếc Benz của Cố Gia Đồng, hôn lên môi Cố Gia Đồng, khi Cố Gia Đồng đang chuẩn bị lái xe, Trương Dương nói: “Đợi chút!”

Cố Gia Đồng không hiểu chuyện gì xảy ra, nhìn theo ánh mắt của Trương Dương, thì thấy một cô gái xinh xắn ba vòng rõ rệt chui vào một chiếc xe Benz màu đen. Cố Gia Đồng mắng: “Đúng là đồ háo sắc!”

Trương Dương không giải thích với cô ấy,đẩy cửa xe bước xuống, đến trước mặt chiếc xe đó, gõ gõ cửa xe rồi cười nói: “Lão Chu, lâu lắm không gặp!”

Cánh cửa xe chầm chậm hạ xuống, lộ ra vẻ mặt tươi cười của một người đàn ông trung niên, đó chính là Chu Vân Phàm vì chuyện buôn lậu xe chạy khỏi Đông Giang.

Chu Vân Phàm thò bàn tay đầy nhẫn kim cương, bắt tay Trương Dương: “Gọi tôi là Raz, tôi là người Ấn Độ!”

Trương Dương ngơ ngác nhìn tên này, mẹ kiếp, Chu Vân Phàm, thật là giỏi giang, giờ lại biến thành người Ấn Độ rồi. Còn may người ta chưa phủ nhận thân phận mình, Trương Dương nói: “Raz?”

Chu Vân Phàm nói: “Quán trà Đông Bình, tôi mời anh uống trà! Tiểu thư Cố cũng đi cùng luôn đi!” Tên này đã nhìn thấy chiếc xe của Cố Gia Đồng từ gương chiếu hậu.

Trương Dương và Cố Gia Đồng đến quán trà Đông Bình, Chu Vân Phàm, không, phải nói là Raz chứ, dẫn bạn gái bé nhỏ của anh ta đến đợi ở Lô Tuyết Hiên.

Cố Gia Đồng nghe nói Chu Vân Phàm biến thành người Ấn Độ cũng rất kì lạ, việc buôn lậu của Chu Vân Phàm đã kết thúc từ lâu rồi, người này cũng rất trượng nghĩa, số tiền phạt lớn như vậy của nhà nước, anh ta cũng chấp nhận, chuyển khoản số tiền phạt từ nước ngoài về, đây cũng là nguyên nhân cơ bản tại sao Kiều Mộng Yên cuối cùng có thể hạ đất an toàn, có điều vốn dĩ Chu Vân Phàm đã phạm vào một vài luật pháp trong nước, chỉ cần anh ta quay về nhất định phải chịu sự trừng phạt của pháp luật, không ngờ anh ta không những về, mà còn đến cả Đông Giang này nữa.

Đến khi Trương Dương và Cố Gia Đồng đều ngồi xuống, Chu Vân Phàm đưa danh thiếp của mình cho hai người họ: “Chủ nhiệm Trương, tổng giám đốc Cố, đây là danh thiếp của tôi!”

Trương Dương cầm lấy tờ danh thiếp, bên trên là chữ Ấn Độ, hắn không biết đọc, lật lại mới là tiếng Trung, bên trên có ghi tổng giám đốc công ty trách nhiệm hữu hạn Đông Phương Chi Châu New Delhi Raz! Trương Dương cười nói: “Này tổng giám đốc Chu, anh biến thành người Ấn Độ từ bao giờ thế?”

Chu Vân Phàm cười xảo quyệt: “Từ nhỏ tôi đã sống ở Ấn Độ, tôi là người Ấn gốc Trung, tôi là Raz, anh đã từng đọc kẻ lưu lạc chưa, nhân vật chính ở đó trùng tên với tôi đấy!”

Trương Dương đã đọc, khích bác; “Chính là cái người xem trộm người khác tắm đó à?”

Chu Vân Phàm cười ha ha nói: “Đúng thế! Không ngờ anh cũng biết!”

Trương Dương nói: “Tôi thật không hiểu, là một người Trung Quốc anh không làm lại đi làm người Ấn Độ làm gì?”

Chu Vân Phàm nói: “Tôi tin vào đạo Phật, Ấn Độ là một quốc gia phật giáo, trong mắt tôi tất cả chúng sinh đều bình đẳng!”

Cố Gia Đồng thấy dáng điệu ra dáng của Chu Vân Phàm rất muốn cười, cô đã quen với Chu Vân Phàm rất nhiều năm nay, vô cùng hiểu tên này, Chu Vân Phàm rất xảo quyệt, không nắm vững được anh ta sẽ không về nước, xem ra thân phận của anh ta đã không còn bất cứ vấn đề nào nữa rồi, giờ đây anh ta đã trở thành người Ấn Độ Raz, cái tên Chu Vân Phàm đã từng làm trái pháp luật giờ đã chẳng còn quan hệ gì với anh ta nữa rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK