Có điều Trương Dương cũng không lo không thể rời khỏi bãi đá, Ngũ Đắc Chí và Triệu Thiên Tài biết hắn tới đây, Trương Dương ấn cái núi ở bên rìa đồng hồ, đây là một máy phóng nhỏ, sau khi Ngũ Đắc Chí bọn họ nhận được tín hiệu sẽ lái thuyền tới tiếp ứng.
Bốn mươi phút sau, Ngũ Đắc Chí bọn họ điều khiển ca nô chạy tới bãi đá, nhìn khói thuốc súng trên bãi, hai người đều giật mình, nơi này rõ ràng vừa mới trải qua một hồi lửa đạn.
Trương đại quan nhân ra đón, đi được hai bước thì hắn quay sang Liễu Sinh Nghĩa Phu nói: Đi cùng không ?
Liễu Sinh Nghĩa Phu ôm thi thể của cô gái đó đi theo hắn.
Ngũ Đắc Chí và Triệu Thiên Tài nhìn thấy Trương Dương không sao thì đều yên lòng, Triệu Thiên Tài nhìn thấy Liễu Sinh Nghĩa Phu dẫn cả người chết đi lên thì không khỏi có chút kiêng kị, hắn ngăn cản: Ê, anh đừng có mang cả thi thể lên chứ.
Trương Dương vỗ vai hắn nói: Thôi!
Mấy người lên ca nô, nhìn nhìn nhìn nhìn Trương Dương: Sao? Lại là bẫy hả?
Trương đại quan nhân nói: Tôi nhìn thấy Tang Bối Bối rồi, cô ta ở trên một con thuyền đánh cá, bị treo trên cột buồm, số hiệu của chiếc thuyền đánh cá đó tôi cũng nhớ rõ.
Ngũ Đắc Chí nói: Số anh thấy chưa chắc đã là thật, bọn họ nếu dám phát động tập kích ở đây, thì sẽ không lưu lại chứng cớ rõ ràng như vậy cho anh đau.
Liễu Sinh Nghĩa Phu Ở bên cạnh nói: Sơn Dã Lương Hữu, là hắn lập bẫy.
Trương Dương nhíu mày, hắn không biết Sơn Dã Lương Hữu này là ai?
Liễu Sinh Nghĩa Phu nói: Tôi muốn giết hắn!
Trương Dương nói: Tôi muốn Tang Bối Bối bình an vô sự, bằng không các anh tất cả sẽ phải chết.
Liễu Sinh Nghĩa Phu nói: Tôi có thể tìm được Sơn Dã Lương Hữu!
An Đạt Văn nhìn Ninja áo trắng trước mặt, vẻ mặt không thoải mái: Không thấy được thi thể thì sao có thể kết luận hắn đã chết!
Ninja Áo trắng nói: Bọn họ bắn liên tục hơn mười phút chung quanh bãi đá, nơi đó căn bản không có chỗ nấp.
An Đạt Văn có chút bất mãn nhìn hắn một cái: Mạng của Trương Dương luôn rất lớn, chuyện này làm được làm thật sự là rất sơ sót. Hắn đứng dậy đi một bước, nháy mắt đã làm ra một quyết định: Lập tức giao Tang Bối Bối cho Nghiêm Quốc Chiêu!
Ninja Áo trắng ngây ra một thoáng: Vì sao hiện tại muốn giao ra?
An Đạt Văn nói: Nếu như Trương Dương đã chết thì cô ta đối với tôi cũng không còn giá trị, nếu như Trương Dương không chết, cô ta ở trong tay chúng ta sẽ thành một củ khoai nóng, rất nhanh tất cả mọi người sẽ tụ tập ánh mắt lên người chúng ta.
Tiêu Quốc Thành ngồi trước cửa sổ, cầm một cốc trà trầm tư, cho tới lúc hạt mưa rơi lên lá chuối hắn mới bừng tỉnh, hắn thở hắt ra, nhớ lại tình cảnh trong đầu vừa rồi, lại phát hiện chỉ là trống rỗng, Tiêu Quốc Thành thở dài, uống ngụm trà.
Nước trà đã lãnh, khi hắn đứng dậy muốn đi đổi trà thì nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Tiêu Mân Hồng tới bên cạnh hắn, nói khẽ: Chú, kết quả xét nghiệm đã có rồi.
Tiêu Quốc Thành gật đầu, hắn vươn tay ra, tiếp lấy tập hồ sơ Tiêu Mân Hồng đưa, trước tiên lưu ý xác định miệng túi hồ sơ, xác định chưa có ai mở thì mới lạnh lùng nói: Cô đi ra trước đi.
Tiêu Mân Hồng lại không đi ngay, nói khẽ: Chú, gần đây hai cha con An Đức Uyên thường xuyên xuất hiện ở Bắc Cảng, tựa hồ có mưu đồ.
Tiêu Quốc Thành nói: Chuyện này không liên quan tới cô, đi đi!
Tiêu Mân Hồng cung kính gật đầu, lúc này mới xoay người rời đi.
Tiêu Quốc Thành ngồi xuống ghế, mở túi văn kiện, từ bên trong rút ra kết quả xét nghiệm, hắn đọc rất cẩn thận, khi hắn xem xong tất cả nội dung bên trong thì giống như là dừng hình ở đó, ước chừng ba phút sau, hắn mới cầm bật lửa đốt sạch báo cáo xét nghiệm, nhìn ngọn lửa dưới chân, trong mắt Tiêu Quốc Thành lộ ra vẻ đau khổ gần như co rút, hắn dùng ra sức hít một hơi, hít hết mùi khét vào trong ngực, sự phẫn nộ c phẫn nộ cũng theo mùi khét này mà lan ra mỗi một tế bào trên thân thể hắn.
Sau khi Trương Dương lấy đi mẫu máu của hắn, hắn liền đoán được một chuyện, hắn bắt đầu hoài nghi, hắn bắt đầu thử chứng thực, mà hiện giờ, sau khi tất cả được chứng thực, nội tâm của nội tâm vô cùng đau khổ, giống như bị trăm ngàn con kiến cắn xé, Tiêu Quốc Thành nhấc chân đám vào đống tro, bàn chân lại bị mặt đất cứng rắn chấn cho vô cùng đau đớn.
Tiêu Quốc Thành cầm điện thoại: An gia muốn làm gì?
Sau khi Nghe xong lời nói của đối phương , Tiêu Quốc Thành nói: trên Con đường này không ai có thể toàn thân đi ra! Tôi muốn cô ta chết!
Đầu kia điện thoại cũng lâm vào trầm mặc.
Tiêu Quốc Thành nói: Chỉ có anh có thể làm được, anh phải làm được!
Trời kinh thành động dạng cũng đổ mưa, nhìn mưa phùn, Chương Bích Quân bỗng nhiên sinh ra một trận cảm khái, nói ra câu thơ thu phong thu vũ hàn sát nhân (gió thu mưa thu lạnh chết người), từ khi Tang Bối Bối An Đạt Văn trong tay An Đạt Văn, cô ta liền trở nên tâm thần không yên, thậm chí trở nên có chút đa sầu đa cảm.
Nghiêm Quốc Chiêu cuối cùng cũng gọi điện thoại tới, hắn và An Đạt Văn đàm phán đã có kết quả, Nghiêm Quốc Chiêu nói khẽ: An Đạt Văn đồng ý giao ra Tang Bối Bối, có điều hắn muốn cô tự mình ra mặt, nói chuyện với hắn.
Chương Bích Quân lạnh lùng nói: Hắn xứng ư!
Nghiêm Quốc Chiêu thở dài: Tang Bối Bối đang ở trong tay hắn, cô ta biết không ít chuyện về cô.
Chương Bích Quân nói: Nha đầu đó sống trên đời thủy chung là một mối họa.
Nghiêm Quốc Chiêu nói: Thằng ôn An Đạt Văn này rất khó chơi, hắn từ trong miệng Tang Bối Bối có được không ít tin tức.
Chương Bích Quân lạnh lùng nói: Hắn quá trẻ tuổi, không biết người đang giao tiếp với hắn là ai.
Nghiêm Quốc Chiêu nói: Bắc Cảng gần đây liên tiếp xảy ra chuyện khiến lợi ích của hắn bị , tổn hại tôi thấy hắn muốn thông qua chuyện này để lấy lại chút lợi ích.
Lợi ích thì có đấy, nhưng phải xem hắn có mạng mà lấy không?
Chuyến đi tới bãi đá ngầm của Trương Dương lần này là vô ích, Liễu Sinh Nghĩa Phu lập cái bẫy này, suýt nữa bồi theo cả tính mạng của mình, người chết là tình nhân của hắn, chính là bọ ngựa bắt ve sầu, hoàng tước ở phía sau, hiện tại hắn đã minh bạch, hắn chỉ là một quân cờ nho nhỏ trong bàn cờ của người khác, mục tiêu của người ta là Trương Dương, lần này người khác đặc biệt an bài cho an bài quyết đấu, chỉ có điều là để lập bẫy trừ bỏ Trương Dương.
Tôi sẽ tìm ra Sơn Dã Lương Hữu cho anh! Liễu Sinh Nghĩa Phu nói xong thì ôm cỗ thi thể đó đi dọc theo bờ cát.
Triệu Thiên Tài nhìn bóng dáng của hắn, không khỏi lắc đầu: Hắn cứ như vậy ôm thi thể đi khắp nơi à?
Trương đại quan nhân nói: Hắn muốn làm gì thì làm, chuyện của người Nhật Bản không liên can tới chúng ta.
Ba người cùng lên ô tô của Trương Dương, Trương Dương tìm di động của mình, đang chuẩn bị bảo Trình Diễm Đông giúp điều tra tình huống của thuyền đánh cá thì một cú điện thoại gọi vào trước.
Trương Dương!
Trương đại quan nhân tràn ngập cảnh giác nói: Ai đấy!
Không cần biết tôi là ai, mười một giờ rưỡi tối nay ở gần bãi đá ngầm có người sẽ đem Tang Bối Bối giao cho Chương Bích Quân!
Trương Dương cười lạnh nói: Chơi tôi à!
Anh có thể không tin, nhưng nếu như anh không đến thì anh sẽ hối hận cả đời.
Trương đại quan nhân dập máy, sau đó đưa điện thoại di động cho Triệu Thiên Tài, Triệu Thiên Tài: Nói Thời gian quá ngắn, hơn nữa là dùng điện thoại công cộng của địa phương để gọi tới, chúng ta không thể tỏa định mục tiêu.
Ngũ Đắc Chí nói: Cho dù tỏa định cũng vô dụng, chờ chúng ta tới nơi thì người ta đã sớm chuồn mất rồi.
Trương Dương nói: Hắn nói mười một giờ rưỡi tối nay sẽ giao Tang Bối Bối cho Chương Bích Quân.
Ngũ Đắc Chí nhắc nhở hắn: Đừng quên, anh hôm nay suýt nữa thì mất mạng tại bãi đá ngầm đó.
Trương Dương nói: Vẫn là bãi đá đó!
Ngũ Đắc Chí và Triệu Thiên Tài đều ngây ra một thoáng, Triệu Thiên Tài nói: Giở lại trò cũ, , Trương Dương bọn họ đã nắm được nhược điểm của anh, lợi dụng Tang Bối Bối để dắt mũi anh đi.
Trương Dương nói: Bọn họ không phải là chơi âm mưu, mà là chơi dương mưu, nói rõ cho tôi hay chuyện này.
Ngũ Đắc Chí nói: Trương Dương, anh không thể lại đan thương thất mã mạo hiểm được, vận khí tốt sẽ không mãi đi theo anh đâu.
Trương Dương nói: Nhưng tôi lại không thể báo cảnh sát, tôi nếu báo cảnh sát, động tĩnh quá lớn, một khi bị bọn họ phát hiện, tình thế sẽ trở nên càng ác liệt hơn.
Ngũ Đắc Chí nói: Chuyện vừa rồi đã cho thấy, bọn họ muốn trừ bỏ anh, một lần không thành công thì lập tức sẽ làm tiếp, tôi thấy chuyện này quyết không thể lại mạo hiểm được.
Triệu Thiên Tài gật đầu theo.
Trương Dương nói: Tôi sao cảm thấy chuyện này kỳ quái thế nhỉ, vì sao Chương Bích Quân cũng bắt đầu bị cuốn vào.
Ngũ Đắc Chí nói: “tính chân thật của chân thật còn cần được nghiệm chứng, Trương Dương, không bằng báo cảnh sát đi?
Trương Dương lắc đầu: Vẫn chưa tới lúc, nếu như hiện tại báo cảnh sát chẳng khác nào đẩy Tang Bối Bối vào tuyệt lộ.