Trương Dương cười nói: Đây còn là giảm giá rồi đó, nếu là người khác tìm hắn, thiết kế đống dạng hắn ít nhất cũng lấy một trăm vạn đô, những cái này đều có thể tra ra trong ghi chép.
Hứa Song Kì nói: Nhưng Tân Hải chúng ta làm thành thị xanh hoá, phí thiết kế không phải chỉ một vạn đồng ư?
Trương Dương nghĩ thầm anh cũng biết so sánh ghê, anh không biết đây đều là nhân tình của tôi mang tới tác dụng à? Đổi lại là anh thì một xu người ta cũng chẳng bớt, Trương Dương nói: Giáo thụ Trình là người Trung Quốc, lại là đảng viên, Duval là người nước ngoài, quốc tịch không nhau, không thể so sánh được.
Hứa Song Kì thở dài nói: Tôi cũng không có ý kiến gì, nếu có thực học có thể làm ra phương án thiết kế tốt thì dùng nhiều nhiều tiền như vậy cũng đáng, có điều vẫn đắt quá! Tân Hải chúng ta có cần phải định vị giá cao vậy không?
Trương Dương nói: Lão Hứa à, chúng ta là đang làm khu bảo lưu thuế nhập khẩu, định vị của tôi rất rõ ràng, phải làm thành đệ nhất lưu trong nước, tiền công không thể tiêu bừa được, nhưng tiền nên tiêu thì không thể tiết kiệm một xu.
Hứa Song Kì nói: Tôi chỉ lo người ta có những suy nghĩ khác, người ngoại quốc và người Trung Quốc sao lại kém nhau nhiều tiền như vậy, không tốt đâu...
Trương Dương nhìn thoáng qua Hứa Song Kì, nghĩ rằng Trình Mẫn hôm nay chạy tới gây sự, chắc không phải chính là đám người này giật giây chứ? Hắn lười tiếp tục giải thích với Hứa Song Kì cười nói: Việc này tôi sẽ giải thích. Ý tứ rõ ràng, không cần anh quan tâm.
Hứa Song Kì nói: Còn có một việc. Y tạm dừng một chút rồi nói: Bí thư Trương có chú ý tới chuyện thị trường giao dịch ô tô không?
Trương Dương nói: Có nghe nói, thông qua một đoạn thời gian chỉnh đốn, tình trạng hỗn loạn của thị trường giao dịch ô tô đã được cải thiện rất lớn, hiện tượng buôn lậu xe cơ bản cũng được ngăn chặn.
Hứa Song Kì nói: Thị trường trật tự là tốt, nhưng gần một phần ba thương gia đóng cửa, hiện tại phong trào đóng cửa này còn kéo dài, theo như tôi biết, rất nhiều thương gia đều tới Lâm Môngcó chính sách tốt hơn, quản lý khoan dung hơn.
Trương đại quan nhân cười nói: Anh nói quản lý khoan dung hơn tôi tin, nhưng chính sách tốt hơn ư? Hắn lắc đầu nói: Để mặc cho buôn lậu, phóng túng cho phạm tội? Cái này gọi là chính sách tốt ư?
Hứa Song Kì nói: Không phải không phải có ý này, tôi chỉ là cho rằng, chúng ta trong chỉnh đốn thị trường giao dịch ô tô có phải quá nghiêm khắc hay không? Đả kích phạm tội buôn lậu không có gì là không đúng, nhưng chúng ta không nên bởi vì chỉnh đốn mà làm ảnh hưởng tới sự phồn vinh của thị trường, thị trường giao dịch ô tô Tân Hải trải qua rất nhiều năm kinh doanh mới đạt tới sự phồn vinh trước mắt, mới trở thành thị trường giao dịch ô tô lớn nhất Bắc Cảng, thậm chí toàn bộ Bình Hải, nhưng hiện tại trải qua sự chỉnh đốn của chúng ta, thị trường có một nửa thương gia đóng cửa, doanh nghiệp kiên trì thì kinh doanh ế ẩm, chỉnh đốn là vì phục vụ cho thị trường chứkhông phải để hủy diệt thị trường toàn bộ. Hứa Song Kì chấn chấn hữu từ nói.
Trương Dương nói: Nếu thị trường này do giao dịch pháp chống đỡ, như vậy phồn vinh mà anh thấy đều là biểu hiện giả dối, bất kể loại phồn vinh giả dối này mang đến bao nhiêu lợi ích cho Tân Hải, nhưng chúng ta cẩn thận ngẫm lại, lợi ích mà nó mang đến đã tổn hại tới lợi ích của quốc gia, lợi ích như vậy tôi thà rằng không cần!
Hứa Song Kì nói: Tôi không phủ nhận trong thị trường quả thực có một số hiện tượng không tốt, nhưng anh cũng không thể phủ nhận đại đa số nghiệp chủ thị trường vẫn tuân kỷ thủ pháp, không thể bởi vì chế tài và quản lý một bộ phận số ít mà ảnh hưởng đến lợi ích của đại đa số người kinh doanh, cái này là bất hợp lí. Chúng ta không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn, vì chỉnh đốn mà làm hoang phế toàn bộ thị trường?
Trương Dương nói: Lão Hứa, so sánh của anh không thỏa đáng, theo thôi thấy tình huống của thị trường giao dịch ô tô là, một con chuột ỉa vào làm bẩn cả nồi canh, nếu ở trong nồi canh phát hiện được một cục cứt của con chuột, anh sẽ lựa chọn gẩy cứt ra rồi uống tiếp, hay là đổ toàn bộ nội canh đi, sau đó làm lại một nồi canh sạch sẽ?
Cái này... Hứa Song Kì không còn gì để nói, y hiển nhiên không thể uống nồi canh có mùi cứt chuột.
Trương Dương nói: Có những vấn đề phải một bước cũng không nhường.
Hứa Song Kì gật đầu, y vốn đang có việc muốn hỏi Trương Dương, nhưng sau khi Trương Dương nói xong những lời này thì y không còn cần phải nói tiếp nữa rồi. Trước khi Hứa Song Kì đi vẫn để lại một lời khuyên cho Trương Dương: Bí thư Trương, có một số tệ đoan mọi người đều nhìn thấy, nhưng một số chuyện không phải cứ muốn giải quyết là được đâu.
Trương Dương mỉm cười nói: Chuyện uốn cong thành thẳng sẽ không phát sinh trên người tôi.
Hứa Song Kì không biết Trương Dương từ đâu mà tự tin như vậy, nên nói là tự đại mới đúng, mỗi lần nói chuyện với Trương Dương xong y đều cảm thấy hối hận, tội gì phải thế, nói chuyện với loại người tự cao tự đại này có nói nhiều đến mấy cũng chỉ là uổng phí khí lực, sau khi Hứa Song Kì rời khỏi văn phòng Trương Dương mới nhớ tới mình hôm nay tới đây, mục đích chính yếu là vì chuyện của mười sáu cảnh viên làm trái quy định của sở quản xe, nhưng sau khi nhìn thấy Trương Dương không ngờ đã quên nói ra.
Cái này cũng có liên quan tới thói quen nhiều năm trước tới nay của Hứa Song Kì, trong lòng rõ ràng nghĩ gì đó, nhưng lại cứ muốn quanh co lòng vòng một phen, đương nhiên cảnh giới vòng vo của Hứa Song Kì rất cao, dùng đề tài phụ vòng vo nhằm tạo cho người ta mọi loại cảm giác sai lầm là đang đi thẳng vào vấn đề, nhưng y cuối cùng vẫn bị Trương Dương chọc cho tức giận bỏ đi, đề tài phụ nói xong, đề tài chính không ngờ lại quên mất.
Hứa Song Kì trở lại văn phòng của mình, không bao lâu sau thì điện thoại vang lên, y cầm điện thoại chỉ nghe thấy giọng đối phương, không trả lời câu nào mà gác ngay điện thoại, Trình Diễm Đông trong một ngày bắt mười sáu nhân viên quản xe tới hỏi, hắn rốt cuộc muốn làm gì.
Trương đại quan nhân sau khi tan tầm tới làng chài ăn cơm, khi lái xe đi qua đường Tam Mã thì nhìn thấy xanh hoá ven đường đang tiến hành, một bóng người quen thuộc đứng ở ven đường, đang rất nghiêm túc quan sát gì đó, Trương Dương nhận ra người phía trước không ngờ là giáo thụ Trình Nhuận Sinh, hắn vội vàng đỗ xe ở ven đường, mở cửa xe đi đến chỗ giáo thụ Trình.
Trình Nhuận Sinh tựa hồ đang không hài lòng với thi công, lớn tiếng quát người phụ trách thi công hiện trường.
Trương Dương đứng ở phía sau ông ta một hồi lâu, Trình Nhuận Sinh mới phát hiện hắn đến, lắc đầu nói: Tôi đã nói muốn tới hiện trường để xem, trồng thực vật có chỗ bất đồng với trong thiết kế của tôi, tôi yêu cầu là cây thạch nam lá đỏ, bọn họ đổi thành cây sồi xanh. Hoàn toàn bất đồng!
Người phụ trách nhìn thấy Trương Dương thì vội vàng cúi đầu khom lưng nói: Bí thư Trương, chúng tôi lập tức thay, lập tức thay!
Trương Dương rất thích thái độ công tác cẩn thận tỉ mỉ của Trình Nhuận Sinh, hắn cười nói: Giáo thụ Trình, đã tan tầm rồi, ngài không về nghỉ ngơi à!
Trình Nhuận Sinh nói: Không yên tâm, cho nên tới mấy chỗ công trường xem!
Trương Dương nói: Tôi đưa ngài nhé?
Trình Nhuận Sinh lắc đầu nói: Tôi đã nói với Hổ tử rồi, anh ta nửa tiếng nữa sẽ tới đón tôi.
Trương Dương nhớ tới chuyện hôm nay Trình Mẫn đến văn phòng tìm mình, hắn đi đến ở bên cạnh Trình Nhuận Sinh, nói khẽ: Giáo thụ Trình về về chuyện phí dụng thiết kế tôi muốn bàn lại với ngài một chút, lần trước mời ngài thiết kế không bao gồm phí dụng thiết kế xanh hoá cho khu bảo lưu thuế nhập khẩu tương lai, lần này bắt ngài sửa đổi phương án thiết kế tốn không ít thời gian và tinh lực của ngài, cho nên phương diện trả thù lao chúng tôi nhất định sẽ bồi thường cho ngài.
Trình Nhuận Sinh có chút kinh ngạc nhìn Trương Dương: Chuyện đã nói rồi sao phải thay đổi? Chuyện tôi đã đáp ứng có thay đổi bao giờ đâu, nếu đã nói là sẽ phụ trách xanh hoá Tân Hải tới cùng thì tôi sẽ làm, anh không tin tôi à?
Trương Dương vội vàng giải thích: Không phải...
Trình Nhuận Sinh lập tức đoán được gì đó, ông ta thấp giọng hỏi: Có phải tiểu Mẫn tìm anh nói bậy bạ gì đó không?
Trương Dương nói: Không! Hắn trước giờ không phải là hạng gười thích bàn lộng thị phi. Trình Mẫn tuy rằng tính tình cổ quái một chút nhưng với lòng dạ của Trương đại quan nhân thì vẫn chưa tới mức đi chấp nhặt với cô ta.
Trình Nhuận Sinh nói: Anh đừng gạt tôi, nhất định là nó tìm anh nói gì đó rồi, Trương Dương, tính nó là vậy đó, anh đừng chấp nó.
Trương Dương cười nói: Giáo thụ Trình, chuyện này không liên quan tới Trình Mẫn, là tôi thấy phí dụng thiết kế trả ngài hơi thấp, với danh tiếng và trình độ của ngài thì không thể chỉ có con số đó được.
Trình Nhuận Sinh nói: Một người đi làm việc không ngoài ba loại nguyên nhân, thứ nhất là vì lợi ích, thứ hai là bị bức bất đắc dĩ, thứ ba là vì có hứng thú.
Trương Dương cười nói: Vậy ngài giúp Tân Hải làm thiết kế xanh hoá chính là loại thứ ba.