Mục lục
[Dịch] Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Lập Quân cười hắc hắc, hắn hình như bị vợ bắt nạt quen rồi.

Triệu Lập Vũ không nghe nói nữa: Triệu Dũng trông cũng đẹp trai, nhưng chị không thể khinh thường ba anh em tôi như vậy được.

Triệu Tĩnh nói: Được rồi, chị dâu, chị đừng khen anh ấy nữa, nếu không anh ấy không biết sẽ biến thành như thế nào, Đinh Triệu Dũng, đi, theo em đi chợ.

Từ Lập Hoa nói: Tiểu Tĩnh, sao lại bảo Triệu Dũng đi.

Triệu Tĩnh cười nói: Con là dẫn anh ấy ra ngoài đi dạo để quen hoàn cảnh nơi đây.

Từ Lập Hoa nói: Vừa hay xem xem anh con có về hay không nhé. Trong lòng Từ Lập Hoa vẫn không bớt lo được cho thằng con này.

Triệu Tĩnh đi rồi, Du Mĩ Liên lại chậc chậc khen: Tiểu Tĩnh đúng là có phúc khí, lần này thì sướng rồi, được gả vào nhà giàu rồi.

Triệu Lập Vũ ngắt lời: Hào môn cái gì, không phải chỉ là một người làm quan thôi ư, lão tam nhà chúng ta cũng là quan.

Du Mĩ Liên nói: Cậu thì biết cái gì? Quan cũng phân lớn nhỏ, lão tam là cán bộ cấp ban, bố chồng tương lai của tiểu Tĩnh là cán bộ cấp tỉnh, còn kém nhiều lắm.

Triệu Lập Vũ trong lòng thật sự rất không thích bà chị dâu này, lại hừ một tiếng rồi nói: Cấp tỉnh bộ thì sao? Về hưu rồi thì cũng chỉ là người bình dân, còn lão tam nhà chúng ta còn đang tuổi lớn, sau này đừng nói là cán bộ cấp tỉnh, cấp chính quốc cũng có thể đó.

Du Mĩ Liên nói: Cậu đúng là nghĩ hay thật!

Triệu Thiết Sinh dập mẩu thuốc lá, nói: Được rồi, người một nhà khó khăn lắm mới đoàn tụ ăn một bữa cơm, sao mà nói lắm thế? Y cũng không thích đứa con dâu này, mà làm bố chồng thì cũng không tiện nói nhiều.

Du Mĩ Liên trợn mắt lên, cố nặn ra vẻ tươi cười, kéo tay Từ Lập Hoa, nói: Mẹ, sáng mai mẹ và cha có phải theo bọn họ tới Đông Giang hay không? Hay là con và tiểu Quân theo hai người đi nhé, cha mẹ lớn tuổi rồi, tới thành thị lớn như vậy, con thật sự có chút không yên tâm.

Triệu Thiết Sinh lại châm một điếu thuốc, Từ Lập Hoa không tiện nói gì, có chút khó xử nhìn y. Triệu Thiết Sinh nói: Hai người chúng tôi vẫn đi đứng được, tuy không biết nhiều chỗ nhưng vẫn xem được bản đồ. Đứa con dâu này ở trong lòng ông ta là một kẻ thế lợi, tới Đông Giang rồi không biết sẽ còn gây ra chuyện gì.

Du Mĩ Liên tức giận nhéo tay Triệu Lập Quân một cái, Triệu Lập Quân cố nhịn đau, hắn cũng biết lão bà bảo hắn lên tiếng, liền cười nói: Tiểu Liên cũng là nghĩ cho cha mẹ thôi, vừa nghe thấy vậy con cũng thật sự có chút không yên tâm.

Bên ngoài vang lên một giọng nói rất vang: Có gì mà không yên tâm? Chính là Trương Dương và Đỗ Thiên Dã cùng nhau đến.

Bí thư thị ủy đến đây, cả nhà không khỏi có chút kinh sợ, đừng nhìn Du Mĩ Liên bình thường lắm mồm lắm miệng, nhưng khi nhìn thấy người lãnh đạo cao nhất của Giang Thành mà chỉ có thể thấy trong tin tức trên ti-vi bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, bị dọa cho không dám lên tiếng.

Trương Dương đi tới trước mặt mẹ gọi một tiếng mẹ, khiến cho Từ Lập Hoa trong lòng ấm áp vôi cùng, hắn lại đi tới trước mặt Triệu Thiết Sinh gọi một tiếng chú Triệu.

Trên mặt Triệu Thiết Sinh cũng lộ ra nụ cười hiền hoà, trước đây y vẫn coi Trương Dương là bình dầu, đối với Trương Dương chưa từng hòa nhã bao giờ, nhưng những năm gần đây theo Trương Dương một bước lên mây, gia đình y cũng được chiếu cố rất nhiều, sự lấy ơn báo oán của Trương Dương khiến cho Triệu Thiết Sinh cảm thấy hổ thẹn, hiện tại nhìn Trương Dương thế nào cũng thấy thuận mắt, có đôi khi thậm chí có chút mất mát, con trai tốt như vậy sao không phải là con ruột của mình nhỉ.

Triệu Lập Quân, Triệu Lập Vũ hai người nhìn thấy Trương Dương cũng tươi cười.

Đỗ Thiên Dã cười nói: Chú Triệu, dì Từ, cháu hôm nay không mời mà đến, gây phiền phức cho hai người rồi.

Triệu Thiết Sinh nói: Bí thư Đỗ, bình thường tôi có muốn mời thì ngài cũng không đến!

Từ Lập Hoa nói: Bí thư Đỗ, tới đây thì cứ coi như nhà mình đi.

Đỗ Thiên Dã nói: nếu vậy, mọi người đừng gọ tôi là bí thư Đỗ dài bí thư Đỗ ngắn nưa, cứ gọi là Thiên Dã được rồi, tôi và Trương Dương thân như anh em! Một câu đã kéo gần lại khoảng cách giữa y và người của Triệu gia.

Đinh Triệu Dũng và Triệu Tĩnh lúc này cũng đã về, Đinh Triệu Dũng nhìn thấy Đỗ Thiên Dã không ngờ cũng có mặt, liền vô cùng cao hứng.

Đỗ Thiên Dã nói: Triệu Dũng, Triệu Tĩnh cũng là em gái của tôi, cậu về sau nhất định phải đối đãi với nó thật tốt đó, nếu không, tôi không tha cho cậu đâu.

Đinh Triệu Dũng chỉ biết cười cười.

Du Mĩ Liên vẫn nhớ tới chuyện cùng bố mẹ chồng tới Đông Giang, giục Triệu Lập Quân nói với Trương Dương, cô ta cũng hiểu rõ, hiện tại người có địa vị cao nhất trong nhà là Trương Dương, chỉ cần Trương Dương đáp ứng, khẳng định sẽ không thành vấn đề.

Triệu Lập Quân tìm cơ hội mở lời với Trương Dương, Trương Dương nói: Để sau đi, lần này chỉ có một xe, cha mẹ lại thêm hai người họ nữa là đủ rồi! Trương Dương trả lời rất uyển chuyển, cũng không làm tổn thương mặt mũi của hắn, Triệu Lập Quân bất mãn nói: Chị dâu cậu luôn muốn được ra ngoài cho mở mang đầu óc, chúng tôi kết hôn lâu như vậy rồi mà vẫn chưa từng được ra ngoài du lịch.

Trương Dương cười nói: Chờ em xong việc trong khoảng thời gian này đã, hay là thế này đi, tháng mười mọi người cùng tới Nam Tích, cả Bình Hải nơi có nhiều chỗ chơi nhất đều ở Nam Tích, tới đó rồi ăn uống, tất cả để em an bài.

Triệu Lập Quân nghe em trai nói như vậy, cũng thấy có mặt mũi, với phía bà vợ cũng dễ ăn nói, tất nhiên là vô cùng vui vẻ.

Du Mĩ Liên có được tin tức này, cũng vui vẻ vô cùng, tựa hồ đã quên chuyện lần trước bị em chồng vả cho một cái, luôn miệng gọi em rất thân thiết.

Buổi tối Từ Lập Hoa và Triệu Thiết Sinh tự mình xuống bếp, Triệu Thiết Sinh trù nghệ không tồi, làm đồ ăn rất ngon, có điều bình thường y rất ít khi làm, gần đây cũng vì con gái từ ngoài về nên mới chủ động ra tay.

Du Mĩ Liên thấy vậy, trong lòng có chút không vui, Triệu Lập Quân và cô ta trước giờ chưa từng được hưởng đãi ngộ như vậy, nghĩ tới là cảm thấy nam nhân của mình không có bản sự, lại tìm cơ hội nhéo cho Triệu Lập Quân một cái.

Đinh Triệu Dũng lần này là đặc biệt tới cầu thân, trong lúc uống rượu, gã nhắc tới hôn sự của mình và Triệu Tĩnh.

Triệu Thiết Sinh chỉ biết là con gái đang yêu, nhưng không ngờ nhanh như vậy đã chuẩn bị kết hôn rồi, hiện tại cách tháng năm chỉ còn hơn một tháng, cha mẹ bình thường đều mong con gái mau lớn, sớm ngày thành gia thất, nhưng thật sự tới lúc này rồi, trong lòng lại thấy không nỡ, về phương diện này, con trai và con gái rất khác nhau, con tai đó là cưới về một người, còn con gái thì là được gả đi, tuy nói rằng Triệu Tĩnh mấy năm nay luôn đi học ở bên ngoài, nhưng cái này khác với cưới chồng, trong lòng cảm thấy rất khác, Triệu Thiết Sinh không nói gì, lẳng lặng hút thuốc.

Đinh Triệu Dũng nhìn thấy nhạc phụ tương lai có phản ứng này, trong lòng cảm thấy có chút không yên tâm, gã liếc Triệu Tĩnh.

Triệu Tĩnh nói: Cha!

Triệu Thiết Sinh chỉ cười cười, vẫn không nói gì.

Triệu Tĩnh đẩy Trương Dương, Trương Dương cười nói: Chú Triệu, mẹ, hai người có phải là vui quá nên không có phản ứng gì không!

Từ Lập Hoa nói: Chúng ta quả thực rất vui, tuy rằng hai ta không có văn hóa gì, nhưng cũng không phải là người phong kiến, ai có phúc nấy, con gái lớn rồi, sớm muộn gì cũng có ngày này, nó chọn ai là tự do của nó, chúng ta chỉ có thể kiến nghị một chút thôi, chúng ta không thể làm chủ cho nó được, tiểu Tĩnh là sinh viên đại học, lớn như vậy rồi, cũng đã hiểu chuyện, không cần mẹ phải lo lắng, chàng trai Triệu Dũng này không tồi, tuổi còn trẻ, lại có sự nghiệp của mình, còn là bạn tốt của thằng ba, bạn của thằng ba thì tôi lúc nào cũng tin tưởng, nó công nhận thì tôi cũng công nhận, nó lúc nào cũng chỉ muốn tốt cho em gái, so với tôi thì còn bao bọc tiểu Tĩnh hơn! Vừa nói, mắt Từ Lập Hoa vừa đỏ lựng lên.

Triệu Thiết Sinh hút thuốc, nói: Ý của mẹ nó cũng là ý của tôi, Triệu Dũng à, hai đứa có thể đi đến hôn nhân cũng không phải là dễ dàng gì, tôi cũng không nhiều lời, tiểu Tĩnh từ nhỏ đã bị chúng tôi chiều quá nên hư rồi, có gì thì cậu cố gắng bỏ qua cho nó.

Cha!

Đinh Triệu Dũng cười nói: Chú Triệu, dì Từ, hai người cứ yên tâm. Tiểu Tĩnh rất tốt, bình thường đều là cô ấy chiếu cố cháu.

Đỗ Thiên Dã cười cười nói giúp: Chuyện tốt mà, chúng ta đều thương cảm như vậy, tôi đề nghị mọi người cạn chén.

Trương Dương, Triệu Lập Vũ, Triệu Lập Quân cùng nhau nâng chén.

Từ Lập Hoa nói: Hiện tại người mà tôi lo nhất chính là thằng ba, lớn rồi mà vẫn chưa định tính!

Trương Dương nói: Mẹ đừng giục con, mẹ nhìn bí thư Đỗ của chúng ta kìa, đã sắp bốn mươi rồi mà vẫn chưa kết hôn đó thôi, những cán bộ quốc gia như bọn con trước tiên phải lập nghiệp đã, sau đó mới thành gia thất.

Đỗ Thiên Dã cười nói: Cậu đừng có kéo tôi vào làm đệm lưng, đúng rồi, cậu không phải đã đính hôn rồi sao? Chuyện này chưa nói với người nhà à?

Từ Lập Hoa nghe nói hắn đính hôn, cũng kinh hỉ vô cùng, sau đó thì lại không khỏi có chút oán thán: Thằng này giỏi,chuyện lớn như đính hôn mà cũng không nói với người nhà một tiếng, nói mau, là khuê nữ nhà ai?

Trương Dương nói: Vẫn là người đó thôi!

Từ Lập Hoa nói: Yên Nhiên ư?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK